Cùng trong ngày đó, trên đường đến Hàm Dương, trong màn tuyết rơi trắng xóa có một nữ nhân cưỡi con bạch mã vạn ly´ long câu phi trong màn tuyết. Nàng cũng vận bạch y bó chẽn, tiệp với màu tuyết trắng trông thật là kiêu kỳ và thanh khiết. Có vẻ nàng đang rất vội, nên liên tục ra roi vào mông ngựa. Nàng đang phóng đi một cách hấp tấp nhưng bất ngờ phía trước có đôi hắc mã chạy ngược chiều chặn ngang lối đi. Đôi mày vòng nguyệt của nàng cau hẳn lại khi thấy đôi hắc mã kia choán cả đường tiến của mình. Ngọn roi da quất thẳng vào mông ngựa. Con bạch mã lồng lộn bốn vó trổ nước đại lao thẳng về phía trước, rồi bất ngờ nó như mọc cánh phóng vút qua đôi hắc mã của hai gã đại hán vận võ phục có thêu một đồng tiền bên ngực phải, chứng tỏ họ là người của Kim bang. Con bạch mã lướt được hai mươi trượng thì dừng vó ngựa. Hai gã đại hán Kim bang phải đà quay đầu ngựa rượt theo nữ nhân. Hai người đó bắt kịp nàng. Một gã sàm sỡ nói: - Trời tiết đông lạnh lẽo như thế này sao giai nhân lại đi một mình vậy? Nàng làm duyên, õng ẹo nói:
- Chính vì tiết trời đông giá lạnh lẽo nên thiếp cô đơn không thể ngồi yên trong nhà mà phải đi tìm đấng mày râu để bầu bạn. Hai gã đại hán thuộc hạ Kim bang sáng mắt hẳn lên. Gã kia nói tiếp:
- Nàng nói có đúng không? Thế còn tướng công của nàng đâu? - Chàng nói chi đến tướng công của thiếp. Hai gã đại hán cười mỉm, rồi nói với nhau. - Tằng huynh, có lẽ nàng nói đúng đó, chúng ta đừng nên nhắc đến tuớng công của nàng.
Gã họ Tằng áp sát ngựa vào nữ nhân: - Tướng công của nàng không biết chăm sóc cho nàng phải không? Nàng nhu mì nói: - Dạ... Tướng công của thiếp là một người đui mù làm sao chăm sóc cho thiếp được. Nàng nguy´t gã họ Tằng bằng ánh mắt sắc như bảo đao bảo kiếm nhưng tiềm ẩn trong ánh mắt đó là những lời gọi mời lẳng lơ. Gã họ Tằng hứng chí hẳn lên. Gã ưỡn ngực chỉ vào mình: - Thế huynh có thể thay tướng công của muội được không? Nàng nhướn cao đôi mày vòng nguyệt. Khuôn mặt của nàng đã diễm trần càng diễm trần hơn bởi những nét ngây thơ mà nàng muốn tạo ra. Nàng nói thật ôn nhu từ tốn: - Tằng huynh có y´ đó thật không? - Sao huynh lại không có y´ đó chứ? Với một giai nhân như muội thì huynh có đi tìm đến mỏi gối mòn chân cũng không tìm được. Gã vừa nói vừa toan choàng tay qua tiểu yêu của nàng, nhưng mặt nàng đã sa sầm lại: - Nhưng thiếp... sợ vị bằng hữu của Ngọc Diện Ma chàng nữa. Sợ... sợ huynh đây cũng như Tằng huynh. Gã họ Tằng cười khằng khặc: Gã cắt tràng cười tiếu ngạo sàm sỡ đó: - Thì có sao đâu. Có thêm lão đệ của huynh nữa thì muội có những hai vị tướng công lẫy lừng của Kim bang phái. Đầu của muội sẽ đội trời, chân đạp đất chẳng còn sợ gã tướng công đui mù ở nhà bức hiếp. - Tằng