watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
23:29:3829/04/2025
Kho tàng truyện > Truyện Kiếm Hiệp > Tác Giả Khác > Viên Nguyệt Loan Đao - Cổ Long - Chương 1-14 - Trang 23
Chỉ mục bài viết
Viên Nguyệt Loan Đao - Cổ Long - Chương 1-14
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Trang 11
Trang 12
Trang 13
Trang 14
Trang 15
Trang 16
Trang 17
Trang 18
Trang 19
Trang 20
Trang 21
Trang 22
Trang 23
Trang 24
Trang 25
Trang 26
Trang 27
Trang 28
Trang 29
Trang 30
Trang 31
Trang 32
Trang 33
Trang 34
Trang 35
Trang 36
Trang 37
Trang 38
Trang 39
Trang 40
Trang 41
Tất cả các trang
Trang 23 trong tổng số 41



Hồi 8-3

Liễu Nhược Tùng chưa ngã xuống.

Kiếm vẫn trên tay lão, người lão vẫn đứng đó không nhúc nhích, chỉ có nét mặt lão không còn sắc máu.

Không có đao thứ hai. Thắng phụ chưa phân, tại sao không có đao thứ hai? Đinh Bằng vuốt nhẹ đao phong, nói:

- Tại hạ biết các hạ không nhìn thấy.

Liễu Nhược Tùng im lặng, bất động. Đột nhiên, một tiếng "Keng", thanh kiếm trên tay lão rớt xuống đất.

Đinh Bằng lại nói:

- Ít ra các hạ phải luyện thêm mười năm nữa, mới có thể nhìn thấy ba đao của tại hạ.

Liễu Nhược Tùng im lặng, bất động. Bỗng nhiên, một dòng máu tươi từ cổ tay lão chảy ra.

Đinh Bằng nói: Hiện tại, một đao của tại hạ đã đủ rồi.

Liễu Nhược Tùng im lặng, bất động. Bỗng nhiên, trên khuôn mặt lợt lạt của lão, hiện lên một hình chữ "Thập" đỏ tươi. Màu đỏ tươi của máu!

Không có tiếng hò reo tán thưởng.

Mọi người đều cảm thấy chân tay lạnh giá. Lòng bàn tay mỗi người đều đổ mồ hôi lạnh.

Hiện giờ, mọi người mới rõ, một đao vừa rồi, chẳng những chém trúng cô?

tay Liễu Nhược Tùng, mà còn rạch một lằn chữ "Thập" trên mặt lão. Máu từ vết thương mãi đến giờ mới chảy ra.

Vì một đao đó không rạch sâu tới một phân, và vì quá lẹ!

Không ai hò reo tán thưởng, vì chưa ai thấy đao pháp thần kỳ và khiếp hãi như vậy.

Đao đã vào bao.

Đinh Bằng chỉ nói đơn giản bốn tiếng:

- Các hạ đã thua.

Liễu Nhược Tùng từ từ gật đầu, từ từ quay mình, từ từ bước về phía Lam Lam.

Lam Lam vẫn cười, nhưng nét cười coi không ngọt ngào mê người như vừa rồi. Nàng cười như đã có vẻ miễn cưởng.

Liễu Nhược Tùng đứng trước mặt nàng, nhìn nàng, máu vết thương chữ "Thập" trên mặt lão đã ngưng đọng. Máu tươi vừa chảy ra, đã ngưng đọng liền. Biểu tình trên mặt Liễu Nhược Tùng hình như đang cũng ngưng đọng, lão dằn từng tiếng:

- Ta đã bại.

Lam Lam khẽ chép miệng than: - Coi hình như các hạ đã bại.

- Nàng đã nói, ta nhất định không bại mà ?

- Thiếp có nói qua như vậy sao ?

- Nàng nói qua, chỉ cần có nàng bên cạnh, ta nhất định không bại.

- Chắc các hạ nghe lầm, thiếp làm gì có nói những lời như vậy ?

- Ta không nghe lầm, nàng có nói nàng sẽ giúp ta, tại sao nàng không ra tay ?

- Thiếp ra tay thế nào? Thiếp có thể giúp các hạ được gì ?

