watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
00:49:4302/08/2025
Kho tàng truyện > Truyện Kiếm Hiệp > Tác Giả Khác > Sát Thủ Kiếm Vương - Cổ Long - Chương 1-25 - Trang 13
Chỉ mục bài viết
Sát Thủ Kiếm Vương - Cổ Long - Chương 1-25
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Trang 11
Trang 12
Trang 13
Trang 14
Trang 15
Trang 16
Trang 17
Trang 18
Trang 19
Trang 20
Trang 21
Trang 22
Trang 23
Trang 24
Trang 25
Trang 26
Trang 27
Trang 28
Trang 29
Trang 30
Trang 31
Trang 32
Trang 33
Trang 34
Trang 35
Trang 36
Trang 37
Trang 38
Trang 39
Trang 40
Trang 41
Trang 42
Trang 43
Trang 44
Trang 45
Trang 46
Trang 47
Trang 48
Trang 49
Trang 50
Trang 51
Trang 52
Trang 53
Trang 54
Trang 55
Trang 56
Trang 57
Trang 58
Trang 59
Tất cả các trang
Trang 13 trong tổng số 59



Hồi 6-1: Tây Vực Huyền Cung

Tiếng chân nhẹ nhàng như tiếng mèo bước nhưng Lãnh Nhật Phong vẫn cảm nhận được, và chàng còn có thể suy đoán những bước chân kia là của ai. Chắc chắn không thể là tiếng chân đi của một nam nhân, dù nam nhân đó có là thư sinh trói gà không chặt.
Nếu không phải nam nhân thì ắt phải là nữ nhân, nhưng đâu phải nữ nhân nào cũng có bước chân êm ái, nhẹ nhàng như vậy, mà muốn có được những bước chân đó phải là một thục nữ. Chính vì lẽ đó mà cổ nhân thường ví von chân của thục nữ là những gót sen.
Chính những tiếng chân đó khiến cho Nhật Phong cũng phải có một chút tò mò, tự hỏi:
- Người đang đến là ai? Nếu không phải là Kha Cát Cát thì phải là một mỹ nhân tuyệt trần của Huyền Cung.
Mỹ nhân đó đã đứng trước cửa phòng Nhật Phong, nhưng xem chừng còn lưỡng lự mà không mở cửa mặc dù cửa phòng không hề cài then đóng chốt.
Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi của sự im lặng, Nhật Phong suy tưởng đến một người, Chu Thể Loan. Nàng giờ đây đang ở đâu, và Nhật Phong đã đi tìm nàng bằng thanh Long kiếm nhuộm đầy máu.
Nhật Phong trong một khoảnh khắc hoài niệm, buộc miệng:
- Ôi … Lưới tình …
Lời chàng vừa thốt cũng là lúc cánh cửa phòng hé ra, và quả đúng, người đến tìm Nhật Phong là một giai nhân.
Nàng nhìn Nhật Phong nói:
- Đúng … Chữ tình nặng lắm.
Nhật Phong nhìn nàng.
Mỹ nhân cũng rọi đôi thu nhãn như muốn thâu tóm khuôn mặt anh tuấn lãnh cảm kia vào hai con ngươi của mình.
Nhật Phong đứng lên:
- Nhược Mai Lâm !
Mai Lâm mỉm cười :
- Có thể Lãnh huynh không ngờ gặp Nhược Mai Lâm ở Huyền Cung.

Nhật Phong lắc đầu :
- Nhật Phong không ngạc nhiên khi thấy Nhược Mai Lâm ở Huyền Cung.
- Phải vậy không?
- Tất nhiên như vậy rồi, bởi Nhược Mai Lâm là chủ nhân Đằng Cung, và cũng có một chữ tình như Nhật Phong.
Mai Lâm cười khẩy rồi nói:
- Nhật Phong biết được Nhược Mai Lâm có một chữ tình rất nặng, vậy xin hỏi Lãnh huynh chữ tình đó Mai Lâm đã trao cho ai.
Nhật Phong nhìn thẳng vào mắt nàng:
- Nàng đã trao cho Nhật Phong.
- Đúng, còn Nhật Phong thì đối với Mai Lâm thế nào?
- Nhật Phong cũng có một chữ tình, nhưng chữ tình đó đã trao cho Chu Thể Loan.
- Chính vì Chu Thể Loan mà Long kiếm nhuộm máu giang hồ, chính vì Chu Thể Loan mà Nhật Phong trở thành tội nhân của thiên hạ, cũng chính vì Chu Thể Loan mà Nhược Mai Lâm cũng như Mộng Đình Hoa chỉ là những kẻ đến sau chạy theo một cái bóng để rồi tự trách mình.
Nàng bước đến trước mặt Nhật Phong:
- Cái bóng đó đâu rồi, phải chăng nó đã chui tọt theo chữ tình của Nhật Phong?
- Lưới tình thật mênh mông và không có lối ra.
Nhật Phong thở dài rồi nói:
- Nhược Mai Lâm đến tìm Nhật Phong không phải chỉ vì chữ tình.

