Trong đêm lạnh bỗng vang lên một tiếng thở dài đau xót, tuy khá to nhưng không một ai nghe thấy, bởi đây là lần đầu tiên Vũ Nội Song Kỳ và Vân Phụng Linh mới được nghe nói về thân thế của Mai Dao Lân, mặc dù họ chưa hiểu hết nội tình, song ít ra họ cũng đã biết thân mẫu chàng hiện chẳng rỏ tung tích, người đàn bà cùng phụ thân chàng ở tại nước Quy Phụng không phải là thân mẫu chàng, đó thật là một điều vô cùng đau xót của Mai Dao Lân.
Sanh Thiên Tâu thơ thẩn nhìn bóng sau lưng Mai Dao Lân, lẩm bẩm nói :
- Công tử quả không nói sai, Thiên Hồng không phải kẻ bất hạnh trên đời, ít ra Thiên Hồng cũng có song thân nuôi dưỡng nên người, cái mà Thiên Hồng có được vẫn nhiều hơn công tử.Thương Lãng Khách bị Mai Dao Lân vạch trần tì vết, tức giận quát :
- Súc sanh ngươi muốn chết.
Dứt lời đã vung chưởng tấn công Mai Dao Lân.
Mai Dao Lân lúc này đã động sát cơ, lách người tránh khỏi chưởng lực hung mãnh của Thương Lãng Khách và liền với chiêu Huyền Ảnh Bách Ảo phản công.
Thương Lãng Khách vốn là cao thủ bậc nhất trong Ngân Long Bảo, võ công hơn xa Sách Long và Sách Siêu, thấy chiêu không lùi mà còn tiến tới, liên tiếp tung ra 27 chưởng.
Mai Dao Lân xuất thủ nhanh như chớp, hoàn toàn không có ý lui tránh, một mực tấn công quyết liệt với tuyệt học Huyền Vũ bí kíp.
Ngoại trừ Cùng Thánh và Ngạc Nhị Lang đang bận cứu chữa cho Sách Long, tất cả mọi người đều hồi hộp theo dõi cuộc chiến.
Thân thủ hai người đều nhanh như tia chớp, chỉ có thể phân biệt ra họ qua hai cái bóng xám và trắng trong gió tuyết.
Lúc này một lão đạo sĩ râu tóc bạc phơ đang đứng ngoài xa, gác trên vai một chiếc áo da diêu quý giá, sớm đã rón rén rời khỏi. Sanh Thiên Tâu chăm chú theo dõi chiêu thức của Mai Dao Lân, lẩm bẩm :
- Mai công tử lặp đi lặp lại ba chiêu trong Huyền Vũ bí kíp quyển thượng mà không dùng đến ba chiêu trong quyển hạ, vì sao thế nhỉ ? Sách Thanh phá được ba chiêu ấy để tự bảo mà còn có thể phản công, đủ thấy mình không phải địch thủ, võ học của Ngân Long Bảo quả là cao thâm khôn lường.
Vân Phụng Linh bỗng lo lắng hỏi :
- Sư phụ thấy Lân ca có thể thắng hay không ? Chúng ta có cần giúp Lân ca một tay hay không ?
Huyết Phụng phu nhân trầm ngâm :
- Khó mà biết được, võ công của Ngân Long Bảo rất đặc dị, Sách Long lại là một trong Ngân Long Tam Bảo, rất khó mà tiên liệu.
Vân Phụng Linh vốn đã không có niềm tin, nghe vậy càng thêm lo lắng hỏi :
- Vậy chúng ta hãy mau giúp Lân ca mau, kẻo vạn nhất.....
Nàng không dám nói tiếp, đưa tay rút trường tiên nơi lưng.
Bỗng Sanh Thiên Tâu lạnh lùng nói :
- Trên cõi đời này không có ai là địch thủ của công tử, cô nương lo gì kia chứ ?Vân Phụng Linh thấy Sanh Thiên Tâu giọng nói lạnh nhạt, như không hề quan tâm, tức giận xẵng giọng :
- Bổn cô nương đâu có nhờ lão giúp đỡ, việc gì đến lão ?
