- Cũng có thể là ta sẽ làm chuyện có lỗi với Thanh muội nhưng tuyệt không lừa dối muội. Ta không rõ cô gái đó có phải là Ngọc Vô Hà hay không nhưng nếu ta có gặp Ngọc Vô Hà cũng vẫn chẳng cho rằng muội không đẹp bằng cô ta.
Thanh Thanh cười:
- Nếu thế cặp mắt của Đinh lang có vấn đề.
- Mắt của ta tuyệt không có vấn đề mà là mắt của muội có vấn đề.
- Mắt muội có vấn đề?
- Đúng thế! Muộïi nhìn sự xấu đẹp của một người chỉ phán đoán trên bề mặt, còn ta nhìn một cô gái cần nhìn thấu nội tâm. Nếu nội tâm của một cô gái mang sự xú ác thì dù bề ngoài xinh đẹp tới đâu ta cũng chỉ nhìn thấy điểm xú ác mà thôi.
Thanh Thanh cảm kích dựa sát vào Đinh Bằng một chút. Đinh Bằng cũng ôm chặt nàng thêm. Tiểu Hương và Tiểu Vân cùng quay ra nhìn cửa sổ, giả bộ như không thấy.
Qua một chập lặng lẽ Thanh Thanh lại hỏi Đinh Bằng:
- Cô gái đó là ai?
- Là một cô gái ta nhận biết.
- Đinh lang đã có thể nhìn thấy chỗ đó của cô gái chắc giao tình thân lắm?
Đinh Bằng cười:
- Giữa Thanh muội và Ngọc Vô Hà giao tình cũng rất thân chăng? - Khác nhau vì hai người muội đều là nữ nhân.
- Ta chẳng thấy có gì khác, trái lại, nếu ta chẳng muốn coi ta cũng chẳng muốn lột trần cô ta để coi.
- Tên cô gái đó là gì?
Đinh Bằng nghĩ ngợi một chút mới trả lời:
- Ta không muốn nói tên cô ta nhưng muội cũng biết, ta không quen biết nhiều con gái.
Thanh Thanh chợt rùng mình:
- Không! Không phải cô gái chàng đang nói đó! Họ không giống nhau một chút nào.
Đinh Bằng giải thích:
- Một người giỏi hoá trang có thể hoá trang mình thành rất nhiều dạng. Thanh Thanh rất kinh ngạc:
- Không thể nào! - Nếu muội hiểu thêm cô ta một chút sẽ biết đây là chuyện rất có thể. Lại lặng lẽ một lúc Thanh Thanh mới hỏi:
- Đinh lang muốn đi kiếm cô ta?
Đinh Bằng cười:
- Điểm Thanh muội rất khả ái tức là luôn luôn ta chưa nói ra Thanh muội đã biết trong lòng ta định làm chuyện gì rồi.
Thanh Thanh khẽ than:
- Chắc muội không cản được ý định của Đinh lang. - Đúng thế! Ta nhất định phải tìm cách chứng thực. Thanh Thanh lặng lẽ một lát mới nói:
- Dù Đinh lang có chứng thực được muội cũng thỉnh cầu chớ sát hại cô ta. - Vì chuyện cô ta bắt giữ muội. - Ngọc Vô Hà cũng không sát hại muội nên ta cũng sẽ không sát hại cô ta. Nhưng nếu ta khám phá cô ta còn làm chuyện ác nào khác nhất định ta sẽ không tha.
- Bất luận thế nào cô ta cũng chỉ là một cô gái chưa làm nhiều chuyện quá xấu xa.
- Đó còn phải coi xem cô ta đã làm những gì rồi mới quyết định được.
- Cô ta còn có phụ thân...
- Có một phụ thân như thế cô ta càng không thể được tha thứ mà cần phải bi.
trừng phạt.
Cỗ xe ngựa dừng trên một ngã đường rẽ. Thanh Thanh và Tiểu Vân xuống xe còn Tiểu Hương vẫn ngồi lại. Từ trên xe Đinh Bằng ngó mình ra dặn:
- Từ đây Thanh muội có thể đi thẳng về nhà, đại khái chẳng có gì nguy hiểm nữa.
