Tuệ Tĩnh đại sư ngồi kiết đà, hai mắt lim dim tịnh thiền. Tất cả mọi sư tăng chùa Thiếu Lâm nhìn Tuệ Tĩnh đại sư mà tự hỏi thầm:
- Không biết phương trượng đại sư đang nghĩ gì?
Tuệ Tĩnh đại sư từ từ mở mắt ra, đưa ánh mắt trang nghiêm nhìn tất cả mọi người.
Đại sư cất tiếng thật trang trọng:
- Các vị chư tăng dù có nghe bất cứ lời gì của ai cũng không được rời khỏi Đại hồng bảo điện. Tất cả nghe rõ chưa.
Mọi người đồng loạt cúi đầu:
- Chúng tôi sẽ giữ uy nghiêm của phương trượng.
- Bây giờ ta muốn mọi người hãy tịnh thiền.
Tuệ Tĩnh đại sư nói xong từ từ nhắm mắt lại để tham thiền nhập định.
Tất cả các vị chư tăng Thiếu Lâm đã được mệnh lệnh của Tuệ Tĩnh, cùng bắt đầu đọc khẩu quyết phật môn, khí tập trung vào đan điền để vận công điều tức hầu nhập vào cảnh giới tham thiền nhập định.
Cả tòa chính sảnh Đại hồng bảo điện hơn năm mươi vị sư thế mà phẳng lặng như tờ. Những nhà sư Thiếu Lâm như những pho tượng bồ tát ngồi bất động với vẻ mặt thâm trầm trang nghiêm.
Trong các vị cao tăng Thiếu Lâm duy nhất chỉ có một người vẫn không sao để tâm vào cửa thanh tâm hỏa dục được, người đó chẳng ai khác hơn chính là Hành Không.
Trong cảnh tĩnh lặng tuyệt đối đó, hai lỗ tai Hành Không vẫn nghe văng vẳng những lời nói miệt thị của Thể Loan.
Hành Không xoay đầu mình nhủ thầm:
- Thiếu Lâm đường đường là Bắc Đẩu củ võ lâm Trung Nguyên thế mà chỉ có mỗi một con quỷ nữ và một gã sát thủ, lại chịu cái nhục bị coi là những con rùa trọc rút cổ. Không dạy cho chúng bài học thì chúng còn coi Thiếu Lâm ra gì nữa. Nay mai nếu mình có đi lại trên giang hồ cũng có thể bị thiên hạ cho là con rùa trọc rụt đầu.
Hành Không thở dài một tiếng, rồi bật ra tiếng nói:
- Tức chết đi được.
Chợt từ bên ngoài có tiếng giễu cợt của Chu Thể Loan :
- Mấy con rùa trọc đầu đâu hết trơn rồi, nếu không ra thì ta sẽ gỡ tấm bảng Đại Hồng bảo điện đó.
Hành Không trợn ngược đôi chân mày. Lão vừa thở dốc vừa nhìn về phía Tuệ Tĩnh đại sư. Hành Không cảm thấy Tuệ Tĩnh không hề biểu lộ cảm xúc gì trên nét mặt, người như đã để tâm thức của mình vào cõi thiên định hư vô.
Tiếng hét của Thể Loan tru tréo cất lên:
- Thiếu Lâm hòa thượng, các ngươi bộ điếc hết cả rồi hay sao.
Hành Không chẳng kềm được sự phẫn nộ dâng trào. Hai nắm tay của hắn nắm chặt lại. Y rón rén đứng lên, rồi nhẹ chân bước lần về phía cửa Đại Hồng bảo điện.
Hành Không tâm niệm trong đầu:
- Thiếu Lâm không phải là trốn hoang vu để các người làm loạn.
Hành Không bước ra ngoài đại điện thuận tay với lấy một cây thiết côn sầm sầm bước thẳng đến trước mặt Chu Thể Loan.
Hòa thượng chỉ thiết côn vào mặt Chu Thể Loan :
- Nha đầu, ta sẽ dạy cho ngươi một bài học để ngươi nhớ suốt đời mà không còn càn gở quấy nhiễu kẻ tu hành.
Thể Loan nhún vai:
- Ệ.. trước khi lão hòa thượng muốn dạy bản nương thì hãy thử tài với gã nô dịch của bản nương kìa.
- Hừ... ai cũng được, Hành Không sẽ đuổi cả hai ngươi ra khỏi tòa cổ tự này.
Thể Loan gật đầu:
- Tốt lắm, khí khái lắm, chỉ sợ lão hòa thượng con rùa trọc rút cổ thôi.
Thể Loan lui lại đứng sau lưng cỗ quan tài để cho Hành Không đối mặt với Lãnh Nhật Phong.
Hành Không nhìn Lãnh Nhật Phong chằm chằm. Đôi mắt cá chết vô hồn của Lãnh Nhật Phong cũng đóng dính vào mặt Hành Không hòa thượng.