Đoạn rút phắt trường tiên xuống, vừa định tung mình lao ra. Sanh Thiên Tâu nhanh như chớp vung tay, chộp lấy cổ tay nàng lạnh lùng nói :
- Cô nương hãy xem tiếp đi !
Vân Phụng Linh vừa định cất tiếng mắng, bỗng nghe Mai Dao Lân quát to :
- Bồ Đề Thiền Phật !
Sanh Thiên Tâu nghe vậy liền buông tay ra, Vân Phụng Linh vội ngẩng lên nhìn, chỉ thấy bóng chưởng rợp trời phủ trùm xuống Sách Thanh, bóng chưởng nhiều và tốc độ nhanh khác hẳn với cùng một chiêu mà chàng đã thi triển trước đó.
Lão đạo sĩ đứng ngoài xa bỗng lấy áo da trên vai xuống, tung mình lướt nhanh về phía này. Thương Lãng Khách Sách Thanh vừa thấy chiêu này hoàn toàn khác trước, uy lực hung mãnh kinh người, bất giác rúng động cõi lòng, song chưởng đưa lên nhưng không có khoảng trống xuất thủ, giờ mới biết không sao phá giải được chiêu chưởng của đối phương, bất giác bàng hoàng kinh hãi.
Tuy nhiên dẫu sao lão cũng là người từng trải nhiều trận chiến, tuy kinh hoàng nhưng lòng bất loạn, xuôi theo ép lực từ trước ập đến, ngã người ra sau và phóng vọt ra xa hơn hai trượng, chỏi chân đứng bật dậy, tưởng là đã thoát khỏi vòng nguy hiểm.
Ngờ đâu y vừa mới đứng thẳng người, bỗng nghe Mai Dao Lân quát :
- Nơi đây không còn chỗ cho tôn giá đứng chân nữa đâu !
Dứt lời chưởng kình đã xô đến trước mặt, Thương Lãng Khách Sách Thanh nằm mơ cũng chẳng ngờ chàng nhanh đến vậy, không còn kịp vung chưởng đón đỡ nữa, và ngã người phóng lui cũng đã quá muộn, sắc mặt liền tức trở nên xám ngắt.
Ngay khi ấy bỗng nghe một tiếng cười dài nói :
- Hai chân chiếm đất không nhiều, để cho y đứng cũng đâu hề gì !
ếBùngế một tiếng vang rền, bóng người theo tuyết trắng nhập vào nhau rồi tách ra ngay, trước mặt Thương Lãng Khách đã có thêm một lão đạo sĩ râu tóc bạc phơ và áo vá trăm mảnh, trên mặt đất trước lão đạo sĩ có bốn dấu chân sâu, còn Mai Dao Lân thì lướt lùi ra sau ba thước đứng yên.
Lão đạo sĩ ung dung cười nói :
- Lão đạo sĩ này đã quấy nhiễu đấu hứng của hai vị rồi !Mai Dao Lân giọng sắc lạnh :
- Điên Đạo Nhân, tôn giá đến thật đúng lúc, Nhâm Thiên Tùng có đi cùng không ?
Thương Lãng Khách giả vờ bực tức nói :
- Đạo trưởng pháp hiệu xưng hô thế nào ? Tuổi tác cao như đạo trưởng, hẳn cũng là người từng trải trên chốn giang hồ, chả lẽ.....
Lão đạo sĩ cười ngắt lời :
- Lưỡng hổ tương tranh ắt có một thương vong, huống hồ hai người lại là tổ tôn (ông cháu) với nhau.
Thương Lãng Khách cười khảy :
- Lòng dạ đạo trưởng hiền từ quá ! Xin thứ cho Sách mỗ mắt kém, chẳng hay đạo trưởng hiệp hiệu xưng hô thế nào ?
