- Là đích thân Kim y sứ giả truyền kim xà lệnh cho ngươi phải không?
- Dạ phải, lúc truyền kim xà lệnh, còn truyền thêm lệnh dụ của lão chu?
nhân.
- Ngươi không nhận lầm đấy chớ.
- Không, lúc tiểu tỳ nhập môn là do ông ta tiến dẫn và tỳ nữ còn học võ công của ông ta mấy năm nữa.
- Quả thực hắn trao Kim xà lệnh cho ngươi?
- Dạ phải, tỳ nữ đã trao Kim xà lệnh cho tiểu thư rồi.
Thanh Thanh chuẩn bị đưa ra, Sơn Thần nói:
- Công chúa không cần phải đưa ra cho thuộc hạ coi, Kim xà lệnh không lầm, chỉ có điều bị mất đi hiệu nghiệm rồi.
Thanh Thanh ngạc nhiên:
- Đã mất đi hiệu dụng rồi?
Sơn thần nói:
- Mấy hôm trước, Kim y sứ giả đã mang đi mười hai Kim xà lệnh, bội phản bổn môn đi trốn, bị thuộc hạ chận bắt, xử tử tại chỗ, nhưng kim xà lệnh chỉ thu hồi có mười cái, lão chủ nhân sợ có người cầm hai kim xà lệnh thất lạc đó, loan truyền cấm lệnh, nên đã thông tri cho các đệ tử sở hữu, phế trừ Kim xà lệnh.
Tiểu Vân thất sắc:
- Chuyện này tỳ nữ không rõ.
- Đương nhiên ngươi không rõ, vì lúc truyền cấp kim xà lệnh cho ngươi, Kim xà sứ giả chưa bị giết.
Thanh Thanh nói:
- Kim Y sứ giả mà cũng phản bội bổn môn, thực khiến người khó tin; chẳng phải hắn vẫn luôn luôn trung thành hay sao?
Sơn Thần than một hơi dài nói:
- Nhưng hắn là đệ tử Kim sư trưởng lão, lại là phó đàn chủ của Kim lão đại; Kim lão đại đến tìm hắn, hắn chỉ có nước đi theo mà thôi. - Chẳng lẽ hắn không biết Kim sư trưởng lão là phản đồ bổn môn sao?
- Biết cũng vô ích, Kim lão đại đối với hắn ơn nặng như núi; mà môn hộ đối với hắn có quy luật nghiêm khắc; đem so sánh, tự nhiên hắn ngả theo phía Kim lão đại.
Thanh Thanh cũng chép miệng than:
- Bổn môn đang từ khí thế như mặt trời giữa đỉnh trưa, đùng một cái ngã xuống; đùng một cái, ba vị trưởng lão bội phản; e rằng cũng đều vì một nguyên nhân giống này.
- Đúng vậy, họ tuy là trưởng lão địa vị cao quý, nhưng chẳng được hưỡng thu.
chút đặc quyền tôn nghiêm, phạm chút lỗi lầm, vẫn bị phân xử trước mọi người.
Quy luật này của môn hộ được lập ra, chủ ý là muốn mọi người đề cao cảnh giác, không được phạm chút lỗi lầm; chủ ý tuy hay, nhưng quá nghiêm khắc.
- Tiểu nữ đã có nói với Gia Gia, nhưng cách nhìn của lão chủ nhân không thế, người nói, quy luật không thể thay đổi. Người địa vị càng cao, càng phải cẩn thận tự trọng, càng không được phạm lỗi; đối với chuyện ba vị đàn trưởng lão bội phản, Gia Gia nhất định không cho là lỗi tại môn quy, mà là tự các vị đó, đức hạnh tu vi không đủ, để giữ trọng nghiêm. Như Đồng thúc thúc, có phạm lỗi lầm nào đâu.
Sơn thần thở dài:
- Lão chủ nhân lập pháp rất nghiêm, mà tự mình cũng tuân thủ rất đúng đắn.
Thuộc hạ nhớ, có một lần vì vô ý phạm lỗi; lão chủ nhân cũng cởi trần trước mọi người, chịu hình phạt đốt lửa; bọn thuộc hạ bốn người quỳ xuống xin miễn, lão chủ nhân còn mắng chúng thuộc hạ một trận, kể từ lần đó, khiến thuộc hạ đối với lão chủ nhân, muôn phần kính sợ; nhưng người khác lại không nghĩ thế.
