watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
23:19:5729/04/2025
Kho tàng truyện > Truyện Kiếm Hiệp > Tác Giả Khác > Viên Nguyệt Loan Đao - Cổ Long - Chương 1-14 - Trang 13
Chỉ mục bài viết
Viên Nguyệt Loan Đao - Cổ Long - Chương 1-14
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Trang 11
Trang 12
Trang 13
Trang 14
Trang 15
Trang 16
Trang 17
Trang 18
Trang 19
Trang 20
Trang 21
Trang 22
Trang 23
Trang 24
Trang 25
Trang 26
Trang 27
Trang 28
Trang 29
Trang 30
Trang 31
Trang 32
Trang 33
Trang 34
Trang 35
Trang 36
Trang 37
Trang 38
Trang 39
Trang 40
Trang 41
Tất cả các trang
Trang 13 trong tổng số 41



Hồi 5-2


Thanh Thanh giải thích:

- Gia gia muội biết chàng sớm mun cũng sẽ bỏ đi, nên nhất cử, nhất động của chúng ta người đều biết rõ, cho nên người mới cùng bà bà đánh cuộc.

- Đánh cuộc gì ?

Hai ông bà đánh cuộc, nếu quả chàng tốt với muội, vẫn chịu vì muội chết, chúng ta sẽ được ra đi. Nàng không nói tiếp, cũng bất tất phải nói gì thêm. Chuyện này chẳng qua là cách khảo nghiệm, khảo nghiệm Đinh Bằng có 'chân tình' với Thanh Thanh thực không?

Nếu trong lúc nguy nan, Đinh Bằng bỏ rơi nàng, chắc hiện giờ hắn chỉ là một xác chết.

Thanh Thanh nắm tay Đinh Bằng, tay hắn có mồ hôi, mồ hôi lạnh.

Nàng ôn tồn nói:

- Hiện giờ gia đình muội đã rõ, huynh không lừa dối muội, bất kể huynh đi đến đâu, cũng đều không bỏ rơi Thanh muội, cho nên, hai ông bà đã để chúng ta ra đi. Đinh Bằng đưa tay dụi mắt, hỏi:

- Đây là đâu ?

- Đây là nhân gian.

- Quả thực chúng ta trở về nhân gian rồi ?

- Đúng vậy.

Lần thứ nhất Đinh Bằng phát giác, nhân gian khả ái và mỹ lệ.

Hắn vốn đã chán ghét nhân thế, đã không muốn sống. Hiện tại hắn mới phát giác, sinh mệnh tốt đẹp, một người chỉ cần có thể sống được, đủ là một chuyện đáng mừng.

Trăng tròn đã mờ. Bầu trời hắc, đã dần dần nhum trắng, xa xa có tiếng người lao xao.

Tiếng trẻ con khóc, tiếng bà mẹ la rầy, tiếng thùng khua múc nước dưới giếng sâu, tiếng vợ giục chồng thức dậy ra đồng, tiếng chồng khua chân dưới giường kiếm giày dép, tiếng vợ chồng trẻ thì thầm ân ái, tiếng vợ chồng già la ó, gây lộn, còn có tiếng gà gáy, tiếng chó sủa...

Trong những âm thanh này, tràn đầy sức sống động của sinh mệnh, tràn đầy lòng thương yêu của nhân loại. Có âm thanh Đinh Bằng nghe thấy, có loại không nghe thấy. Vì những âm thanh này rất quen thuộc với hắn.

Lúc còn nhỏ tại nông thôn, nơi hương thôn thuần phác, lúc sáng sớm dậy mẫu thân hắn còn phải mặc quần áo cho hắn, hắn bắt đầu nghe những âm thanh này rồi.

Đinh Bằng chợt nói:

- Ta nhất định phải về thăm mẹ ta trước.

Khi nói ra câu này, hắn chợt nghỉ đến một chuyện không nên nhớ.

... Thanh Thanh là hồ.

... Sao hắn có thể dẫn một người vợ hồ về gặp một bà mẹ già cố chấp.

... Nhưng hắn chẳng thể nào không dẫn nàng về.

Thanh Thanh đã cúi đầu, nàng đã có sức quan sát mẫn nhuệ khác người thường, hiển nhiên nàng đã thấy rõ trong lòng hắn đang nghĩ gì. Nàng ôn tồn hỏi:

- Đinh lang có thể dẫn muội về nhà không?

Giọng Đinh Bằng cương quyết:

- Ta nhất định dẫn nàng về.

Hắn nghĩ đến chân tình nàng đối với hắn, nghĩ đến những hy sinh nàng đối với hắn, hắn chợt ôm chầm lấy nàng, nói tiếp:

- Ta đã nói, dù đi đến đâu, ta nhất định dẫn nàng theo.