huynh nói thật chi ly´ đó, cô nương hãy chọn Tằng huynh và ta đi. Cả hai vừa nói vừa tủm tỉm nhìn nhau. Nàng nheo mắt với hai người: - Thật là may mắn cho thiếp. Thiếp ở ngoài đường trong tiết trời đông giá lạnh lẽo thế này chỉ mong tìm được một đấng lang quân, không ngờ được những hai người, còn gì bằng nữa, rõ là ông trời không phụ lòng Mộng Đình Hoa rồi. Gã họ Tằng hí hửng hẳn lên: - Mộng muội, chúng ta đừng phí thời gian. Hãy theo huynh và lão đệ đến khách điếm ở Hàm Dương, chúng ta sẽ bầu bạn tâm sự với nhau. Ở cạnh bên Tằng huynh và lão đệ, ta cam đoan Mộng muội sẽ không còn cô đơn, và cũng chẳng còn nhớ đến tên phàm phu tục tử đui mù ở nhà đâu. Mộng Đình Hoa tủm tỉm cười. Nàng co người nói: - Mộng Đình Hoa mắc cỡ lắm. Chúng ta mới gặp nhau mà. Thiếp còn chưa biết nhị vị đại ca ở nhà có thê thiếp chưa nữa. Nếu nhỡ nhị vị tỷ tỷ biết được thì Mộng Đình Hoa sao có thể yên thân được. Gã họ Tằng tằng hắng: - Nàng sợ gì chứ? Dù cho huynh có năm thê bảy thiếp đi nữa. Nhưng nếu cô nào dám lỗ mãng với nàng thì huynh sẽ trừng phạt ngay. Mộng Đình Hoa mỉm cười: - Chàng nói thật đấy chứ? - Chẳng lẽ ta lại nói ngoa với nàng sao? Tằng Hân này dám thề trước trời đất trong cơn gió tuyết này, nếu như Mộng muội chấp nhận làm thê thiếp của huynh, huynh sẽ đưa muội về lập động nhất phòng. Mộng Đình Hoa quay qua gã cỡi ngựa đi bên trái nàng : - Còn đại ca? Gã đại hán hào hứng hẳn lên. Gã vỗ tay vào ngực mình: - Ta cũng như Tằng huynh. - Vậy thì muội có duyên quá. Tằng Hân chắc lưỡi nói theo: - Mộng muội nói đúng, muột rất có duyên. Trên thế gian này quả là chẳng có nữ nhân nào có thể sánh bằng Mộng muội của hai chúng ta đâu. Tằng Hân vừa nói vừa nheo mắt với gã lão đệ đi bên trái Mộng Đình Hoa. Tằng Hân ôn tồn nói: - Thế muội đến Hàm Dương làm gì vậy? - Muội đã nói rồi, đến Hàm Dương để tìm... tìm nam nhân. Tằng Hân tròn mắt: - Ơ... thế thì đã tìm thấy rồi, đâu cần đến Hàm Dương làm gì nữa.
Mộng Đình Hoa buông luôn một câu gọn lỏn: - Ờ ha. Đến Hàm Dương làm gì nữa. Hay chúng ta quay trở về gia thất của muội đi. - Muội nói rất đúng y´ của Tằng huynh. Mộng Đình Hoa lưỡng lự: - Nhưng muội sợ.. Tằng Hân hỏi: - Muội sợ gì? Mộng Đình Hoa dừng ngựa. Nàng thở dài một tiếng: - Muội sợ... tướng công của muội tuy bị mù hai mắt, nhưng thỉnh nhĩ thì lại nhạy lắm. Muội sợ đưa nhị vị đại ca về gia thất, tướng công nghe được thì muội làm sao sống được với y đây. Tằng Hân bật cười khành khạch. Gã cắt tràng cười đó nhìn Mộng Đình Hoa nói: - Huynh nghĩ chuyện đâu hệ trọng gì chứ, gã tướng công của muội thì để huynh và lão đệ đây xử cho. Gã dùng tay phải phạt ngang dây cương: - Chỉ một đao của huynh thôi gã sẽ chẳng còn làm phiền đến muội.
