- Lãnh Nhật Phong, ngươi không quên lời thề với sư tôn chứ?
- Sư phụ. Ta tiếc là mình lại xuất thân từ Kiếm môn, và ta càng tiếc hơn trong Kiếm môn lại có Hoàng Phong.
- Ngươi tiếc thì sao không hạ thủ đi?
- Đã hai lần ta để cho ngươi còn một cái mạng đặng tròn lời hứa với sư phụ, đây là lần thứ ba, ngươi đừng ép Lãnh Nhật Phong có lần thứ tư đặt mũi kiếm trước sinh mạng của ngươi.
Hoàng Phong cười mỉm phủi tay:
- Ta không ngờ mình giữ được cái mạng chỉ vì một lời hứa.
Lãnh Nhật Phong thở dài một tiếng, thu hồi thanh Huyết Hận kiếm. Chàng bước nhanh đến bên thanh Long kiếm rút nó lên khỏi mặt đất.
Nhìn thanh Long kiếm như hồi tưởng về một quá khứ nào đó.
- Kiếm của Kiếm môn gãy bởi người của Kiếm môn.
Nhật Phong nói xong quẳng thanh Long kiếm lên cao, đồng thờ xuất thủ phát kiếm chém thẳng Huyết Hận kiếm vào thanh Long kiếm.
- Chát...
Một tia lửa nhoáng lên và thanh Long kiếm gãy thành hai khúc.
Kiếm vương Hoàng Phong buột miệng thốt:
- Lãnh Nhật Phong.
Nhật Phong quay lại nhìn Hoàng Phong:
- Khi Long kiếm gãy thì Lãnh Nhật Phong không còn là người của Kiếm môn nữa. Sư phụ cũng đã nói với Nhật Phong điều đó. Long kiếm còn thì Nhật Phong còn là người của Kiếm môn. Long kiếm gãy thì Nhật Phong không còn là người của Kiếm môn.
Hoàng Phong thở dài một tiếng.
Lập Ái bước đến bên Hoàng Phong:
- Kiếm vương, chúng ta liên thủ đối phó với gã.
Hoàng Phong lắc đầu:
- Khi Long kiếm đã gãy thì chúng ta chẳng khác nào những con thiêu thân lao vào ánh đèn Lãnh Nhật Phong. Đi thôi.
Hoàng Phong nhìn lại Lãnh Nhật Phong:
- Ngươi đã không còn là người của Kiếm môn thì ta không có lần thứ tư.
- Hoàng các hạ không có lần thứ tư đâu. Đây là cơ hội sau cùng để Lãnh Nhật Phong tròn lời thề với sư môn, kể từ bây giờ trở đi, vòm trời Trung Nguyên có ta thì không có Hoàng Phong và Thiên Luân giáo cũng không thể tồn tại khi chưa trả lại cho ta mạng của Kha Bạc Kim, Tống Hàn Giang và Mộng Đình Hoa.
- Trời đất sẽ chứng nhận cho lời nói của Lãnh Nhật Phong.
Lời thề của chàng như thấu đến tận trời cao khiến bầu trời đang yên tĩnh chợt nổi lên những tiếng sấm ầm ì, kèm theo là những tia chớp sáng ngời xuất hiện đan chéo vào nhau.
Nhật Phong đặt tay vào đốc thanh Huyết Hận kiếm. Cùng lúc đó thì A Tú cõng Hoàng Phủ Ngọc xuất hiện.
Hoàng Phủ Ngọc nhìn Lãnh Nhật Phong bật ra tiếng khóc.
Nghe tiếng khóc ai oán của Hoàng Phủ Ngọc, Nhật Phong dời đôi tinh nhãn nhìn nàng.
A Tú đưa Hoàng Phủ Ngọc đến trước mặt Nhật Phong:
- Hoàng Phủ Ngọc đến muộn rồi ư?
Những giọt lệ trào ra khóe mắt Hoàng Phủ Ngọc, chảy dài xuống má làm hoen ố lớp phấn hoa.
Hoàng Phủ Ngọc liếc hai khúc Long kiếm:
- Long kiếm đã gãy đôi rồi à?
Nhật Phong thở dài:
- Đã gãy rồi.
- Kiếm môn vĩnh viễn tuyệt tích khỏi giang hồ.
- Long kiếm đã gãy, Kiếm môn cũng không còn.
- Thế là hết.
- Tất cả đã là dĩ vãng.
Hoàng Phủ Ngọc quay lại nhìn Hoàng Phong:
- Tất cả đã hết rồi.
Hoàng Phong nhìn Lãnh Nhật Phong:
- Kiếm môn mất nhưng còn Thiên Luân giáo. Còn Thiên Luân giáo thì không còn Lãnh Nhật Phong. Ngươi hãy ghi nhớ lấy lời của Hoàng mỗ.
Hoàng Phong dứt lời quay lại Lập Ái và Mộc Nhĩ Liệt:
- Chúng ta đi !
Ba người đồng loạt quay lưng trổ khinh công thượng thừa thoát đi, chẳng mấy chốc đã khuất dạng.
Còn lại A Tú, Hoàng Phủ Ngọc và Lãnh Nhật Phong, ba người như ba pho tượng im lặng. Sự im lặng của họ tạo ra một không gian nặng nề, u uẩn, nặng trĩu những hoài kỷ.
Hoàng Phủ Ngọc để cho nước mắt trào ra mà nhìn Lãnh Nhật Phong qua màn lệ thảm đó. Nàng muốn lên tiếng để phá tan sự im lặng nặng nề nhưng không thể cất được thành lời. Hoàng Phủ Ngọc cảm nhận như có cái gì đó chẹn ngang cổ mình để ngăn không cho nàng thốt ra lời.
A Tú thở dài. Nàng nhìn Nhật Phong:
- Tỷ tỷ muốn nói chuyện với Lãnh huynh.
- Kiếm đã gãy người cũng không còn.
Hoàng Phủ Ngọc nấc nghẹn. Nàng thổn thức nói:
- Đúng ! Kiếm đã gãy, người cũng không còn.
Hoàng Phủ Ngọc dứt lời, bất thần vung chưởng tự vỗ vào thiên đỉnh của mình. Hành động của nàng vừa bất ngờ, vừa quyết liệt mà muốn cản lại e rằng không còn một ai đủ bản lĩnh ngăn trở.