watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
22:02:3029/04/2025
Kho tàng truyện > Truyện Kiếm Hiệp > Tác Giả Khác > Long Kiếm Truy Hồn - Cổ Long - Chương 11-20 - Trang 34
Chỉ mục bài viết
Long Kiếm Truy Hồn - Cổ Long - Chương 11-20
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Trang 11
Trang 12
Trang 13
Trang 14
Trang 15
Trang 16
Trang 17
Trang 18
Trang 19
Trang 20
Trang 21
Trang 22
Trang 23
Trang 24
Trang 25
Trang 26
Trang 27
Trang 28
Trang 29
Trang 30
Trang 31
Trang 32
Trang 33
Trang 34
Trang 35
Trang 36
Trang 37
Trang 38
Trang 39
Trang 40
Tất cả các trang
Trang 34 trong tổng số 40



Hồi 19-2

Thần Thủ Nữ vội âm trầm hỏi :

- Lân nhi có nghe rõ phương hướng không ?

Mai Dao Lân quả quyết :

- Đối phương không chỉ một nhóm, mẫu thân hãy cùng hai nàng lui đến nơi góc trái trước, để hài nhi đối phó với họ được rồi.

Thần Thủ Nữ bởi lòng tha thiết thương con, không yên tâm nói :

- Lúc này xoè tay không thấy năm ngón, chỉ dựa vào thính giác hành động, nếu như Vạn Kiếm Hồng đứng yên bất động, vạn nhất Lân nhi chạm phải mụ thì thật là nguy hiểm.

- Đối phương không chỉ một mình Thần Độc đâu !

- Theo ta được biết, nơi đây chỉ có Vạn Kiếm Hồng và hai đồ đệ. Trong đêm tối thế này, cho dù mụ đi thỉnh trợ thủ cũng chẳng thể đến nhanh như vậy, Lân nhi có nghe lầm không ?

Trong khi ấy, trong đường hầm lại có vài tiếng rất khẽ vọng vào tai Mai Dao Lân.

Mai Dao Lân quả quyết :

- Mong là không có ai ! Mẫu thân, ba người hãy lùi ra sau trước đi !Thần Thủ Nữ liền nắm tay hai thiếu nữ chầm chậm đứng lên, lui sang góc trái, khẽ truyền âm nói :

- Lân nhi cũng nên lui mau !

- Hài nhi sẽ đến ngay !

Mai Dao Lân nói xong, nhè nhẹ cởi giày ra. Lúc này tiếng lào xào như rắn bò đã biến mất và trong đường hầm cũng không còn tiếng động nữa, trong bầu không khí tĩnh lặng như chứa đựng ngàn trùng sát cơ, khiến người muốn ngạt thở. Mai Dao Lân tay phải nắm lấy một chiếc giầy, bỗng quát :

- Bằng hữu, hiện thân đi thôi !

Đồng thời nhẹ vung tay ném chiếc giày về phía cửa thạch thất, vang lên một tiếng khẽ. Liền tức ếbìnhế một tiếng động vang dội, kèm theo một tiếng kinh hoàng thét lên :

- Ô ! Rắn cắn ta rồi !

Liền theo đó lại ếbìnhế một tiếng vang dội kèm theo một tiếng ếhựế khô khan, rồi thì có người ngã phịch xuống đất, dường như đã táng mạng.

Mai Dao Lân vẫn đứng yên tại chỗ. Người tại cửa thạch thất dường như qua tiếng gió đã nhận định ra vị trí kẻ địch, người kia vừa mới ngã xuống, một người đã phóng đến bên cạnh Mai Dao Lân.

Mai Dao Lân mắt vút qua sát cơ, thừa lúc người đó chưa phát hiện ra mình, song chưởng chớp nhoáng đưa ra, vừa chạm vào y phục đối phương, kình lực liền tức đẩy ra về phía trái.

Người đó không ngờ có vậy, khi phát giác thì đã không kịp hoàn kích nữa, ếầmế một tiếng dường như bị va vào bàn đá.

