watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
23:50:0229/04/2025
Kho tàng truyện > Truyện Kiếm Hiệp > Tác Giả Khác > Thiên Đăng - Cổ Long - Chương 22-31 - Hết - Trang 16
Chỉ mục bài viết
Thiên Đăng - Cổ Long - Chương 22-31 - Hết
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Trang 11
Trang 12
Trang 13
Trang 14
Trang 15
Trang 16
Trang 17
Trang 18
Trang 19
Trang 20
Trang 21
Trang 22
Trang 23
Trang 24
Trang 25
Trang 26
Trang 27
Trang 28
Trang 29
Trang 30
Trang 31
Trang 32
Trang 33
Tất cả các trang
Trang 16 trong tổng số 33



Hồi 26-2

Ôn PhiKhanh nhận xét :

- Thì ra ngươi cũng có chút tình nghĩa … Thôi được , để ta cố giúp … Triệu Ngọc Thư mừng rỡ nói :

- Nếu vậy thì còn gì bằng ! Nhưng nhị cô nương vừa bảo … - Tuy có phần khó xử nhưng ta vừa nói qua , bao giờ cũng muốn cho những đôi tình nhân được toại nguyện. Nếu chỉ cách có thước tấc nhưng không thể gặp nhau , đó là điều rất khổ tâm. Bởi thế ta đành phải quay lại Quỳnh Dao Cung một chuyến … Triệu Ngọc Thư tỏ ý băn khoăn :

- Nếu gặp cung chủ , nhị cô nương phải nói thế nào ?

- Đó là việc của ta , ngươi không cần lo giúp. Chỉ cần nói xem ngươi sẽ chờ Tư Đồ Lan ở đâu ?

Triệu Ngọc Thư nói ngay :

- Tôi sẽ chờ ở đây.

- Thế là tốt. Nhưng ta chỉ có thể báo với Tư Đồ Lan rằng ngươi đã chờ ở đây , còn có đến hay không là việc của cô ấy.

Triệu Ngọc Thư vội gật đầu :

- Đương nhiên ! Nhị cô nương chỉ cần nói giúp một lời là tôi đã cảm kích lắm rồi.

- Vậy ngươi cứ chờ ở đây. Ta đi đây.

Dứt lời đi nhanh về phía Quỳnh Dao Cung.

Không bao lâu nàng đã tới cốc khẩu.

Chợt trên núi có tiếng người vang xuống :

- Vị nào đêm khuya đến Quỳnh Dao Cung xin lưu bước !

Lời vừu dứt , người đã hiện ra , chính là tuần sơn sứ Phạm Cường.

Ôn Phi Khanh nói :

- Đây là Ôn Phi Khanh quay lại.

Bấy giờ Phạm Cường cũng đã thấy rõ Ôn Phi Khanh , liền ôm quyền thi lễ nói :

- Nguyên là Ôn cô nương , Phạm Cương thất lễ ! Xin nhị cô nương vào cốc !

Nhìn thái độ của vị tuần sứ có thể đoán rằng việc Ôn Phi Khanh và Lý Tồn Hiếu bỏ đi , Quỳnh Dao Cung chủ không cho đồn rộng ra.

Ôn Phi Khanh cứ đi thẳng vào , qua khỏi cốc khẩu thứ hai vẫn không bị bọn tuần canh ngăn trở gì.

Cuối dãy hành lang đầu tiên , tình cờ nàng trông thấy Xuân Lan. Tên đứng đầu tứ tỳ , ngạc nhiên hỏi :

- Thế nào ? Nhị cô nương vẫn chưa đi ư ?

Ôn Phi Khanh cười đáp :

- Ta đã đi , nhưng có việc phải quay lại.

Xuân Lan à một tiếng , lại hỏi :

- Nhị cô nương có việc gì ? Hay muốn gặp cung chủ ?

- Ta cần gặp Tư Đồ cô nương , nếu tránh được cung chủ càng tốt.

Xuân Lan lắc đầu nói :

- Chỉ e nhị cô nương muốn gặp gia cô nương không phải là chuyện dễ … - Ta không cần vào cũng được , chỉ phiền ngươi nói giúp một câu.

- Nhị cô nương thứ lỗi , chỉ sợ tiểu tỳ không thể … Ôn Phi Khanh ngạc nhiên hỏi :

- Thế nào ? Cung chủ đã dặn bảo như thế hay sao ?

- Không phải thế … Nhị cô nương còn chưa biết gia cô nương đã bị cung chủ cấm cố ở hậu cung rồi !

Ôn Phi Khanh sửng sốt kêu lên :

- Thế nào ? Cung chủ quản thúc nhi nữ của mình trong hậu cung ư ? Vì sao thế ?

Xuân Lan đáp :

- Sau khi nhị vị bỏ đi , cung chủ rất bực mình. Sau đó gia cô nương bảo rằng mình đã để cho hai vị đi khỏi đây. Khi đã tra hỏi rõ nguyên nhân rồi , cung chủ tức giận gia cô nương đã không chịu nghe lời , ngoài ra còn sợ cô ấy tự tiện ra khỏi Quỳnh Dao Cung nên đã ra lệnh cấm cố ở hậu cung.

Ôn Phi Khanh nhíu mày nói :

- Nếu vậy thì phiền phức thật.

Xuân Lan hỏi :

- Nhị cô nương muốn gặp gia cô nương có việc gì ?

Ôn Phi Khanh do dự một lát mới trả lời :

- Không giấu gì cô nương , có người nhờ ta báo cho Tư Đồ cô nương một tin tức.

- Đó là ai vậy ?

- Vị tu mi tri kỷ của Tư Đồ cô nương.

Xuân Lan kinh hãi kêu lên :

- Triệu Ngọc Thư ?

