Cả đoàn và Cúc Xuyên vô cùng lo ngại. Ở Thạch Đào không bao giờ có cúng kiểu này, và kinh nghiệm cho biết có thể gây bệnh « dịch tễ », La đại mẫu nói tội phạm sát nhân ấy chính là ruồi nhặng đến làm « ô nhiễm » các thực phẩm. Nếu sau cúng tế đổ hết thì không sao, nhưng theo phong tục, trẻ con, người nhớn chia nhau tranh ăn, cho nên số nạn nhân « dịch tễ » rất lớn.
Cúc Xuyên nói với xã trưởng Hạ Khê vừa ra sân đình:
- Thưa xã trưởng, chúng cháu là đoàn y sinh của Thạch Đào, theo lệnh sư phụ đi chữa bệnh cho thiên hạ, nay đến đây, thấy Hạ Khê lập đàn cầu mát, chúng cháu không dám góp ý, tuy nhiên, chúng cháu xin đề nghị đậy hết các thực phẩm cúng tế bằng vung, nắp hay vải màn…vì ruồi nhặng đã làm hại nhiều làng ở vùng chúng cháu ! -
Xã trưởng chưa kịp trả lời thì vị lão trượng đi bên cạnh, áo quần nâu sẫm, chân đi đôi dép rơm bện, tay cầm gậy trúc, đôi mắt sâu quầng thâm, mấy móng tay đen cáu, lớn tiếng quát:
- Các cô biết gì ? Ruồi nhặng là những âm hồn chúng sinh hiện về, nếu đậy lại, chúng sinh sẽ giận dỗi bỏ đi rồi sẽ trở lại đây bắt lính. Nhiều trẻ con năm ngoài đã bị bắt lính chết đi nên năm nay phải làm lễ long trọng…dân làng đóng góp xong xuôi rồi ! Các cô không được nhạo báng thánh thần mà mang tội ! -
Cúc Xuyên không thấy xã trưởng nói gì, nói:
- Nếu vậy xin xã trưỡng và lão trượng, sau buổi lễ, đừng cho ai ăn những đồ cúng tế này ! -
Tức thì lão trượng đến trước mặt Cúc Xuyên, cắm gậy trúc xuống đất, nắm hai bàn tay, bắt quyết:
- Ta bắt quyết trừ tà ma sơn lâm cô mang lại đây. Bớ linh hồn chúng sinh, theo ta đuổi bọn tà ma sơn lâm đến cướp cháo ! -
Vừa lúc bọn trai tráng xông đến, kẻ tay thước, người gươm đao, đến vay quanh. Tuyết Giang đưa mắt, mọi người bình tĩnh. Trong đoàn chị có Tuyết Giang, Tuyết Hạnh, hai chị em đeo đoản kiếm.
Xã trưởng vẫn chưa phản ứng, lão trượng quát:
« Mau đuổi bọn này ra khỏi làng ! »
Bọn trai tráng do dự, vì cả đoàn đều là con gái, nhưng vì lão trượng thúc giục, hai chàng vác dáo định bắt Tuyết Giang.
Trong ánh chớp, hai ngọn giáo bay khỏi tay hai trai tráng, chị Tuyết Giang đã cướp được hai ngọn dáo, cắm ngược xuống đất, đôi cán dáo rung rung phát âm thanh như gió rít. Hai trai tráng khác chạy đến tiếp viện, Cúc Xuyên nhảy ra. Cúc Xuyên tránh mũi mác, rồi dùng chân, gạt ngã anh ta nằm xuống dất trong khi chị Tuyết Giang hạ anh kia cũng ngã sấp. Cả bọn kia thấy vậy, lùi xa.
Bỗng một nữ lang nhảy tới. Nữ lang bận võ y màu lá mạ, khuôn mặt dễ thương, nước da bánh mật, đôi mắt trong sáng. Bùi Hoàng Oanh nhảy ra trước mặt nữ lang, sẵn sàng tiếp chiến.