Thần sắc sơn thần hơi chuyển biến, nói tiếp:
- Như vậy cũng tốt, sau trận thảm chiến này, những đệ tử bổn môn còn lại, tuy không nhiều, nhưng đại bộ phận đều là những kẻ trung thành, tâm chí như nhất, chỉ có vài kẻ tâm chí bất nhất… Ánh mắt sơn thần lại quét nhìn trên mặt Tiểu Vân, khiến nàng biến sắc lợt lạt, vội nói:
- Đồng đại thúc, tỳ nữ luôn luôn trung thành chăm sóc hầu hạ tiểu thư, không tin, đại thúc có thể hỏi tiểu thư.
Sơn thần hừ một tiếng lạnh lùng nói:
- Tiểu Vân, ngươi cùng Tiểu Hương đi theo công chúa, lão chủ nhân đã trừ tên thân phận của hai người rồi. Tiểu Vân ngập ngừng:
- Dạ… có điều chúng tỳ nữ vẫn thường có liên hệ với môn hộ.
- Đó là vì để giúp đỡ Đinh công tử; tuy công tử đã trở thành vô địch thần đao, nhưng kinh nghiệm giang hồ rất thiếu kém; vả lại, công tử cũng không mấy quan tâm sự tình giang hồ, nên lão chủ nhân mới cho phép môn hạ đệ tử, chuyển cáo những biến động giang hồ, cũng dành cho các ngươi bất cứ những giúp đỡ cần thiết. Nhưng kể cả công chúa trong đó, các ngươi chỉ còn là địa vị khách khanh, ngươi hiểu rõ không?
- Đệ tử rõ.
Sơn thần cười lạnh:
- Hiểu rõ thì tốt; nhưng ngươi lại nói dối một chuyện kém thông minh.
Ngươi nên nghĩ kỹ coi, kim xà lệnh là tín phù truyền lệnh rất cao trong môn phái, dù ngươi có còn trong môn phái, cũng không đủ tư cách tiếp nhận lệnh đó, chớ đừng nói ngươi đã là người ngoài môn phái.
Tiểu Vân biến sắc, nói:
- Nhưng đích xác là Kim Y sứ giả truyền xuống.
- Hành tung các ngươi, ta luôn nắm trong tay, ngươi nói Kim Y sứ giả, tại căn khách sạn đó, truyền đến, thời gian có phải vào nửa tháng trước có đúng không?
- Đúng, hôm đó là ngày mười hai tháng chín.
Sơn thần nói:
- Ngày mồng chin tháng chin, Kim Y sứ giả đã mượn kế ly khai, đại khai mục đích là để phối hợp hành động với ngươi; chỉ tiếc, hắn đã bị giết ngày mười một tháng chín, chẳng lẽ hồn ma của hắn đi tìm ngươi để truyền lệnh sao?
- Ta tin Kim xà lệnh đã sớm trao đến tay ngươi trước đó rồi. Vì ngày chín tháng chín, lão chủ nhân muốn tế phần mộ, tra nghiệm các loại lệnh phù; kim xà lệnh đã thiếu mất hai cây trong tay Kim Y; sợ bị truy xét nên hắn mới vội vã chạy trốn; ta biết hắn vẫn qua lại với Kim sư trưởng lão, nên cũng luôn luôn chú ý hành động của hắn.
Thanh Thanh trầm nét mặt hỏi:
- Tiểu Vân, ngươi đã nói dối thiệt hả? Tiểu Vân than một tiếng quỳ xuống: - Tiểu Vân cầu xin được chết! Thanh Thanh than:
- Tiểu Vân, ta đã coi ngươi như chị em; thậm chí chồng ta, ta cũng chia sẻ cho ngươi hưởng, tại sao ngươi làm thế?
Tiểu vân khấu đầu, không nói một câu; đầu nàng đập xuống đất, kêu binh binh.
Sơn thần nói:
- Tiểu Vân, ngươi nên biết, mệnh lệnh đó truyền cho ngươi thật hoang đường, với chút bản lãnh của ngươi, sao có thể giết được Đinh công tử?
Thanh Thanh nói:
- Đó là dưới một tình hình rất đặc biệt, nếu tiểu nữ không đến kịp thời, nó có thể đắc thủ rồi.
"Không thể được, nếu Đinh Bằng dễ dàng bị giết như thế, thì không phải là Đinh Bằng nữa!" Câu nói này được thốt ra từ một trung niên thư sinh, từ ngoài bước vào.
