Trên vách đá tòa thạch phòng những tia nước phún ra tạo thành một màn nước mờ mờ ảo ảo chụp xuống cái hồ nước có những làn khói bốc lên. Một khung cảnh thật huyền hoặc khiến bất cứ ai bước vào cũng ngỡ mình đang đứng trước nội cung của một vị Hoàng phi nào đó.
Nhược Mai Lâm trầm mình trong hồ nước. Tất nhiên trên người nàng chẳng có mảnh vải nào.
Nhược Mai Lâm đã thấy Nhật Phong bước qua cánh cửa đá, nhưng vẫn thờ ơ với những động tác của một mỹ nữ trau chuốt thân thể mình.
Nhật Phong đã đứng bên hồ nước, những bụi nước nhỏ li ti từ những tia nước bắn ra đượm trên trang y của y, phản chiếu ánh sáng từ những chiếc gương đồng óng ánh như những hạt lưu ly.
Nhược Mai Lâm ngẩng lên nhìn Nhật Phong, ôn nhu nói:
- Chàng đi đường xa chắc cũng cần tẩy lớp bụi trần trong chiếc hồ này chứ. Nước trong hồ này từ dòng thiên nhất thần thủy nằm sâu dưới chân núi này, nó có công hiệu khiến người ta thanh thản khi được trầm mình trong nó.
Nhược Mai Lâm vừa nói vừa mỉm cười với Nhật Phong.
Nhật Phong cũng đối nhãn với nàng. Tinh nhãn của chàng toát ra cái nhìn lạnh lùng và trầm uất.
Nhược Mai Lâm xoa nhẹ một chiếc bông lên cánh tay trắng nõn của mình.
Nàng hỏi Nhật Phong:
- Chàng đến vì Tiểu Cầu?
- Vì Tiểu Cầu, vì bằng hữu và vì Lãnh Nhật Phong.
- Mai Lâm không thích sự lạnh nhạt của huynh. Huynh hãy soi mặt xuống nước xem. Nó trầm cảm làm sao đó. Bụi giang hồ có lẽ đã phủ khắp thân Lãnh huynh, hãy xuống hồ mà tẩy nó đi.
- Nàng muốn ta tẩy bụi giang hồ?
Mai Lâm gật đầu:
- Giang hồ lắm bụi phiền lụy mà kẻ sống trong giang hồ thì khó tránh được bụi giang hồ. Ở trong thạch phòng của Mai Lâm không có bụi giang hồ.
- Nhật Phong cần đưa Tiểu Cầu về với người thân của nó.
- Mai Lâm biết, và một khi Nhật Phong đã đến thì Mai Lâm cũng sẽ cho người đưa Tiểu Cầu đến với A Tú cô nương.
- Mỗi bước chân của Nhật Phong đều bị Mai Lâm giám sát.
Nhược Mai Lâm nheo mắt với chàng:
- Trong chu vi mười dặm quanh Hắc Mộc Nhai đều có người của Mai Lâm để mắt tới.
Nàng mỉm cười nói tiếp:
- Lãnh huynh định không tẩy bụi trần à?
Nhật Phong thở dài một tiếng. Chàng thừa biết một khi Ngọc diện kỳ nữ gợi ý thì đó chính là ý muốn của nàng, và một khi không đạt được ý muốn đó thì nhất quyết không chịu bỏ qua.
Nhược Mai Lâm nhìn Nhật Phong chằm chằm. Ánh mắt của nàng như hối thúc chàng.
Nhật Phong thở dài rồi từ từ bước xuống bậc tam cấp để ngâm mình trong hồ nước Thiên Nhất Thần Thủy.
Mai Lâm nheo mày nói:
- Lãnh huynh tẩy bụi giang hồ mà vẫn vận nguyên y trang thế sao tẩy được bụi giang hồ.
- Bụi giang hồ chỉ bám vào y trang của Nhật Phong thôi.
