watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
23:52:2929/04/2025
Kho tàng truyện > Truyện Kiếm Hiệp > Tác Giả Khác > Sát Thủ Kiếm Vương - Cổ Long - Chương 1-25 - Trang 36
Chỉ mục bài viết
Sát Thủ Kiếm Vương - Cổ Long - Chương 1-25
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Trang 11
Trang 12
Trang 13
Trang 14
Trang 15
Trang 16
Trang 17
Trang 18
Trang 19
Trang 20
Trang 21
Trang 22
Trang 23
Trang 24
Trang 25
Trang 26
Trang 27
Trang 28
Trang 29
Trang 30
Trang 31
Trang 32
Trang 33
Trang 34
Trang 35
Trang 36
Trang 37
Trang 38
Trang 39
Trang 40
Trang 41
Trang 42
Trang 43
Trang 44
Trang 45
Trang 46
Trang 47
Trang 48
Trang 49
Trang 50
Trang 51
Trang 52
Trang 53
Trang 54
Trang 55
Trang 56
Trang 57
Trang 58
Trang 59
Tất cả các trang
Trang 36 trong tổng số 59



Hồi 16-1: Hà Tổ Tổ

Vọng Nguyệt lầu.

Trở lại Vọng Nguyệt lầu, Lâm Thanh Tử không có ý vào để tìm những đóa hoa biết cười nói.

Nhưng khi y và Như Bình bước vào tòa lầu này thì những con mắt hau háu chiếu vào hai người.

Như Bình cau mày, bẽn lẽn:

- Nếu không vì đại ca thì muội sẽ không bao giờ đặt chân đến chốn này đâu.

Thành Tử nhún vai quay sang nhìn nàng nói:

- Huynh cũng chẳng muốn quá vãng đến chốn này làm gì, nhưng lần này huynh phải vào vì đã hứa với Tống đại ca và Kha đại ca.

Hai người chọn một chiếc bàn khuất trong góc nhà chính sảnh dùng để đón khách.

Thành Tử nói:

- Hà muội có thể ngồi đây một mình chứ?

Như Bình tròn mắt:

- Huynh đi đâu?

Thành Tử gãi đầu:

- Huynh đi có chuyện một chút.

Như Bình hừ nhạt một tiếng:

- Vào phường kỹ lâu mà bỏ muội để đi một mình. Huynh nghĩ xem, huynh làm như vậy có được không?

- Huynh không có ý bậy đâu.

- Không có ý ghẹo nguyệt trêu hoa sao lại bỏ muội ở đây một mình chứ?

Gã tiểu nhị nhìn hai người. Gã méo hai cánh môi chì dầy thừ lừ, nham nhở nói:

- Nhị khách đến phường chúng tôi để tìm xuân?

Như Bình cau mày, toan nạt gã nhưng Thành Tử đã kịp nắm lấy tay nàng giật nhẹ.

Y mỉm cười nói:

- Tất nhiên tại hạ đến Vọng Nguyệt lầu để tìm xuân.

Gã tiểu nhị nhìn qua Như Bình:

- Thế còn tiểu thư?

Thành Tử nheo mắt với gã, sàm sỡ nói:

- Đã vào đây rồi thì ai cũng như ai.

Như Bình nhăn mặt.

Gã tiểu nhị thì tròn mắt nhìn Như Bình :

- Vị cô nương này cũng đi tìm xuân.

Như Bình bặm môi toan đứng lên, nhưng Thành Tử đã giật tay nàng.

Y nhìn gã tiểu nhị Ôn tồn nói:

- Muội muội cùng ta không thể tìm xuân được hả?

Gã tiểu nhị rối rít hẳn lên:

- Được, được.

Gã vỗ ngực mình:

- Dạ, nếu phường Vọng Nguyệt lâu chúng tôi không có ai thì chính tiểu nhân sẽ phục vụ muội muội của khách nhân.

Thành Tử vỗ vai gã:

- Cũng được đấy. Tướng mạo của huynh đệ, Lâm mỗ cũng vừa ý lắm.

Gã xum xoe hẳn lên:

- Đại ca muốn phục vụ ngay bây giờ à?

Thành Tử chồm mặt tới:

- Huynh đệ nôn rồi à?

