watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
21:55:0730/07/2025
Kho tàng truyện > Truyện Kiếm Hiệp > Tác Giả Khác > Viên Nguyệt Loan Đao - Cổ Long - Chương 1-14 - Trang 5
Chỉ mục bài viết
Viên Nguyệt Loan Đao - Cổ Long - Chương 1-14
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Trang 11
Trang 12
Trang 13
Trang 14
Trang 15
Trang 16
Trang 17
Trang 18
Trang 19
Trang 20
Trang 21
Trang 22
Trang 23
Trang 24
Trang 25
Trang 26
Trang 27
Trang 28
Trang 29
Trang 30
Trang 31
Trang 32
Trang 33
Trang 34
Trang 35
Trang 36
Trang 37
Trang 38
Trang 39
Trang 40
Trang 41
Tất cả các trang
Trang 5 trong tổng số 41



Hồi 2-3

Đinh Bằng nói:

- Ta vẫn chưa nằm vững, nên chưa dám tìm các cao thủ thực sự để thử, nhưng hiện tại ta đã biết kiếm phái của phái Thanh Bình, Hoa Sơn và Tung Dương, gặp chiêu kiếm này của ta chẳng khác đậu hũ gặp dao bén, hoàn toàn không sức chống đỡ. Hắn tỏ vẻ rất cao hứng, nói tiếp:

- Đợi khi ta đánh bại Liễu Nhược Tùng, ta sẽ tìm người khác nổi danh hơn hắn, thế nào cũng có ngày ta muốn tất cả kiếm khách nổi danh trên giang hồ, đều bại dưới kiếm của ta.

Khả Tiếu lại nhìn Đinh Bằng vài lượt, rồi đưa trả tờ giấy cho hắn, nói:

- Đây là vật trân quý nhất của công tử, thiếp không thể lấy được.

Đinh Bằng hỏi:

- Ta muốn tặng nàng vật trân quý nhất, tại sao nàng không muốn lấy?

Giọng Khả Tiếu thật ngọt:

- Thiếp là thân phận nữ nhi, không muốn tranh đua với các kiếm khách nổi danh giang hồ, chỉ cần công tử có lòng như vậy, thiếp đã mãn nguyện lắm. Rồi nàng ôm ghì hắn, thủ thỉ bên tai:

- Thiếp chỉ muốn một mình công tử thôi !

Trăng tròn rồi khuyết, khuyết lại tròn.

Ngày ngày qua đi, Đinh Bằng hầu như quên hẳn cuộc hẹn với Liễu Nhược Tùng.

Nhưng Khả Tiếu không quên, nhắc:

- Thiếp nhớ ngày mười lăm tháng bảy, công tử có hẹn ước...

Đinh Bằng hững hờ đáp:

- Đến hôm đó, ta sẽ đi.

Khả Tiếu nhắc nhở:

- Hôm nay đã là mồng tám rồi, trong mấy ngày sắp tới, công tử cũng nên luyện qua kiếm pháp, nhất là có thể một mình tìm chỗ yên tĩnh tập luyện. Thiếp biết, công tử nhìn thấy thiếp, sẽ... sẽ không muốn luyện tập gì nữa.

Đinh Bằng cười:

- Hiện tại ta muốn...

Khả Tiếu không cười, cũng không nói gì thêm. Ngày hôm sau, khi Đinh Bằng tỉnh dậy, Khả Tiếu cùng con a đầu, miệng có hai núm đồng tiền đã rời khỏi tiểu lầu, chỉ để lại một phong thư.

"Thiếp muốn chàng trong mấy ngày này, hãy cố gắng luyện kiếm pháp, bảo vệ sức khỏe, sau cuộc hẹn ngày mười lăm tháng bảy, sẽ gặp lại nhau".

Những lời dặn dò trong thư, càng khiến Đinh Bằng thêm cảm kích. Trong lòng hắn tuy không khỏi đượm chút buồn ly biệt, nhưng nghĩ đến lúc gặp lại Khả Tiếu, hắn lại phấn khởi tinh thần, luyện kiếm, luyện lực, luyện khí.

Vì Khả Tiếu, hắn quyết tâm cuộc chiến này không thể bại.

Hắn đã phát hiện, thể lực mình tốt hơn trước nhiều. một gã con trai sau khi có đàn bà, mới có thể kể là chân chính nam nhân, cũng như mặt đất, sau khi được thấm nhuần nước mưa, mới biến thành màu mỡ phong phú.