Lão đạo sĩ toét miệng cười :
- Mọi người đều bảo lão đạo sĩ này điên khùng bất thường, nên gọi là Điên Đạo Nhân, còn về danh tánh thật thì ngay cả bản thân lão đạo sĩ này cũng chẳng nhớ nữa, so ra lão đạo sĩ này còn tệ hơn thí chủ nhiều, trên cõi đời đâu có ai ngay cả danh tánh mình cũng chẳng nhớ, đúng không nào ?
Thương Lãng Khách vốn chẳng tin Mai Dao Lân đã từng gặp gỡ Cuồng Hiệp Nhâm Thiên Tùng, nên cũng không tin lão đạo sĩ này chính là một trong ba vị cao nhân thần kỳ trong võ lâm hồi sáu mươi năm trước, giờ nghe đối phương tự báo ra, bất giác rúng động cõi lòng thầm nhủ :
- Trong ba người Cuồng Hiệp, Tuyệt Cái và Điên Đạo Nhân, lão đạo sĩ này là khó đối phó nhất, y cả đời trừ bạo an lương, chống đối bất công, do bởi không sợ cường quyền, không thoa? hiệp với bất kỳ bang phái nào, nên mới có tên là Điên Đạo Nhân. Sự việc hôm nay, hẳn là y đã nghe và trông thấy hết, đành rằng mình chưa chắc bại dưới tay y, nhưng mình không phải là địch thủ của y, ở đây lâu chỉ có hại vô ích, nên rời khỏi sớm là hơn.
Nghĩ đoạn, thái độ liền trở nên hoà nhã, cười trơ khấc nói :
- Sách mỗ được gặp đạo trưởng tại đây hôm nay thật là tam sinh hữu hạnh ! Đạo trưởng đã ra mặt, Sách mỗ cũng không tiện tranh cường, vị nể đạo trưởng, Sách mỗ bỏ qua việc hôm nay vậy.
Điên Đạo Nhân thầm cười khảy, ha hả cười nói :
- Vậy là tam bảo chủ đã vị nể lão đạo sĩ này ư ? Lão đạo cả đời bị người mắng chửi, chưa bao giờ nghe được lời nói tốt đẹp, chứ đừng nói vị nể lão đạo, ha ha..... đây thật là tam sinh hữu hạnh.
Thương Lãng Khách biết đối phương có ý mỉa mai, song tình thế trước mắt bất lợi, không dám phát tác, đành giả dại cười nói :
- Đạo trưởng đã quá lời rồi ! Đạo trưởng là bậc kỳ nhân trong võ lâm, ai dám không vị nể ? Đêm nay Sách mỗ còn bận việc khẩn cấp, bây giờ xin cáo từ, những mong đạo trưởng hôm nào rảnh rỗi, hãy đến chơi Ngân Long Bảo một phen, Sách mỗ xin đắc tội.
Đoạn vòng tay thi lễ, quay người quát :
- Đi nào !
Mai Dao Lân nhướng mày, vừa định quát ngăn, bỗng nghe Điên Đạo Nhân nói :
- Mai thí chủ có muốn nghe điều bí mật về Phong Lôi Động không ?
Mai Dao Lân cười khảy :
- Mai mỗ không có thời gian !
Đoạn cất bước đi về phía Thương Lãng Khách Sách Thanh.
Điên Đạo Nhân thoáng biến sắc mặt, đột nhiên lao tới vung chưởng tấn công Mai Dao Lân và quát :
- Tiểu tử kia, trên cõi đời ai dám không tuân lời lão đạo này ?
Mai Dao Lân sửng sốt, liền tức giận quát vang, vung chưởng đón tiếp.
Điên Đạo Nhân tự biết không phải địch thủ, chỉ thi triển thân pháp giữ chân Mai Dao Lân, ít khi xuất chiêu hoàn kích. Thương Lãng Khách thấy vậy động tâm thầm nhủ :
- Điên Đạo Nhân rõ ràng là có lòng vì mình, nếu không rời khỏi đây ngay lúc này, lát nữa muốn bỏ đi thật chẳng phải dễ dàng.
