Tuy đã cuối tháng mười, nhưng khí trời vẫn rất nóng.
Liễu phu nhân chẳng những sợ lạnh, cũng rất sợ nóng, vì nàng chưa từng chịu khổ.
Có số nữ nhân hình như trời sinh không bao giờ chịu khổ, vì họ thông minh diễm lệ hơn những mỹ nhân khác.
Nàng cởi áo để lộ bộ ngực no tròn hấp dẫn... Liễu Nhược Tùng miễn cưỡng tự khống chế không dám nhìn nàng.
Trước mặt một số tiểu cô nương trẻ tuổi, hắn vẫn đầy đủ phong độ nam tử, vẫn có thể khiến các cô nàng, uốn éo rên rỉ, nhưng trước mặt bà vợ nõn nà quá hấp dẫn hắn hầu như mất hết oai phong. Cho nên hắn chỉ còn cách tự khống chế, để tránh bị thảm bại như mọi lần.
Liễu phu nhân cười ngặt nghẽo hỏi:
- Chẳng lẽ lần trước thiếp đem từ Quan Đông về loại 'hổ chiên' cũng vô dụng sao?
Liễu Nhược Tùng làm bộ không nghe. 'Hổ chiên' chẳng phải vô dụng, chẳng qua chỉ vô dụng đối với nàng mà thôi. Hắn hỏi lảng sang chuyện khác:
- Phải chăng nương tử đã tìm ra lý lịch của vị Đinh công tử đó rồi?
Liễu phu nhân đáp:
- Phải.
- Hắn là người thế nào?
- Là một người quen của chúng ta, nhưng chắc chắn phu quân chẳng thể đoán ra hắn là ai?
Cặp mắt nàng lại rực sáng, như lại vừa nói tới chuyện nàng rất phấn khởi.
- Hắn là ai?
- Hắn tên Đinh Bằng.
- Đinh Bằng? Tức là gã Đinh Bằng đó phải không?
- Đúng là hắn...
Liễu Nhược Tùng biến sắc, hắn đương nhiên không quên con người tên Đinh Bằng, hắn càng không thể quên kiếm chiêu "Thiên ngoại lưu tinh". Hắn cũng chẳng phải không biết, vợ hắn đã dùng cách gì để dụ dỗ đánh lừa lấy được cuốn kiếm phổ "Thiên ngoại lưu tinh" đó.
Liễu phu nhân lộ vẻ hứng khởi như vậy, đương nhiên có nguyên nhân của nàng. Tuy nhiên hắn vẫn cho rằng cái giá nàng trả rất xứng đáng, nhưng trong lòng hắn vẫn thấy cay cú, thẫn thờ, hỏi:
- Không dè, tên ngốc đó vẫn chưa chết, nương tử rất cao hứng phải không? Liễu phu nhân trầm nét mặt, cười lạnh:
- Thiếp cao hứng cái gì ? Hắn hận nhất không phải tướng công mà là thiếp. Liễu Nhược Tùng chép miệng:
- Hắn đã chưa chết, thì cũng sớm mun gì cũng tới tìm chúng ta. Nhưng ta thực
không ngờ, một tên nghèo mạt như hắn, tại sao bỗng dưng biến thành giàu có như thế ?
Liễu phu nhân vẫn lạnh lùng, nói:
- "Đại nạn không chết, ắt có hậu phước". Lần đó hắn có thể chạy thoát, chúng ta không kiếm được, chứng tỏ tiểu tử đó có vận may. Người có vận may, dù đi ra khỏi ngoài đường cũng lượm được nguyên bảo.
Đây là lời nói tức giận. Lúc một nữ nhân tức giận, tốt nhất chớ xen lời.
Nam nhân thông minh đều rõ cách này, Liễu Nhược Tùng là một nam nhân thông minh, nên hắn ngậm miệng.
Cuối cùng mở miệng trước đương vẫn là nữ nhân, nữ nhân luôn không nhịn dược tức.