Phía xa, chợt có người cười, vừa cười vừa chế nhạo:

- Chuyện duy nhất nàng có thể giúp ngươi là cởi quần cho ngươi.

Lam Lam cũng cười cười, nói:

- Không sai một chút, điểm duy nhất thiếp có thể giúp các hạ, hình như chỉ có chuyện nầy thôi, chuyện này thiếp vốn chuyên nghiệp.

Liễu Nhược Tùng nhìn kỹ lại nàng, chợt lộ vẻ khiếp hãi vô cùng, ấp úng hỏi:

- Nàng… Rút cục nàng là ai ?

Lam Lam nói:

- Các hạ bỏ ra sán vạn lạng bạc, chuộc thiếp từ "Mãn thúy viện" ra, kêu thiếp đợi tại Hội Tiên Lâu, để cùng đi với các hạ đến đây làm khách, mà còn dùng một chiếc kiệu lớn đến đón thiếp nữa. Nàng cười ngặt nghẽo, hỏi tiếp:

- Tại sao cả thiếp mà các hạ cũng không biết là ai nữa sao ?

Mãn thúy viện là một kỷ viện rất nổi tiếng. Một kỷ nữ nổi bật nhất trong Mãn thúy viện tên là Thúy Tiên.

Nàng dùng một ngón tay búp măng chỉ vào mũi mình, nói:

- Thiếp là Thúy Tiên, tại đây, ít ra cũng có cả trăm người quen biết thiếp! Liễu Nhược Tùng biến sắc, da thịt trên mặt bỗng co dúm, vết thương hình chữ "Thập" lại bị nức ra, máu tươi lại chảy ròng ròng, từng giọt, từng giọt nhuộm khắp mặt lão ta.

Lão ta chẳng phải ngu. Hiện tại, lão ta đã rõ, rõ hết mọi chuyện.

Lúc người khác nhìn lão với ánh mắt kỳ quái, chẳng phải hâm mộ, cũng chẳng phải ganh tỵ. Trong đây, ít ra cũng có cả trăm người nhận biết nàng, biết nàng là Thúy Tiên của Mãn thúy viện, một kỷ nữ rất sáng giá. Không chừng quần của một trăm người này, đều đã được nàng cởi qua !

Vậy mà lão đã dùng một chiếc kiệu lớn tám người khiêng đến đón nàng, coi nàng như một tiên nữ, đón đến đây với hy vọng nàng có thể đem lại cho lão tài phú, vinh diệu trong mộng tưởng của lão.

Đây quả thực là một trò cười, một trò cười có thể khiến mọi người tức cười đến mửa tận mật đắng.

Trò chơi này thực chẳng khác trò cười lão đã chế tạo cho Đinh Bằng bốn năm trước kia. Bây giờ, rút cục, lão đã rõ, cảm giác của Đinh Bằng lúc đó như thế nào!

Đây là một cuộc "trả thù".

Đinh Bằng đã trả thù một cách xảo diệu, tàn khốc, mà triệt để.

Giống như kế hoạch Liễu Nhược Tùng đối phó chàng trước kia, kế hoạch này cũng qua sự chuyên tâm thiết kế, mọi chi tiết nhỏ đều được thiết kế hoàn mỹ, không sơ hở. Điểm quan trọng nhất cuả kế hoạch này, trưóc hết làm cho Liễu Nhược Tùng cảm thấy bị áp lực nặng nề.

Trang viện xây cất trên sườn núi đối diện, ngày đêm thi công không ngừng gây tiếng động làm thần kinh Liễu Nhược Tùng khẩn trương.

Một người thần kinh khẩn trương, khó tránh khỏi nghi thần nghi quỷ.

Bắt đi một cô gái chân dài, lưng thon, thay vào bằng một con chó cái. Mua chuộc tên quản sự giữ kho rượu, suốt đêm dùng nước dơ thay vào các hũ rượu.

Trong thức ăn cuả gà, vịt, heo, bò, trộn thêm một số độc dược trí mạng.