Mai Lâm gật đầu:
- Nếu vì chữ tình thì không đúng rồi. Với lại Nhật Phong đang có mặt ở Huyền Cung chứ không phải là Trung thổ. Nhược Mai Lâm đến thỉnh cầu chủ nhân Huyền Cung Kha Mộc Bài.
- Lãnh Nhật Phong cũng nghĩ như vậy.
- Đã nghĩ tất Lãnh Nhật Phong biết mình phải làm gì?
- Nhật Phong tự quyết định được hành động của mình, nhưng các bằng hữu của Nhật Phong đâu?
- Chỉ còn thiếu Lãnh Nhật Phong mà thôi.

Nhược Mai Lâm nhìn chàng :
- Chúng ta đi chứ?
- Tất nhiên rồi.
- Thanh Long kiếm của Nhật Phong e rằng một lần nữa phải nhuốm máu.
- Hy vọng điều đó đừng xảy ra.
- Nếu Long kiếm không nhuốm máu thì Nhật Phong khó mà thấy lại được những bằng hữu của mình trước khi rời Tây Vực Huyền Cung.
Nàng dứt lời quay lưng bước ra khỏi thư phòng của Lãnh Nhật Phong. Những bước chân của Mai Lâm như nhảy múa trên những viên đá hoa cương thì đúng hơn chứ không thể nói nàng đang bước
Nhật Phong bước theo nàng.
Dọc theo hành lang của Huyền Cung, cứ mỗi năm trượng lại có một võ sĩ với nét mặt lạnh như những pho tượng đồng đứng gác.
Những võ sĩ đó thờ ơ ngay cả với Nhược Mai Lâm, và càng không màng đến Lãnh Nhật Phong đang đi phía sau nàng. Tất cả những võ sĩ đều đứng trong tư thế khai cuộc, tay đặt vào chuôi đao, lạnh lùng như đang chuẩn bị bước vào một cuộc đấu sinh tử.
Đi hết hành lang đó, Nhược Mai Lâm đưa Nhật Phong đến phía sau Huyền Cung. Một thảm cỏ rộng trên hai mươi trượng vây quanh thảm có đó là những tên võ sĩ nai nịt chỉnh tề. Nhìn những khuôn mặt đó, Nhật Phong có cảm tưởng mình đang đối mặt với những pho tượng đồng vô tri vô giác, những con người đã mất tất cả cá tính của một con người.
Nhật Phong vừa xuất hiện cùng với Nhược Mai Lâm thì Kha Bạc Kim, Lâm Thanh Tử và Tống Hàn Giang cùng Mộng Đình Hoa toan bước ra khỏi thảm cỏ đón chàng, nhưng mọi người đã bị những tên võ sĩ rút ngay khoái đao chặn lại.
Tống Hàn Giang nhún vai:
- Nhật Phong, ngươi thấy rồi đó.

