watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
18:58:4928/04/2025
Kho tàng truyện > Truyện Kiếm Hiệp > Tác Giả Khác > Thương Giang Diễm Sử - Tiêu Nương và Trúc Viên Lang (Bùi Văn Nhẫm) - Chương 31-62 -Hết - Trang 53
Chỉ mục bài viết
Thương Giang Diễm Sử - Tiêu Nương và Trúc Viên Lang (Bùi Văn Nhẫm) - Chương 31-62 -Hết
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Trang 11
Trang 12
Trang 13
Trang 14
Trang 15
Trang 16
Trang 17
Trang 18
Trang 19
Trang 20
Trang 21
Trang 22
Trang 23
Trang 24
Trang 25
Trang 26
Trang 27
Trang 28
Trang 29
Trang 30
Trang 31
Trang 32
Trang 33
Trang 34
Trang 35
Trang 36
Trang 37
Trang 38
Trang 39
Trang 40
Trang 41
Trang 42
Trang 43
Trang 44
Trang 45
Trang 46
Trang 47
Trang 48
Trang 49
Trang 50
Trang 51
Trang 52
Trang 53
Trang 54
Trang 55
Trang 56
Trang 57
Trang 58
Trang 59
Trang 60
Trang 61
Trang 62
Tất cả các trang
Trang 53 trong tổng số 62


Chương 55-3

Một đêm có việc qua phường Tả Nhất gặp Trần Nhị Ngọc, khi về đến một khúc rẽ, nơi có hồ sen, tôi chợt nghe tiếng hô:
- Gián điệp Mãn Thanh! Anh em, bẳn ! -

Tôi nhận ra tiếng Song Kê Đao, chưa kịp trả lời, thì năm sáu mũi tên bay tới. Trong bóng tổi, không nhận ra ai. Để tránh tên, tôi đành nhảy xuống hồ sen, tôi kêu lớn:
- Tôi là Quốc Đức, không phải gián điệp Mãn Thanh! Tôi bị hai mũi tên rồi ! –

Dĩ nhiên tôi nói dối. Thấy tên không bay nữa, rồi tiếng lao xao:
- Anh Sĩ Tĩnh » (tên của Song Kê Đao), anh nhầm rồi, chúng tôi nhận ra tiếng anh Quốc Đức. Tôi nghe thấy Song Kê Đao:
- Anh em, không phải là Quốc Đức đâu…-

Dưới hồ sen, tôi không nói gì, Song Kê Đao tưởng tôi đã bị thương hay tử nạn. Anh giương cung bẳn thêm xuống nước mấy phát tên. Nhưng tôi đã nhẹ nhàng bơi quá tầm cung tên. Từ bờ hồ bên kia, tôi thấy bọn Song Kê Đao đốt đuốc, dùng thuyền tìm kiểm. Hồi lâu, họ bỏ đi, tôi đến nhà một từ mẫu ở hồ Bích Câu, nơi bí mật của tôi, không về nhà.

Song Kê Đao làm tờ trình về ban chỉ huy Song Lưu ở Kẻ Chợ, đêm qua, tuần tiểu, giết nhầm người Song Lưu, không biết là ai. Cả bọn Song Kê Đao sợ trách nhiệm nên làm tờ khai dối trá.

Tôi vẫn chưa ra mặt, đọc tờ khai, tức cười. Hiền đệ hẳn biết tôi cũng ưa chơi đùa. Đêm ấy tôi đón gặp Song Kê Đao. Song Kê Đao đang buồn rầu một mình lững thững phổ vẳng, chắc hẳn về việc mù quáng đêm trước? Thấy tôi, anh ta giật mình, mà tôi cũng giật mình vì anh ta rút hai đoản kiểm tấn công tới tấp. Tôi hết sức tránh né, vừa né tránh vừa bảo Song Kê Đao, tôi không có ý trả thù, chỉ muốn gặp anh ta để giải thích. Anh ta không nghe, nhất định muốn hạ tôi kỳ được.