Thanh Thanh ngửng đầu nhìn hắn với ánh mắt tràn đầy nhiệt tình và cảm khích, nói:

- Đương nhiên muội phải về gặp mẫu thân huynh, nhưng muội không muốn gặp một người nào khác nữa. Sau này, bất kể huynh muốn gặp ai, tốt nhất, muội không cần lộ diện.

Đinh Bằng hỏi:

- Tại sao?

Thanh Thanh gượng cười, trả lời:

- Đáng lẽ chàng nên biết tại sao rồi?

- Nhưng người khác tuyệt không thể nhận ra..

- muội biết, người khác tuyệt không thể nhận ra muội là hồ, nhưng... dù sao muội vẫn là hồ. Hồ không gặp mặt phàm nhân, vậy nên tránh gặp mặt tốt hơn.

Hình như nàng vẫn còn lo ngại, vì nàng bỗng dưng đến một thế giới hoàn toàn xa lạ, đương nhiên khó tránh khỏi lo ngại.

Đinh Bằng nắm tay nàng ôn tồn:

- Chỉ cần biết chuyện gì muội không muốn làm, huynh tuyệt không bắt buộc. Thanh Thanh cười cười, nói:

- Nhưng có lúc muội bắt buộc huynh, mà nhất định muốn huynh phải nghe lời. Nàng không đợi Đinh Bằng nói, đã hỏi tiếp:

- Sau khi gặp mặt mẫu thân huynh rồi, huynh chuẩn bị làm gì?

Đinh Bằng không trả lời. Máu hắn sôi sục, tràn đầy hùng tâm, hắn có rất nhiều chuyện đều muốn đi làm.

Thanh Thanh lại nói:

- muội biết, hưynh muốn đi làm gì rồi, chẳng những huynh muốn nổi tiếng, còn muốn trả thù rửa hận.

Đinh Bằng thừa nhận.

Hắn muốn rửa sạch oan uổng, hắn bị đổ trên đầu, hắn nhất muốn trả thù bị hạ nhục, những chuyện này, hắn chưa có một ngày nào quên.

Thanh Thanh vẫn nói tiếp:

- Lúc chúng ta ra đi, Gia gia muội đã ba bốn lần căn dặn muội, nếu thấy huynh muốn thành danh, muốn trả thù, thì nhắc chàng có mấy đều cần phải nhớ kỹ.

Đinh Bằng hỏi:

- Điều gì, xin muội nói cho biết.

Thanh Thanh nói:

- Chưa đến lúc, vạn bất đắc dĩ, huynh không thể ra tay, nếu đối phương là một người không đáng để huynh ra tay, huynh cũng không thể ra tay. Lần thứ nhất ra tay, nhất định huynh phải cẩn thận chọn một đối tượng rất xứng, huynh chỉ cần đánh bại người đó, là có thể nổi danh giang hồ, bất tất phải tìm kiếm người khác kết thù gieo oán. Nàng giải thích thêm:

- Vì gia gia nói, bất kể võ công huynh cao đến đâu, danh tiếng lớn đến đâu, nếu cừu gia quá nhiều, sớm mun tới một ngày, bị người dồn vào tuyệt lộ.

Đinh Bằng nói:

- Huynh hiểu rõ ý của lão nhân gia, huynh nhất định theo đúng lời người nói. Thanh Thanh tiếp:

- Cho nên khi ra tay, chẳng nên quá vô tình, càng không nên hãn tận sa tuyệt, đuổi hết giết sạch. Nếu huynh muốn người khác tôn kính mình, nên để người khác có một lối thoát.

- Huynh hiểu.

- Còn một chuyện nữa quan trọng hơn.

- Chuyện gì?

'Cây đao màu xanh trên lưng huynh'. Thanh Thanh nói, đây là vật bà bà muội tặng huynh, nên gia gia vẫn để huynh mang theo khi ra đi, nhưng không đến lúc vạn bất đắc dĩ, tuyệt không thể sử dụng cây đao này. Thái độ nàng trân trọng hơn:

- Nếu huynh dùng cây đao này, nhất định phải khiến đối phương chết dưới đao, đao ra khỏi bao, tuyệt đối không để cho đối phương còn sống.

Đinh Bằng hỏi:

- Nếu đối phương chẳng phải người huynh nhất định phải giết, nếu đối phương chưa dồn huynh vào đường cùng, huynh chẳng thể dùng đao này phải không?

- Tuyệt đối không thể dùng.