Hành Không nghiến răng rít lên bằng giọng phẫn nộ:
- Tiểu tử, từ lúc đến đây ngươi không nói gì, bần tăng biết ngươi bị người ta bức ép mà thôi, mau quỳ xuống lạy tạ tội bần tăng sẽ cho ngươi rời khỏi nơi đây.
Nhật Phong vẫn thờ ơ nhìn Hành Không.
Hành Không cau mày, giơ thiết côn toan mở lời nói tiếp. Thiết côn vừa dựng lên, Hành Không đâu biết đó là cái ranh giới cuối cùng một khi đôi mắt chết vô hồn của Nhật Phong cảm nhận được điều mà y phải hành động.
Thể Loan mỉm cười.
Hành Không vừa mở lời thì một đạo bạch quang sáng ngời do Thanh Long kiếm rút ra khỏi vỏ.
Đạo bạch quang kiếm ảnh khiến cho Hành Không lóa mắt và cảm nhận luôn cổ mình mát lạnh. Sự biến đó có thể nói chỉ diễn ra đúng trong một cái chớp mắt của Hành Không.
- Coong !....
Cây thiết trượng rời khỏi tay Hành Không rơi xuống đất tạo ra một âm thanh khô khốc. Nhưng chính âm thanh đó đã len vào cửa Đại Hồng bảo điện bắt các vị sư tăng giật mình.
Mọi người không thể tịnh thiền được đồng loạt đứng lên, cùng lúc Tuệ Tĩnh đại sư cũng mở mắt chiếu thần nhãn sáng quắc nhìn những vị sư tăng đó.
Tất cả mọi người đồng loạt quỳ xuống cúi đầu:
- Phương trượng.
Tuệ Tĩnh đại sư thở dài:
- Hành Không đâu rồi?
Tuệ Tĩnh đại sư đứng lên. Mọi chư tăng cũng đứng lên theo Tuệ Tĩnh đại sư, đại sư tay cầm chuỗi hạt, nghiêm mặt nói:
- Hành Không sư đệ đã không tuân theo chỉ dụ của ta nên đã chết rồi. Giờ các chư tăng cũng không muốn theo ta nữa à?
Mươi vị sư tăng ngẩng mặt lên hướng về Tuệ Tĩnh đại sư.
Một người dõng dạc nói:
- Phương trượng, đại sư Hành Không vì danh dự Thiếu Lâm mà chết bởi ác tặc ma nữ, chẳng lẽ chúng tôi lại bàng quang tịnh thiền tọa thị sao?
Tuệ Tĩnh đại sư chắp tay nhiệm phật hiệu:
- A di đà Phật ! Thiếu Lâm và tòa cổ tự được Đạt Ma sư tổ lập ra cốt để cho bá tánh hướng về Thiếu Lâm mà trút bỏ ba cảnh giới tham sân và si. Võ công của Thiếu Lâm cũng do Đạt Ma sư tổ sáng tạo ra nhằm cho các chư tăng được yên vui, khỏe mạnh mà tăng tiến trong đời tu đạo và hoành khai phật môn, chứ không phải dụng võ công của Thiếu Lâm để tranh đoạt chức vị ngoài giang hồ.
Hai cái lẽ đó đã là căn cơ cội rễ để tòa cổ tự Thiếu Lâm được bá tánh coi là sao bắc đẩu.
Tuệ Tĩnh hướng về pho tượng phật tổ Như Lai:
- Đường học đạo có lúc này lúc khác. Khi bình lặng, khi có sóng to gió lớn, như Đức Như Lai ngày xưa đã từng đối mặt với ma vương. Hôm nay ma vương đã đến Thiếu Lâm cốt là để chiêu thỉnh Tuệ Tĩnh. Ta sẽ ra gặp ma vương, nhưng các chư tăng phải hứa với ta.
Mọi người đồng thanh lên tiếng:
- Phương trượng đừng ra, hãy để tên ác tặc và ma nữ đó cho chúng tôi.
Tuệ Tĩnh đại sư lắc đầu:
- Thiên Luân giáo đã để mắt đến Thiếu Lâm, tất họ đã có chủ tâm, nên ta không muốn các vị chư tăng Thiếu Lâm liên lụy vào chốn bụi trần.
Tuệ Tĩnh quay lại nhìn tất cả mọi người:
- Khi Tuệ Tĩnh này đi thì các hư đệ hãy cử người đến Nhất Thiền Tự cung thỉnh Mông Thiền đại sư về Thiếu Lâm. Nếu không thỉnh được đại sư Mông Thiền thì các sư đệ phải bế môn Thiếu Lâm.
Tất cả nghe rõ rồi chứ?
Mọi người cúi đầu nhìn xuống.
Tuệ Tĩnh niệm phật hiệu:
- A di đà Phật ! Những lời ta nói ra với các chư huynh đệ đều có lý do của nó. Nếu các vị vẫn không nghe ta thì Thiếu Lâm chỉ còn là đống đổ nát hoang tàn, sau này viên tịch về tây phương chầu phật tổ làm sao chúng ta có thể gặp mặt được sư tổ Đạt Ma.
Mọi người im lặng.