Tôi đánh rút kiếm. Tiếng kim khí chạm nhau, có khi nẩy lửa trong bóng tổi. Dân phổ chẳng ai mở cửa, như thường lệ. Ban đêm không phải của dân lành trong thời buối nhiễu nhương, Song Kê Đao và tôi tự do tỉ thí. Quả nhiên, anh đầu bếp chặt gà ở Như Ý Đài, quán Đồng Du, người say mê theo Bế Nông Lan về Kẻ Chợ, là một tay xử dụng Song Kiểm đại tài. Tôi lo lẳng cho tính mệnh tôi. Song Kê Đao tấn công như một người máy…Sau cùng tôi lừa anh ta ngã lăn xuống hè đường, một chiếc kiểm bay mất. Tôi để chân trên ngực anh ta, mũi kiểm Ngọc Thanh, ngay trên cố họng anh ta, anh ta nói:
-Tôi cũng chẳng muốn sống làm gì nữa, xin đại cán giáo cứ việc đưa tôi về chín suối với lũ gà tôi đã giết đãi khách ở Như Ý Đài! -

Tôi buồn cười, anh ta đến lúc gần chết mà vẫn còn hài hước. Tôi sợ anh ta liều nữa, nên đành ở vị thể ấy, tôi giải thích:
- Hiền đệ lầm rồi, tôi coi Nông Lan như em gái…nếu Nông Lan yêu tôi, không phải lỗi ở tôi, hiền đệ không thành công với Nông Lan vì hiền đệ không kiên nhẫn…

Anh ta hỏi:
- Thể tôn huynh giấu Bế Nông Lan nơi nào? -

Thì ra anh ta không biết Bế Nông Lan đã rời Kẻ Chợ gần tháng rồi. Bí mật quân sự tôi không thể cho Song Kê Đao biết nơi nào. Tôi chỉ trả lời:
- Bế tiểu thư đã được chỉ định đi Thượng du lãnh một nhiệm vụ khá nguy hiểm, do ban chỉ huy Trấn Bắc chỉ định từ hơn tháng nay rồi! -

Song Kê Đao nguôi nguôi tấc lòng, tôi rút kiểm về, anh ta vội vàng đứng dậy xin lỗi. Tôi hứa sẽ tìm ra nơi « đồn trú » của Bế Nông Lan. Nhưng tôi không giữ lời hứa. Tôi không tin là Song Kê Đao mang được hạnh phúc cho Nông Lan. Con người tính tình đột khởi bất ngờ, ghen tuông mù quáng, nguy hiểm cho Nông Lan. Không biết tôi thực tâm nghĩ vậy hay tôi ích kỷ thầm yêu Nông Lan mà không dám thú nhận, tôi không muốn Song Kê Đao tìm được Bế Nông Lan…

Tôi, câu chuyện Bế Nông Lan và tôi, tới nay chỉ có thể thôi. Mà tôi không dám cam đoan với hiền đệ, sau này chỉ có thể thôi. -

Nguyên Thái trầm ngâm suy nghĩ, thì Quốc Đức tiếp:
- Cần phải cho hiền đệ hay một chuyện khác, về bức thư hiền đệ gởi tới dì Lâm Nguyệt Ánh, trước khi hiền đệ vào vùng Hắc y. Bức thư nói về cái răng nanh Hổ của Đào Đức Trình, bức thư rào trước đón sau, hiền đệ tỏ vẻ lo ngại khi vào vùng Hắc y, có thể không ngày trở lại vùng tự do…Nhận được thư, dì Nguyệt Ánh gọi tôi đến Trung Vân bàn luận. Tôi có hỏi thân phụ, thì thân phụ nói Đèo Nhật Tú có đeo một vòng bạc với một nanh Hổ, khi thân phụ cứu Đèo Sơn Vân khỏi đồn Tà Lùng.

Tôi không nói gì với thân phụ và tôi đưa dì Nguyệt Ánh (Sơn Vân) về làng thượng. Chị em gặp lại nhau thực vô cùng cảm động, hai người nói khi nào gặp lại hiền đệ sẽ tạ ơn. Hơn ba chục năm chị em xa cách…(Xin đọc lại chuyện Đèo Sơn Vân, đồn Tà Lùng).

Nhưng hai chị em đoàn tụ, có nghĩa là dì Nguyệt Ánh giải lời thề, rồi dì Nguyệt Ánh gặp lại thân phụ tôi…câu chuyện lôi thôi quá..thể rồi cũng chẳng có chuyện gì…tôi lo xa mà thôi.-

Nguyên Thái sung sướng đã giúp bạn tìm được tung tích và gặp lại bà chị. Đó là một tin mừng. Sự thực Nguyên Thái đã quên bức thư viết cho Lâm Nguyệt Ánh, trước khi đột nhập vùng Hắc y.