Đến đúng ngày mười lăm tháng bảy, tinh thần, thể lực của hắn, đều đã đạt mức tối cao.

Đối với cuộc chiến này, hắn đã có lòng tin tất thắng, cầm chắc tất thắng.

Mười lăm tháng bảy.

Buổi sáng.

Trời quang đãng, dương quang rực rỡ. Tâm tình của Đinh Bằng cũng như thiên khí, hắn tự cảm thấy tinh thần đầy đủ, khí lực dồi dào, dù trời sập xuống cũng chống đỡ nổi.

Người gác cửa rất quy củ, lễ phép của Vạn Tùng sơn trang, khi nhìn thấy Đinh Bằng cũng thót giật mình.

Người có thể giữ được chân gác cửa nhà đại phú h, chẳng phải chuyện dể, chẳng những có con mắt biết nhận xét người giàu nghèo, sang hèn, mà còn biết thay đổi nét mặt thích đáng tùy lúc. Gã thực không ngờ, người trẻ tuổi, quần áo sang trọng đứng trước mặt gã lại là tên nghèo mạt không có áo mặc, với b mặt xui xẻo đã đến đây tháng trước.

Nhìn biểu lộ trên nét mặt người gác cửa, Đinh Bằng cảm thấy vui thích, sự tức giận hôm nào đã vơi chút ít. Hắn nghĩ bụng, đợi sau khi đánh bại Liễu Nhược Tùng rồi, biểu lộ của gã này nhất định càng làm hắn vui hơn.

Trong lòng Đinh Bằng chỉ có một điểm ái ngại duy nhất là giữa hắn và Liễu Nhược Tùng không oán không thù, vốn không nên hủy thanh danh lâu năm của ông ta trong một sớm. Hắn nghe nói, Liễu Nhược Tùng chẳng những rất có hiệp danh trong giang hồ, mà còn là một chánh nhân quân tử.

Liễu Nhược Tùng dáng người cao gầy, diện mạo rất anh tuấn, lễ phép, là một trung niên rất có phong đô..

Đối với đại đa số nữ nhân, loại nam nhân này có ma lực hấp dẫn hơn bọn tuổi trẻ nhiều.

Ông ta tuyệt không nhắc đến chuyện tháng trước, điểm này khiến cho Đinh Bằng chẳng thể không thừa nhận ông ta là quân tử.

Thái độ Ông ta rất trầm ổn, hành động mau lẹ, ngón tay dài mà có sức, phản ứng rất linh mẫn.

Những điểm này lại khiến Đinh Bằng chẳng thể không thừa nhận ông ta là một kình địch, chẳng phải chỉ có hư danh trong giang hồ.

Luyện vũ trường đã chuẩn bị xong, và trãi trên mặt đất bằng lớp cát nhuyển.

Trên giá vũ khí, hai bên bày đủ loại binh khí, đủ mọi hình thức, tinh quang sáng ngời. Dưới bóng cây, còn bày sáu bảy ghế ngồi bằng gỗ đàn.

Liễu Nhược Tùng giải thích:

- Có mấy vị bằng hữu, m danh kiếm pháp Đinh thiếu hiệp từ lâu, đều muốn thưởng thức, nên tại hạ chủ trương mời họ đến, mong thiếu hiệp chớ trách.

Đinh Bằng đương nhiên không trách. một người lúc thành danh nở mặt, luôn hy vọng có người đến chứng kiến, người đến càng nhiều, càng thêm cao hứng.

Hắn hỏi:

- Những vị nào đã đến đây ?

Liễu Nhược Tùng nói:

- một vị tiền bối trong võ lâm, Chung lão tiên sinh của Điểm Thương sơn.

Đinh Bằng hỏi:

- Phong Vân Kiếm Khách Chung Triển ?

Liễu Nhược Tùng mỉm cười:

- Không dè Đinh thiếu hiệp cũng biết vị lão tiên sinh này.

Đinh Bằng đương nhiên biết Chung Triển là người chính trực, cũng như kiếm pháp của ông ta đã được mọi người tôn kính.

Được người có danh vọng như Chung Triển đến làm nhân chứng cho cuộc chiến này, thực là may mắn cho Đinh Bằng.