Mộng Đình Hoa hy´ hửng hẳn lên, nàng nhỏng nhảnh nói: - Thiệt không? - Sao không chứ? - Huynh thề đui mắt phải không?
Tằng Hân giơ tay lên trời: - Huynh thề. Mộng Đình Hoa lắc đầu: - Nhị vị đại ca hãy trợn mắt thật lớn thề muội mới tin. - Muội muốn như thế à? Mộng Đình Hoa gật đầu: - Muội muốn vậy đó. Nếu nhị vị đại ca ngoa ngôn nhất định ông trời sẽ móc mắt hai người.
Tằng Hân cười khảy rồi nói: - Được. Muội đã muốn huynh làm thế thì huynh sẽ vâng lời muội. Ba người xuống ngựa. Tằng Hân và vị sư đệ của gã đứng trước mặt Mộng Đình Hoa, mắt trợn ngược, giơ tay lên trời dõng dạc nói: - Trước mặt sư muội Mộng Đình Hoa, Tằng Hân và lão đệ Tằng Kỳ thề với trời đất, nếu chúng tôi có hai lời thì sẽ đui mắt. Lời còn động trên hai cánh môi gã họ Tằng thì cả Tằng Hân lẫn Tằng Kỳ cùng rú lên thảm thiết: - A... Hai hốc mắt của Tằng Hân và Tằng Kỳ máu tuôn ra ước đẫm.
Tằng Hân loạng choạng ôm mắt, thét lên: - Ta đui rồi. Ta đui rồi. Quỷ nữ, sao ngươi nhẫn tâm thọc đui mắt anh em ta. Mộng Đình Hoa cười khảy một tiếng, khẽ lắc cổ tay. Hai cây kim vàng chui tọt vào trong ống tay áo của nàng. Mộng Đình Hoa phi thân lên lưng bạch mã, ngoảnh đầu lại nói với Tằng Hân và Tằng Kỳ. - Tại các ngươi thế đó. Những kẽ ghẹo nguyệt trêu hoa giữa ban ngày thì lời nói đâu có thật. Với lại tướng công của Mộng cô nương đều là những kẻ có mắt không tròng. Tằng Hân rít lên cay độc: - Quỷ nữ, ta giết ngươi, ta giết ngươi. Gã loạng choạng, đưa hai tay đến trước mò mẫm, miệng không ngừng gào thét: - Ngươi đền lại cho ta đôi mắt. Hai tay Tằng Hân chạm vào yên ngựa của Đình Hoa, ngã ngửa xuống mặt tuyết. Gã cào cấu, gầm gừ: - Trời ơi, sao ta không biết, sao ta dại dột. Mặc cho Tằng Hân gào thét, Tằng Kỳ rên rỉ, Đình Hoa vẫn lạnh lùng ra roi đánh vào mông ngựa. Con bạch mã hí lên một tràng dài như giễu cợt hai gã thuộc hạ Kim bang rồi nện vó phi nước đại hướng về thành Hàm Dương. Mặt trời đã chìm hẳn xuống phía tây, để ửng lên trên nền trời một chiếc móng ngũ sắc trông lộng lẫy vô cùng. Tuyết vẫn chưa ngừng rơi, thậm chí còn rơi nhiều hơn và gió đông càng se lạnh. Trong cái tiết trời buốt giá này, Hàm Dương như chìm hẳn vào cảnh tịch mịch hơn nữa. Mộng Đình Hoa dừng ngựa trước một cửa hiệu buôn. Cửa hiệu đó đóng kín, và chủ nhân còn quá cẩn thận dán thêm một tấm giấy đề hàng chữ: Chủ nhân đi vắng, miễn tiếp khách. Mộng Đình Hoa xuống ngựa, cẩn thận buộc dây cương vào cột chóng mái nhà. Nàng nhìn hai tấm giấy dán trước cửa, mà điểm một nụ cười mỉm. Đình Hoa như quá quen thuộc với chủ nhân cửa hiệu này. Nàng thản nhiên xé hai tấm giấy, rồi đẩy cửa bước vào nhà. Ngay gian chính sảnh cửa hiệu đó là một người vận trường y, dáng vẻ nho nhã của một nhà buôn, đang ngồi khảy bàn tính. Vừa thấy Mộng Đình Hoa, gã nhà buông đã bật đứng lên, nhanh miệng nói: - Tới rồi, Tống Hàn Giang đã chờ ở đây suốt ba ngày rồi hôm nay Mộng cô nương mới đến. Mộng Đình Hoa khoát tay: - Tống huynh chờ Mộng Đình Hoa còn để mặc cho Lãnh đại ca sống chết ra sao cũng được à?