Liền tức, dưới vách đá đối diện Mai Dao Lân bỗng xô một luồng chưởng phong cương mãnh, liền lại có một tiếng nói kinh hoàng thét lên :

- Ồ ! Độc.....

ếPhịchế một tiếng, lại một người ngã xuống.

Qua hai tiếng thét kinh hoàng vừa rồi, Mai Dao Lân đã xác định kẻ ra tay chính là Thần Độc Vạn Kiếm Hồng, nhưng vị trí của mụ ta nhưng dường như đã thay đổi trong tiếng thét khoa? lấp, không sao xác định được.

Còn về một nhóm người nào đó, Mai Dao Lân không sao biết được họ là ai và từ đâu đến ?

Mai Dao Lân nhận định được vị trí kẻ xuất chưởng thì lẽ đương nhiên phía bị hại cũng vậy, cùng trong lúc tiếng thét vang lên, trong đường hầm có hai người phóng vút vào, chia nhau công ra bốn chưởng về hai phía vừa mới phát chưởng.Ngay lập tức, tiếng ầm ầm vang lên liên hồi trong thạch thất, nhưng phía phát chưởng vừa rồi không hề hoàn kích.

Mai Dao Lân thầm cười khảy, chân phải nhè nhẹ đưa ra nửa bước sang phía phải, sau đó mới bước chân trái lên. Nào ngờ khi vừa đứng yên, vai phải bỗng bị người va trúng một cái, người này phản ứng thật bén nhạy, vừa va chạm Mai Dao Lân đã nhanh nhẹn lùi ra sau ba bước khẽ quát :

- Ai đó ?

Mai Dao Lân không dám lên tiếng, cũng chẳng dám xuất chưởng công kích, bằng không Thần Độc sẽ nhận ra chàng, và thừa cơ xuất thủ ám toán ngay. Mai Dao Lân đang tiến thoái lưỡng nan, bỗng sau lưng cách chừng ba thước có tiếng ồ ề nói :

- Tam đệ, ta đây !

Mai Dao Lân giật mình, thì ra chàng đang bị kẹp vào giữa.

Dường như Thần Độc khi chưa biết rõ những người này là ai, không dám ra tay tấn công, nên dù nghe biết vị trí hai người vừa lên tiếng mà cũng chưa ra tay. Người lên tiếng đầu tiên nói :

- Đại ca có phát hiện gì khác lạ không ?

- Không, ta đứng yên tại đây từ nãy giờ.

Mai Dao Lân vừa nghe vậy, chẳng dám chậm trễ, liền vội tung mình lướt chéo sang bên hơn năm thước. Ngay khi Mai Dao Lân vừa lướt đi, bỗng nghe người lên tiếng đâu tiên quát to :

- Tiểu tử, nằm xuống ngay !

Đồng thời một luồng chưởng phong kèo theo tiếng sấm văng vẳng đã tung ra. Người có giọng ồ ề chẳng ngờ lão Tam lại xuất thủ đột ngột như vậy, trong khi không một chút chuẩn bị, liền bị lãnh trọn một chưởng vào ngực, trong tiếng rú thảm khốc, ếbìnhế một tiếng, văng bắn ra thật xa, thế là lại thêm một người ngã xuống.

Ngay khi Mai Dao Lân vừa đứng vững, bỗng cảm thấy một bàn chân nhè nhẹ đưa tới, dẫm trên chân phải chàng cơ hồ ý nghĩ chửa kịp nảy sinh, một luồng kình phong đã ập đến trước ngực và bàn chân dẫm trên chân phải chàng cũng nặng tựa ngàn cân, không còn rút chân ra được nữa, trong lúc vội vàng, chàng ngã người ra sau, hai tay chõi trên mặt đất, ếvùế một tiếng chưởng phong lướt sát qua mặt.

