watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
18:46:1628/04/2025
Kho tàng truyện > Truyện Kiếm Hiệp > Tác Giả Khác > Thương Giang Diễm Sử - Tiêu Nương và Trúc Viên Lang (Bùi Văn Nhẫm) - Chương 31-62 -Hết - Trang 43
Chỉ mục bài viết
Thương Giang Diễm Sử - Tiêu Nương và Trúc Viên Lang (Bùi Văn Nhẫm) - Chương 31-62 -Hết
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Trang 11
Trang 12
Trang 13
Trang 14
Trang 15
Trang 16
Trang 17
Trang 18
Trang 19
Trang 20
Trang 21
Trang 22
Trang 23
Trang 24
Trang 25
Trang 26
Trang 27
Trang 28
Trang 29
Trang 30
Trang 31
Trang 32
Trang 33
Trang 34
Trang 35
Trang 36
Trang 37
Trang 38
Trang 39
Trang 40
Trang 41
Trang 42
Trang 43
Trang 44
Trang 45
Trang 46
Trang 47
Trang 48
Trang 49
Trang 50
Trang 51
Trang 52
Trang 53
Trang 54
Trang 55
Trang 56
Trang 57
Trang 58
Trang 59
Trang 60
Trang 61
Trang 62
Tất cả các trang
Trang 43 trong tổng số 62


Chương 51-2

Đội trưởng Bạch Hổ hơi lúng túng:
- Vây bắt là để thử thách tài nghệ đôi bên mà thôi. Giam giữ là đề phòng thường lệ, là thủ tục quen dùng, cô nương trong nghề hẳn đã biết ! -

Em nghe cũng có lý, trả lời:
- Đoàn đội trưởng cũng có lý. Nay tiện nữ sa cơ. Cũng muốn cộng tác lắm, nhưng chưa có lệnh của ban chỉ huy. Đoàn đội trưởng thừa biết, tiện nữ không có quyền nói, tiện nữ sẽ không bao giờ nói, dù tiện nữ phải tự hy sinh ! -

Đội trưởng Bạch Hổ vẫn giọng lơ lớ:
- Chúng ta không phải là thù địch. Chúng tôi không để cho cô nương hy sinh, nhưng xin nhắc: kiên quyết không nói là điều học hỏi lý thuyết ở nhà trường, còn nói hay không nói, chỉ là sức chịu đựng của cơ thể trước…bạo tàn ! -

Câu nói lịch sự dọa nạt. Em không để ý lẳm, vì còn bận tâm suy tính mưu kể. Đội trưởng Bạch Hổ tiếp:
- nhất là trong trường hợp người phải nói là một thiểu nữ trong sạch tuyết trinh ! -

Câu dọa nạt thêm độ nặng nề…Em chưa trả lời thì hẳn ta tiếp:
- Đinh cô nương đừng để chúng ta thành kẻ thù…Cả hai chúng ta đều thuộc phe phù Lê mà ! Xin cô nương nghĩ kỹ. -

Em không trả lời, vì biết nói gì để trả lời câu dọa nạt mỗi lúc thêm rõ rệt ? Cười thầm. Họ chưa biết tôn chỉ Điền Sơn…Không phù Lê mà cũng không giúp Trịnh… Binh đoàn Điền Sơn là một hạt giống quân lực sau này của một quốc gia tân tiến, không phải là dụng cụ để các bạo chúa đàn áp dân lành, để che chở những ngai vàng mục nát. Vả lại em linh tính một điều không an lành trong bọn Bạch Hổ này. Không phải phường luơng thiện đâu !

Đội trưởng Bạch Hổ:
- Rất tiếc không ở lại tiếp chuyện cô nương, có việc cần nơi khác, tôi để Trần phó đội hầu chuyện cô nương nhé ! -,

Nói xong cáo từ,  cố tình để cánh cửa mở lâu, hắn ta muốn cho em nhìn thấy, ngoài hành lang mấy chục binh sĩ canh phòng cẩn mật. Em nghĩ lại, mấy hành lang từ nhà giam đến đây thì vẳng vẻ không ai canh gác. Khuyết điểm tự nhiên, hay cố tình, chưa biết.