Liễu Nhược Tùng lại nói:

- Mai Hoa lão nhân và Mặc Trúc Tử cũng tới, trong giang hồ liệt tại hạ cùng hai vị này là 'Tuế Hàn Tam Hữú, thực ra tại hạ thấy không xứng đáng.

Ông ta lại cười lộ vẻ đắc ý, nói tiếp:

- Còn một vị nữa là Tạ tiên sinh, danh tiếng trong giang hồ không lớn lắm, vì vị này rất ít đi lại bên ngoài. Người trong "Thần Kiếm Sơn Trang", thường ít khi đi lại trong giang hồ.

Đinh Bằng hơi đổi sắc, hỏi:

- Thần Kiếm Sơn trang ? Vị Tạ tiên sinh này là người trong Thần Kiếm Sơn Trang ?

Liễu Nhược Tùng gật đầu và thản nhiên đáp:

- Phải.

Đinh Bằng bắt đầu hồi hợp, đối với người trẻ tuổi học kiếm mà nói, bốn tiếng Thần Kiếm Sơn Trang' vốn đều khiến lòng người rúng đọng, hồi hộp.

Thần Kiếm Sơn Trang, Thúy Vân Phong, Lạc Thủy Hồ, gia đình họ Tạ. Tam thiếu gia Tạ Hiểu Phong, Kiếm trung thần kiếm, Nhân trung kiếm thần. Vị Tạ tiên sinh hôm nay phải chăng là vị kiếm thần này ?

Vị đến trước nhất là Điểm Thương Chung Triển. Phong Vân kiếm khách thành danh rất sớm, Liễu Nhược Tùng phải kêu ông ta là lão tiên sinh, nhưng ông ta coi không già, tóc vẫn đen, cặp mắt vẫn sáng quắt. Ông ta đối với vị thiếu niên từng đánh bại ba cao thủ của ba phái Thanh Bình, Hoa Sơn và Tung Dương không có vẻ khách khí. Người chính trực đối với ai cũng không có vẻ khách khí, ông ta luôn có thái độ này, và luôn cho rằng người khác phải đặc biệt tôn kính vì sự chính trực của mình. Đây phải chăng người chính trực trong giang hồ đã quá ít ? Tuy vậy, Chung Triển vẫn không ngồi vào ghế thượng vị, ghế thượng tọa này đương nhiên dành cho vị Tạ tiên sinh của Thần Kiếm sơn trang.

Tạ tiên sinh chưa tới, Mai Hoa và Mặc Trúc trong nhóm 'Tuế Hàn Tam Hữúđã tới.

Nhìn thấy hai người này Đinh Bằng ngẩn người.

một người áo đỏ, tóc bạc như cước, sắc mặt hồng nhuận như trẻ nít; một người sắc mặt âm trầm, mình gầy như cây trúc. Rõ ràng là hai người đã ngồi đánh cờ dước góc cây cổ thụ trên đầu ngọn suối hôm trước. Họ làm như chưa hề thấy Đinh Bằng.

Đinh Bằng cũng rất muốn quên chuyện này, nhưng có một điều hắn tuyệt đối không thể quên là tại sao Khả Tiếu muốn hắn kiếm hai người này ? Nàng có quan hệ gì với họ ?

Hắn ăn năn, tại sao không hỏi rõ chuyện này, tai. sao lại đáp ứng yêu cầu của nàng.

Hiện tại hắn không còn cách để hỏi nữa, vì vị Tạ tiên sinh của Thần Kiếm sơn trang đã tới.

Vị Tạ tiên sinh này có thân hình mập mạp, khuôn mặt tròn trịa, luôn tươi cười, rất hiền hòa, coi như một người thương gia.

Hiển nhiên vị Tạ tiên sinh này chẳng phải là Tạ Tam thiếu gia Tạ Hiểu Phong đệ nhất kiếm đương thời, vang danh thiên hạ. Thậm chí cả Điểm Thương Chung Triển cũng khăng khăng mời ông ta ngồi vào ghế thượng tọa. Ông ta cũng không chịu, nói mình là một quản sự trong Thần Kiếm sơn trang mà thôi, trước mặt các vị anh hùng thành danh, được ngồi hầu tiếp tại ghế sau cùng, đã là vinh hạnh lắm rồi.

một người tùy tiện từ Thần Kiếm sơn trang ra, trong giang hồ đã có thân phận và khí thế như vậy, khiến Đinh Bằng càng thêm hồi hp, máu nóng bừng sôi!