Mai Lâm lần theo hồ nước đến bên chàng:
- Để Mai Lâm cởi y trang cho Lãnh huynh nhé.
Nhật Phong lắc đầu:
- Nhật Phong đến đây không phải để làm phiền nàng.
Mai Lâm nheo mắt với Nhật Phong. Nàng từ từ nép đầu vào ngực Nhật Phong, rồi thủ thỉ nói:
- Lãnh đại ca thấy Mai Lâm như thế nào?
- Nàng muốn hỏi gì.
- Nhan sắc của Mai Lâm như thế nào.
- Có thể liệt vào hàng mỹ nữ trong thiên hạ.
Mai Lâm ngẩng lên nhìn chiếc cằm của Nhật Phong:
- Mai Lâm nhan sắc tuyệt phàm như vậy sao chàng lại thờ ơ.
- Nhật Phong thờ ơ với nàng ư.
- Chứ chàng đã không thờ ơ là gì.
- Không, ta không thờ ơ với nàng, mà ta lạnh lùng thì đúng hơn.
- Nhật Phong lạnh lùng với Mai Lâm sao?
- Trái tim Nhật Phong đã băng giá rồi.
Mai Lâm thở dài một tiếng. Vòng tay của nàng từ từ bá quanh cổ Nhật Phong, rồi nhón lên toan đặt một nụ hôn lên má chàng.
Nhật Phong khẽ đẩy Mai Lâm ra.
Đôi mày vòng nguyệt của nàng thoáng cau lại tỏ thái độ bất nhẫn. Mai Lâm hỏi:
- Chàng không quên được Chu Thể Loan à?
- Người vô tình nên quân tử vô tình. Ta đã chôn cất cho Thể Loan rồi.
Nhật Phong cúi nhìn thẳng vào mắt Mai Lâm:
- tại sao nàng lại có thể hạ độc thủ với Thể Loan, trongkhi hai người đã kết nghĩa tỷ muội?
Mai Lâm nhướn mày:
- Thể Loan chết bởi một đao của Mai Lâm?
Nhật Phong lắc đầu:
- Không, nàng chết bởi độc dược của Thiên Luân giáo chủ.
- Thế tại sao chàng nói Mai Lâm hạ độc thủ với Thể Loan?
- Thể Loan không chết bởi ta nàng, nhưng sao nàng lại hành động như vậy.
- Chàng hãy tự hỏi lại chàng và tự giải đáp hai chữ tại sao đó.
Nhật Phong thở dài:
- Ta muốn lý giải, nhưng bản thân không tìm được lời giải đáp.
Mai Lâm nhún vai. Vòng tay âu yếm của nàng rời khỏi cổ Nhật Phong:
- Giờ chàng có muốn nghe lời lý giải đó không.
- Rất muốn.
Nhược Mai Lâm lại choàng tay qua vai Nhật Phong:
- Mai Lâm không muốn mất chàng.
- Vì tình ư, thế nàng có biết tình yêu là gì không?
Mai Lâm gật đầu:
- Biết. Khi Mai Lâm đã yêu thì trở thành kẻ ngu muội và tàn nhẫn. Mai Lâm đâu thể nào để Nhật Phong rơi vào vòng tay của Chu Thể Loan.
- Vì yêu mà giết một người. Chính nàng đã tự đánh mất tình yêu của mình rồi.
- Không, còn Mai Lâm trên trần gian này thì Nhật Phong phải thuộc về Mai Lâm.
Nàng ngước mắt nhìn Nhật Phong:
- Tại sao chàng cứ lẩn trốn Mai Lâm.
- Bởi trái tim ta đã thuộc về một người.
- Chu Thể Loan.
Nhật Phong lắc đầu:
- Thể Loan đã vô tình, sao ta lại có thể ôm một cái bóng mãi mãi không phải là của mình.
- Thế người đó là ai?