Nhật Phong bước đến đối mặt với họ.
- Tất cả mọi người đều đứng bên trong, chẳng lẽ Nhật Phong lại đứng bên ngoài.
Nhật Phong bước luôn vào đứng với Lâm Thanh Tử, Kha Bạc Kim, hTống Hàn Giang và Mộng Đình Hoa.
Đình Hoa liếc trộm chàng:
- Lãnh đại ca không bị gì chứ?
- Rượu Tây Vực uống vừa ngon vừa ngủ được. Còn muội như thế nào?
- Mộng Đình Hoa thật là hổ thẹn.
- Ai cũng như vậy mà.
Nhật Phong nhìn lại phía đối diện với mình. Kha Mộc Bài với thân hình đẫy đà, lực lưỡng trong bộ trường y bằng gấm thêu kim tuyến, đầu chít khăn ngồi chễm chệ trên một chiếc ngai mạ vàng. Bên phải Kha Mộc Bài là thanh quỉ đao óng ánh sắc kim loại. Chỉ cần nhìn thanh quỉ đao kia thì bất cứ ai cũng rợn người bởi sát khí tiềm ẩn của nó.
Lãnh Nhật Phong bước đến trước mặt Kha Mộc Bài. Chàng ôm quyền trịnh trọng xá một cái:
- Tại hạ hân hạnh được diện kiến chủ nhân Huyền Cung.
Kha Mộc Bài ngắm chàng như muốn dùng thần nhãn bửa đôi dung diện của Nhật Phong.
- Bản tọa cũng rất hân hạnh được Long kieếm ghé thăm.
Kha Mộc Bài ra dấu.
Liền sau cái ra hiệu đó của Kha Mộc Bài, hai tên võ sĩ khệ nệ khiêng đến đặt cạnh họ Kha một chiếc đôn bằng đá.
Kha Mộc Bài chỉ chiếc đôn đó:
- Mời Lãnh công tử.
- Đa tạ.
Nhật Phong yên vị xong, hướng mắt nhìn về phía bằng hữu của mình.

Kha Mộc Bài nói:
- Lãnh công tử nhận xét gì về thuộc nhân của Huyền Cung?
- Tại hạ chỉ có mỗi một nhận xét, họ không còn là họ nữa.
Kha Mộc Bài ngửa mặt cười khành khạch. Giọng cười của họ Kha nghe như tiếng chim cú kêu lên từng hồi một. Trong tiếng cười của Kha Mộc Bài ẩn chứa một quyền lực mà bất cứ người nào khi đối mặt với Kha Mộc Bài cũng phải cúi đầu thuần phục.
Kha Mộc Bài nhìn Nhật Phong :
- Kha mỗ đã tìm câu trả lời đó nhưng mãi đến hôm nay mới được Lãnh công tử chỉ giáo. Thật là hay.
- Kha chủ nhân quá khen, tại hạ nghĩ sao nói vậy thôi.
Kha Mộc Bài mỉm cười, nhìn Nhật Phong nói:
- Trong Trung Nguyên, Lãnh công tử đã nghe danh bản tọa chứ?
- Tại hạ chỉ biết ít thôi.
Chàng nhìn thanh quỷ đao:
- Thanh quỷ đao này mà vẫy vùng ở Trung Nguyên thì có thể sánh ngang với hai đại phái Thiếu Lâm và Võ Đang.
Kha Mộc Bài há to miệng, phát tràng cười tiếu ngạo:
- Lãnh công tử nghĩ, một ngày nào đó bản tọa có thể vào Trung Nguyên chứ.
- Đất Trung Nguyên mênh mông, đủ chỗ cho Kha chủ nhân vẫy vùng thỏa chí.

Kha Mộc Bài gật đầu:
- Kha mỗ thích Lãnh Nhật Phong rồi đó. Thế Lãnh công tử thích cái gì ở Huyền Cung này?
Lãnh Nhật Phong nhìn như đóng đinh vào Kha Mộc Bài:
- Kha chủ nhân muốn tại hạ nói thật hay nói dối?
- Tất nhiên Kha mỗ muốn nghe những lời thành thật của Lãnh công tử. Kha mỗ không thích kẻ nói dối.
- Vậy thì tại hạ sẽ nói thật, ở Huyền Cung tại hạ thích ngọc tỷ.

Kha Mộc Bài trừng mắt nhìn chàng một lúc rồi mới dịu xuống:
- Lãnh công tử không nói ra Kha mỗ cũng biết. Cái thích của công tử khiến cho bổn tọa không biết vui hay giận nữa.
Kha Mộc Bài lắc đầu:
- Vui không được bởi bổn tọa quí Ngọc tỷ hơn sinh mạng mình. Giận cũng không được bởi Kha mỗ biết trên cõi đời này vẫn còn người thích Ngọc tỷ như bổn tọa mà không màng đến tính mạng mình. Người đó chính là Lãnh Nhật Phong.
Kha Mộc Bài vuốt râu:
- Bổn tọa nghĩ Lãnh công tử và các vị kia lần này đến Tây Vực là vị Ngọc Tỷ.

<< Lùi - Tiếp theo >>

HOMECHAT
1 | 1 | 87
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com