Hắn thề sẽ có một ngày, hắn cũng muốn đến Thần Kiếm sơn trang, dùng ba thước sắc trong tay, đến bái phỏng vị danh hiệp thiên hạ vô song đó, xin thỉnh giáo kiếm pháp của vị đó, dù có bị bại dưới kiếm của ông ta, cũng có thể coi như không uổng kiếp sống này.

Hắn tự nhủ, cuộc chiến hôm nay nhất định không thể bại.

Hắn từ từ đứng dậy nhìn Liễu Nhược Tùng, nói:

- Vãn bối Đinh Bằng, xin tiền bối chỉ giáo, mong tiền bối kiếm hạ lưu tình. Chung Triển chợt nói:

- Thiếu hiệp tuổi còn trẻ, nhưng có chuyện phải luôn ghi nhớ.

Đinh Bằng:

- Xin tiền bối chỉ giáo.

Chung Triển trầm nét mặt, giọng lạnh lùng:

- Kiếm vốn là vật vô tình, một khi kiếm ra khỏi bao, chẳng thể lưu tình.

Hai đồng tử áo tía bưng hp kiếm được trang hoàng rất hoa lệ, dáng nghiêm trang sau lưng Liễu Nhược Tùng. Liễu Nhược Tùng mở hp, lấy kiếm, rút kiếm ra, một tiếng 'keng', trường kiếm ra khỏi bao, tiếng ngân như rồng gầm.

Tạ tiên sinh mỉm cười khen:

- Hảo kiếm !

Đây quả thực là một thanh kiếm tốt, kiếm quang lưu động, tỏa kiếm khí lạnh lẽo kinh người.

Liễu Nhược Tùng cầm kiếm trên tay, thái độ rất ưu nhã, an nhàn.

Đinh Bằng tay nắm chặt chuôi kiếm, lòng bàn tay đã có mồ hôi.

Kiếm của hắn chỉ là thanh kiếm sắt rất thông thường, tuyệt đối không thể sánh kịp lợi khí trên tay Liễu Nhược Tùng. Hắn cũng không có phong thái ưu nhã, an nhàn, trầm tĩnh như Liễu nhược Tùng.

Hắn tuy đã tin tưởng chiêu 'Thiên ngoại lưu tinh' của mình chắc chắn có thể phá kiếm pháp Võ Đang đích truyền của Liễu Nhược Tùng, nhưng hắn vẫn rất khẩn trương.

Liễu Nhược Tùng nhìn hắn mĩm cười nói:

- Tệ xá còn có thanh kiếm khác, tuy chẳng phải là thần binh lợi khí, nhưng cũng tạm được, nếu Đinh thiếu hiệp không hiềm tỵ, tại hạ sẽ kêu người đem ra.

Ông ta tự thị là thân phận tiền bối danh gia, không muốn chiếm tiện nghi trước đối thủ.

Đinh Bằng không chịu tiếp nhận hảo ý của ông ta, chỉ điềm đạm nói:

- Vãn bối dùng thanh kiếm này, nó là di vật của tiên phụ, vãn bối không dám khinh bỏ.

Liễu Nhược Tùng hỏi:

- Có phải thiếu hiệp là con cháu Đinh gia ở Thái Hồ ?

- Vãn bối là người Ký Bắc.

Chung Triển:

- Vậy thì lạ thiệt.

Ông ta lạnh lùng nói tiếp:

- Giang hồ đồn đại, vị Đinh thiếu hiệp kiếm pháp kỳ cao, mà một kiếm thành tựu nhất, còn thần kỳ diệu tuyệt, như từ ngoài trời bay tới. Lão phu học kiếm năm mươi năm, lại không rõ vùng Ký Bắc, còn có một Đinh gia nữa, và có kiếm pháp gia truyền tinh diệu đến thế ?

Tạ tiên sinh gật đầu, nói:

- Thật ra, đây cũng chẳng có gì đáng kỳ quái, trong giang hồ vốn có nhiều kỳ nhân dị sĩ, không cần nổi danh, Chung lão tiên sinh tuy kiến văn rong rãi, cũng vị tất đã biết rõ hết.

Chung Triển làm thinh, Liễu Nhược Tùng cũng không nói gì thêm, hồi kiếm ngang ngực nói:

- Xin mời!

<< Lùi - Tiếp theo >>

HOMECHAT
1 | 1 | 102
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com