Cửa đóng lại. Còn lại trong phòng em và tên phó đội trưởng bịt mặt. Từ nãy chưa nghe tên này nói gì…

Em vẫn ngồi yên trên ghế, sẵn sàng đối phó. Võ sĩ bịt mặt mải mê đôc mấy tờ giấy trên bàn, làm như không để ý đến em. Em biết vậy, nhưng không tài nào bắt gặp ánh mắt của anh ta vì, như em đã nói, cửa sổ cao sát trần làm am chói quáng. Im lặng trong phòng bỗng xáo trộn. Phòng bên tiếng người kêu than bị tra tấn. Thảm khổc. Vài phút sau cửa cuối phòng mở. Bốn vệ binh dẫn một nữ tù đi qua, máu mê trên mặt và chân tay. Theo sau là tên võ sĩ bịt mặt trước đây ngồi cạnh Đội trưởng Bạch Hổ. Em biết chắc, vì cánh tay áo phải của hắn có chỗ rách thủng.

Thừa biết đó chì là dàn cảnh uy hiếp. Bọn địch làm như vậy thì em kểt luận là họ chưa biết em, và chưa rõ nhiệm vụ của em. Bình thản, sẵn sàng chổng đối. Tất cả bọn đó đi qua rồi. Phòng trở lại yên tĩnh.Chỉ còn em và võ sĩ bịt mặt. Anh ta đứng lên, sang phía em. Em vẫn ngồi yên. Sẵn sàng, nếu hắn đến gần, đường quyền bất ngờ của em sẽ tới yết hầu anh ta, đồng thời vòng bạc em đeo tay sẽ làm anh ta bị thương, một cơ quan của vòng sẽ chuyền cho anh ta chất độc, chất độc rất nặng, mất mạng trong vài giây. Cũng hơi lo lắng. Vòng này chưa xử dụng bao giờ.

Nhưng không thấy anh ta bạo tàn. Đến gần em, đưa ngón tay ra hiệu em đừng nói. Anh ta đưa em một mảnh giấy có mấy chữ:
Đinh cô nương lọt vào bẫy Lê triều rồi, hãy giả vờ cộng tác. Đêm nay tôi giúp cô nương vượt ngục. -Ký tên: Hàn đình Quý.

Giật mình, nghi ngờ, sao chàng lại ở đây ? Anh ta quay mặt lại phía cửa sổ, em vừa nhận ra khóe mắt thì anh ta mở khăn bịt mặt. Đúng là Hàn quân rồi. Vừa mừng, vừa e ngại. Hàn quân đòi lại mảnh giấy, xé vụn, bỏ túi, rồi nói to:
- « Đinh cô nương, cô đã nghĩ kỹ chưa ? Nếu cô một mực không cộng tác thì… thì chúng tôi bắt buộc phải áp dụng phương pháp duy nhất là thủ tiêu cô ! Không có ai biết cô bị bắt vào đây đâu ! -    

Em đóng kịch, nói to:
-  Ông nhầm rồi, có ít nhất hai người biết chuyện này. Tôi không nói tên. Binh đoàn Điền Sơn, tới giờ này được tin rồi. Chỉ huy quân khu mật Kẻ Chợ sắp cứu tôi ! Vả lại dù chưa cứu kịp, tôi cũng đối phó. Nhưng nếu là phe nhà vua thì tôi sẵn sàng hợp tác.  -

Hàn quân đến bên em, khẽ nói:
- Tôi làm việc cho Trấn Bắc, phải xâm nhập đoàn gián điệp nhà Lê, cô nương giữ kín cho. -

Em gật đầu, nhưng không khỏi nghi ngờ. Nghi ngờ và thất vọng. Tại sao lại gặp người mình yêu trong trường hợp này. Nhưng đù sao, em vẫn sáng suốt đối phó. Phải quên hẳn Hàn quân ! Phải sẵn sàng đối phó. Tự nhắc nhiều lần như vậy. Bảo toàn tính mệnh mình, mà cũng bảo toàn nhiệm vụ.