Y quả là người hiểm độc, biết rõ Điên Đạo Nhân đã vì mình mà động thủ với Mai Dao Lân, vậy mà không ra tay giúp sức, lại ung dung bỏ đi.
Sanh Thiên Tâu vốn định ngăn cản, nhưng lại sợ Vân Phụng Linh gặp bất trắc để rồi bị Mai Dao Lân quở trách, đành để mặc nhóm Thương Lãng Khách bỏ đi. Điên Đạo Nhân liếc mắt nhìn thấy nhóm Thương Lãng Khách đã đi khỏi, bỗng tung mình ra khỏi vòng chiến quát :
- Mai tiểu tử, dừng tay !
Mai Dao Lân dừng tay, ngoảnh ra sau lạnh lùng nói :
- Thiên Hồng, sao lại để cho họ bỏ đi ?
Sanh Thiên Tâu nhướng mày như hết sức bất mãn, nhưng lập tức hiểu ra tâm trạng lúc này của Mai Dao Lân, vẻ bất mãn liền tan biến, khom mình thấp giọng nói :
- Thiên Hồng chỉ lo tuân theo lời dạy bảo của công tử, hộ vệ cho Vân cô nương, nên đã khinh suất để cho kẻ địch bỏ đi, vạn mong công tử lượng thứ chọMai Dao Lân thở dài :
- Lão chẳng có gì sai cả !
Điên Đạo Nhân cười :
- Đi khỏi rồi là tốt !
Mai Dao Lân cười khảy :
- Bởi các hạ không nghĩ đến hoàn cảnh của mình nên mới nói vậy.....
Điên Đạo Nhân chau mày trầm giọng nói :
- Tiểu tử, ngươi dám giết y thật sao ? Ngươi có nghĩ đến hậu quả chưa ?
Mai Dao Lân lúc này lòng hết sức khích động, nghe vậy cười vang nói :
- Mai Dao Lân không dám giết y, chả lẽ sợ Cuồng Hiệp, Tuyệt Cái, Điên Đạo Nhân các người hay sao ?
Điên Đạo Nhân không chút tức giận, trái lại còn hoà nhã hơn nói :
- Tiểu tử, ngươi hãy bình tĩnh, khích động rất dễ gây sai lầm, ngươi là người thông minh hẳn không bao giờ bất chấp luân thường đạo lý, đúng chăng ?
Mai Dao Lân tảng lờ, giọng mỉa mai :
- Phải chăng các hạ biết nhiều hơn Mai mỗ ?
Điên Đạo Nhân thản nhiên :
- Đúng vậy, lão đạo này quả là biết nhiều hơn ngươi, hiện nay vận mệnh của toàn võ lâm gắn liền với nhà họ Mai, và cũng kể như gắn liền với ngươi.
Mai Dao Lân cười khảy :
- Do đó Cuồng Hiệp, Tuyệt Cái, Điên Đạo Nhân các ngươi lo nghĩ cho toàn võ lâm bắt buộc phải diệt trừ Mai mỗ chứ gì ?
Điên Đạo Nhân lúc này đã hoàn toàn không còn vẻ điên khùng nữa, hiền từ lắc đầu nói :
- Tiểu tử tuổi ngươi còn trẻ đã phải gánh vác quá nặng nề rồi, nếu bảo diệt trừ ngươi thì thật là thậm tệ, nhưng ngươi cần phải thật bình tĩnh, cho dù ngươi hận thấu xương Ngân Long Bảo, nhưng ngươi chẳng thể không nhìn nhận phụ thân, mà lệnh tôn lại là nghĩa tế của Ngân Long Tam Bảo chủ, giả sử lệnh tôn ra mặt tìm ngươi, ngươi sẽ xử trí ra sao ? Quy thuận họ hay là hạ sát phụ thân ?