Nàng lại cười, nói:

- Nhưng chàng có thể yên tâm, với võ công của chàng hiện thời, bất luận chàng xử dụng đao gì cũng thiên hạ vô địch.

Lúc này, mặt trời đã lên cao, dương quang trải khắp dãi đất gấm vóc của nhân gian.

Tháng mười, tiểu đương xuân.

Buổi sáng sớm.

Liễu Nhược Tùng đẩy cánh cửa sổ, dương quang sáng lạng ngoài song cửa, không khí mát mẻ, lại một ngày tạnh ráo quang đãng.

Mệnh hắn thuộc cẩu, năm nay đã bốn mươi bảy, nhưng trên mặt vẫn trưa có nét nhăn.

Thể lực hắn cũng giữ được tình trạng như người tuổi trẻ thời tráng niên, chẳng những hắn còn hứng thú với nữ nhân, mà nữ nhân cũng có hứng thú với hắn.

Hắn giàu có, khang kiện, anh tuấn, năm gần đây, hiệp danh trong giang hồ càng thịnh, đã thường có người xưng hắn là 'đai. hiệp', dù người quen hay không quen hắn, đều rất tôn kính hắn.

Bạn bè hắn rất nhiều, tuy thân phận giàu có, danh tiếng không bằng hắn, nhưng cũng tạm tương xứng với hắn, mỗi xuân thu giai tiết, họ đều đến với hắn, cùng thưởng thức một đoạn thời khoái lạc.

Vết chân hắn đặt đến đâu, luôn được người hoan nghinh.

Hắn tin nếu Võ Đang phái có thể để một tục gia đệ tử làm chưởng môn, nhất định ngôi vị này sẽ thuộc về hắn.

Đây vốn chẳng qua chỉ là một ảo tưởng, nhưng hiện tại đã có khả năng thực hiện.

Địa thế Vạn Tùng sơn trang của hắn rong rãi, cảnh vật tươi tốt, là một trang viện nổi tiếng giang hồ.

Thê tử của hắn cũng là một mỹ nhân nổi tiếng giang hồ, mà còn thông minh quán xuyến.

Cảm tình giữa vợ chồng hắn rất tốt đẹp, nếu hắn có khó khăn, bất luận việc gì, thê tử hắn có thể đi làm giúp hắn được.

Chỉ cần những gì một nam nhân cần có, hắn đều có đủ cả, nên chính hắn cũng tự cảm thấy rất mãn nguyện.

Nhưng gần đây có một chuyện khiến hắn không được vui lòng.

Căn nhà hắn đang ở nằm trên một chỗ cao nhất trong Vạn Tùng sơn trang. Mỗi khi mở cửa sổ, nhìn thấy sườn núi đối diện một màu xanh lục, cây cối sum xê, thảm cỏ xanh mướt, không một bóng người. Những lúc này, hắn có cảm giác hào tình 'Thiên thượng địa hạ, duy ngã độc tôn', dù trong lòng có những chuyện không vừa ý, cũng đã quên hết.

Không dè, gần đây sườn núi đối diện, đã ồn ào tiếng đập đẽo, chẳng những làm xao động sự yên tĩnh, mà còn xâm phạm sự tự tôn của hắn.

Vì những nhà cửa xây cất trên sườn núi đối diện, quy mô lớn hơn Vạn Tùng sơn trang của hắn.

một dải lưỡng hà, từ Quan trung tới Thiển bắc, thậm chí cả những thợ thổ mộc nổi danh vùng Giang nam, cùng các thợ chạm trổ danh tiếng, cũng đều được mời đến nơi này.

Nhân lực được động viên vào việc kiến tạo trang viện này, còn đông gấp hai mươi lần lúc xây cất Vạn Tùng sơn trang năm xưa.

Đông người làm việc, đương nhiên việc xây cất cũng được nhanh chóng. Mỗi ngày khi mở cửa sổ nhìn, Liễu Nhược Tùng đều phát hiện trên sơn trang đối diện không phải thêm một tòa đình dài, thì thêm một tòa lầu các, nếu không thêm một hồ nước, thì cũng thêm một rừng hoa.

Nếu hắn không tự hắn nhìn thấy, thì phải cho rằng đây là một kỳ tích xuất hiện.

Vị tổng quản giám đốc kiến tạo trang viện này họ Lôi, là đệ nhị trưởng quày 'Rạng tử Lôí từ kinh thành được triệu đến.

Trong lãnh vực thợ mộc kiến tạo, Lôi gia kinh thành là một nhà có lịch sử lâu đời và hưởng dự rất thịnh, cả hoàng cung ni điện đều do Lôi gia kiến tạo.

