Đường Từ sơn, Cung nữ Trúc Dung, Chuyện vô tình cứu Hoàng Bạch Ngọc.
Nhắc lại, Nguyên Thái từ biệt làng Thượng, một mình dấn bước cuối giờ Mùi, chợt nghe tiếng vó ngựa nước đại và nhạc rung tíu tít, chàng quay lại. Một cỗ xe ngựa làm cát đường bụi mù. Vột tránh sang bên, chiếc xe vượt chàng. Thoáng thấy một nữ lang cầm giây cương, giục giã như nóng ruột việc cần. Phút chốc cỗ xe và nữ lang mất dạng theo đường cong. Nguyên Thái đang thầm trách con người bất lịch sự, chỉ một chút, chàng bị xe ngựa đè bẹp, thì lại nghe tiếng vó ngực dồn dập sau lưng. Một đoàn người ngựa, nước đại trên đường bụi bay tung…Chàng vội né sang bên đường, vừa kịp hai kỵ mã rạp lưng trên ngựa vượt qua. Tấm mắt đưa theo. Thì ra một võ quan, y phục cảnh vệ Trịnh phủ, và sĩ quan tùy tùng đang phi ngựa như bay. Nghi ngờ hai người này đuổi theo nữ lang. Cỗ xe lưu ly do con ngựa tía Tử Lưu đi trước khá xa…chàng hy vọng nữ lang có thì giờ lẫn tránh. Đang phân vân, lại nghe tiếng vó ngựa rộn ràng trên đường chưa tan bụi. Sáu kỵ mã cảnh vệ đoàn đang rượt theo chủ tướng. Gần đến nơi chàng đứng, đoàn này bỗng chia đôi, bốn người tiếp tục, còn hai người giục ngựa đến Nguyên Thái. Chàng ngạc nhiên, hai người giục ngựa đến bên chàng hươi gươm tấn công như vũ bão, như cố tình sát hại. Bản tính ôn hòa, chàng chưa rút kiếm, né tránh, nói:
- Tại sao quý vị muốn hại tôi, một khách bộ hành không có liên can gì đến quý vị…
Hai người không thèm trả lời, tấn công thêm phần mãnh liệt, muốn thanh toán mau chóng. Trong chớp mắt, Nguyên Thái bỏ gói hành lý xuống đất, rút kiếm chống cự. Nghĩ thầm hai người này chẳng phải đối thủ, chàng dùng nhiều thế kiếm ác liệt, mục tiêu cặp chân hai kỵ mã. Cả hai đều bị thương, máu chảy ròng ròng, vết thương đau đớn. Nhưng hình như lệnh của chủ tướng là phải thủ tiêu chàng, nên hai người tiếp tục tấn công. Nguyên Thái nổi giận, chàng tấn công như vũ bão, bất thình tình phi thân qua mặt ngựa, con ngựa bất ngờ nhẩy lui giơ hai chân trước lên cao, tên cảnh vệ ngã lăn xuống đất. Tên thứ hai thấy thế, vội vàng giục ngựa tháo lui. Nguyên Thái phóng một mũi kiêm tiêu nhỏ vào chân ngựa. Con ngựa bị đau bất ngờ, hí một tiếng thực to, rồi hất kỵ mã xuống đất. Nguyên Thái biết là kim tiêu không làm ngựa bị thương, cho nên mới dùng kế ấy. Hai cảnh vệ xin hàng, trước mũi kiếm đe dọa của chàng:
« Thưa tráng sĩ, chúng tôi tuân lệnh chủ tướng, phải thủ tiêu tất cả nhân chứng chuyện này, nếu tráng sĩ tha mạng, chúng tôi sẽ nói.»
Nguyên Thái hỏi chuyện gì. Hai người ngập ngừng, nhìn nhau, rồi một người nói:
- Chúng tôi cũng không biết rõ chuyện gì. Chỉ biết phải bắt cho kỳ được người đàn bà trên xe ngựa, trước khi người này tới phủ Từ Sơn. Bắt được phải thủ tiêu ngay, kể cả người nào trông thấy đuổi bắt - Nguyên Thái nghi ngờ hai người này đã quen với trường hợp bị thua hay bị bắt là phải chết, chàng hỏi:
- Thế là giết bao nhiêu người rồi?. -
- Mới có một thôi, bà chủ quán trọ Bến Sông, vì đã chứa chấp người đàn bà kia. -
Nguyên Thái biết không có thì giờ hỏi thêm chi tiết, lại chưa chắc hai người nói thật, chàng buộc hai người vàomột gốc cây to, sau khi lột hết võ phục của họ.