Thanh Thanh vội quỳ xuống:
- Thanh nhi xin thỉnh an Gia Gia.
Trung niên kéo nàng đứng lên, cười cười nói:
- Hài tử, có phải ngươi đến tìm Gia Gia đòi mạng không?
- Thanh nhi không dám, chỉ muốn đến hỏi Gia Gia, tại sao phải đưa ra mệnh lệnh đó?
Trung niên nhân đưa bàn tay hiền từ vuốt tóc nàng nói:
- Thanh nhi cho rằng Gia Gia làm vậy sao?
- Thanh nhi nghĩ Gia Gia không làm như thế, nên mới đến để tìm hiểu cho rõ, nếu quả Gia Gia có ý đó, Thanh nhi sẽ không tới.
Trung niên nhân hả một tiếng, hỏi: ngươi nói không tới là ý gì?
- Thanh nhi sẽ chấp hành mệnh lệnh của Gia Gia.
- Thật vậy sao?
- Tự nhiên là thật, mà Đinh Bằng cũng không phản kháng, trói tay chịu chết.
Mệnh của chàng, Gia Gia cứu; tất cả của chàng ngày nay, Gia Gia thành tựu cho chàng; Gia Gia muốn chàng chết, chàng tuyệt không do dự.
- Ngươi dám bảo đảm không?
- Nếu Gia Gia muốn chàng làm chuyện gì chàng không muốn, có thể chàng chống lệnh; nhưng Gia Gia muốn chàng chết, chàng nhất định tùng mệnh; Thanh nhi hiểu biết chàng rất rõ, tuyệt đối có thể bảo chứng.
Trung niên nhân rất an ủi, cất tiếng cười lớn:
- Hay, hay, tiểu tử ấy có phần tâm ý như thế cũng không uổng công ta tốn một phen tâm huyết.
Thanh Thanh nói:
- Tuy Gia Gia không cho chàng biết nhất thân công lực của chàng có được ngày hôm nay là do Gia Gia chuyển cấp tu vi bản thân của Gia Gia cho chàng, nhưng Thanh nhi tin rằng, trong lòng chàng rất minh bạch; mà chàng cũng chẳng phải người vong ơn bội nghĩa.
- Hắn còn coi ngươi là Hồ?
- Điều này Thanh nhi không rõ, theo lý, trong lòng chàng đã biết rồi mới phải; nhưng đích xác chàng vẫn coi chúng ta là Hồ.
Trung niên nghĩ ngợi một lát, lớn tiếng cười ha hả:
- Hay, hảo tiểu tử, khéo hồ đồ, nếu hắn nghĩ như thế, ngươi cứ giữ danh nghĩa là Hồ.
- Rồi sau này?
Trung niên nhân cười:
- Đừng tính sau này; chuyện tương lai có ai đoán trước được; chỉ có một chuyện ngươi phải tin tưởng, Gia Gia tuyệt không làm hại đến chuyện của các ngươi; nhất là Đinh Bằng, Gia Gia rất thương mến hắn còn hơn ngươi nữa.
- Thanh nhi đã hiểu.
Trung niên vỗ vai nàng ôn tồn nói:
- Đã hiểu rồi thì tốt, hãy dẫn Tiểu Vân đi đi, sau này đừng chạy nháo loạn lên nữa; chúng ta lại phải dời đi chỗ khác nữa rồi.
- Lại phải dời đi, tại sao?
- Chỗ này, cả ngươi cũng tìm được, sao kể là an toàn nữa?
Sơn thần ngập ngừng, hỏi:
- Chủ nhân muốn tha cho Tiểu Vân đi?
Trung niên cười:
- Nó đã không còn là người trong bổn môn, chúng ta không có quyền xử trí nó.
- Nhưng nó có Kim xà lệnh của bổn môn.
Đó không phải là Kim xà lệnh, Kim xà lệnh của chúng ta đã bị phế từ ngày mồng mười, tháng chín rồi. Nó chưa làm gì sai lầm; còn chuyện bất lợi đối với Đinh Bằng, là gia sự của họ, chúng ta không nên can thiệp được; Đồng Đà, ngươi nói, có phải không?
Sơn thần cung kính:
- Dạ phải, chủ nhân.