Rồi chợt lo lắng nhìn quanh , giơ tay bịt miệng nói nhỏ :

- Hắn đang ở đâu ?

Ôn Phi Khanh đáp :

- Hắn còn ở ngoài Quỳnh Dao Cung.

Xuân Lan tức giận nói :

- Hắn thật to gan còn dám dẫn xác tới đây nữa … Nếu gặp tuần sơn sứ thì đừng hòng giữ được mạng ! Cung chủ đã ra lệnh dụ , ngày mai sẽ phái tất cả cao thủ truy tìm hắn , bất kể sống chết cũng phải đưa về Quỳnh Dao Cung … Ôn Phi Khanh lắc đầu nói :

- Qúy cung chủ làm thế là sai rồi … Xuân Lan ngạc nhiên hỏi :

- Tại sao ?

- Bởi vì giết Triệu Ngọc Thư thì đối với Tư Đồ cô nương không có gì tốt cả , trái lại còn làm hại đến cô ấy.

Xuân Lan lo lắng nói :

- Vậy thì biết làm thế nào ? Nếu gia cô nương không chịu nhận lỗi và nghe lời cung chủ thì sẽ còn bị cấm cố chưa biết đến khi nào , và gia cô nương nhất định không nhận lỗi đâu … Ôn Phi Khanh thở dài :

- Nhưng đây là việc riêng của Quỳnh Dao Cung , ngoại nhân đâu có thể can thiệp ?

- Thế còn Triệu Ngọc Thư đến đây làm gì ?

- Hắn nói mang giải dược đến cho Tư Đồ cô nương.

Xuân Lan hừ một tiếng , hậm hực nói :

- Ai cần gì đến giải dược của hắn chứ ? Nếu không có Lý gia thì cô nương đã mất mạng rồi. Hắn đã tàn hại gia cô nương như vậy còn chưa đủ hay sao ?

Ôn Phi Khanh ôn tồn bảo :

- Lan cô nương , những việc như thế người ngoài không thể hiểu được đâu. Triệu Ngọc Thư phải có gì mới làm cho Tư Đồ cô nương nặng lòng vì hắn. Theo ta nhận thấy thì hình như đối với Tư Đồ cô nương hắn cũng thực tâm.

Xuân Lan mở to mắt hỏi :

- Cô nương thật vậy sao ?

- Việc quan trọng như thế , nếu không cầm chắc thì ta đâu dám nói ra tùy tiện ?

Ngươi cũng nên tin rằng ta không muốn làm hại cô nương ngươi.

- Vậy hắn muốn báo tin gì cho gia cô nương ?

- Hắn muốn gặp Tư Đồ cô nương một lúc.

- Vì sao hắn không tự đến ?

Ôn Phi Khanh đáp :

- Hắn sợ.

Xuân Lan bĩu môi nói :

- Nam nhân mà nhát gan như thế thì sao này sao có thể chiếu cố đến gia cô nương được ?

- Không hoàn toàn như ngươi nghĩ đâu. Một phần hắn sợ gây phiền phức cho Tư Đồ cô nương.

Xuân Lan vẫn không tán thành :

- Thì đằng nào mà chẳng thế. Chung quy hắn chỉ sợ gặp cung chủ.

Cô ta đưa mắt nhìn Ôn Phi Khanh hỏi :

- Nhị cô nương thấy thế nào ? Có nên để hắn gặp gia cô nương không ?

Ôn Phi Khanh đáp :

- Việc này ta không tiện can thiệp vào mà chỉ muốn báo tin cho người biết là đủ.

Sau đó cô nương ngươi sẽ tự quyết định có nên gặp hắn hay không.

Xuân Lan băn khoăn hỏi :

- Thế là phải ! Nhưng … làm thế nào để báo tin được ?

- Cái đó tùy thuộc ở các ngươi có chịu giúp ta hay không ?

- Nhị cô nương muốn tiểu tỳ … Ôn Phi Khanh chợt hỏi :

- Ở hậu cung tất có người canh giữ chứ ?

- Đương nhiên có điều là tỳ nữ trong cung.

- Bọn chúng đối với Tư Đồ cô nương thế nào ?

Xuân Lan đáp :

- Gia cô nương xưa nay đối với chúng tôi đều như thư muội , rất thân thiết. Chúng tôi đối với cô nương đều tốt cả , tuy nhiên không ai dám vi phạm cấm lệnh của cung chủ.

Ôn Phi Khanh nghĩ ngợi một lúc rồi nói :

- Ta định thế này. Bây giờ ta sẽ đến cầu kiến cung chủ thuyết phục. Cho dù có thành công hay không , ngươi hãy đến báo tin cho cô nương ngươi.

Xuân Lan phát hoảng nói :

- Ui chao ! Nhị cô nương, tiểu tỳ đâu dám ! Nếu cung chủ biết được việc này thì nhất định không tha cho chúng tôi đâu !

Ôn Phi Khanh nhẹ giọng :

- Các ngươi đừng lo. Làm cha mẹ ai cũng muốn tốt cho con cái. Cung chủ cấm cố nhi nữ cũng với một mục đích muốn để làm theo ý mình. Bởi thế các ngươi đã có lòng yêu cô nương mình như thế , cung chủ đâu nỡ trách phạt nặng các ngươi ?

Xuân Lan nghĩ ngợi một lúc rồi gật đầu nói :

- Cô nương đối với chúng tôi đều có ân sâu nặng , cho dù phải vì gia cô nương mà chết cũng phải nên làm. Tiểu tỳ xin làm theo lệnh của nhị cô nương , trước hết hãy theo tiểu tỳ đến gặp cung chủ.

<< Lùi - Tiếp theo >>

HOMECHAT
1 | 1 | 101
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com