Tất cả những chuyện này đều không khó. Nhưng đối với một người đã thần kinh khẩn trương, nghi quỷ nghi thần, thì những chuyện này đều biến thành kỳ quái không thể giải thích. Cho nên, những chuyện đó đều biến thành một loại áp lực, đè ép Liễu Nhược Tùng gần như ngộp thở.

Sau đó, Lam Lam bỗng xuất hiện, giống như một miếng gỗ nổi, chợt xuất hiện trước mặt một người sắp chết đuối.

Căn bản không có Lam Lam. Lam Lam là Thanh Thanh.

Thanh Thanh mặc quần áo màu lam hồ thủy, dùng sa mỏng che mặt, nói với Liễu Nhược Tùng:

- Bổn nhân là Lam Lam, bổn nhân là người duy nhất có thể cứu các hạ, bổn nhân là người có thể đối kháng với Thanh Thanh … Liễu Nhược Tùng đương nhiên chẳng thể không tin.

Huống chi, nàng còn để cho Liễu Nhược Tùng tận mắt nhìn thấy pháp lực kinh người, lúc nàng đối phó với "Thanh Thanh".

"Thanh Thanh", Liễu Nhược Tùng nhìn thấy lúc đó, đương nhiên chỉ là một nữ nhân khác.

Lão đã không rõ Thanh Thanh hình dáng xinh đẹp ra sao, cũng không rõ Lam Lam hình dáng xinh đẹp ra sao để phân biệt. Sau đó "kỳ tích" xuất hiện liên tục, khiến lão càng kiên tâm tin tưởng Lam Lam. Cho nên, lão nằm mơ cũng không ngờ tới, Lam Lam đã kêu lão dùng chiếc kiệu lớn tám người khiêng đến đón nữ nhân này, nữ nhân làm kỷ nữ trong Mãn thúy viện.

Bây giờ tuy lão đã rõ, lão đã rõ hết những đầu mối quan trọng trong kế hoạch cuả Đinh Bằng, nhưng lão lại chẳng thể nói ra được. Vì lão biết, dù lão có nói chuyện này ra, cũng tuyệt chẳng có người nào tin.

Hiện tại, thê tử lão đã chết, chết trong lòng một nam nhân khác.

Gia nghiệp lão đã thuộc về người khác.

Đích tay lão giết sư huynh trưởng môn, bội phản sư môn, phạm giang hồ đại kỵ.

Chuyện lão làm, chẳng những không ai có thể tha thứ, chính cả lão cũng chẳng thể tự tha thứ cho mình.

Dù Đinh Bằng không giết lão, trong giang hồ lão cũng đã không có chỗ đứng chân.

Một người đã bị hủy diệt triệt để đến lúc sơn cùng thủy tận hết đường để đi, nên làm sao bây giờ ?

Liễu Nhược Tùng chợt làm một chuyện mà không ai có thể nghĩ tới.

Đêm, mười lăm tháng mười hai.

Đêm trăng tròn.

Trăng tròn chưa lên, mặt trời đã lặn, trong nhà dần dần sụp tối.

Hiện đã đến lúc lên đèn, nhưng Thanh Thanh vẫn chưa đốt đèn.

Nàng thích một mình ngồi yên lặng trong bóng tối, hưởng thụ cái thú độc hữu lúc hoàng hôn của ngày mùa đông.

Từ nhỏ nàng đã tập quen cô độc, vì nàng vốn không có chọn lựa khác. Trên tiểu lầu u nhã cao quý, mọi vật trang trí đều qua sự chuyên tâm chọn lựa.

Từ nhỏ, nàng không thích hưởng thụ bất cứ cái sự vật gì thô tục, không tinh khiết.

Vì từ nhỏ nàng đã sinh trưởng trong hoàn cảnh này, vốn chưa từng tiếp xúc qua phiền nào và bất hạnh cuả người thế gian.

Nhưng hiện giờ, nàng chợt phát hiện hình như tự mình đã có phiền não, phiền não cuả loài người.

Bất cứ một thiếu phụ nào đang độ thanh xuân, đều khó tránh khỏi có phiền não. Nàng chợt thấy mình quá tịch mịch.