Bỗng nghĩ tới Phi Thúy Song Hiệp, Nguyên Thái nói:
- Nhiều khi tôi muốn theo vết Phi Thúy Song Hiệp để khám phá xem là ai, có phải là con trai và con dâu Phan lão trượng không ? Nhưng nghĩ lại, khám phá ra để làm gì ? Thôi thì cứ để hai người đi theo đường hiệp khách vẹn toàn…âu cũng là một điều ích lợi, vì là một cái đe dọa hữu hiệu cho bọn tham quan ô lại, bọn cường hào hiếp đáp dân lành  -

Quốc Đức:
- Đồng ý với hiền đệ…thôi ta cứ để nguyên vẹn câu chuyện hiệp sĩ theo kiểu Trung Hoa…Rồi đây ai bắt chước Trung Hoa viết truyện kiểm hiệp như ta thường thấy ?-

Vừa dứt lời, thì có tiếng gõ cửa. Đức Thái nhận ra đã gần Ngọ. Một liên lạc viên vào phòng đưa cho Đức, Thái mỗi người một bao thư.

Quốc Đức đọc thư, vội vàng cáo từ, còn Nguyên Thái trầm ngâm suy nghĩ trước án thư.

Đó là một bức thư do Lương Thục Lai viết. Nàng mời Nguyên Thái đến dự buối họp đêm nay, của phân đoàn Phụ Nữ Song Lưu, với tính cách quan sát viên. Và trong câu tái bút, Thục Lai thêm:
« Anh Thái, La Cúc Xuyên cũng về họp kỳ này! »

Lạ lùng, Thái không biết Thái vui hay Thái lo lẳng ? Thực ra, Thái không vui lắm. Đã hơn bốn năm không gặp Cúc Xuyên…Lần cuối gặp nàng, không kịp bày tỏ sự thể, nàng đã cùng các bạn cáo từ lên đường. Cúc Xuyên né tránh, không muốn gặp Thái. Vậy Thái có nên đến làm quan sát viên ở đại hội phụ nữ không?

Mà gặp nàng thì biết nói gì? Nói chuyện yêu thương? Không thể được! Nếu nói yêu thương thì có thể là cố gắng, giả dối, xã giao?

Còn nhiều thì giờ để quyết định đến hay không đến. Thái xuống nhà dùng cơm trưa…Hỏa dầu lúc nào cũng sẵn sàng rồi. Tự nhiên Thái không ưa đám đông. Thái muốn một mình để suy tư việc riêng. Thái đi thẳng xuống đường, lững thững rời bờ sông đi vào nội địa. Con đường đẹp tuyệt trần. Đất đỏ làm nối màu hồng nhạt của hàng cây anh đào, dưới trời nẳng chói chang.

Thái lơ đãng tiến bước suy tư. Một ý nghĩ gàn dở thoáng qua trí óc. Tiếc nhớ cuộc đời trong trẳng coi như đã xa xưa. Nếu cuộc đời ấy không có Bạch Phụng, không có Lương Trinh, mà cũng không có Cúc Xuyên thì nhẹ nhàng thanh thản biết mấy ?

Nghĩ thể nhưng rồi tự nhủ: Mình sinh ra ở thể hệ nhiễu nhương, mà phận làm trai phải quật khởi, phải tìm đường đi…những cuộc gặp gỡ bạn gái đã qua…hãy cứ xếp vào mục chuyện đời…

Thái đã đi hết con đường đất đỏ có hai hàng cây anh đào. Con đường đất đỏ vòng sang phải, đi vào khu cây cối um tùm. Một khúc rẽ. Hiện ra trước mắt một mảnh hồ nước phẳng như gương. Thái ít khi soi gương, nay thấy mặt mình in trên nước. Thái ngạc nhiên với những nét dáng trưởng thành của vẻ mặt…rồi chàng cho vẻ mặt sẳp già nua…Nhún vai. Thôi thì cứ theo giòng đời. Chiến tranh sẳp tới: còn cái gì gọi là trong trẳng? Còn cái gì cho là vẩn đục? Ba năm trong sạch của mình là ba năm của anh chàng gàn dở đi ngược chiều hướng của con đường sinh lý tự nhiên của mọi sinh vật!