Cuối cùng Liễu phu nhân không nhịn được, thắc mắc:
- Hắn đã muốn đến kiếm chúng ta thanh toán, tại sao không đến gõ cửa đường hoàng, tại sao lại xây cất một tòa trang viện lớn đối diện trang viện chúng ta, với dụng ý gì ?
Liễu Nhược Tùng nói:
- Lòng người cách làn da, người khác chẳng bao giờ đoán được trong lòng một người đang còn sống nghĩ gì.
Mắt Liễu phu nhân lại rực sáng hỏi:
- Nếu người sống đó, bỗng dưng chết thì sao?
Liễu Nhược Tùng mỉm cười:
- một người đã chết rồi, đâu còn chủ ý gì nữa.
Liễu phu nhân chép miệng, than:
- Tiếc rằng, hắn không bị chết, hắn đã sống được tới giờ này, muốn hắn chết chẳng phải chuyện dễ.
- Tuy không dễ dàng, cũng không khó lắm.
- Sao hả?
- Từ lúc chuyện đó xảy ra tới giờ, mới có bốn năm, một người nếu có vận khí may mắn đặc biệt, trong bốn năm có thể phát hoành tài. Nhưng võ công thì khác, võ công phải khổ luyện mỗi ngày, tuyệt không giống đại nguyên bảo, bỗng dưng từ trên trời rơi xuống.
Liễu phu nhân hỏi:
- Có thể hắn không dám đến gõ cửa kiếm chúng ta, là gì hắn tuy phát hoạnh tài, nhưng võ công cũng không hơn trước kia bao nhiêu ?
Liễu Nhược Tùng nói:
- Với võ công của hắn, dù gặp được danh sư, khổ luyện trong vòng mười năm, cũng thiệt không phải đối thủ của Tiểu Tống.
Liễu phu nhân hỏi:
- Tiểu Tống ? Có phải tướng công nói Tống Trung?
Liễu Nhược Tùng cười cười:
- Họ Tống tên Trung, một kiếm tống chung, ngoài y ra còn ai nữa.
Liễu phu nhân bưng chén chè hạt sen trên trà kỷ bên cạnh, từ từ nhấp vài ngụm, hờ hững nói:
- Người này thiếp có biết.
- Ta rõ nàng biết hắn.
- Hình như tướng công cũng biết hắn.
- Ta biết hắn vô dụng, nàng biết hắn mới hữu dụng.
- Sao hả ?
- Vì hắn chỉ nghe lời nàng, nàng bảo hắn đi đông, hắn tuyệt chẳng dám đi tây. - Ý tướng công nói, thiếp muốn hắn đi giết người, hắn cũng chịu đi.
Liễu Nhược Tùng cười cười, nói:
- Nàng muốn hắn giết một người, hắn tuyệt không dám giết hai người, nàng muốn hắn giết Trương Tam, hắn tuyệt không dám giết Lý Tứ.
- Nếu quả thiếp muốn hắn đi giết Đinh Bằng, Đinh Bằng sẽ chẳng còn ý kiến gì nữa.
Liễu Nhược Tùng vỗ tay khen:
- Không sai một chút.
Liễu phu nhân chợt chép miệng, than:
- Chỉ đáng tiếc, trong hai năm qua, hắn nổi danh quá đã biến thành vừa kiêu vừa cuồng, sao hắn còn nghe lời lão thái bà như thiếp.
Liễu Nhược Tùng vẫn cười cười, nói:
- Trong hai năm rồi, ta cũng nổi danh không ít, mà ta vẫn phải nghe lời lão thái bà đây, làm sao hắn dám không nghe.
Liễu phu nhân từ từ đặt chén chè xuống, liếc xéo Liễu Nhược Tùng một cái, khẽ hỏi:
- Tướng công thực muốn hắn phải nghe lời thiếp ?
Mắt nàng lại sáng lên, sáng rực rỡ.
Môi nàng đỏ tươi, hàm răng nàng trắng như ngọc, toàn thân nàng giống như trái anh đào chín mùi, đang chờ người hái. Liễu Nhược Tùng than thầm trong bụng, hắn biết rõ lần này hắn lại hoàn toàn..
Liễu Nhược Tùng nằm trên chiếc nhuyễn sàng đặc chế, mồ hôi đẫm mình hết muốn cử động.