Tống Hàn Giang gật đầu: - Ngươi cũng biết tính của Tống mỗ mà. Mộng Đình Hoa bước thẳng đến dựng chưởng áp vào ngực Tống Hàn Giang. Nàng gằn giọng nói: - Hừ, bằng hữu bị nguy mà Tống huynh cứ mãi với cái bàn tính của mình. Nàng với tay thộp luôn chiếc bàn tính của Tống Hàn Giang. - Ê... ê... ngươi đừng có làm bậy chứ. Ngươi đập bể cái bàn tính của Tống mỗ thì Tống mỗ lấy cái gì để tính toán đây? Tống Hàn Giang vừa nói vừa lắc vai, thủ pháp nhanh nhẹn tuyệt trần thộp lấy chiếc bàn tính trên tay Mộng Đình Hoa đã dấu ra sau lưng. Lão sẩu mặt nói: - Không phải Tống mỗ không nghĩ đến Lãnh Nhật Phong. Nếu không nghĩ đến Lãnh Nhật Phong sao Tống mỗ chờ ở đây suốt ba ngày, và thậm chí còn đóng của hiệu của mình. Mộng Đình Hoa nạt ngang: - Lão chỉ biết chờ chứ có động tay hay động chân gì đâu. Đợi Tống huynh xông pha chắc mồ của Lãnh đại ca đã xanh cỏ. Tống Hàn Giang gãi đầu: - Tại sao lại xanh cỏ chứ? Nếu như Lãnh Nhật Phong chịu mang ít kim lượng đến thì Tống mỗ chẳng để ma nào đụng đến sợi tóc của Nhật Phong đâu. Như một cái thói đã thành tật, Tống Hàn Giang đặt bàn tính khảy liên tục. Lão lẩm nhẩm một lúc ngẩng lên như Mộng Đình Hoa: - Ái chà... cái vụ này Tống mỗ và Lãnh Nhật Phong ít ra phải chi hết năm trăm lạng bạc mới đủ đấy. Mộng Đình Hoa tức đến đỏ mặt. Nàng toan thộp lấy bàn tính của họ Tống, nhưng Tống Hàn Giang đã phòng bị trước rồi, khi Đình Hoa vừa phát trảo công lão đã lạng người đứng ra sau quầy bán hàng. Lão vừa dấu bàn tính vừa nói: - Ê... Bộ lúc nào ngươi cũng muốn thượng cẳng chân hạ cẳng tay sao. Nữ nhân như ngươi thì làm sao tìm được một đấng trượng phu. Hai cánh tay của lão khìn khịt: - Hình như ngươi vừa hành thủ phải không? - Không cần thiết Tống huynh phải nói. Bây giờ Đình Hoa hỏa Tống huynh có muốn đi cùng với Đình Hoa xông pha vào cứu Lãnh đại ca không? Tống Hàn Giang gãi đầu: - Ngươi còn chút kim lượng nào không?