- Ta phải nói với nàng chăng? Nhật Phong đến Hắc Mộc Nhai phó hội với Mai Lâm không phải để tỏ bày tâm sự. Đừng nhắc lại dĩ vãng và cũng đừng tự lừa gạt bản thân mình. Nhật Phong đến để đưa Tiểu Cầu rời khỏi Hắc Mộc Nhai.
- Chàng đến vì Tiểu Cầu. Thế chàng có biết Tiểu Cầu là ai không?
Nhật Phong nhìn thẳng vào đáy mắt của Mai Lâm:
- Biết.
- Lãnh huynh đã biết Tiểu Cầu chính là con của Vũ Minh với Hoàng Phủ Ngọc. Thế mà Lãnh huynh vẫn vì tên tiểu tử đó ư. Nếu Mai Lâm là Lãnh huynh thì không vì một tên tiểu tử con của những kẻ chỉ mang đến cho huynh sự phiền muộn. Hãy quên Tiểu Cầu đi.
- Nàng nói rất đúng, nhưng rất tiếc Nhật Phong lại không phải là Ngọc diện kỳ nữ Nhược Mai Lâm.
Mai Lâm thẹn mặt, vòng tay của nàng lại thả xuống khỏi bờ vai của Nhật Phong.
Nàng quay mặt nhìn về phía một tia nước:
- Kẻ vô tình sao ta lại có tình chứ.
Mai Lâm nói xong, quay ngoắt lại:
- Được, Lãnh Nhật Phong đã muốn Mai Lâm vô tình thì Mai Lâm là kẻ vô tình.
- Ta vô tình, nàng vô tình nhưng Tiểu Cầu lại là kẻ có tình.
Mai Lâm thở dài một tiếng.
Nhật Phong bình thản lấy túi phấn hương trong tay áo mình. Chàng chìa túi phấn hương đến trước mặt Mai Lâm:
- Nàng biết túi phấn hương này của ai chứ?
Nhược Mai Lâm cau mày khi túi phấn hương đập vào nhãn quang của nàng. Mai Lâm toan đón lấy túi phấn hương trên tay Nhật Phong, nhưng chàng đã rụt lại:
- Nàng biết công dụng của túi phấn hương này chứ?
Mai Lâm gật đầu:
- Đây chính là phấn hương dược mê tình của Mông Diện thần nữ Kiều Vĩ Hồ, nếu nhự..
Nhật Phong nghiêm giọng nói:
- Nếu như ta rắc túi phấn hương này vào trong hồ nước này thì như thế nào, nàng biết chứ.
- Biết, nhưng Mai Lâm nghĩ Nhật Phong sẽ không rắc nó.
- Tại sao không?
- Bởi Lãnh huynh cũng đang ở trong hồ như Mai Lâm và nếu như Mai Lâm phát cuồng bởi lửa dục thì chàng cũng chẳng hơn gì.
- Dược mê tình sẽ chẳng xâm nhập vào Nhật Phong nữa rồi.
- Thật vậy sao?
- Nàng không tin ư. Nhưng nàng nói đúng, ta sẽ không rắc túi phấn hương vào hồ nước nàng đang tắm.
Nhật Phong thở dài một tiếng, rồi quay lưng theo bậc tam cấp bước lên khỏi hồ nước.
Mai Lâm nhìn Nhật Phong.
Nhật Phong chấp tay sau lưng nhìn ra cửa:
- Nhật Phong thừa biết nàng muốn ta đến đây phó hội vì chuyện gì. Đừng khách sáo nữa, nàng hãy thẳng thắn nói ra sự trao đổi đó đi. Ta muốn Tiểu Cầu còn nàng thì muốn gì?
Nhược Mai Lâm ngửa mặt cười khanh khách.
Nàng cắt tràng tiếu ngạo tự thị đó, nghiêm giọng nói với Nhật Phong:
- Đã biết vậy thì Mai Lâm không khách sáo với Nhật Phong nữa.