Thanh Thanh trả lời:
- Muội rõ! Muội cũng chẳng phải là người dễ bị khinh khi, lần vừa rồi muội sơ sót một chút, sau này muội sẽ cẩn thận hơn.
Đinh Bằng gật đầu nói tiếp:
- Ta rất có lỗi với Thanh muội, đã không thể hàng ngày bên cạnh để bảo vê.
nàng mà còn đưa đến cho nàng rất nhiều nguy hiểm.
Thanh Thanh cũng nói:
- Đó chẳng thể trách Đinh lang! Trên sự thực những phiền phức đó là do muội đưa đến cho chàng. Vì đao của chàng...
Đinh Bằng ngắt lời:
- Trước kia thì vì cây đao này, hiện tại thì vì con người của ta. Tất cả những phiền phức hiện có bây giờ đều đưa đến vì con người ta. Đao tuy đáng sợ nhưng cuối cùng là ta. Đao trong tay một người đáng sợ đao mới đáng sợ.
Viên nguyệt loan đao tuy là một ma đao đáng sợ nhưng đao trong tay Đinh Bằng mới có thể phát huy được uy lực chưa từng có của đao. Người của Đinh Bằng đã siêu quá cây đao đó.
Chẳng những Thanh Thanh biết ro;õ mỗi người từng nếm qua mùi vị của Viên Nguyệt loan đao cũng đều hiểu rõ. Rất nhiều người ngày đêm sợ hãi bất an, luôn đi tìm hạ lạc của cây đao nhưng khi Đinh Bằng mang cây đao xuất hiện thì họ lại quên hẳn cây đao mà chuyển sự chú ý sang người cầm đao. Trước kia họ tâm niệm muốn huỷ cây đao, hiện tại lại muốn huỷ người cầm đao. Chẳng qua Đinh Bằng chẳng phải dễ hủy được. Vì chàng rất ít giao thiệp, chưa ai có thể tiếp cận để kết giao với chàng. K hông tiếp cận được thì dù có rất nhiều âm mưu cũng khó lòng thi thố. Người nguy hiểm nhất thường là người xuất hiện bên cạnh mình. Đinh Bằng hiểu rõ đạo lý này nên bên mình chàng chỉ đem theo Tiểu Hương và A Cổ hai người. Cả hai đều là người chàng rất tín nhiệm.
Không tiếp cận được để hãm hại chàng, chỉ có cách đặt cạm bẫy để hãm hại nhưng cũng rất khó vì bất cứ loại cạm bẫy nào đều khó đương cự nổi một chiêu thần đao của chàng. Đinh Bằng biết rõ điểm này, người khác cũng biết rõ cho nên đến bây giờ vẫn chưa ai dám thử qua.
Nhìn Thanh Thanh và Tiểu Vân đi xa rồi Đinh Bằng mới ra lệnh cho A Cổ bốn tiếng:
- Thần kiếm sơn trang.
A Cổ là một người hầu cận rất tốt, chưa hề biết nói chuyện, cũng không biết hỏi han vấn đề gì. M ệnh lệnh hạ xuống gã chỉ biết chấp hành.
Nhưng Tiểu Hương lộ vẻ kinh hãi.
Xe chồm lên phóng đi, nàng vẫn không nín được hỏi:
- Thì ra công tử gia nghi ngờ Ngọc Vô Hà là Tiểu Ngọc của "Thần Kiếm sơn trang", sao có thể như thế?
Đinh Bằng không trả lời, Tiểu Hương cũng không hỏi thêm. Nàng vốn là một nữ hài rất khả ái, biết nam nhân rất ghét nữ nhân hay nói lảm nhảm, dai dẳng. Tuy nhiên nàng vẫn muốn hỏi thêm mấy câu.
Cỗ xe ngừng bên bờ sông trước Thần Kiếm sơn trang. Vì xuất hiện đột ngột trong trang chưa kịp chuẩn bị gì nên chiếc thuyền rộng lớn hào hoa cũng chưa đưa sang đón tiếp.