Em đành ra mặt vui mừng tin tưởng:
- Em đã hân hạnh gặp anh ở hội liên hoan năm kia, anh còn nhớ không ? Anh làm việc cho … nhà Lê, thì em vẫn sẵn sàng cộng tác, nhưng sau khi em cho danh sách những trạm liên lạc của em, thì xin anh trả tự do cho em, và phải qua sự thoả thuận của em mỗi khi muốn đến những trạm ấy. Anh đồng ý không ? -

Anh Hàn trả lời đồng ý. Em liền biên danh sách ba trạm. Trạm đầu ở Khu Văn Miểu Kẻ chợ, trạm thứ hai ở Bến Sông.. và trạm thứ ba ở gần TừSơn. Căn dặn anh, muốn đến trạm thứ ba, rất quan trọng phài qua hai trạm đầu. Trạm đầu, sẽ có khẩu hiệu bí mật đến trạm hai, và muốn đến trạm ba phải được khẩu hiệu ở trạm hai… anh Hàn chăm chú ghi chép. Em quan sát tin rằng anh chưa biết ba trạm em cho tên chi là những trạm hy sinh, còn những trạm mật chính thức đều ở nơi khác.
Cho anh Hàn khẩu hiệu đến trạm một, và biên một bức thư giới thiệu bút tự và con dấu của em. Anh vui vẻ cầm lấy. Hy vọng anh không biết là khẩu hiệu này đến trạm một làm trưởng trạm biết ngay em bị bắt, cơ quan bại lộ, họ sẽ hành động đối phó theo như chương trình định trước.

Xong xuôi, em hỏi anh Hàn em có được tự do như anh hứa không thì anh trả lời còn phải đi hỏi chủ tướng. Anh ra khỏi phòng khoảng chừng mươi phút trở lại, nói to:
-  Tôi không được sự thỏa thuận của chủ tướng. Hai ba ngày nữa mới quyết định, xin cô nương kiên nhẫn  rồi tiếp tục nói nhỏ:- Tôi hứa đêm nay, giúp cô nương ra khỏi nơi này ! -

Hai vệ binh dẫn em về phòng giam ! Thực lạ lùng, em không buồn, không giận, bình tĩnh nhìn mảnh hồ sen qua khung cửa số chấn song sắt. Phòng giam liền ngay mặt hồ. Chân tường có vết ẩm mốc.
Không ăn cơm chiều vệ binh mang đến, đề phòng thuốc độc. Khoảng nửa đêm, em phá được hai chấn song…đủ đưa mình qua cửa số. Bỗng có tiếng thuyền đẩy trên mặt hồ, mạn thuyền chạm cọ lá sen. Em vội vàng đặt lại hai chấn song. Vừa làm xong việc ấy thì nghe tiếng Giang gọi khẽ.

Em ngạc nhiên nhưng rất mừng có thêm tiếp viện. Em qua cửa sổ, đu mình xuống chiếc thuyền nan, Giang, Lý đẩy sang bờ hồ bên kia.
Giang, Lý đồng thanh:
- Chúng em ở Từ Sơn về tới nhà, không thấy chị, đang định đi tìm thì anh Hàn Đình Quý đến báo chị lâm nguy, chỉ cách qua hồ sen cứu chị ! -

Em càng ngạc nhiên. Ngạc nhiên là phải. Làm sao anh Quý biết địa chỉ em? Vượt ngục quá dễ dàng ?

Ba con ngựa chờ sẵn chúng em bên kia hồ. Lên ngựa, em ra lệnh phi nhanh đến trạm ba gần Từ Sơn. Qua sông Hồng bằng thuyền riêng của cơ quan. Dọc đường, cho hai bạn Giang, Lý biết sự thể, rồi ba người giục ngựa. Dùng đường tắt, bọn em đến cơ quan. Thì ra bọn địch chưa kịp đến đây. Cùng trạm trưởng và nhân viên sẵn sàng bố trí. Theo như suy luận, hai trạm đầu không có thiệt hại nhân mạng. Dễ hiểu, bọn địch giả dạng cộng tác, không bạo động. Họ thanh toán trước trạm ba rồi trên đường về sẽ thanh toán hai trạm kia. Họ không biết, theo như em thiết kể, khi nhận được khẩu hiệu ám chỉ việc bại lộ, hai cơ quan kia sẽ chuyến ngay đi nơi khác.