Ngay lập tức, chàng vận công xuống chân phải hất mạnh, đối phương như không ngờ trong khoảng cách gần thế này mà một chưởng không trúng đích, ngay trong một thoáng sửng sờ đã bị hất bay ra xa hơn tám thước, va mạnh vào vách đá.Lão Tam một chưởng đánh chết đại ca, lòng đang tức tối tột cùng, vừa nghe tiếng va vào tường, cơ hồ không hề suy nghĩ, trong tiếng quát vang, song chưởng đã chớp nhoáng tung ra.

ếẦmế một tiếng vang dội, nhưng không nghe có tiếng rú thảm, đang khi kinh ngạc, bỗng cảm thấy có vật gì nhúc nhích trên lưng bàn chân, trong lúc tức tối, liền đưa hai ngón tay ra bóp, khi chạm vào phát giác không ổn thì đã muộn. Một tiếng rú thảm khốc, lại thêm một người nằm xuống.

Mai Dao Lân đứng yên không dám động đậy nữa.

Bỗng ngoài thạch thất có tiếng lạnh lùng hỏi :

- Đại ca ! Đại ca ! Mọi người vẫn bình yên chứ ?

Trong thạch thất hoàn toàn tĩnh lặng, người đó lại nói :

- Này, mọi người đã sao rồi ? Lên tiếng đi chứ ?

Bỗng một giọng sắc lạnh nói :

- Nếu họ còn sống thì đã lên tiếng rồi, đốt tản động hương mau.

Trong thạch thất lại trở nên tĩnh lặng, song vẫn ngập đầy sát cơ.

Mai Dao Lân lo cho sự an nguy của mẫu thân và hai nàng, mong sương độc tiêu tan ngay để phân biệt rõ địch ta.

Thần độc Vạn Kiếm Hồng tuy không mong sương độc tan đi, nhưng lại không dám mạo muội tiến tới, qua việc một chưởng đột xuất khi nãy không trúng đích, mụ đã nhận thấy võ công của Mai Dao Lân cao hơn mình nhiều, nếu lỡ đến gần Mai Dao Lân thì mình ắt sẽ táng mạng trước.

Mùi hương thơm xuê qua sương độc len vào mũi, khiến người có cảm giác tỉnh táo hơn, trong thạch thất vẫn tỉnh lặng đến ngạt thở.

Ngọn đèn dầu trên bàn đã bị chưởng phong quét tắt, nhưng Mai Dao Lân đã nhìn thấy rõ được cảnh vật trong vòng ba thước. Bỗng nghe giọng sắc lạnh khi nãy quát :

- Thắp đuốc lên !

ếPhừngế một tiếng, một ngọn đuốc đã soi sáng cửa thạch thất, qua ánh đuốc đã có thể thấy cảnh vật ngoài năm thước. Mai Dao Lân vội liếc mắt nhìn, thấy mẫu thân và hai nàng đang toàn thân giới bị đứng trong góc thạch thất, liền yên tâm tung mình đến trước mặt ba người. Ngay khi ấy, bên cạnh bàn đá vang lên tiếng Thần Độc Vạn Kiếm Hồng nói :

- Chỉ nghe tiếng lão thân cũng biết là Nam Hải Thần Quân rồi, thật hân hạnh được đón tiếp đại giá !

- Hừ, không sai ! Thần Độc, bọn này đây là lần thứ nhì đến viếng, chẳng ngờ tôn giá lại tiếp đãi chu đáo đến vậy, nếu lão phu mà không tỏ thái độ thì thật quá hẹp hòi.Thần Độc đâu chịu kém, cười khảy trả đũa :

- Đêm tối mịt mù, khó phân biệt địch ta, nếu không báo trước mà tự ý xâm nhập nơi cư trú kẻ khác, không cướp cũng là trộm, lão thân để yên sao được ?

Lúc này sương độc đã tan gần hết, từ ngoài chậm rãi bước vào một lão nhân lưng gù tuổi gần chín mươi, râu tóc đều bạc, mắt đanh lạnh như sắt thép, đôi mắt sáng quắc quét nhanh một lượt khắp thạch thất, lạnh lùng nói :

- Hai người chết dưới chưởng lực, hai người táng mạng bởi rắn cắn !