Mặc luôn võ phục cảnh vệ Trịnh phủ rồi nhảy lên ngựa phi bay. Hết quãng đường cong, không thấy tăm dạng một ai. Đang thất vọng thì thấy vết bánh xe và vó ngựa trên ruộng khô. Giục ngựa theo. Khoảng hai trăm thước, sau một lùm cây, thấy cỗ lưu ly đổ ngược, hai bánh xe bị gẫy, không thấy con ngựa tử lưu. Chỉ thấy xung quanh xe ngổn ngang những dược thảo, và thúng rổ bẹp nát.
Nguyên Thái, nhìn nhiều vết chân ngựa chung quanh, biết là nữ lang đã lâm nguy. Chàng giục ngựa trên ruộng khô đến một ngôi miếu cổ, trong khóm cây, một nơi rất xa trong xóm làng. Bộ vỏ phục cảnh vệ chàng mặc cho nên tên canh ngoài không nghi ngờ đề phòng. Tên ấy tiếp tục tuần tiểu quanh miếu. Nguyên Thái xuống ngựa, áp dụng chiến thuật của Vũ Tấn ở Mã gia trang. Tên cảnh vệ gác ngoài ngã lăn xuống đất, chàng đỡ theo không một tiếng động. Ngó qua cánh cửa đền đóng hé. Một cảnh tượng làm chàng vô cùng lo ngại. Nữ lang bị trói treo trên cột cờ của miếu. Xiêm y rách bươm. Phía trên bị lột trần. Nhiều vết thương chảy máu ở ngực và mặt. Nữ lang đang bị tra tấn.Trên thềm miếu thủ từ bị giết nằm cong queo. Nguyên Thái biết đây là « tác phẩm » của cảnh sát Chính trị Phủ Trịnh. Thường thường bọn này hành động bí mật, ban đêm không dấu hiệu, võ phục. Việc này chắc hẳn cấp tốc lắm. Họ không kịp tổ chức kín đáo, nên đã hạ sát tất cả nhân chứng.
Một người trạc tuổi tứ tuần, người độc nhất không mang quân phục, kiếm trần cầm tay, mũi kiếm trên ngực nữ lang, vẽ vũ phu độc ác, quát tháo:
- Nếu nàng không nói, thì chính lưỡi gươm của nàng ta cầm đây, sẽ đưa nàng tới cõi Nát Bàn ngay bây giờ. Mà trước khi để cho nàng siêu sinh tịnh độ, mười hai anh hùng cảnh vệ của ta sẽ cùng nàng hưởng thụ lạc thú ở đời…-
Vũ phu nói tới đây từ từ đưa mũi kiếm xuống tới dây lưng còn giữ xiêm y của nữ lang…không thấy nữ lang trả lời, tên ấy nói:
- Ta biết hết, biết hết, sáng nay nàng từ cửa Chiêu Dương đi ra cùng một người đàn bà nhà quê gánh đôi thúng đầy dược thảo qua sông Hồng. Nàng cùng người ấy đến quán trọ Bến Sông, dùng cỗ xe ngựa Lưu Ly chạy tới đây, hẹn gặp bọn phiến loạn Song Lưu ở phủ Từ Sơn phải không ? Người đàn bà ấy ở đâu ? Giấu ở đâu, nói ngay -
Nguyên Thái nhận định tình thế. Một mình chàng khó lòng tấn công mười ba người này, mà không nguy hiểm tới nữ lang. Vô tình chàng đã bắt đầu chứng kiến hành động của ban Cảnh vệ này do Toàn Dũng Hầu chỉ huy, mà Toàn Dũng Hầu lại là kẻ thù của Cao Hùng chỉ huy cận vệ Trịnh chúa. Chính trị nội vụ thực phức tạp. Chúa mặc các cơ quan cạnh tranh, đằng nào chúa cũng thu lợi. Cảnh vệ Chính trị, dưới danh nghĩa « bí mật quốc gia », coi mạng người không bằng cỏ rác.
