- Hai vị thực có cấp sự thì ta cũng không tiện giữ. Nhưng dù sao xin hai vị nhận lời ở lại làm khách đêm nay đến may hãy đi , ta còn có việc nhờ cô nương.
Ôn Phi Khanh ngập ngừng một lúc rồi gật đầu :
- Thịnh tình của cung chủ đâu dám bất cung ? Hai vãn bối đành phải tòng mệnh !
Quỳnh Dao Cung chủ cả mừng nói :
- Vậy thì mời hai vị về khách sảnh nghĩ tạm , lát nữa ta sẽ thân lại mời.
Ôn Phi Khanh cùng Lý Tồn Hiếu liền cáo từ.
Quỳnh Dao Cung chủ và Tư Đồ Lan ra tận cửa cung tiễn.
Về tới nhà khách , hai người ngồi nói chuyện một lúc trong tiều sảnh.
Ôn Phi Khanh rót trà xong , cười hỏi :
- Chàng có biết vì sao Quỳnh Dao Cung chủ muốn lưu chúng ta ở lại một đêm không ?
Lý Tồn Hiếu lắc đầu :
- Tôi không biết.
- Chàng thật không biết hay giả bộ ?
- Không biết thật mà ! Có lẽ điều quan trọng là cung chủ muốn thiếp làm mối.
Lý Tồn Hiếu sửng sốt kêu lên :
- Nhị cô nương … - Chàng không nghe bà ta nói có việc muốn nhờ thiếp hay sao ? Đương nhiên chỉ có chuyện đó mà thôi ! Lúc đó chỉ cần gật đầu , chàng đã thành vị rễ quí của Quỳnh Dao Cung rồi !
- Cô nương … - Chàng đừng nói gì nữa. Phúc khí đến dù muốn tránh cũng không được. Muội cho rằng bây giờ chàng nên gật đầu. Lệnh của cha mẹ , lời của bà mối , đó là điều rất chính đáng cho một cuộc hôn nhân rồi !
- Nhị cô nương đừng đùa có được không ?
- Ai đùa chứ ? Thiếp nói hết sức thật lòng đấy !
Ngay lúc đó bên ngoài đã có tiếng gọi :
- Phi Khanh thư , tiểu muội cầu kiến !
Đương nhiên là giọng Tư Đồ Lan.
Ôn Phi Khanh liền đứng lên nói :
- Lan muội vào đi !
Cửa mở , Tư Đồ Lan uyển chuyển bước vào , thần tình lộ vẽ bất an.
Tuy nhiên sau khi Ôn Phi Khanh cầm tay nàng nói mấy câu xong , Tư Đồ Lan bình tĩnh lại nhìn thấy Lý Tôn Hiếu nói :
- Lúc ở Kim Hoa Thành , tôi đã rắp tâm và dùng thủ đoạn để cướp đoạt bức tàng bảo đồ của thiếu hiệp. Vậy mà lúc nguy cấp , thiếu hiệp lại ta tay cứu mạng tôi , Tư Đồ Lan cảm thấy hổ thẹn vô cùng !
Ôn Phi Khanh nói :
- Việc đã qua rồi , muội còn nhắc đến làm chi ?
- Phi Khanh thư , tiểu muội đến đây để xin nói với hai vị mấy câu và không thể không nói.
- Đa tạ Phi Khanh thư ! Tôi biết rằng sở dĩ gia mẫu muốn lưu hai vị lại làm khách một đêm , một mặt là do hai vị đã cứu tôi , mặt khác nhờ Phi Khanh thư ngỏ lời cầu thân với Lý thiếu hiệp … Ôn Phi Khanh nhìn Lý Tồn Hiếu cười đắc ý :
- Chàng xem thiếp có sai đâu ?
Tư Đồ Lan nói tiếp :
- Lý thiếu hiệp cứu tôi , lẽ ra tôi nên đem thân mà báo phục. Hơn nữa được làm bạn với các vị thư muội , đó là vinh hạnh lớn. Thế nhưng Tư Đồ Lan có một nỗi khổ tâm bất đắc dĩ … Ôn Phi Khanh nghe thế chợt sửng sốt.
Tư Đồ Lan nhìn Lý Tồn Hiếu hỏi :
- Lý thiếu hiệp có còn nhớ tôi đã từng nói rằng rồi sẽ có ngày Triệu Ngọc Thư sẽ thành trượng phu của Tư Đồ Lan không ?
Lý Tồn Hiếu gật đầu :
- Tôi còn nhớ.
- Nếu vậy Lý thiếu hiệp tất biết nỗi khổ tâm bất đắc dĩ của Tư Đồ Lan này rồi … - Cái đó tôi biết , vì thế không hành động tùy tiện.