Thần Độc, đây là kiệt tác của bà phải không ?

Thần Độc sầm mặt :

- Nam Hải Thần Quân, tôn giá chớ được một lần mười, tôn giá có biết nơi đây là nơi cư trú của ai không ?

Nam Hải Thần Quân ngẩn người :

- Của ai ?

Thần Độc chỉ tay về phía Thần Thủ Nữ :

- Của Thần Thủ Nữ kia !

Ngay khi ấy lại có một hán tử tuổi chừng ba mươi, mày thưa mắt bé, gương mặt xanh xao cùng hai đại hán cầm đuốc bước vào. Nam Hải Thần Quân quét mắt nhìn nhóm Mai Dao Lân bốn người, lạnh lùng nói :

- Vậy thì chính họ là hung thủ rồi ! Vu Hoá Nhân, hãy bắt lấy chúng cho ta !

- Tuân mạng !

Gã hán tử mặt xanh cung kính đáp, y chính là đệ tử thứ năm của Nam Hải Thần Quân, trước nay cậy oai sư phụ hết sức kiêu căng tự đại, nghe lệnh sư phụ liền tức tiến ra trỏ tay quát :

- Bốn người kia, ra đây cho đại gia dạy việc mau !

Mai Dao Lân buông tiếng cười khảy, chỉ thấy bóng người nhấp nhoáng, liền thì một tiếng rú đau đớn vang lên, Vu Hoá Nhân đã bị Mai Dao Lân cầm chặt cổ tay phải, mặt mày nhăn nhó đầy đau đớn, hiển nhiên cổ tay phải đã bị Mai Dao Lân bẻ gãy.

Thần Độc thấy vậy rúng động cõi lòng, gương mặt đanh lạnh của Nam Hải Thần Quân cũng thoáng biến đổi, bởi hai người đều không trông thấy rõ Mai Dao Lân đã nắm giữ và bẻ gãy cổ tay Vu Hoá Nhân như thế nào.

Nam Hải Thần Quân buông tiếng hừ thật mạnh, giọng cứng nhắc nói :

- Tiểu tử, ngươi muốn gì ?

Mai Dao Lân cười sắc lạnh :

- Bằng hữu muốn xem thử kẻ này muốn gì phải không ?

Nam Hải Thần Quân vốn rất kiêu căng tự đại, bị một thiếu niên gọi là ếbằng hữuế, đó thật là một điều sỉ nhục to lớn, lão dường như tức giận đến tột độ, buông tiếng cười vang :

- Ha ha..... tiểu tử, lão phu đang muốn xem thử ngươi có thể làm gì ở trước mặt lão phu cho biết !

Tiếng cười đinh tai như khuông nhân, thật kinh tâm động phách, cười dứt, hai tay đã vận tụ đầy công lực. Mai Dao Lân cười khảy :

- Bằng hữu đã nhìn kỹ rồi chứ ?

Vừa dứt lời hữu chưởng đã vung ra, đồng thời buông tiếng quát vang, tiếp theo là ếbùngế một tiếng vang dội, kình phong cuốn lên như gió xoáy, đẩy hai gã đại hán lùi sau hai bước, lửa đuốc tắt ngóm.

Khi đuốc được thắp sáng trở lại thì trong thạch thất đã trở nên tĩnh lặng.

Thần Độc đưa mắt nhìn Nam Hải Thần Quân đang kinh hãi đứng thừ ra, mụ bất giác rợn người, tuy trông lúc lửa tắt tối om, mụ vẫn trông thấy Nam Hải Thần Quân đã bị đẩy lùi một bước, trong khi Mai Dao Lân vẫn đứng yên tại chỗ. Mai Dao Lân nhếch môi cười, đổi sang nắm lấy tay trái của Vu Hoá Nhân, lạnh lùng nói :

- Bằng hữu đã trông thấy rõ rồi chứ ?