Chỉ còn cách lợi dụng địch bất ngờ, kiểm điểm võ khí mang theo, trong tình thế này, chỉ có quạt phóng trâm Trần Nhị Ngọc là may ra có thể gây ra những phản ứng nhầm lẫn của địch. Nguyên Thái đẩy cửa miếu đến gần viên đội trưởng và chánh cảnh vệ thường phục. Tên này thấy Nguyên Thái mang võ phục cảnh vệ quát mắng:
- Không được náo động cuộc hỏi cung…nhà ngươi nhiệm vụ gác ngoài, có việc gì ? -
Nhanh như chớp, Nguyên Thái mở quạt: năm mũi trâm bay ra, bốn trúng đích: chánh cảnh vệ thường phục, đội trưởng và hai cảnh vệ viên. Hai cảnh vệ viên đưa tay lên má và nhổ ngọn trâm. Nhưng đã quá chậm, cả bốn người ngã lăn xuống đất, bất tỉnh. Nguyên Thái rút kiếm phi thân đến cạnh nữ lang. Nhân dịp bọn cảnh vệ còn lại nhớn nhác, chưa biết xử trí thế nào, chàng cắt dây trói buộc nữ lang. Nàng kiệt sức cũng ngã sóng soài. Nguyên Thái hươi kiếm tấn công bọn cảnh vệ còn lại. Chàng mở quạt lần nữa. Bọn này hoảng sợ rút ra khỏi miếu, hèn nhát, không chiến đấu cứu chủ tướng. Nguyên Thái được thêm một bài học kinh nghiệm: những bọn tàn ác hung hãn nhất thì lại hèn nhát nhất trong nhũng trường hợp hiểm nghèo. Nếu không thế thì bọn ấy cũng thiếu trí khôn, mỗi khi không có chủ tướng, là mất hết sáng kiến chống đối tức thì.
Nguyên Thái biết là bọn kia ra khỏi miếu, tụ tập lại, thế nào cũng trở lại tấn công. Chàng vội vàng lột một bộ áo của tên cảnh vệ đang thoi thóp, mặc vào cho nữ lang, rồi vác nữ lang lên vai, chạy ra khỏi miếu, giấu vào một bụi cây kín đáo.
Quả nhiên trở lại miếu, thấy ba tên ở ngoài canh chừng, còn bảy tám tên xong vào miếu…Nguyên Thái quát to:
- Chư hiệp sĩ Song Lưu ! Chư hiệp sĩ Song Lưu, diệt địch ! diệt địch ! Dứt lời, hươi kiếm tấn công ba tên đứng ngoài. Ba tên ấy lại bình tĩnh can đảm vây đánh Nguyên Thái, trong khi bảy tám người kia khiêng các nạn nhân đặt ngang lưng ngựa.
Nguyên Thái vừa đánh vừa nghĩ thầm: Nếu ba tên này thôi tấn công, chàng sẽ dùng trâm giải độc. Hãy còn thời gian. Chàng quát lớn:
- Bọn gian ác kia, biết điều, bỏ kiếm quy hàng. Ta sẽ cứu sống đồng bạn và chủ tướng các ngươi ! Nếu các người ngoan cố, chừng mươi phút nữa không thể nào cứu chữa.-
Ba người ấy chẳng thèm nghe, cứ tiếp tục tấn công Nguyên Thái, trong khi bọn đồng bạn giục đàn ngựa phi bay về phía kinh thành. Nguyên Thái vừa chống đỡ vừa quát to:
- Ta đã bảo, bọn ngươi không nghe ! Mau mau đuổi theo bọn kia giữ lại ta sẽ đến nơi giải độc !-
Ba tên này chẳng thèm nghe, tới tấp tấn công, muốn thủ tiêu Nguyên Thái để trả thù cho chủ tướng. Nguyên Thái đành chép miệng, nhún vai, chuyển sang thế công. Hồi lâu, một tên bị thương nặng, bỏ chạy, cố sức leo lên ngựa, hai ba lần ngã xuống. Sau cùng hai tên kia rút lui, giúp bạn lên ngựa. Cả ba đuổi theo bọn đồng bạn đi trước. Nguyên Thái định lên ngựa đuổi theo để cứu bốn người bị trâm độc, chợt nhớ ra nữ lang chàng giấu trong bụi rậm, chàng ngửa mặt lên trời lẩm bẩm:
- Thôi đành để dĩ ác báo oán, có thể là công lý của trời ! Bọn này vừa giết bà chủ quán trọ Bến Sông, thủ từ miếu cổ, và dự định hãm hiếp rồi giết nữ lang -
Tới nơi giấu nữ lang, quan sát thương tích, không nặng lắm ; nhưng dễ làm độc…lại thêm nữ lang không có sức cử động tay chân. Chàng giải huyệt mà không thấy công hiệu. Hồi lâu nữ lang mấp máy đôi môi. Chàng ghé tai nghe phều phào:
- Dược thảo Hồng dược thảo ! -
Nguyên Thái giật mình, cố nghe không hiểu dược thảo nào. Chợt nghĩ ra những rổ rá dược thảo đổ bừa bãi bên cỗ xe lưu ly, chàng chạy ra nơi này, vơ vét nhanh mang về. Nữ lang không có sức nói gì thêm, chỉ còn nhìn ánh mắt nàng. Chàng liền nhắc từng thứ dược thảo đưa qua ánh mắt nàng. Chừng vài phút sau đến thứ cỏ màu hồng tím, nàng đưa mắt đồng ý. Đôi môi mấp máy, và khoé mắt ấy là chàng hiểu phải cho nàng uống hay ăn thứ cỏ ấy. Chạy kiếm chung quanh, cả trong miếu cổ, chum nước đã bị bọn cảnh vệ đập tan. Cấp tốc, quá cấp tốc, chàng chợt nghĩ ra, vội chạy về ra hiệu hỏi nữ lang. Chàng cuộn mấy nhánh cỏ Hồng Thiên vào miệng nhai hồi lâu cỏ tan vào nước miếng, chàng mớm cho nữ lang. Xong chàng nói:
- Xin lỗi, xin lỗi, nam nữ thụ thụ bất thân, tôi đã phạm tội, nhưng nhớ lại bài học của Sư mẫu Đào Ngọc Thanh, về phần cấp cứu ! Tôi biết làm thế nào khác ? -
Thứ cỏ này quả nhiên công hiệu. Mươi phút sau, nữ lang đã cử động được chân tay, tuy còn yếu đuối. Chàng hỏi có phải nhai cỏ lần thứ hai, nàng khẽ gật đầu. Chàng thi hành. Chừng mươi phút sau nữa, nàng ngồi dậy, khẽ nói:
- Khẩn cấp, khẩn cấp, xin tráng sĩ giúp tôi -
Chàng dìu nữ lang ra đặt nàng lên ngựa. Vì chỉ có một con, nàng ra hiệu chàng lên sau lưng nàng. Giục ngựa qua quãng ruộng khô, sang bên kia đường cái quan. Đến một lạch khô sau bụi cây: Một thiếu phụ y phục nâu sống, ôm chặt đứa con mới sinh vài tháng, nét mặt vô cùng sợ hãi.
Nguyên Thái hiểu ngay nữ lang muốn cứu hai mẹ con người này, thành ra tự mình hy sinh làm bọn cảnh vệ lạc đường.
Không có thì giờ hỏi han chi tiết, lật lại cỗ xe lưu ly (con tử lưu đã chạy đi đâu mất), buộc tạm vào xe con ngựa tịch thu của bọn cảnh vệ. Chàng giục ngựa kéo đến Từ Sơn.
Đến nơi, nữ lang đã tạm thâu hồi sức khoẻ. Nàng dẫn cả ba người đến tiệm thuốc Lương Sinh Đường. Chủ nhân như có hẹn trước, ra đón hai mẹ con thiếu phụ vào nhà trong. Dọc đường, thiếu phụ không nói lời nào, vẽ mặt nửa đượm buồn nửa vui mừng vừa thoát được một tai ương. Hồi lâu sau, một bọn năm người, ba thiếu phụ và hai thiếu nữ đến nhận hai mẹ con dẫn đi. Nguyên Thái lịch sự không hỏi han gì thêm, chàng định cáo từ thì nữ lang và chủ nhân ngỏ ý muốn giữ Nguyên Thái ở lại dùng cơm tối. Chàng đành ở lại. Vả lại chàng cũng muốn biết tình trạng sức khoẻ của nữ lang. Nàng phải tĩnh dưỡng trên lầu sau khi bịt thuốc các vết thương.