Trung niên nhân cười, nói tiếp:
- Ta rất cao hứng sự tình phát triển như thế này; Thanh nhi, nếu hôm đó, ngươi không kịp tới, nó cũng không giết chết được Đinh Bằng; vì hiện giờ tiểu tử đó, đã được đã thông sinh tử huyền quan, tiến vào cảnh giới "thiên nhân hợp nhất', há một mũi kim bạc nho nhỏ có thể giết được sao; mà kẻ kêu nó động thủ cũng biết điểm này.
Tiểu Vân nín không được hỏi:
- Thế sao họ còn muốn tiểu tỳ động thủ?
- Hắn chỉ muốn sau khi ngươi thất bại sẽ nói ra kẻ chủ mưu sai khiến là ta, khiến Đinh Bằng hận ta mà thôi.
Tiểu Vân cúi đầu không nói; trung niên nhân nói tiếp:
- Tuy ngươi không chịu nói kẻ chủ sự là ai, nhưng ta cũng biết hắn là Kim sư, vì chỉ có hắn mới kêu được Kim Y lấy trộm Kim xà lệnh đưa cho hắn, để chuyền đến tay ngươi.
Tiểu Vân dập đầu một cái trước trung niên nhân, rồi quay sang Thanh Thanh và Sơn Thần dập đầu đoạn đứng lên đi ra. Thanh Thanh gọi:
- Tiểu Vân, ngươi đi đâu đó?
- Tỳ nữ mang ơn chủ nhân từ bi tha mạng; mà chỗ tiểu thư cũng không dung thân được nữa, chỉ còn tự mình đi kiếm nơi sống mà thôi. Thanh Thanh hỏi:
- Kim Sư chịu thu dung ngươi không?
- Tỳ nữ không rõ; lúc giao phó công tác, chỉ dặn lúc đắc thủ rồi lập tức đến một chỗ, sẽ có người tiếp ứng. Hiện tại, nghe chủ nhân nói, ông ta cũng sớm biết tỳ nữ tất chết, và không thể đắc thủ được, vậy thì nơi đó chỉ là hư tạo chứ không có thiệt.
Trung niên nói:
- Ngươi cũng rõ con người của Kim sư; trừ phi, khi hắn còn cần dùng ngươi, bằng không, hắn sẽ không dung tha cho ngươi được sống.
Tiểu Vân thẫn thờ than, hiển nhiên nàng đã biết chuyện này. Thanh Thanh hỏi:
- Tiểu Vân, tại sao ngươi lại đi nghe lời chúng?
- Vì tỳ nữ muốn được sống.
- Không nghe lời chúng, chẳng lẽ sẽ bị chết sao?
Tiểu Vân nhìn trung niên nhân nét mặt ông ta cũng có vẻ trầm trọng, rồi ông ta khẽ than:
- Nếu ngươi ở lại đây, chúng ta cũng không bảo chứng ngươi sẽ không bị hại; vì ta cũng không rõ ở chỗ này còn có ai là người của bọn chúng.
Thanh Thanh nói:
- Nhưng nếu ngươi theo ta, ta bảo chứng ngươi sẽ được an toàn; vì bên ta chi?
có ngươi, A Cổ và Tiểu Hương, sự trung thực của hai người họ, ta tuyệt đối tín nhiệm.
Tiểu Vân nói:
- Tiểu thư, trừ phi tiểu thư suốt ngày theo bên cạnh Đinh công tử, còn không, tiểu thư cũng không đủ an toàn; võ công tiểu thư, không hơn được Kim Sư trưởng lão.
Thanh Thanh cười:
- Cũng có thể, nhưng hắn chẳng dám động đến ta, vì hắn giết ta, Đinh công tử sẽ tìm hắn ngay.
Tiểu Vân hỏi: tiểu thư còn thu dụng tiểu tỳ sao?
Thanh Thanh cười vui vẻ:
- Tai. sao không? Ta cũng chưa bao giờ nói không cần ngươi. Chúng ta sống chung nhau nhiều năm, nếu ngươi có được chỗ tốt hơn để an thân, tự nhiên ta không cản; nhưng ngươi ra đi lưu lãng, chi bằng hãy theo ta.
Cuối cùng, Tiểu Vân đã quay trở lại. Trung niên nhân nhìn Thanh Thanh với vẽ tán thưởng an ủi:
- Thanh nhi, ngươi rất tốt; ngươi hiểu được lòng khoan thứ hơn ta, ngươi nhất định sẽ có một tương lai rất tốt đẹp sau này; chỉ tiếc, ta hiểu được quá muộn, nếu ta hiểu được đạo lý này sớm hơn, có thể không gặp kết quả như ngày nay.