Nam Hải Thần Quân cười gằn :

- Tiểu tử, hẳn ngươi không phải là một kẻ vô danh trong võ lâm Trung Nguyên ?

- Kẻ này là Mai Dao Lân !

Nam Hải Thần Quân biến sắc mặt :

- Ngươi chính là Mai Dao Lân ư ?

- Tôn giá đến từ Nam Hải, hẳn là người của nước Tử Ngọc.

Lúc này mặt Vu Hoá Nhân đã ướt đẫm mồ hôi, từ khi biết kẻ đang khống chế mình là Mai Dao Lân, y đã quên mất sự đau đớn nơi cổ tay, bởi y càng lo cho tính mạng mình hơn.

Nam Hải Thần Quân quét mắt nhìn Vu Hoá Nhân, lạnh lùng nói :

- Mai Dao Lân, lão phu vào Trung Nguyên chính là vì ngươi, nếu hôm nay mà lão phu không cho ngươi nằm lại trong sơn động này, thề không trở về nước Tử Ngọc.

Mai Dao Lân cười khảy :

- Tôn giá còn muốn trở về ư ?

- Hãy thả Vu Hoá Nhân ra, hai ta quyết một phen sinh tử !Mai Dao Lân cười khỉnh :

- Tôn giá rồi cũng sẽ ở lại đây, y còn lại một mình thì không nên sống làm chi !

Nam Hải Thần Quân ngớ người, đoạn đanh giọng nói :

- Vậy ngươi hạ thủ đi !

Vu Hoá Nhân kinh hãi :

- Sư phụ.....

Nam Hải Thần Quân sầm mặt quát :

- Nam nhân đại trượng phu chết có gì đáng sợ ? Vu Hoá Nhân, hãy làm gương của trang nam nhi nước Tử Ngọc cho y xem thử !

Vu Hoá Nhân toàn thân run lẩy bẩy, biết chẳng thể cầu cứu sư phụ được nữa, bèn quay lại nhìn Mai Dao Lân, sợ sệt nói :

- Mai Dao Lân, Vu mỗ với các hạ không thù không oán, các hạ nhẫn tâm hạ sát Vu mỗ được sao ?

Nam Hải Thần Quân nghe vậy, cả giận quát :

- Tiểu tử, ngươi thật hèn nhát, nằm xuống ngay !

Đồng thời đã với chiêu Trực Đảo Hoàng Long chớp nhoáng bổ vào bối tâm Vu Hoá Nhân, chưởng kình rít lên như sấm rền.

Mai Dao Lân chờ cho chưởng phong đến gần sát mới tung mình ra xa, ếbìnhế một tiếng, kèm theo một tiếng rú thảm, Vu Hoá Nhân đã bị đánh văng bắn đi, ếbộpế một tiếng va vào vách đá, vỡ sọ chết ngay tức khắc. Nam Hải Thần Quân mắt giăng đầy tia máu, năm đệ tử chỉ trong một đêm đã chết sạch, thần độc Vạn Kiếm Hồng cũng rùng mình kinh khiếp. Mai Dao Lân chớ hề nhìn ngó đến thi thể máu óc nhầy nhụa của Vu Hoá Nhân, cười khảy nói :

- Tôn giá thật đầy sát khí !

Nam Hải Thần Quân, giọng sắc lạnh :

- Lát nữa sẽ đến lượt ngươi !

- Nói suông vô ích, tôn giá đã muốn vậy, sao không động thủ ?

Nam Hải Thần Quân đã có phần kinh khiếp trước võ công của Mai Dao Lân, bèn quay sang Thần Độc nói :

- Vạn Kiếm Hồng, hiện sự thật đã sờ sờ trước mắt, hôm nay đã đến lúc tôn giá quy thuận Nam Hải rồi đấy !

Thần Độc tuy biết rõ mình không phải là địch thủ của Mai Dao Lân, nhưng với thân phận và danh vọng của mụ, lại không muốn bị cưỡng bách hành động, bèn cười khảy nói :

- Tôn giá đây là hạ lệnh ư ?