Từ ngày đầu tháng mười, hắn đã nuôi dưỡng tinh thần, kịp thời tẩm bổ, hắn dùng luôn hai cây 'hổ chiên', uống thêm mấy viên thần đan do Hoàng giáo đại Đạt Ma, dùng bí phương phối chế, hắn chuẩn bị đối phó một người đẹp do bạn thân hắn, đặc biệt tốn mấy ngàn lượng bạc, mua từ Giang nam về tặng hắn.
Hắn chuẩn bị đối phó người đẹp này mấy hôm liền, để chứng tỏ cho người đẹp biết hắn chưa già.
Nhưng lần này với Liễu phu nhân, hắn tiêu tan vốn luyến.
Liễu phu nhân trông càng kiều diễm, giống một đóa hoa tươi, vừa được thấm nhuần vũ lộ, nàng đang nhìn hắn cười thật quyến rũ. Nàng nhất định đã tính toán, biết rõ, trong vài ngày qua, hắn tẩm bổ đã vừa kịp lúc...
Nàng cười rất khoái trá, rất đắc ý.
Liễu Nhược Tùng cũng chỉ biết cười theo nàng, cười chua chát hơn:
- Hiện giờ, chắc nàng đã biết ta thực tình vẫn nghe lời nàng rồi chứ.
Liễu phu nhân cười:
- Người biết nghe lời luôn gặp chuyện hay.
Nàng chợt lại hỏi:
- Tướng công có muốn biết trong hai ngày này, vị Đinh Bằng công tử đó ở đâu không?
- Muốn.
- Trong hai ngày này, hắn đang du ngoạn Tây hồ, ngụ trong Hồng mai cát, Bán nhàn đường của Giả Tự Đạo cư ngụ trước kia.
- Khí phái của vi Đinh công tử này không nhỏ.
Giả Tự Đao là tướng đời nhà Tống, quyền khuynh triều giả, giàu khắp thiên hạ, giang sơn Đại Tống, ít ra có một nữa nằm trong tay người này, đủ rõ Bán nhàn đường của người này khoát như thế nào.
Liễu Nhược Tùng hỏi:
- Đương nhiên nương tử cũng không phải không rõ hai ngày này, Tiểu Tống đang ở đâu ?
Liễu phu nhân hỏi lại:
- Tướng công gặp hắn ?
- Rất muốn.
Liễu phu nhân lại chép miệng than:
- Tại sao tướng công không nói sớm, nếu biết tướng công muốn gặp hắn, thiếp đã dẫn hắn đến đây.
- Hiện tại hắn đâu?
- Hiện tại, muốn kiếm hắn e rằng không dễ. - Tại sao?
- Vì thiếp đã kêu hắn đi đên một chỗ rất xa.
- một chỗ rất xa, là đâu?
- Hàng châu, Tây hồ, Hồng mai cát, Bán nhàn đường.
Liễu Nhược Tùng cười:
- Ta tuy là một người sống, nhưng trong lòng ta có chủ ý gì, không cần nói ra, nương tử cũng đã đoán đúng rồi.
Liễu phu nhân lại sáng mắt, khẽ cắn làn môi mọng đỏ, hỏi:
- Tướng công thực là một người sống..
Liễu Nhược Tùng vi lắc đầu:
- Ta đã gần chết rồi, dù chưa hoàn toàn chết, cũng chỉ thừa lại nữa mạng thôi.
Tống Trung nằm dựa lưng trong khoang xe ngựa, hình như đã ngủ.
Cổ xe chạy rất êm, bánh xe, trục xe, sàn xe, đều được chuyên tâm thiết kế, chế tạo đặc biệt, phu đánh xe cũng được huấn luyện thuần thục.