Vào khoảng cuối giờ Dần, tiếng vó ngựa đến cơ quan. Một người xuống ngựa gõ cửa:
-  Chúng tôi có việc gấp, qua đây xin tá túc suốt đêm nay ! -

Quân canh cống:
-  Xin cho biết mật hiệu ! -

Người kia nói to:
- « Mai gầm ! » thì ra tiếng anh Hàn Đình Quý. Em lo ngại. Phải chăng anh Quý biết là cơ quan anh không phải Lê Triều, mà chính là của Mãn Thanh ! Vô lý, vô lý. Mai gầm thì sang chương trình Hổ Lửa, nghĩa là thủ tiêu hết những kẻ đột nhập nơi này. Bố trí, sẵn sàng rồi. Cái hầm bẫy ở giữa sân, sẵn sàng làm việc. Binh Điền Sơn mai phục khẳp nơi. Chỉ còn chờ lệnh cho mở cửa. Mở hay không ? Cửa này là cửa tử của địch. Nếu mở ra thì anh Hàn Đình Quý cùng chung số phận với bọn kia !
Trạm trưởng nhìn em, chờ lệnh. Em còn suy tư. Hay là không mở cửa. Bọn kia tấn công, bọn em chổng trả thì hy vọng anh Quý sống sót. Như vậy thì sai với chương trình Hổ Lửa…

Sau cùng, em gật đầu. Cánh cửa mở rộng, đoàn người ngựa tiến vào sân khoảng hai chục thôi. Chưa ai xuống ngựa. Có tiếng thì thầm, nhưng em nghe rõ tiếng Tầu mà em cũng hiểu. Rồi tiếng hô lớn: Sát ! Sát !..tức thì bọn ấy rút gươm, xuống ngựa. Trạm trưởng tránh, mũi tên địch rồi cho lệnh. Bẫy giữa sân mở. Một nửa người ngựa sa xuống hố cấm chông ngang dọc. Kẻ nào chưa bị thương không thể leo lên, cửa hầm đóng sập..

Bọn người còn lại tấn công mãnh liệt. Họ biết bị sa cơ.
Em cùng Giang, Lý và đồng bọn nghênh chiến. Lần đầu tiên bọn chúng em đánh giáp lá cà. Không biết anh Quý ở đâu ? hay là đã bị thương dưới hầm.

Giang bị hai người kia tấn công quá mạnh, em nhẩy đến cứu thì chợt nghe tiếng anh Quý:
- Đinh cô nương coi chừng !

Một bóng người qua mặt em rồi ngã lăn xuống đất. Một mũi dao cắm trước ngựa. Thì ra là anh Quý, anh đã lấy thân anh đón mũi dao đang bay đến em. Vừa lúc quân binh của em thanh toán người cuối cùng của địch. Dưới hầm không còn tiếng kêu than ; thuốc độc của chông đao chắc chẳn đã thanh toán hết. Chúng em mất ba người.

Em cũng như Nguyên Thái, lần đầu trước bạo tàn của chiến tranh, em thương đau. Nhưng lúc đó em chỉ nghĩ đến Hàn Đình Quý, người đã cứu em. Anh Quý đã cứu em hay nghĩ lại, em tưởng thể mà thôi. Anh bị thương chỉ là một không may của chiến trận. Tình yêu đã làm em mù quáng, tình yêu đã đem lại cho em nhiều nghi vấn về anh Quý. Yêu anh nhưng em chưa có lần nào nói ra…mà trước đây, cũng chưa hề gặp anh để thổ lộ tâm tình.

Theo quân lệnh, phải thanh toán toàn bộ địch quân. Binh sĩ Điền Sơn sắp kểt liễu cuộc đời của anh Quý, bị thương, nằm dài trên mặt đất, em giơ tay cản. Em sai quân binh khiêng anh vào phòng giam, và đích thân coi vết thương.

Sáng sau, máu đã cầm, anh Quý hồi tỉnh, nhìn thấy em:
- Đinh cô nương có sao không ? -

Em thực cảm động, anh Quý không nghĩ đến anh, lại hỏi thăm em. Chưa kịp trả lời, anh định đứng dậy nhưng còn yểu, đành nằm xuống.