- Đa tạ thiếu hiệp !
Ôn Phi Khanh bỗng nói :
- Lan muội có thể cho ta chen vào một câu không ?
- Phi Khanh thư có điều gì xin cứ nói.
- Theo lời cung chủ nói với ta thì người định hại Lan muội chính là Triệu Ngọc Thư.
Tư Đồ Lan gật đầu :
- Cái đó muội biết. Mặc dù có giận nhưng không để bụng. Bởi vì muội tự coi dù sớm muội gì thì cũng là người của anh ấy. Hơn nữa anh ta làm thế chỉ vì sợ muội thay lòng đổi ý.
Ôn Phi Khanh hết sức kinh ngạc thốt lên :
- Muội chắc thế sao ? Hôn nhân là đại sự suốt đời , Lan muội hãy suy xét cho kỹ !
Đa tạ Phi Khanh thư. Triệu Ngọc Thư là người thế nào muội biết rõ. Và trên đời này cũng chỉ có mình muội là hiểu rõ chàng mà thôi.
Ôn Phi Khanh hỏi :
- Lan muội đã nói tâm ý của mình cho cung chủ biết chưa ?
Tư Đồ Lan lắc đầu :
- Chưa. Muội biết gia mẫu sẽ không đời nào chấp thuận. Tuy nhiên đó là việc riêng của muội. Và lòng muội đã quyết , không ai có thể thay đổi được.
Ôn Phi Khanh trầm mặc hồi lâu mới nói :
- Lan muội đã nói thế thì ta cũng không góp ý thêm nữa. Việc này không ai có thể gượng ép , chỉ cần hai ý cùng hợp , hai tim cùng hào là được. Có thể Lan muội nói đúng.
Tư Đồ Lan nói :
- Nếu vậy , đến khi gia mẫu … Ôn Phi Khanh ngắt lời :
- Lan muội cứ yên tâm. Chúng ta tự biết cần phải làm gì.
Tư Đồ Lan liền đứng lên nói :
- Xin đa tạ hai vị. Tôi chỉ là do bất đắc dĩ , thừa mong hai vị … Ôn Phi Khanh cười nói :
- Lan muội không nên nghĩ thế ! Việc này không giống với bất cứ việc nào khác.
Vì là đại sự chung thân , cần nói rõ ra như vậy là tốt.
- Xin cáo từ !
Cô ta nói xong cúi mình hành một lễ rồi quay người bước ra.
Ôn Phi Khanh tiễn ra cửa song quay lại nhíu mày nghĩ ngợi.
Lý Tồn Hiếu thở phào một hơi nói :
- May mà tôi đã kiên trì ý kiến , nếu không hậu quả thật khó mà lường trước !
Ôn Phi Khanh thở dài :
- Sự việc thật không ngờ ! Khác hẳn với tiên liệu của thiếp … - Hiển nhiên Triệu Ngọc Thư phải có chỗ phi thường.
Ôn Phi Khanh lắc đầu nói :
- Chưa hẳn là thế. Chữ tình rất khó giải thích. Mỗi người có một cách nhìn nhận khác nhau , cũng có thể cô ta đúng , chỉ mong rằng đừng phạm phải sai lầm … Lý Tồn Hiếu cười , đùa một câu :
- Cô nương tính trật rồi ! Vậy là việc mai mối hỏng bét !
Ôn Phi Khanh nhíu mày nói :
- Việc này thật làm phiền thiếp lắm đây ! Chính Quỳnh Dao Cung chủ đã đích thân đề nghị với thiếp làm chuyện mai mối đó , bây giờ biết nói làm sao ?
- Cô nương cứ việc nói tôi có nỗi ẫn tình bất đắc dĩ là được !
Ôn Phi Khanh kêu lên :
- Làm sao nói thế được chứ ? Cần phải tìm lý do nào chính đáng và cách nói uyển chuyển hơn … - Tôi cho rằng nói thế nào cũng vậy cả.
Ôn Phi Khanh lườm chàng một cái :
- Đến là hay ! Bây giờ người chịu báng là thiếp , chàng đã thành người ngoài cuộc rồi !
Lý Tồn Hiếu hạ giọng :
- Cô nương đã đổ oan cho tôi rồi ! Chấp nhận hay không chấp nhận là do tôi chứ có phải là Tư Đồ cô nương và vị làm mối đâu ? Chẳng lẽ không phải thế ?
Ôn Phi Khanh trầm ngâm suy nghĩ một lúc rồi nói :
- Thiếp có cách giải quyết rồi !