Đang mải mê triết lý suông, thì nghe xa xa có tiếng vó ngựa, điểm nhịp nhạc thanh thanh. Thái tỉnh mộng. Thái nghĩ đến thư của Thục Lai báo cho chàng biết sự hiện diện của Cúc Xuyên. Không chắc là cỗ xe Lưu Ly của Cúc Xuyên đang lăn bánh trên đường ! Hẳn là xe của Bạch Ngọc, cô nàng chuyên dùng xe Lưu Ly. Cúc Xuyên đọc truyện mình. Cúc Xuyên trên đường đi Trấn Bắc đã ngừng lại mấy ngày ở một thị trấn để đặt mua cỗ xe ngựa Lưu Ly, và chọn cho kỳ được con ngựa Tử lưu. Ngồi trên xe nhiều khi giục giã dây cương phi nước đại, rồi liếc nhìn mình khiêu khích…? Thái nhận thấy Cúc Xuyên phức tạp nhất. Thái không hiểu Cúc Xuyên muốn gì. Cúc Xuyên hứa hẹn rồi Cúc Xuyên cao bay xa chạy. Cúc Xuyên kém Thái một hai tuối, mà tới nay đã hai mươi ba hai mươi bốn, Cúc Xuyên vẫn chưa lấy chồng. Nếu Cúc Xuyên là một thiểu nữ thông thường, không đi sang trường hành động thì có thể cho là quá muộn màng. Bỗng nhiên Thái nghĩ đến Thục Lai và Đào Đức Trình…sao hai người trong thời kỳ vị hôn lâu thể? Thục Lai thì bằng tuối mình…còn Đức Trình thì xấp xỉ niên tuế Quốc Đức. Rồi Thái nghĩ đến lá thư hứa hẹn thứ hai mà Cúc Xuyên gửi chàng cách đây ba năm, trước khi chàng phiêu lưu miền Hắc Y.

Thể rồi Thái sợ gặp Cúc Xuyên. Mong sao xe đó không phải xe Cúc Xuyên. Xe sẳp đến nơi định núp tránh, nhưng lại lên đường lững thững tiến bước, làm như không để ý đến tiếng động sau lưng.

Cỗ xe vượt Thái rồi ngừng lại. May quá! Không phải Cúc Xuyên. Hoàng Bạch Ngọc và Thúy Quyên xuống xe.

Thúy Quyên rối rít, trong khi Bạch Ngọc tủm tỉm nhìn Nguyên Thái:
- Anh Thái đi đâu? Sao lại một mình đi đến cùng nguy hiểm? -

Nguyên Thái khách sáo, nhưng trở về đùa cợt:
- Kính chào Hoàng, Lương nhị vị cô nương! Tôi đi chơi thôi. Nguy hiểm! quý vị cô nương lúc nào cũng nhìn thấy nguy hiểm. Có khi nguy hiểm chính bên cạnh mà không hay biết! Hay chỉ là giấc mộng Hoàng Lương mà thôi ? -

Thúy Quyên ngây thơ chưa hiểu câu nói đùa cợt bay bướm của Nguyên Thái, ( dùng hai tên cô nàng để văn chương đùa nghịch) thì Bạch Ngọc ý nhị:
- Anh Thái, tỉnh mộng tay không chưa ? đã từ lâu rồi, ở Từ Sơn, em đã xin anh đừng khách sáo gọi cô nương…Anh nói rất có lý. Làm thân con gái, có nhiều nguy hiểm ngay bên mình mà không biết ! Nhưng anh nên biết nhiều khi chúng em say mê nguy hiểm…Trên cỗ xe Lưu Ly từ Kẻ Chợ về Từ Sơn, em cũng định liều thân với nguy hiểm…nhưng nguy hiểm đã bỏ đi xa. Từ ngày đó không con nguy hiểm nào đáng cho em say mê! Kê vàng đã chín rồi, anh lại bỏ đi khõng ăn ? -

Thái giật mình. Câu trả lời của Bạch Ngọc làm cho chàng vô cùng hối hận, tự mình đã châm lửa, Thái đành tủm tỉm nhìn Bạch Ngọc gật đầu, không dám nói thêm lời nào.

Thúy Quyên ngây thơ, chưa hiểu đối thoại giữa Thái và Bạch Ngọc, Thúy Quyên nói:
- Nguy hiểm, thực nguy hiểm, dù võ nghệ xuất chúng. Chỉ còn nửa dặm nữa là đến tiền đồn phòng mật. Lệnh quân lệnh nghiêm khắc: thủ tiêu tất cả những ai qua đây, kể từ giờ Sửu, mà không nói được khẩu hiệu ! -

Nguyên Thái không mấy để ý đến câu trả lời của Thúy Quyên mà chỉ nghĩ đến những kỷ niệm của Bạch Ngọc trong cung Lê mang cung nữ Trúc Dung và đứa con trai ra ngoài, mang về Từ Sơn. Chàng hỏi Bạch Ngọc về cung nữ Trúc Dung, cố tình sang đầu đề khác, Bạch Ngọc trả lời:
- ngày Vui sống trong dân gian, đối tên, đối họ…chính em cũng không gặp lại từ ngày  ấy -

Hai nàng mời Thái lên xe. Thái ngồi ghế sau. Thái hỏi đi đâu, Bạch Ngọc trả lời:
- Quân vụ. Chúng em đi đón bà Lâm Nguyệt Ánh và hai con gái. -

Câu trả lời làm Thái thích thú. Quế Anh Trung Vân thì chàng có dịp gặp rồi, nhưng còn bà mẹ và cô em thì chưa gặp. Thái chỉ có biên thơ cho bà về chuyện Đức Trình mà thôi. Thái vui vẻ xin đi theo hai nàng.