- Anh bị thương nặng – em nói - đội Bạch Hổ, kể cả đoàn trưởng họ Đoàn đã tử trận. Chỉ còn một mình anh. Anh là tù binh của Điền Sơn ! -

Anh Quý:
-  Đinh cô nương cho biết: tù binh bì tội gì ? Chúng tôi đến đây cộng tác cùng Điền Sơn mà. Chúng ta chung mục đích: đem ngôi vàng chính thống trả lại cho nhà Lê. Trịnh chúa lạm quyền tiểm vị -

Em ngắt lời:
- Tôi nói thẳng. Về tội làm gián điệp cho Mãn Thanh. Anh quên rồi hay sao ? Đâm qua nhập trạm Điền Sơn, Đoàn đội trưởng Bạch Hổ, hô lớn: « Sát ! Sát ! » -

Anh Quý không nói gì, nghĩ ngợi, hồi lâu nói:
- Đinh cô nương đã biết. Vậy tôi nói rõ. Đoàn Bạch Hổ  của Mãn Thanh. Làm việc cho Mãn Thanh, không phải cho nhà Lê đâu. Tôi làm việc cho Trấn Bắc. Từ lúc gặp cô nương ở nhà giam Bạch Hổ, tôi chưa có dịp nói cho Đinh cô nương hay. Đinh cô nương nên nhớ lại. Tôi đã đi báo cho Giang, Lý để hai người đến cứu Đinh cô nương…  -

-  Cám ơn Hàn huynh – em trả lời, - tôi cứu Hàn huynh khi đêm qua, Hàn huynh sắp bị Điền Sơn thanh toán,. Thể là chúng ta xoá nợ nhé ! Còn trước đây, tôi là tù binh của Hàn huynh, nay Hàn huynh là tù binh của tôi. Tôi chưa tin Hàn huynh thực sự làm việc cho Trấn Bắc…  -

Thấy anh Quý còn mệt mỏi, em khuyên anh tĩnh dưỡng, rồi em cáo lui.
Khi gần Ngọ, thám tử Điền Sơn trở về báo cáo: Đêm qua, nhà em và Giang, Lý ở Kẻ Chợ đã bị địch quân đột nhập. Bà Cả nấu bếp, người Điền Sơn bị địch thanh toán. Em giận quá, xuống nhà giam.
Anh Quý thanh minh, nói anh không hay biết chuyện Bạch Hổ đột nhập nhà em. Chính anh đến gặp Giang, Lý để mách nơi em bị giam. Có thể nhân viên Bạch Hổ theo dõi anh.

Em nói:
- Đoàn Bạch Hổ gây tội ác. Tôi không hối hận về việc tạn bạo đêm qua. Tôi vạch rõ mưu kể của Bạch Hổ: Cố tình để tôi vượt ngục. Yên trí tôi về nhà cùng Giang, lý, họ sẽ thanh toán chúng tôi, đồng thời, thanh toán cả ba trạm Điền Sơn. Nhưng đoàn Bạch Hổ đã vào bẫy của tôi, vì mật hiệu mà Bạch Hổ dùng khi đến các trạm đều là mật hiệu báo cho người chúng tôi biết, nên họ đã xử sự theo chương trình đối phó đã định sẵn. -

Hàn quân cãi:
- Thế thì hai trạm đầu có ai bị thanh toàn đâu ? -

- Đó là vì các anh đã nhầm. Các anh yên trí, các anh thanh toán trạm ba trước rồi trở lại lần lượt trạm hai và trạm một. Nhưng chúng tôi đã đề phòng mọi mặt rồi. Tôi lại không về nhà mà cùng Giang, Lý đến thẳng trạm ba ! -

Hàn quân:
- Xin thành thực bái phục Điền Sơn và Đinh cô nương. Nhưng nhắc lại, tôi làm việc cho Trấn Bắc, vì công việc nên ở cùng Bạch Hổ, Đinh cô nương không tin tôi đành chịu, đành chịu với mọi quyết định của Đinh cô nương về số phận tội ! -

Hơn tháng trời, em cho người canh phòng cẩn mật, nhưng ra lệnh đối đãi đặc biệt tử tế với tội nhân. Anh Quý tỏ thiện chí. Anh đã nói hết những cơ quan mật của Bạch Hổ. Ô Mã Thiền Sư cho thanh toán tổ chức Bạch Hổ.