Xã trưởng lên tiếng:
- Quyên Quyên, không được khinh động, hiểu lầm thôi, không ai muốn gây chiến.-
Quay lại Cúc Xuyên và Tuyết Giang:
- Xin quý cô nương đừng để ý. Đây là Quyên Quyên, tiện nữ, con tôi, họ Trương. -
Quyên Quyên và Hoàng Anh vòng tay chào nhau, lão trượng càng giận. Lão trượng quay lại xã trưởng:
- Trương xã trưởng, ông mới được dân làng và tôi bầu lên mấy tháng nay. Ông nên coi trọng phong tục tập quán của xã ta. Bọn « yêu nữ » này báng bổ thần thánh, bọn này không được ở lại thêm một phút nào nữa. Bọn này đi rồi, tôi sẽ đăng đàn xin lỗi thánh thần và chư vị chúng sinh ! -
Chị Tuyết Giang kéo Cúc Xuyên đến trước Xã trưởng:
- Thôi để dân làng tiếp tục, chúng cháu đi ngay !-
Cúc Xuyên không đồng ý lắm, nhưng Cúc Xuyên đành cho rút lui.
Đóng trại cách Hà Khê một dặm, cũng ở ven rừng, vì trời đã đỗ tối. Chị Tuyết Giang giải thích:
- Cúc Xuyên em, chị xem chừng xã trưởng về phe mình đấy ! Còn Trương Quyên Quyên cũng dễ thương…Chúng ta tạm đóng nơi này vài ngày. Chúng ta kiếm kế phá đổ cuồng tín, cho mọi người Biết để Sống, có Thức mới có Sinh phải không, Cúc Xuyên ?-
Cúc Xuyên xấu hổ trong lòng..thì ra Cúc Xuyên của mẹ hãy còn nhiều tự ái quá. Cúc Xuyên định ra lệnh cho cả đoàn dùng võ lực, uy hiếp lão trượng phù thủy Hà Khê.
Vừa nghĩ đến đây có tiếng vó ngựa. Một nữ lang dừng ngựa, nhẹ nhàng nhảy xuống. Thì ra là Trương Quyên Quyên:
- Chào các chị, em Quyên Quyên xin đến ăn chực ! -
Hoàng Oanh ra cầm tay Quyên Quyên dẫn vào bàn cơm vừa đặt. Quyên Quyên:
- Ban chiều, em không phải định thí võ đâu. Em chỉ lo chuyện gì không hay xảy đến cho thân phụ em. Em theo thân phụ em về đây hơn một năm rồi. Thân phụ và thân mẫu em đều sinh quán ở Hạ Khê, nhưng ở Kẻ Chợ lâu năm. Thân phụ chán ghét nhân tình thế thái bỏ Kẻ Chợ về làng. Dân làng bầu làm xã trưởng đầu năm nay. Chính thân phụ cũng phàn nàn về mê tín Hạ Khê, nhưng chưa có dịp nào đưa Hạ Khê phá đổ hư tục. Lại thêm lão trượng, tên Hàn Đại làm tiên chỉ lại kiêm nhiệm chức vụ phù thủy. Nghe nói lão trượng học ở mạn ngược về, bắt tà ma trừ họa cho dân làng từ mười mấy năm nay rồi ! Muốn hạ lão trượng không phải dễ đâu !-
Cúc Xuyên giật mình, chắc chắn là xã trưởng không cản trở nổi việc phân phát đồ ô nhiễm cho dân làng ! Quyên Quyên nói, Hàn lão trượng bắt quyết trừ « sâu bọ » rồi chính mình ăn hai bát chè trên đàn lễ, để làm gương cho những kẻ nào sợ sệt vì lời nói của Cúc Xuyên ban chiều. Cúc Xuyên hỏi Quyên Quyên, chị trả lời:
- Lẽ dĩ nhiên Quyên Quyên không ăn những đồ cúng lễ, nhưng khi phá đàn, Quyên Quyên phải lánh đi !-
Quyên Quyên ăn nói dễ thương, xem chừng cũng vui sướng gặp bạn mới, cho nên tuy chưa quen biết mà tự nhiên cởi mở. Quyên Quyên nói rất nhiều về Kẻ Chợ, Đoàn Thạch Đào thích thú vì trừ chị Tuyết Gia ng, không ai đặt chân ở Kinh Đô ngày nào. Cuối cùng, Quyên Quyên thêm rằng, ngay ở Kẻ Chợ, mỗi khi bào hè, dân chúng, từng khu phố, dựng đàn cúng lễ « cầu mát » như ở Hạ Khê !Gần nửa đêm, Quyên Quyên mới từ biệt.
một lúc sau Quyên Quyên trở lại cùng hai cảnh vệ, nàng nói:
-Các chị, nguy cơ, hơn nửa làng bị đau bụng từ chiều…nhiều nhất là con nít, từng giờ thêm đau nặng thuốc, chỉ cho uống tàn hương, nước thải… ! -
Quyên Quyên muốn Cúc Xuyên về Hạ Khê chữa bệnh, ưu tiên cho trẻ con. Cúc Xuyên liền cùng Tuyết Thanh lên ngựa, theo Quyên Quyên và hai cảnh vệ.