Trong lòng xe rong rãi, thoải mái, vì trước mỗi lần Tống Trung giết người, hắn nhất định cần bảo toàn thế lực. Chỉ có một cổ xe êm đềm, rong rãi và thoải mái, mới khiến hắn không bị tiêu hao thể lực trên đường đến mục tiêu. Cho nên, Liễu phu nhân đã chuẩn bị cho hắn một cổ xe ngựa đặc biệt này. Nàng đối với hắn chẳng khác một vị mẫu thân chăm sóc đứa con, luôn lo lắng quan tâm. Mẫu thân Tống Trung qua đời lúc hắn còn nhỏ. Đã nhiều năm hắn không rõ phụ thân hắn là ai, và hắn cũng không muốn nhắc tới mẫu thân. Nếu có kẻ nào muốn chê cười và sỉ nhục hắn, thông thường người đó đều lãnh một kiếm.
Họ Tống tên Trung, một kiếm tống chung.
Tống Trung không muốn giết người, nhưng hắn lại chẳng thể không giết người,
vì bất kể những gì hắn muốn, như thanh danh, tài phú, đàn bà... đều nhất địng phải giết người mới có được. Những đều đó hắn đều khát vọng, hắn chỉ có thể dùng phương pháp này mới có thể thỏa mãn được khát vọng.
Nhưng đều hắn khát vọng nhất, chẳng phải thanh danh, cũng chẳng phải tài phú, mà là một nữ nhân, một nữ nhân đã thuộc người khác.
Hắn rõ ràng biết nàng là thê tử người khác, nhưng đã hoàn toàn mê luyến, hoàn toàn không còn tự khống chế được nữa.
Nếu quả nàng muốn hắn đi giết hai người, hắn chẳng dám giết một người, nếu quả nàng muốn hắn đi giết Trương Tam, hắn tuyệt chẳng dám đi giết Lý Tứ.
Dục vọng như một hang không đáy, hắn hoàn toàn hãm sâu vào miệng hang không đáy.
Hắn giết người. Vì trong lòng hắn không có yêu, chỉ có hận, vì hắn sống cho đến hiện tại, chưa bao giờ hiểu ý nghĩa 'yêú.
Hắn giết người. Vì quả thực hắn phải trả giá, quả thực hắn phải khổ luyện, người từng được coi hắn ra tay, đều nhận rằng hắn ra tay nhanh và chuẩn, không kém 'Kinh vô mệnh' trước kia.
Chung Triển cũng đã thấy hắn ra tay, và cũng phải nhận, động tác rút kiếm của hắn, có thể sánh cùng 'Kinh vô Mệnh'.
Kinh Vô Mệnh là kiếm khách nổi danh xưa kia, cùng nổi danh một thời với kiếm khách 'A Phí, và là cao thủ thứ hai, chỉ kém 'Thượng Quan Kim Hồng' trong 'Kim Tiền Bang' Kinh Vô Mệnh, vô tình, cũng vô mệnh, chẳng những coi tánh mạng người khác rẻ như cỏ, mà coi tánh mạng mình cũng rẽ như vậy.
Tống Trung cũng thế.
Nghe nói, mỗi lần hắn ra tay đều không cần mạng, không muốn người khác còn mạng, cũng không muốn còn mạng chính mình.
Người thành danh rất mau trong giang hồ, thông thường đều là loại người liều mạng này. Cho nên, Tống Trung đã thành danh.
- - Họ Tống tên Trung, nhất kiếm tống chung.
Từ sau khi hắn giết Hà Tây đại hào Lã Chánh Cương, trong giang hồ không ít người không hiểu danh hiệu tám chữ này.
Lã Chánh Cương hùng cứ Hà tây hai mươi năm, oai chấn bát phương, nhưng hắn chỉ một chiêu đã giết Lã Chánh Cương.
Hiện tại, người hắn muốn giết là Đinh Bằng.
Hắn không biết Đinh Bằng, cũng chưa gặp và nghe danh hiệu này.
Nhưng hắn muốn giết Đinh Bằng, vì nàng muốn hắn giết người hắn yêu mê say đắm muốn hắn giết Đinh Bằng.
Hắn tin chắc, mình có thể giết được người này, hắn có lòng tin tuyệt đối về kiếm của hắn. Thanh kiếm của hắn đã từng giết rất nhiều người nổi danh hơn Đinh Bằng, trong con mắt hắn, Đinh Bằng kể như người đã chết.