Gã toét miệng cười:

- Thấy sư muội của đại ca là tiểu nhị này muốn phục vụ cho nàng ngay.

- Sư muội của ta khó lắm đó.

- Tiểu nhân sẽ cung cúc phục vụ tận lực ạ.

- Thế thì tốt. Nhưng trước hết ta muốn hỏi một việc.

Gã tiểu nhị khom người xuống, như muốn ụp mặt xuống bàn:

- Đại ca muốn gì, xin cứ hỏi.

- Lâm mỗ nghe nói ở phường Vọng Nguyệt lâu có ngũ nương, nhan sắc tuyệt trần tên là Cúc Cúc, Thanh Thanh, Xuân Xuân, Phùng Phùng và Thủy Thủy, chẳng hay những người đó có còn không?

Gã tiểu nhị đứng lên nhìn Lâm Thanh Tử:

- Ở Vọng Nguyệt rất nhiều hoa lạ, sao đại ca không hỏi mà hỏi năm người đó?

- Tại sao ta không hỏi được chứ, bởi trước đây họ đã từng hầu cận Đồng Cân thiên sơn Kha Bạc Kim mà. Những kỹ nữ được Kha Bạc Kim đoái hoài tới phải là những trang tuyệt sắc giai nhân, tính tình lại ôn hòa mới lọt vào tai mắt họ Kha được.

- Đại ca nói rất đúng. Ngũ nương đã thuộc về Kha đại hiệp rồi, đại ca chọn người khác nghe. Tiểu nhân sẽ giới thiệu cho đại ca những nàng còn hơn cả ngũ nương nữa. Ngũ nương bây giờ thì còn có hai người coi được, còn những người kia eo ôi, tàn tạ lắm.

Thành Tử ngẩng lên nhìn gã tiểu nhị:

- Hai người coi được là ai?

- Phùng Phùng và Thủy Thủy.

- Còn ba người kia đâu?

Gã tiểu nhị lưỡng lự. Y lắc đầu:

- Tiểu nhân không tiện nói ra.

Thành Tử cười mỉm nói:

- Lâm mỗ biết lý do vì sao ngươi không tiện nói ra rồi. Phải ngươi định dấu ba người đó cho ngươi phải không?

- Tiểu nhân đâu dám, đâu dám. Tại ba ả đó mà thôi.

- Tại họ là sao?

Gã tiểu nhị nhìn thẳng vào mặt Thành Tử:

- Tiểu nhân hỏi thiệt, sao đại ca lại quan tâm đến ba người đó quá vậy?

Thành Tử nhún vai:

- Tại Lâm mỗ nghe Vọng Nguyệt lầu có ngũ nương nổi tiếng nhất Dương Châu thành.

- Bây giờ ngũ nương không còn, còn tam nương, không biết Lâm đại ca có đồng ý không?

Thành Tử gõ trán mình:

- Tam nương à? Lâm mỗ chỉ thích những giai nhân của Kha đại hiệp thôi. Bây giờ không đủ khi khác ta ghé lại.

Thành Tử và Như Bình đứng lên.

Gã tiểu nhị rối rít:

- Đại ca đừng đi vội. Nếu như đại ca muốn thì tiểu nhân đây sẽ ráng chiều đại ca mời Phùng Phùng và Thủy Thủy tiếp. Còn sư muội của đại ca thì để cho tiểu nhị.

Như Bình đỏ mặt.

Nàng hừ nhạt một tiếng.

Thành Tử nắm tay nàng bóp khẽ:

- Muội, chúng ta đang ở trong Vọng Nguyệt lầu.

- Muội muốn rời khỏi đây.

Như Bình vừa nói vừa bỏ đi.

Lâm Thanh Tử lẫn gã tiểu nhị bối rối bước theo nàng. Gã trơ trẽn hỏi:

- Đại ca sao kỳ vậy. Bộ sư muội của đại ca không thích tìm xuân à?

Thành Tử nhìn gã bằng cặp mắt hằn học:

- Sư muội của ta tất nhiên là thích tìm xuân rồi.

- Thế sao kỳ vậy?

- Kỳ cái con khỉ, tại mặt của ngươi xấu như con trâu nước, muội của ta mới bỏ đi như vậy đó.