Tới làng, được biết chính Hàn lão cũng đang lên cơn đau bụng lăn lộn trên giường. Ông ta bắt quyết trừ tà ma mà không đỡ. Cúc Xuyên được tin này lại mừng, vì ông ta không cản trở được Cúc Xuyên chữa bệnh. Trường hợp của Hồ lão sẽ giải quyết sau cùng.
Đến từng nhà có con trẻ. Công nhận là Hàn lão thực uy quyền. Các bà mẹ đều khăng khăng khước từ. Sau cùng Cúc Xuyên và Tuyết Thanh nghĩ ra dịu kế: Cúc Xuyên cũng thắp hương, cũng đốt vàng lá, dùng nước trong mới, đặt lên bàn thờ, cũng giả vờ bắt quyết lăng nhăng. Cho ít tàn vàng vào nước. Tàn vàng là giấy đốt, là một thứ than, cũng như than củi tán nhỏ, dùng chữa bệnh đầy hơi, càng tốt cho bệnh nhân. Cúc Xuyên và Tuyết Thanh cho con nít uống, không quên bỏ viên thuốc Thạch Đào vào miệng đứa trẻ. Cứ thế mấy chục nhà. Tiếng trẻ khóc bớt đi nhiều, trẻ con khỏi đau bụng ngủ thiếp. Người lớn khó khăn hơn. Có người đau quá liều lĩnh uống « tiên đan » của Cúc Xuyên, đỡ bệnh vui mừng, đi theo Cúc Xuyên sang nhà khác, khuyến khích bệnh nhân dùng thuốc. Cúc Xuyên và Tuyết Thanh chia nhau đi cho thuốc. Cuối cùng gặp nhau ở nhà Hàn lão.
Hàn lão mặt mày xanh xám, cong queo trên giường, nhưng nhìn thấy Cúc Xuyên vẫn còn sức nổi trận lôi đình:
-Bớ lũ tiện tì kia, sao còn dám vào đây. Vì bọn mi báng bổ thánh thần nên cả làng, và cả ta mắc bệnh. Ma quỷ thừa cơ phạt ta đây !-
- Bớ nhà thầy ! Tài học của nhà thầy khoảnh khắc bay tan, chỉ vì không hiểu…ta là cô Ba Thượng Ngàn, được Mẫu hậu cho hạ thế cứu giúp dân gian, kể cả nhà thầy ! Nhà thầy không còn cao tay nữa…không phải vì ta, mà vị bọn ác quỷ nó đã đánh đuổi hết chúng sinh hiền lành…Nhà thầy có mắt mà không có ngươi …ta đã thấy từ khi vào làng…định nói với nhà thầy mà nhà thầy ương ngạnh đuổi ta…Ta đã trở lại, làm phép đuổi hết ác quỷ rồi, chỉ con bọn ác quỷ ở nhà này mà thôi ! Nhà thầy có biết, cao tay đến đâu, cũng có cao tay hơn ! -
Nói rồi Cúc Xuyên bắt quyết, quay tứ phía, nói vài tiếng lăng nhăng không ra thứ tiếng gì.
Gọi gia nhân mang chén trà nóng. Bỏ viên thuốc vào chén trà, lấy giấy vẽ bùa. Tuyết Thanh đằng sau bấm bụng, cỗ giữ nghiêm trang. Cúc Xuyên viết mấy chữ: « Bớ Hàn tặc, ngu xuẩn, kéo cả dân làng vào cuồng tín, mau mau hồi tỉnh !!! »
Viết xong, đốt liền, lấy mấy tàn tro bỏ vào chén trà, rồi oai nghiêm đưa cho lão. Hàn tiên chỉ ngập ngừng, chưa biết xử trí ra sao, nhớ lại là các thầy bùa sơn cước đều là bực thầy, vội vàng một hơi uống cạn. Cúc Xuyên cùng Tuyết Thanh lui ra, sau khi để lại trên bàn mấy viên thuốc.
Về trại thì bình minh. Khá mệt mỏi. Cúc Xuyên và Tuyết Thanh đi ngủ. Chị Tuyết Giang « án binh » thêm một ngày.