- Đây là lão phu giúp cho tôn giá con đường sống !

- Chỉ đơn thuần vì cứu mạng lão thân ư ?

- Đúng vậy !

- Nếu lão thân không nhận lãnh thì sao ?

Nam Hải Thần Quân mắt ánh độc quang, chầm chậm quay người nói :

- Vậy thì tôn giá phải đi trước một bước thôi !

Đoạn cất bước đi về phía Thần Độc.

Thần Độc không tự chủ được, lùi sau một bước, lạnh lùng nói :

- Tôn giá biết rõ lão thân sở trường dùng độc, nhưng lão thân vẫn phải nhắc nhở một lần nữa.

Nam Hải Thần Quân vẫn tiếp tục đi tới, cười khảy nói :

- Tôn giá phải biết là lão phu không hề quên tôn giá có danh hiệu Thần Độc, đồng thời tôn giá cũng biết rõ có nhắc nhở cũng chỉ bằng thừa.

Thần Độc tuy biết võ công của Nam Hải Thần Quân chưa chắc cao hơn mình, nhưng sợ nếu hai người xảy ra xung đột, Mai Dao Lân sẽ đứng giữa hưởng lợi, nên không dám tiếp tục chống đối nữa, bèn nói :

- Nam Hải Thần Quân, hẳn tôn giá nhận thấy rõ cục diện hôm nay !

Nam Hải Thần Quân dễ thường là thật sự muốn động thủ với Thần Độc, đó chẳng qua là tình thế bắt buộc, nghe vậy liền dừng bước nói :

- Cục diện hôm nay như thế chân vạc, rất là hiển nhiên !

- Vậy thì bất kỳ hai phái nào xung đột thì đệ tam nhân cũng sẽ đứng giữa hưởng lợi.

Nam Hải Thần Quân quét mắt nhìn Mai Dao Lân :

- Vậy chả lẽ chúng ta bế tắc tại đây hay sao ?

- Lão thân tin là tôn giá đã có sẵn kế hoạch rồi !

- Lão phu chẳng có kế hoạch gì cả !

Thần Độc cười khảy quay sang Mai Dao Lân hỏi :

- Mai Dao Lân, ngươi tính sao ?

Mai Dao Lân cười khảy :

- Theo bà thì sao ?

- Hai bên liên thủ sẽ dễ dàng diệt trừ kẻ thứ ba đúng không ? - Chưa chắc vậy đâu !

Thần Thủ Nữ lo sợ hai người kia liên thủ đối phó Mai Dao Lân, nghe vậy cả kinh, vội tiến tới một bước nói :

- Thần Độc, hãy thẳng thắn nói rõ ra, mọi người sẽ suy tính.

Thần Độc giọng rắn lạnh :

- Hãy cho thuốc mà ngươi đã luyện thành cho lão thân.

Mai Dao Lân cười khảy :

- Thần Độc, bà uy hiếp đó ư ?

Thần Độc cười nham hiểm :

- Mai Dao Lân, ngươi nên biết trong ba người, bất kỳ hai người nào cũng có khả năng liên thủ, nhưng lão thân có cơ hội nhiều hơn hết, đúng không nào ?

Nam Hải Thần Quân tuy hận thấu xương Thần Độc, nhưng không dám xuất ngôn xúc phạm, nghe vậy môi mấp máy mấy lần, nhưng chẳng thốt nên lời. Mai Dao Lân bình thản cười :

- Nếu Mai mỗ không bằng lòng thì sao ?

Thần Thủ Nữ hoảng kinh :

- Lân nhi.....

Thần Độc quét mắt nhìn Thần Thủ Nữ, cười âm trầm :

- Thần Thủ Nữ, ngươi với Mai Dao Lân nhất định có quan hệ rất mật thiết phải không ?

Thần Thủ Nữ nặng nể gật đầu :

- Phải, Mai Dao Lân là con của Thần Thủ Nữ này !

<< Lùi - Tiếp theo >>

HOMECHAT
1 | 1 | 103
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com