Em thương Hàn quân, mà em không ra khỏi được nghi ngờ anh, nhưng em hy vọng tình yêu sẽ làm anh thành tâm giúp việc Điền Sơn. Nghi ngờ cũng phải. Cuộc điều tra về anh ở Trấn Bắc có cho biết anh vẫn liên lạc với cơ quan phản gián của Trường, nhưng những tài liệu anh gửi về không mấy quan trọng. Trấn Bắc đề phòng về anh.

Sau cùng em ra lệnh trả tự do cho anh. Em tiễn anh ra khỏi địa hạt. Khi chia tay, đột nhiên anh đến bên em cầm tay đưa lên môi, rồi anh nói:
- Đinh cô nương, vừa đây nếu tôi chết ở tay cô nương, tôi cũng vui lòng. Từ ngày gặp cô nương ở Bến Sông, tôi nghĩ đến cô nương rất nhiều. Thương yêu cô nương ngay từ ngày đó. Nhưng tôi không muốn gặp lại cô nương, vì tôi thú thực, tôi đã có gia đình ở Đàng Trong. Bây giờ, đến lúc chia tay, không biết bao giờ gặp lại cô nương, cho nên tôi phải nói. -

Anh Quý nói một mạch, nhưng em cố kiểm thanh âm xúc động trong những câu nói của anh mà không thấy. Rồi chính em cũng không thấy rụng động tấc lòng, cho nên em không nói cho anh biết em đã yêu anh thầm kín từ buối gặp gỡ ở Bến Sông.

Lẽ dĩ nhiên, em vẫn hy vọng, hy vọng anh thực sự yêu em, anh thực sự thành người của Điền Sơn. Rồi em gặp anh lại ở Kẻ Chợ. Anh và em nhiều lần thăm các danh lam thắng cảnh chung quanh Thăng Long. Giang và Lý theo dõi ở xa, chỉ ra mặt can thiệp khi nào có chuyện gì nguy hiểm. Anh Hàn Đình Quý không biết.

Anh nói đã có vợ và hai con ở Đàng Trong, em ban đầu thất vọng, nhưng dần dần thấy không quan trọng, Điều chính, cố gắng chinh phục anh cho nên có nhiều phen em sẵn sàng sa ngã. Nhưng anh không đi qua vòng lễ giáo. Anh nói vì anh yêu em nên anh mới kính trọng em, hứa rằng sau này sẽ tính chuyện tình duyên.

Quý và em thành đôi tình nhân cao thượng, tinh thần. Em không thấy đòi hỏi gì khác. Nhưng đau khổ bắt đầu tràn ngập tâm hồ. Thương yêu và nghi ngờ thay nhau chiểm đóng tâm tư. Nhiều lần, em hiến dâng tất cả, muốn hiến dâng tất cả những gì trong sạch của đời thiểu nữ…hy vọng đó là cách để giữ anh Quý…Nghĩ đi nghĩ lại, nếu xảy ra chuyện ấy, ảnh hưởng có thể trái ngược, vì biết đâu em sẽ say mê, say mê đi đến phản bội. Vấn đề lương tâm lại đặt ra, em sẽ không bao giờ phản bội song thân, phản bội Điền Sơn, lý tưởng Trấn Bắc, phản bội tổ quốc yêu thương, đang bị loạn ly dày xéo…

Thế là Quý và em đã thành đôi tình nhân hơn hai năm, hai năm của học hỏi trường đời, vừa học hỏi trường đời tâm tình riêng tư và học hỏi trường đời đấu tranh công vụ, con tim em nếu chưa thành sắt đá thì cũng có sức giúp em đi vào những quyết định ngang tàng. Nếu anh Quý là người của địch, em sẽ cư xủ lạnh lùng như việc phải cư xử lạnh lùng dứt khoát ; nếu anh là người của địch mà anh ngả theo em, theo em vì yêu em, như thế là em được hạnh phúc vô song…còn nếu anh là địch…thì em đành…

<< Lùi - Tiếp theo >>

HOMECHAT
1 | 1 | 175
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com