Thành Tử và Như Bình ra đến ngoài cửa chạm mặt ngay với mười sáu gã đại hán vận võ phục Hỏa Giáo. Trên ngực áo những gã này đều có thêu ngọn lửa đỏ trông sinh động như đang cháy.

Vừa thấy Lâm Thanh Tử và Như Bình, mười gã đại hán của Hỏa Giáo đều đứng đực ra sửng sốt nhìn. Cả mười tên không nói một tiếng, nhưng cùng một hành động, đồng xoạt chân chắn ngang đường Thành Tử.

Gã có hàm râu cá chốt có vẻ trưởng nhóm, bởi ngọn lửa trên ngực áo gã to nhất, lướt đến trước mặt Lâm Thanh Tử. Y ôm quyền trịnh trọng hỏi:

- Tại hạ là Huỳnh Trì. Phân đàn trưởng Hỏa Giáo ở Dương Châu, xin hỏi các hạ có phải là Triển xi phi vân Lâm Thanh Tử?

Thành Tử nhìn Huỳnh Trì:

- Đã biết rồi, các hạ còn hỏi nữa.

Huỳnh Trì chiếu tinh nhãn nhìn Thành Tử chằm chằm:

- Đích thị các hạ là Lâm Thanh Tử?

- Ta đã nói rồi. Lâm mỗ hỏi thật, các ngươi tính hỏi ta để đoạt những miếng da họa đồ phải không?

Huỳnh Trì nhìn Thành Tử :

- Chuyện đó ai cũng biết, Lâm các hạ hiện đang giữ hai miếng da họa đồ.

Thành Tử nhún vai:

- Ta đâu có chối.

- Nếu như Lâm các hạ có giữ thì hãy giao lại cho Huỳnh mỗ. Nhất định Lâm các hạ sẽ được trọng thưởng.

Thành Tử cau mày hỏi:

- Tại hạ thích thưởng cái thủ cấp của các hạ.

Huỳnh Trì tỏ vẻ bực dọc. Gã gằn giọng nói:

- Rượu mời Lâm các hạ không uống, lại đòi uống rượu phạt.

Gã vừa nói vừa rút xoạt thanh cương kiếm có lưỡi như răng cưa. Y thủ kiếm ngang ngực lạnh lùng nói:

- Huỳnh mỗ hỏi lại một lần nữa, các hạ có giao hai miếng da họa đồ đó ra không?

- Tất nhiên là không rồi.

Lời Thành Tử vừa dứt thì Huỳnh Trì đã phát cương kiếm tạo thành một mảnh lưới bạch quang vần vũ công kích.

Kiếm quang chập chờn, lúc rõ lúc mờ nhạt, khiến cho đối phương không biết đâu là hư đâu là thật. Ngay cả Lâm Thanh Tử cũng phải lúng túng khi đối mặt với ảo kiếm của Huỳnh Trì.

Không biết được cái nhược của đối phương, Thành Tử bắt buộc lùi bộ. Ảo kiếm của Huỳnh Trì lấn lướt đến đâu, Thành Tử lùi đến đó. Chỉ trong khoảng khắc thế mà Huỳnh Trì đã phát triển được mười thức kiếm rồi cùng lúc Thành Tử cũng lùi đến mười bộ.

Huỳnh Trì thấy đối phương thụ động cười nhạt rồi nói:

- Ngươi cứ lùi mãi như thế sao? Nếu không đỡ được Vô ảnh kiếm của Huỳnh mỗ thì mau giao hai miếng họa đồ, Huỳnh mỗ sẽ cho ngươi một sinh lộ.

Huỳnh Trì vừa nói vừa tạo ra những thế kiếm nhanh hơn. Lần này mũi cương kiếm nhoang nhoáng ngay dưới chân Lâm Thanh Tử. Gió kiếm vi vu khiến ai cũng rợn người lạnh xương.

Trong lúc Huỳnh Trì lấn át đối phương thì chín gã thuộc hạ của họ Huỳnh đứng ngoài cổ vũ.

Huỳnh Trì phát huy kiếm ảnh càng lúc càng nhanh, càng ảo diệu, trong khi Lâm Thanh Tử càng lúng túng.

Bất chợt Lâm Thanh Tử ngã ngửa xuống đất.

<< Lùi - Tiếp theo >>

HOMECHAT
1 | 1 | 90
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com