Mai Dao Lân rúng động cõi lòng, buột miệng nói :
- Gia phụ hiện đang ở tận nước Quy Phụng.
Điên Đạo Nhân nghiêm giọng :
- Nếu lão đạo này suy đoán không lầm, hiện lệnh tôn đã cùng Võ Thừa Vân Bạch Phi suất lĩnh cao thủ nước Quy Phụng đến Ngân Long Bảo rồi, đó chính là nguyên nhân khiến Vạn Tượng công tử đã phải khẩn cấp sanh cầm Vân cô nương, bởi nàng ta có thể dùng để uy hiếp Võ Thừa Vân Bạch Phi, phụ thân nàng ta, đó cũng là nguyên nhân khiến Ngân Long Bảo phải bảo vệ Vân cô nương.
Mai Dao Lân mặt co giật đầy đau khổ, không mục đích hỏi :
- Vì sao các hạ lại nói ra những điều ấy ? Mai mỗ đâu có quen biết các hạ.
Điên Đạo Nhân buông tiếng thở dài trĩu nặng :
- Tiểu tử, lão đạo này đã tăng thêm gánh nặng tinh thần cho ngươi, nhưng không hề có hại, bởi ngươi có thể sớm nghĩ ra đối sách, trên đời không có bậc cha mẹ không phải, Ngân Long Bảo hiểu rất rõ đạo lý ấy. Tiểu tử, ngươi đừng quên là vận mệnh của toàn thể võ lâm hiện nay chỉ lệ thuộc vào một mình ngươi thôi.
Mai Dao Lân giọng chua chát :
- Mai mỗ đến đâu là nơi đó có đổ máu, có người táng mạng, chẳng hay gì là võ lâm, gì là vận mệnh cả !
- Nhưng tất cả đều lệ thuộc vào ngươi, Vạn Tượng công tử đành rằng đáng sợ, nhưng điều đáng sợ hơn nữa là ngươi bị Ngân Long Bảo khống chế.
Muốn xây dựng trước hết cần phá hoại. Tiểu tử hãy cố gắng vận dụng trí tuệ của mình, Ngân Long Bảo sẽ không dùng vũ lực đối phó với ngươi nữa đâu.
Mai Dao Lân hít sâu một hơi, dằn nén nỗi lòng bấn loạn, lạnh lùng nói :
- Vậy là kể như tôn giá đã giúp Mai mỗ, nhưng hẳn là tôn giá nhận thấy trong võ lâm hiện nay, Mai Dao Lân này là cánh yếu hơn hết.
- Ha ha..... cho nên người đời mới gọi lão đạo này là Điên Đạo Nhân ! Tiểu tử mai sau chúng ta sẽ còn gặp lại nhau, mong là một ngày nào đó người đời sẽ không còn nghĩ lão đạo này điên khùng nữa, ha ha.....
Trong tiếng cười dài đã tung mình lướt đi, thoáng chốc đã mất dạng trong đêm tuyết tĩnh mịch. Mai Dao Lân khoé môi nở nụ cười kì dị, giọng chua cay nói :
- Một người thật xứng đáng là trang anh hùng, có lẽ không bao giờ được người đời hiểu cho, chỉ có bọn đại hiệp sĩ mưu danh cầu lợi.
Vân Phụng Linh đi đến bên Mai Dao Lân dịu dàng nói :
- Lân ca hẳn là đau khổ lắm phải không ? Thôi đừng nghĩ nhiều nữa, chúng ta có thể từ từ tìm cách giải quyết.
Mai Dao Lân nhếch môi cười, đưa tay vén làn tóc rối trước trán nàng, bình thản nói :
- Linh muội, ngu ca từ khi xa rời người đã nuôi dưỡng mình, trong tám năm qua, ngu ca đã hiểu quá nhiều rồi, con tim của ngu ca có lẽ không còn bình thường như mọi người nữa.