Tuệ Tĩnh đại sư cau mày:
- Mọi chư tăng có nghe Tuệ Tĩnh này nói không?
Mọi người cùng ngẩng lên, bùi ngùi nói:
- Thưa, các đệ tử Thiếu Lâm đang nghe.
- Đã nghe thế các chư huynh đệ có làm trái những gì ta nói không?
Tất cả mọi người lại cúi đầu nhìn xuống.
Tuệ Tĩnh đại sư thở dài.
- Mấy ngày qua trên giang hồ, Tuệ Tĩnh đã biết rất nhiều chuyện xảy ra rồi, và ta nghĩ cũng có ngày Thiên Luân giáo cũng đến Thiếu Lâm, và ngày đó đã đến. Ta đã sắp xếp cho cái ngày này các chư huynh đệ phải nghe theo Tuệ Tĩnh mà tránh cho Thiếu Lâm không trở thành trốn bình địa máu chảy đầu rơi. Dù hôm nay các vị chư tăng có đuổi được ma vương ra khỏi chùa thì ngày mai cũng không bình yên đâu, mà sóng gió càng mạnh hơn nữa. Khi nào Mông Thiền đại sư đến đây, các chư huynh đệ sẽ hiểu vì sao ta nói ra những lời này.
Tất cả các vị sư tăng Thiếu Lâm đều thở dài ảo não.
Tuệ Tĩnh nói tiếp:
- Tất cả hãy ngồi xuống tọa thiền tĩnh tâm.
Chỉ dụ của Tuệ Tĩnh ban ra, các vị chư tăng Thiếu Lâm dù muốn hay không muốn cũng bất nhẫn ngồi trở lại thế kiết đà.
Tuệ Tĩnh hướng về tượng phật tổ Như Lai hành đại lễ rồi sửa lại tăng y, bình nhiên bước thẳng ra ngoài Đại Hồng bảo điện. Đại sư Thể Loan đứng ngay trên mái hiên nhìn xuống sân. Hành Không chỉ còn là cái xác, thân một nơi đầu một nơi trông thật hãi hùng. Tuệ Tĩnh chắp tay niệm phật hiệu:
- A di đà Phật !
Thể Loan mỉm cười nhìn đại sư Tuệ Tĩnh nói; - Bản nương ngờ đâu lão hòa thượng rúc mãi trong tòa đại điện đó chứ.
- A di đà Phật ! Lão nạp không muốn sóng to gió lớn đến với chốn Thiền tự nên mới bước ra đây.
- Thế thì lão hòa thượng còn chờ gì nữa mà không xuất thủ hạ sát Lãnh Nhật Phong đi. Hay lão lại cũng muốn đứng im mà nhận cái chết như Hành Không hòa thượng.
- Lão nạp và Thần kiếm giang đông không thù không oán. Chẳng qua Lãnh Nhật Phong chỉ phụng mạng Thiên Luân giáo chủ đến đưa lão nạp về Thiên Luân cung thôi.
Thể Loan chỉ cỗ áo quan:
- Lão hòa thượng nghĩ vậy thì còn chờ gì nữa mà chưa chịu chui vào áo quan.
Thể Loan vừa nói vừa nghĩ:
“Nếu như lão đại sư Thiếu Lâm mà không rút binh khí động thủ với Lãnh Nhật Phong thì mình khó xử đây.” Mặc dù nghĩ thâm như vậy, nhưng Thể Loan vẫn tin đại sư Tuệ Tĩnh nhất định sẽ trả thù cho sư đệ Hành Không của mình.
Nàng nhìn Tuệ Tĩnh đại sư chờ đợi.
Lão đại sư tay lần chuỗi hạt từ từ bước xuống bậc tam cấp. Mỗi bước chân thâm trầm, với phong thái uy nghi khiến Thể Loan căng thẳng nhìn đại sư không chớp mắt. Nàng liếc trộm qua Lãnh Nhật Phong thấy chàng vẫn thờ ơ với những bước chân của Tuệ Tĩnh.
Thể Loan khẽ thở dài một tiếng:
- Xem ra lão hòa thượng này không biểu lộ sát khí gì nên Lãnh Nhật Phong mới bàng quang như vậy.
Tuệ Tĩnh đại sư bước nhanh qua mặt Nhật Phong, đôi mắt cá chết vô hồn vô cảm của chàng vẫn đóng đinh vào đại sư mà không biểu lộ chút cảm giác nào.
Tuệ Tĩnh đại sư đứng ngay trước đầu áo quan, nhìn Thể Loan nói:
- A di đà Phật. Lão nạp đến cung Thiên Luân bằng cỗ áo quan này?
Thể Loan gật đầu:
Đại sư Tuệ Tĩnh liền đẩy nắp áo quan, bình thản chui vào rồi tự đại sư dụng nội công đóng nắp áo quan lại.
Thể Loan cau mày. Nàng thóang một chút bối rối bởi lối hành sự của lão đại sư.
Nàng nhìn cỗ quan tài:
- Như vậy cũng được.