Ngoài song văng vẳng có tiếng người vọng lại.

Tiểu lầu này cách đình viện nơi Đinh Bằng tiếp đãi tân khách tuy rất xa, nhưng âm thanh từ phía đó, nơi đây vẫn nghe rất rõ ràng.

Nàng biết khách đến hôm nay rất nhiều, trong số có rất nhiều anh hùng hào kiệt, danh chấn giang hồ, hào tình khí khái của họ nàng đã có dịp nghe qua rất lâu.

Nàng rất muốn đi tham gia, cùng họ hưởng thụ hoan lạc cuả thế gian loài người, cùng họ dùng chén lớn uống rượu, nghe họ kể những khoái sự phấn chấn lòng người trong giang hồ.

Đối với một cô gái chưa từng trải qua những chuyện này, đây thực là một hấp dẫn rất khó kháng cự. Nhưng nàng không thể đi, vì nàng là "Hồ", là dị loại, trong cuộc sống này của nàng đã là chủ định chẳng thể có hoan lạc của loài người.

Nàng cùng Đinh Bằng kết hợp đã bốn năm.

Trong bốn năm nay, hai người hầu như đã đêm đêm này ngày tương tư, thiếu Đinh Bằng bên cạnh, hầu như nàng không ngủ được.

Đinh Bằng xuất thân bần khổ, chẳng phải một nam nhân phong lưu ôn nhu, khó nưng niu chiều chuộng.

Từ nhỏ, hắn đã vùng vẫy phấn đấu, muốn nổi danh hơn người, đối với một số sinh hoạt tình thú, hắn không hiểu rõ bao nhiêu. Tuy hắn trẻ tuổi khang kiện, nhưng trong vài năm nay, nhiệt tình hắn đối với nàng hình như đã suy giảm dần, những lần thân mật giữa vợ chồng cũng đã kém trước. Nhưng nàng vẫn yêu hắn không giảm.

Hắn là một nam nhân duy nhất trong sinh mệnh nàng, vì hắn, chuyện gì nàng cũng nguyện ý đi làm.

Nàng lấy chuyện được làm thê tử Đinh Bằng là vinh dự, lúc nào cũng hy vọng hắn có thể kéo tay nàng giới thiệu với bạn bè hắn, với tân khách hắn, cho mọi người biết nàng là thê tử hắn, là Đinh phu nhân.

"Đinh phu nhân" là một xưng hô mỹ lệ, vinh diệu biết bao, chỉ tiếc trong cuộc sống cuả nàng, e rằng không bao giờ được nghe người khác dùnh danh xưng này để xưng hô nàng.

Vì nàng là "Hồ", là dị loại, tuyệt chẳng thể cùng Đinh Bằng lộ diện trước người ta.

- Phải chăng ta là "Hồ" thực ?

- Tại sao ta nhất định phải là "Hồ" ?

Mắt Thanh Thanh đã có ngấn lệ, lòng nàng đau đớn.

Vì trong lòng nàng chứa đựng một bí mật, một bí mật tuyệt chẳng thể tiết lộ với ai, kể cả Đinh Bằng. Bí mật này giống như một cây kim, giờ khắc ngày đêm đều đâm nhói tim nàng.

Ngoại trừ chuyện này ra, nàng vẫn luôn vui vẻ.

Chỉ cần không có chuyện gì đặc biệt, Đinh Bằng luôn tìm cách quấn quýt bên cạnh nàng.

Hiện thời hình như hắn đã tới, thang lầu đã có tiếng bước chân hắn.

Thanh Thanh vội lau khô lệ, đứng lên. Đinh Bằng đã khẻ đẩy cữa bước vào.

- Sao nương tử không đốt đèn?

Thanh Thanh không trả lời, bỗng nhào vào lòng hắn, ôm chặt hắn, làm như đã lâu ngày không gặp nhau, dù chỉ xa nhau có vài giờ.

Nàng rất sợ mất hắn. Mỗi lần chia tay, nàng đều sợ hãi, sợ hắn đi không trở về.

Vì nàng cho rằng mình là một "Hồ Nữ", đây là thế giới loài người, trong lòng nàng luôn có cảm giác tự ty.