Gần trưa, Quyên Quyên cùng xã trưởng và Hàn lão (đã khỏi bệnh) đến trại mời cả đoàn đến Hạ Khê. Nhổ trại phiền phức. Quyết định chỉ có Tuyết Thanh và Cúc Xuyên trở lại Hạ Khê vài giờ, chị Tuyết Giang giữ trại.
Đến công quán, thấy dân làng tề tựu. Họ cám ơn và mời dùng cơm trưa. Mấy mâm cơn bày sẵn, ruồi nhặng tiếp tục vo ve. Cúc Xuyên vội khước từ thì Tuyết Hạnh vội đứng lên:
- Cử toạ Hà Khê, tôi là Nguyễn Tứ Nương, đồ đệ của Cô Ba Thượng Ngàn…sư phụ cho biết làm sao phân biệt được chúng sinh với ác quỷ. Chúng sinh nhẹ nhàng đi mại không ai trông thấy, nhưng mỗi khi có cúng tế, chúng sinh đều chứng giám. Chỉ bỏ đi khi nào bọn ác quỷ bao vây. Ruồi nhặng muỗi bọ đều là hiện thân của các quỷ. Chúng nó đầu thai vào ruồi nhặng, muỗi bọ để làm hại dân gian, ta cứ việc đánh chết. Tuyệt đối không được dùng những đồ ăn mà ác quỷ đã « nhúng tay » ! Bàn cỗ này đã bị ô uế, phải đổ đi hết ! -
Dứt lời, Tuyết Thanh dùng quạt đánh chết mấy con ruồi.
Cúc Xuyên rất bằng lòng Tuyết Thanh phụ hoạ trong vở kịch.
Hàn lão ra lệnh cho dân làng đổ các mâm tiệc, đặt mấy mâm khác, nóng khói, có lồng bàn che đậy đàng hoàng. Từ nay theo lệ, đánh đuổi, giết chết hết các ruồi muỗi ác quỷ. Rác rưởi trong làng đều đốt thành than dùng làm phân bón…
Khi giã từ, Quyên Quyên ghé tai Cúc Xuyên:
- Cám ơn hai chị, cám ơn hai chị, em sẽ tiếp tục cùng thân phụ trông việc canh tân…-
Cúc Xuyên còn ghi lại mấy dòng trên, nhưng thực không hài lòng vì chưa áp dụng được thuyết Thức Sinh, nghĩ là chưa giải thích được cho dân làng biết cái tai hại của cuồng tín, nay chính mình phải dùng cuồng tín để đưa dân làng đến « lẽ phải ».
Nguyên Thái thích thú, thưởng thức cái hài hước của bạn gái, giở nhanh những trang tiếp, lẩm bẩm tự hứa sẽ cùng Cúc Xuyên ở Trấn Bắc phụ diễn triết thuyết Sống phải Biết, Biết để Sống.
Bỗng ngừng trước trang chuyện với đầu đề, gây lo lắng:
Lần đầu bại trận thiệt hại quân số:
Hôm nay, gần mười giờ sáng, Đoàn đến An Trường, xã trù phú nhất vùng.dân chúng đang hội họp ở sân đình, hội thường niên.
Xã trưởng hiền hoà đón tiếp. Nơi đây văn học, người người ăn nói lịch sự, áo quần tao nhã, nam nữ bảnh bao, các vị lão tuế cũng đàng hoàng y phục. Có chùa sư nữ rất lớn. Cúc xuyên sẽ đền chùa hỏi thăm, may ra gặp mẹ.
Trình bày mấy dược phẩm. dân làng hoan nghênh, đòi mua cả số mang đi, nhưng Cúc Xuyên không muốn vì đường còn xa. Đỗ Hồng Hoa phụ trách tiếp vận, vội lập bản kê khai thuốc mua. Xã trưởng sẽ sai người đến tận Thạch Đào lấy thuốc. Việc này giải quyết thế là ổn thỏa. Rất đông nam thanh nữ tú. Bọn thanh niên không rời mắt bầy tiên nữ Thạch Đào, y phục sơn lâm, khác với nơi đây. Còn bọn thiếu nữ, duyên dáng, cùng quanh đoàn, hỏi chuyện không ngớt.
Xã trưởng giữ cả đoàn. Ngày mai đại hội, có chung kết cuộc đấu cờ tướng rất hào hứng.