Đinh Bằng không gấp, A Cổ cũng chẳng gấp, Tiểu Hương đương nhiên cũng không gấp. Cả ba đều lẳng lặng chờ đợi nơi bến thuyền, bên bờ sông. Họ hình như rất nhẫn nại, nhưng người trong Thần Kiếm sơn trang lại mất đi tính nhẫn nại, nhất là Tạ Tiểu Ngọc, lại càng lo lắng bồn chồn hơn. May sự bồn chồn của nàng không lâu, Tạ tiên sinh đã nhẹ chân bước đến bên cạnh, khẽ nói với nàng vài câu. Sắc mặt Tạ Tiểu Ngọc hơi bớt lo, chạy vào một căn mật thất khác, trong đó đã có mặt hai vị lão già. Tuy bên ngoài hai lão già có chùm ào dài mầu đen nhưng vẫn thấp thoáng để lộ một chút chéo áo mầu vàng và mầu bạc.
Tạ Tiểu Ngọc vào tới, hai lão già đều đứng dậy:
- Chào cô nương.
Tạ Tiểu Ngọc hỏi:
- Lúc Kim bá bá và Ngân bá bá tới đây có thấy cỗ xe của Đinh Bằng không? Kim Sư gật đầu:
- Thấy! Chính bọn lão hủ cũng vì chuyện này mà tới. Dọc đường bọn lão hu?
nghe nói Đinh Bằng đi về hướng đến đây nên bọn lão hủ cũng vội vã chạy tới. Tạ Tiểu Ngọc hơi nhíu mày thắc mắc:
- Đinh Bằng đến đột ngột không rõ có phải vì chuyện Ngọc Vô Hà không? Ngân Long gượng cười nói:
- Không ai rõ nhưng có thể lắm. Vì hắn chưa về nhà mà giữa đường đã chia tay Thanh Thanh rồi đến đây.
Tiểu Ngọc vẫn thắc mắc:
- Sao hắn biết nơi đây mà đến? Cái tên Liễu Nhược Tùng thật đáng chết! Không nên để y sống.
Kim Sư nói:
- Tuyệt không phải Liễu Nhược Tùng tiết lộ đâu. Sau khi hắn rời khỏi bọn lão hủ hắn luôn luôn dưới sự giám thị của chúng ta. Hắn chưa hề tiếp xúc với người ngoài nào.
- Vậy kẻ nào đã tiết lộ? Ngoài hắn ra không có người khác nào biết bí mật của điệt nữ.
Ngân Long nói:
- Bị tiết lộ bí mật bằng cách nào lão hủ không rõ nhưng tuyệt chẳng phải Liễu Nhược Tùng vì trong lòng hắn hận Đinh Bằng còn hơn ai hết. Hắn nhất định không nói cho Đinh Bằng hay.
Tạ Tiểu Ngọc chép miệng than:
- Nhưng Đinh Bằng đã đến rồi.
Ngân Long nghĩ ngợi một chút nói:
- Ý hắn đến đây vẫn chưa rõ cũng có thể không phải vì chuyện Ngọc Vô Hà mà tới.
Tạ Tiểu Ngọc:
- Ngoài chuyện đó ra điệt nữ nghĩ không có lý do nào khác. Hai lão già lại chìm vào trầm tư, một lát sau Ngân Long mới nói: - Để lão hủ ra ngoài trước dò xem ý định của hắn là gì.
- Cái gì? Lão bá muốn đi gặp Đinh Bằng?
- Đúng! Lão hủ nghe khẩu khí của hắn nên cũng muốn thử xem đao pháp của hắn có phải thực đã thiên hạ vô địch không?
Kim Sư vội can:
- Lão nhị! Làm thếâ nguy hiểm lắm! Ngân Long cười:
- Không sao! Nghe nói hắn đã đạt được mức như thần, vượt quá lão quỷ năm xưa, ta không thử coi một phen thực khó mà tin được.
Kim Sư nói:
- Chuyện đó không còn nghi ngờ nữa, vợ chồng Thiết Yến chỉ một chiêu đao của hắn đã bị chặt đứt bàn tay, đã có rất nhiều người được mắt thấy tại chỗ. Ngân Long cười lạt:
- Không phải ta khoe khoang, ta và lão đại cũng có bản lãnh chỉ một chiêu thức chặt đứt bàn tay của Thiết Yến.
Tạ Tiểu Ngọc cũng can:
- Dù Ngân bá bá có muốn gặp hắn cũng bất tất phải chọn lúc này và tại nơi đây?