Theo Lôi tổng quản nói, người bỏ tiền xây cất trang viện này là Đinh công tử.

Đinh công tử đã quyết định, ngày mười lăm tháng mười hai, sẽ mở tiệc đãi

khách tại nhà mới. Cho nên, Đinh công tử muốn toàn bộ trang viện phải hoàn tất trước trong tuần tháng mười.

Chỉ cần hoàn tất đúng kỳ hạn, bất kể tốn kém bao nhiêu, vị Đinh công tử này cũng không tiếc, và đã mở trương mục tại bốn tiền trang lớn ở kinh thành, Lôi tổng quản cần lúc nào có thể lấy tiền ra lúc đó.

Lôi tổng quản là người từng trải thế diện, cũng phải nói: - Vị Đinh công tử này hào phóng Lôi mỗ chưa từng gặp.

Vị Đinh công tử này là người ra sao ? Có lai lịch thế nào? Tại sao có khí khái lớn lao và tiền bạc giàu có như vậy?

Liễu Nhược Tùng đã động lòng hiếu kỳ. Hắn nhất định tìm cách moi móc cho ra lai lịch gốc rễ của vị Đinh công tử này mới được.

Chuyện hắn quyết định làm, nhất định phải làm cho được.

Hắn đã giao chuyện này cho phu nhân hắn đi làm, Liễu phu nhân chưa hề để hắn thất vọng lần nào.

Lúc xuất gia, khuê danh Liễu phu nhân là Khả Tình.

- - - Không phải Khả Tiếu, là Khả Tình.- - - Tần Khả Tình.

Liễu phu nhân cũng thuộc mệnh cẩu, kém Liễu Nhược Tùng mười hai tuổi, năm nay đã ba mươi lăm. Nhưng dù người rất tinh mắt, cũng tuyệt đối không nhìn ra tuổi thực của bà ta. Eo lưng của bà ta vẫn thon nhỏ mềm mại, nước da vẫn mịn màng trắng trẻo, mặt chưa có vết nhăn nhỏ nào.

Trông bà ta còn có ma lực, mê người hơn lúc mới gả cho Liễu Nhược Tùng.

Cả những người ghen tỵ sắc đẹp với bà ta cũng chẳng thể chẳng thừa nhận, bà ta quả là một 'vưu vật' thế gian hiếm thấy.

Chỉ có những đàn ông nào đã từng chung chăn gối với bà ta, mới thực hiểu rõ ràng hai chử ' vưu vật' có ý nghĩa ra sao.

Cho đến hiện tại, Liễu Nhược Tùng nhớ tới phong quang đắm đuối buổi tân hôn, nhớ tới tân nương đã cho hưởng những giây phút dục tiên dục tử, trên đời tuyệt đối không có nử nhân thứ hai nào có thể bằng nàng.

Nhưng tuế nguyệt vô tình, Liễu Nhược Tùng đã dần dần già yếu, đã dần dần có cảm giác 'lực bất tùng tâm'. Thậm chí, hắn đã bắt đầu hơi sợ...

Giống như đại đa số trượng phu, sau thời trung niên, đều biến thành hơi sợ lão bà, vì họ đã dần dần không thể thỏa mãn nhu cầu của thuê tử.

Hiện tại, vợ chồng Liễu Nhược Tùng đã ngủ riêng nhiều năm, nhưng tình cảm giữa vợ chồng vẫn giữ được rất đậm đà. một loại tình cảm phi thường sâu đậm, phi thường vi diệu.

Liễu phu nhân thường thường ra ngoài một mình, Liễu Nhược Tùng cũng chưa hề hỏi qua hành tung của vợ. Vì hắn biết rõ vợ hắn là một 'vưu vật', hắn cũng tin vợ hắn không phản bi hắn. Chỉ cần nàng không phản bi hắn, tại sao hắn không thể để cho nàng hưởng thụ chút hoàn toàn tự do về mặt sinh lý.

Hắn thường nói, mình là một người rất 'phi thường cởi mở', cũng có thể vì duyên cớ này, nên họ mới duy trì tình cảm tốt đẹp đến hiện tại.

Cũng chỉ có loại đàn ông 'cởi mở' như hắn, mới có thể lấy 'vưu vật' làm vợ. một nam nhân nếu lấy được 'vưu vật' làm vợ, địa vị đó chẳng thích thú cho lắm.

Đúng ngọ, ánh nắng chói chang ngoài song. Liễu phu nhân ngồi trên lệ hoa y? dưới cửa sổ, lau mồ hôi bằng vuông khăn lụa mỏng.
<< Lùi - Tiếp theo >>

HOMECHAT
1 | 1 | 99
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com