Nói xong đến ngồi vào bàn , trên đó có sẵn giấy và bút nghiên.
Lý Tồn Hiếu đứng sau lưng nên thấy rõ cả , nhíu mày hỏi :
- Cô nương làm như vậy có thỏa đáng không ?
Ôn Phi Khanh đáp :
- Cũng chỉ có cách ấy. Người ta đã nói , tam thập lục chước , tẩu vi thượng sách mà !
Lý Tồn Hiếu tỏ ra băn khoăn :
- Chỉ sợ sinh ra hiểu lầm … Ôn Phi Khanh đặt tờ giấy giữa bàn , lấy nghiên mực chặn lên rồi nói :
- Đó là chuyện không tránh khỏi. Nhưng sau này bà ấy sẽ rõ và không trách chúng ta. Nào đi thôi , nếu không sẽ chậm mất.
Dứt lời đứng dậy ngay.
Lý Tồn Hiếu ngập ngừng giây lát rồi cũng theo Ôn Phi Khanh rời khỏi phòng.
Hai người là thượng khách của Qùynh Dao Cung và có thể nói là ân nhân nữa , vì thế không hề bị ngăn cản cho đến khi ra khỏi cốc khẩu. Họ cùng thi triển khinh công tới một hơi mười mấy dặm mới dừng lại.
Ôn Phi Khanh vừa thở dài :
- Ổn rồi. Hãy nghĩ một lát, thật mệt muốn chết !
Lý Tồn Hiếu ái ngại nói :
- Vì tôi mà cô nương phải liên lụy … Ôn Phi Khanh đưa mắt lườm chàng một cái :
- Bây giờ mà vẫn còn nói với người ta câu đó … Lý Tồn Hiếu mỉm cười tìm một tảng đá ngồi xuống.
Ôn Phi Khanh cũng ngồi bên cạnh cất tiếng hỏi :
- Chàng định đi đâu bây giờ ?
Lý Tồn Hiếu đáp :
- Đương nhiên là đến Miêu Cương !
- Vậy thì nghỉ một lúc xong , chúng ta sẽ chia tay.
- Nếu họ gặp được thì không thoát ra được nữa. Thiếp không muốn gặp họ.
Thiếp có việc của mình.
- Cô nương có việc gì thế ?
Ôn Phi Khanh gượng cười đáp :
- Chỉ chút việc riêng thôi … - Vậy thì để tôi đi cùng cô nương làm xong việc đó rồi sau sẽ đến Miêu Cương … - Không cần đâu. Trả huyết cừu là đại sự , đâu thể vì thiếp mà trễ nãi ? Chàng cứ đi làm việc của mình đi. Có thể sau khi làm xong công chuyện thiếp sẽ đến Miêu Cương tìm chàng.
Lý Tồn Hiếu vẫn còn ngần ngại :
- Cô nương chỉ có một mình … - Thiếp một mình thì sao chứ ?
Ôn Phi Khanh cười cười rồi lại nói tiếp :
- Thiếp chẳng phải trẻ thơ gì chẳng lo bị ai ăn thịt mất đâu. Hơn nữa sợ không có ai cả gan động đến Ôn Phi Khanh … Nàng nói thế cũng thật tình. Ai ăn phải gan trời hay sao mà dám động đến Ôn nhị cô nương của Hàn Tinh Môn ?
Lý Tồn Hiếu nói :
- Tôi vẫn chưa được yên tâm lắm … Ôn Phi Khanh cảm thấy lòng xúc động dịu dàng nói :
- Chàng đừng lo cho thiếp. Trái lại thiếp không yên tâm vì chàng thì có ! Đừng tưởng thân ngang tàng bảy thước tu mi là ghê gớm lắm ! Hành khứ giang hồ , chàng không bằng thiếp đâu ! Sau này cần phải cẩn thận hơn mới được !
Rồi đứng lên nói :
- Chàng đi đi ! Thiếp cũng phải đi rồi !
Lý Tồn Hiếu cũng đứng dậy :
- Cô nương xin hết sức giữ gìn.
- Cảm ơn chàng ! Thiếp biết , chàng cũng hãy vì Dao Cơ và Hương muội mà bảo trọng !
Lý Tồn Hiếu hơi đỏ mặt đáp :
- Đa tạ cô nương !
Ôn Phi Khanh nhìn chàng hết sức dịu dàng :
- Thôi đừng chần chờ nữa ! Chàng đi đi … Lý Tồn Hiếu ôm quyền nói :
- Tôi đi … Chờ gặp lại cô nương ở Miêu Cương.
Rồi quay người cất bước , không bao lâu đã khuất hẳn vào đêm tối …