Dọc đường, thỉnh thoảng bắt gặp ánh mắt của Bạch Ngọc, Bạch Ngọc ít nói, khác hẳn khi cùng chàng trên đường Từ Sơn. Chính Thái cũng không nói nhiều. E ngại. Thúy Quyên chăng ? Thúy Quyên thì hồn nhiên vui vẻ, thỉnh thoảng cất tiếng ca nho nhỏ, mấy câu ca thời lưu Kẻ Chợ. Giọng cao trong vắt thật dễ thương.

Khoảng giữa Mùi, xe Lưu Ly bỏ con đường đất đỏ rẽ trái vào một con đường hẹp hơn nhưng lên dốc xuống đèo. Nhiều dốc cao, mọi người xuống, đẩy xe giúp ngựa cho con vật đỡ mệt.

Đến một thôn nhỏ trong rừng cây. Khoảng hai chực chiếc nhà sàn khang trang. Hàng cột nâng nhà, không phải là tre già như nhiều nơi. Hàng cột ấy rất lớn, chắc hẳn bằng gỗ lim.

Bạch Ngọc ngừng xe trước một căn. Quế Anh Trung Vân và Quế Ngọc ra lan can vẫy tay đón chào. Bạch Ngọc, Thúy Quyên lên thang, Nguyên Thái theo sau.

Quế Anh Trung Vân:
- Xin chào chú Thái, lâu ngày quá bây giờ mới gặp! -

Nguyên Thái cười thầm, cô nàng trịch thượng, cậy hơn mình một hai tuối gì đó, Thái trịnh trọng nhân gấp mấy lần cái lễ phép xã giao, vòng tay, cúi đầu:
- Dạ thưa chị, Thái tôi xin kính chào…bà chị! -

Quế Anh Trung Vân tủm tĩm thích thú, còn Nguyên Thái thì đến lần đầu, gặp nàng ở Trấn Bắc, nàng duyên dáng e lệ…châm lửa bắt mồi! Rồi Thái mới quan sát cô em Quế Ngọc. Quả nhiên không mảnh mai bằng cô chị, nhưng một nét dáng phúc hậu trẳng tròn, với đôi mắt tinh nghịch sáng ngời. Thái liên tưởng đến đôi mắt chim ưng của nàng. Nhìn quanh không thấy lồng chim.

Bạch Ngọc gửi Thái một ánh nhìn trách móc: Sao mà chàng trai quá « lẳng lơ » giăng lưới. Bạch Ngọc quên hẳn cái ánh nhìn quan sát, soi mói của Thái chỉ là ánh nhìn giúp Thái, theo trí nhớ sau này, họa lại chân dung người đẹp.

Vừa lúc Lâm Nguyệt Ánh ra tới hàng hiên. Bạch Ngọc, Thúy Quyên và Thái chẳp tay lễ phép.

Lâm Nguyệt Ánh tươi cười, hỏi han hai thiểu nữ, như không để ý đến Thái. Vì thế, Nguyên Thái đủ thì giờ tự do quan sát Lâm nữ danh nhân. Trước đây, Thái yên trí sẽ gặp một bà đứng tuối mà trên mặt mang dấu vết thời gian…mà dáng dấp là của một người không còn tin tưởng ở sắc đẹp của mình. Nguyên Thái ngạc nhiên, ngạc nhiên thích thú. Lâm nữ danh nhân hồi này chắc vào khoảng bốn mươi lăm mà người ta vẫn tưởng là một thiểu nữ tuối đôi mươi. Mảnh mai, cố cao ba ngấn, khuôn mặt trái soan, đôi môi đỏ hồng, khi cười để lộ hàng ngọc óng ánh…đôi mắt tinh nghịch trẻ trung…Thái nghĩ đến thân mẫu…Thân mẫu chàng trên năm mươi, hơn nữ danh nhân này chừng sáu bảy tuối, thể mà thân mẫu chàng sao mà trông mệnh phụ phu nhân! Nhưng nếu thân mẫu chàng cũng như Lâm nữ danh nhân thì…thì chưa chắc cha chàng đã vui thích!

Lâm Nguyệt Ánh vui mừng gâp Thái, người đã tìm ra em mình.

<< Lùi - Tiếp theo >>

HOMECHAT
1 | 1 | 173
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com