Vân Phụng Linh buồn bã cuối đầu, giọng não nề :
- Không thể vậy được, có lẽ gánh nặng trong bao năm qua đã dằn vặt Lân ca đến độ mất đi vẻ vui buồn như người bình thường, bởi Lân ca muốn một mình gánh vác tất cả, một chút cũng không chịu chia sớt cho người khác, thậm chí kể cả tiểu muội.
Mai Dao Lân ngây ngẩn nhìn nàng, chàng thật lấy làm lạ tại sao nàng nhận thấy nhiều điều như vậy. Chàng mỉm cười nói :
- Linh muội, ngu ca chỉ muốn nhìn thấy Linh muội vui cười thôi ! Không phải sao ? Linh muội là một người con gái ngây thở hồn nhiên sao mà !
- Tiểu muội chỉ mong có thể làm được gì đó cho Lân ca, thậm chí chút ít cũng được, nhưng mà.....
Mai Dao Lân nhẹ nhàng vỗ vai nàng :
- Ở đây lạnh và ngột ngạt quá, sao chúng ta không vào trong nhà nghỉ ngơi ?
Câu nói ấy đã kéo mọi người trở lại hiện thực, Cửu Hoàn Kiếm nhìn Huyết Phụng phu nhân, giọng nặng nề nói :
- Y hãy còn là một đứa trẻ, sự an bài của trời cao thật quá bất công.
Huyết Phụng phu nhân giọng thương cảm :
- Nhưng y đã bình tĩnh gánh vác mọi sự, không chút biểu lộ ra ngoài, chúng ta chẳng thể sánh bằng ! Ôi !
Sanh Thiên Tâu bỗng buông tiếng cười vang nói :
- Công tử, Thiên Hồng nhớ khi mình mới vào bí phủ, đã khóc suốt ba ngày ba đêm, Thiên Hồng thấy như vậy rất hữu ích đối với thâm tâm.
Mai Dao Lân lắc đầu cười :
- Thời gian ba ngày ba đêm Mai mỗ có thể đi rất nhiều nơi, Mai mỗ không có nhiều thời gian như lão lúc bấy giờ, chúng ta vào nhà đi, sáng mai còn phải lên đường nữa.
Đoạn nắm tay Vân Phụng Linh cất bước đi vào nhà.
Cửu Hoàn Kiếm ngạc nhiên hỏi :
- Ngày mai lên đường ư ? Đi đâu vậy ?
Mai Dao Lân mắt ánh lên sắc lạnh :
- Đến Vạn Tùng Môn phó ước !
Cây ngô tùng bạt ngàn đồi núi, tuy lúc này đã là giữa đông, lá cành xơ xác, song đứng trong rừng cũng khó trông thấy được cảnh vật bên ngoài.
Đồi núi chập chùng phủ đầy tuyết trắng, đâu đâu cũng một màu trắng xoá, khó phân biệt được cảnh vật, bầu trời hết sức u ám.
Trong rừng tùng lúc này đang có năm bóng người phóng đi, dẫn đầu là một lão nhân áo đen cao to, chính là Hàn Thiên Hồng, lão bằng vào trí nhớ hồi sáu mươi năm trước, để dẫn đường từ trấn Liễu Doanh thẳng đến Vạn Tùng Môn.
Mai Dao Lân ngẩng nhìn những ngọn tùng bát ngát, vẻ nghi hoặc nói :
- Chúng ta vào rừng từ chiều hôm qua, đã đi suốt cả ngày trời, sao vẫn chưa ra khỏi khu rừng tùng thế này nhỉ ? Thiên Hồng, lão có nhớ lầm không ?
Sanh Thiên Tâu quả quyết :
- Nếu là gì khác, qua sáu mươi năm dài, Thiên Hồng không dám cam đoan là nhớ được rõ, nhưng về Vạn Tùng Môn thì Thiên Hồng đến chết vẫn không quên một ngọn cây cọng cỏ, cùng với những người ấy.
Mai Dao Lân yên tâm mỉm cười :
- Cầu mong là vậy, hôm nay đã là ngày thứ tám rồi.