Đinh Bằng tuy không hiểu rõ tâm lý này của nàng, nhưng hắn có thể cảm giác được nhu tình của nàng. "Hiện giờ mọi người đều đã bắt đầu uống rượu, nên ta thừa cơ hội bớt bận rộn, lén về đây gặp nương tử" Trong lòng Thanh Thanh đầy cảm kích, đằm thắm. Nàng hy vọng hắn tiếp tục nói, nói cho nàng hay, bất cứ tại đâu, lúc nào hắn cũng nhớ tới nàng.

Nhưng lời Đinh Bằng nói, chẳng phải lời nàng thích nghe. Hắn nói:

- Ta về đây cho nương tử hay, kế hoạch chúng ta đã thành công, ta đã hủy diệt Liễu Nhược Tùng triệt để!

Đinh Bằng trở về, chẳng qua chỉ để cho nàng hay chuyện này, chuyện mà nàng như đã quên hẳn. Tuy nàng cũng đã tham dự kế hoạch, mà còn không ngại tất cả, giúp hắn hoàn thành kế hoạch. Nhưng đó chẳng qua chỉ vì hắn mà thôi.

Vì hắn, nàng đã không ngần ngại lừa người, nói dối, không ngại bất cứ chuyện gì nàng chưa hề làm, nhưng đối với chuyện ân cừu, oán hận của người thế gian, nàng coi rất nhẹ.

Đinh Bằng lại tỏ ra rất hứng khởi, kể hết những chuyện xảy ra vừa qua. Oán khí nhiều năm một sớm được phát tiết, đích xác là chuyện khiến người ta hứng khởi.

Vì để hắn vui lòng, nàng làm ra vẻ nghe rất hứng thú, tuy trong lòng nàng chỉ nghĩ muốn được ôm ấp trong vòng tay hắn, lẳng lặng hưởng thụ giây phúc yên lặng trong một ngày.

Đinh Bằng vẫn nói:

- Nếu nương tử có thể nhìn thấy biểu tình lộ trên nét mặt cuả Liễu Nhược Tùng, khi lão phát hiện tiên nữ cứu khổ, cứu nạn, trong tâm mục lão lại là một kỷ nữ, nương tử nhất định cũng vui thích.

Thanh Thanh hiểu rõ tâm tình hắn, vì hắn cũng từng chịu qua đả kích thống khổ như vậy.

- Rồi sau đó ra sao ? Nàng không nín được hỏi.

- Nếu nương tử là lão tới tình trạng này, nương tử tính sao?

- Thiếp không rõ. Quả thực nàng không rõ, những chuyện ác độc xảo trá của thế gian loài người, nàng vốn chưa hề nghĩ qua.

- Nương tử thử đoán coi! Đinh Bằng hứng trí rất cao:

- Nương tử đoán xem lão đã làm chuyện gì ?

- Lão chạy trốn ?

- Lão tự biết chạy trốn không thoát.

Đinh Bằng nói:

- Dù có thể trốn được, cũng không đường để đi, không đường để trốn. - Lão ngất đi ?

- Không.

- Bạn bè cuả Lăng Hư giết lão ?

- Cũng không.

- Lão giết chết nữ nhân kỷ nữ đó, rồi hoành kiếm tự vẫn ?

Lối suy đoán nầy rất hợp lý. Một người đến tình trạng này, sống chẳng bằng chết đi tốt hơn.

Đinh Bằng lắc đầu nói:

- Lão không chết, lão vẫn chưa muốn chết. Đinh Bằng cười cười nói tiếp:

- Lão đã làm một chuyện, bất luận ai đều không nghĩ rằng trên đời này có người làm được như thế.

Thanh Thanh hỏi:

- Lão làm thế nào ?

Đinh Bằng:

- Người khác đều cho rằng lão sẽ liều mạng với ta, nhưng lão bỗng nhiên quỳ xuống cầu xin, năn nỉ ta, cố nài nỉ ta thu lão làm đồ đệ.

<< Lùi - Tiếp theo >>

HOMECHAT
1 | 1 | 87
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com