Nghe một tiếng “bình” thì ra Tư Đồ Tiếu và Hắc Tinh Thiên vừa đối chưởng nên cả hai thối lui mấy bước. Riêng Thịnh đại nương vẫn còn đứng yên nhưng không thể nào thu hồi kịp, nên đầu trượng đánh vào trán của Tư Đồ Tiếu. Hắn bị một trượng đau thấu ruột gan đồng thời ngã nhào, mồ hôi vã ra như tắm. Mọi người vẫn thấy Thiết Trung Đường chưa tấn công chiêu nào cả nhưng bọn họ lại đánh nhau khiến mọi người rất đỗi ngạc nhiên. Riêng Lý Kiếm Bạch vì tuổi còn nhỏ nên vỗ tay cười lớn: - Các ngươi lấy bốn người chọi một đã không gì tốt đẹp, thôi thì đừng đánh vào nhau làm gì. Tư Đồ Tiếu nghiến răng chồm dậy. Cả bốn người lại tiếp lực tấn công. Thiết Trung Đường lúc này đã đắc tinh nghĩa của quyền pháp, như được ngọc quí nên tinh thần phấn chấn. Chàng chỉ sử dụng ba quyết là Phong, Cách và Dẫn mà đã khiến cho bọn Tư Đồ Tiếu tự tương tàn giết nhau. Ma Y Khách cười ha hả: - Đúng rồi ! Đúng rồi ! Chính là như thế nếu vừa qua ngươi luyện đến địa bộ ấy thì trận Thất tiên nữ đều phá được cả. Bây giờ Thiết Trung Đường mới rõ ra rằng đây là phương pháp dùng phá trận “Thất tiên nữ”, lúc ấy áo chàng cởi ra cũng thật khó coi nên chàng hơi đỏ mặt nói: - Xin đa tạ tiền bối. - Bất tất phải cám ơn ta mà nên tự cám ơn ngươi ! Hai người nói qua nói về hiểu với nhau. Còn mọi người thì chẳng ai hiểu gì cả. Chiêu thức của bọn Tư Đồ Tiếu mỗi lúc mỗi yếu. Do vì, các chiêu thức tự mình phóng ra, hơn nữa đều đánh vào đầu mình nên người nào cũng không dám dùng hết sức mạnh. Chợt nghe Bạch Tinh Võ la lên một tiếng. Nguyên do là hắn bị một trượng của Thịnh đại nương, hắn phải lùi bảy bước mồ hôi vã ra như tắm. Thịnh đại nương dậm chân rồi liệng cây trượng xuống đất nói: - Cái thằng hôi hám này có tà pháp ! Bà chuyển mình bỏ đi. Tại đương trường chỉ còn lại Hắc Tinh Thiên và Tư Đồ Tiếu. Nhưng Tư Đồ Tiếu cũng bị thương ở tránh, tuy tay họ vẫn không ngừng ra chiêu nhưng trong lòng họ rất lo sợ. Chợt nghe Phong Cửu U lạnh lùng nói: - Thế cũng gọi là đánh nhau. Đồ bỏ ! Hai tiếng “đồ bỏ” vừa ra khỏi miệng. Lão liền phóng cái thân hình như cây tre khô, không biết dùng cách nào, chỉ nghe hai tiếng la. Tư Đồ Tiếu và Hắc Tinh Thiên đã bị lão ta nắm liệng ra ngoài. Sức mạnh của lão quả thật là ghê gớm. Lão liệng cả hai người nhưng chân của họ vẫn xuống trước. Cả hai người mắt nhìn nhau không biết còn gì để nói. Phong Cửu U nhìn Thiết Trung Đường từ trên xuống dưới rồi lão nói: - Trong giang hồ lại xuất hiện một thiếu niên cao thủ, nhưng Phong lão gia lại không biết, thật là bậy. Thiết Trung Đường cứ ngỡ là lão khen nên chàng nói: - Qúa khen ! Phong Cửu U nói tiếp: - Việc này nếu truyền rộng ra thì coi sao được. Hôm nay ta phải giết ngươi để trong giang hồ không có mặt ngươi là xong chuyện. Lão nói đến đó, ngước mặt lên cười khoái chí. Thiết Trung Đường vẫn thản nhiên nói: - Nếu muốn như vậy thì cứ ra tay ! Phong Cửu U thấy thái độ thản nhiên của Thiết Trung Đường, cũng lo sợ nói: - Không được … được không. Trác tam nương thấy vậy xen lời: - Ngươi chưa đụng đến người ta thì có gì mà không được ! Phong Cửu U nói: - Cái thằng tiểu tử này, để hắn sống thêm mấy năm nữa hắn sẽ trở thành một Dạ hoàng đế, chi bằng hôm nay cần phải trừ hắn mới được. Trác tam nương thách: - Ngươi có dám không ? Phong Cửu U cười khanh khách nói: - Tiểu tử hôi hám. Phong Lăng không muốn giết ngươi, chi bằng ngươi hãy tự sát. Thiết Trung Đường vẫn tươi cười nói: - Nếu nói như vậy, chẳng bằng cả hai người cứ nhất tề ra tay đi ! - Ngươi có mấy tay mà lại dám đối phó với chúng ta … Thiết Trung Đường nhắc lại: - Không nên nói nhiều, hãy mau ra tay ! Cả hai người này là hai đại cao thủ, từng có nhiều truyền thuyết trong giang hồ. Tuy trong lòng chàng đang lo lắng nhưng sắc mặt vẫn không hề thay đổi. Đó là thiên tính của Thiết Trung Đường. Phong Cửu U thấy thái độ bình tĩnh của Thiết Trung Đường như vậy, lão thầm nghĩ: “Không được rồi, trông tên tiểu tử này ngang tàng như vậy, phải chăng hắn có ngón gì đó nguy hiểm hơn ?” Lão cười nhạt: - Tên tiểu tử hôi hám, Phong tứ gia mà lại đấu với ngươi tức là coi trọng ngươi. Môn đệ ta đâu hãy mau thế sư phụ cho hắn một bài học. Phong Cửu U vốn là một con người thâm hiểm. Nghe vậy, Trác tam nương cười nói: - Đúng rồi, nếu đồ đệ không thắng thì sư phụ nhảy vào cũng không muộn. Chàng thiếu niên tú sĩ nghe nói đánh thì cứ đánh. Tiếng nói của sư phụ hắn chưa kịp dứt, hắn đã nhào ra phóng luôn mấy chưởng. Trác tam nương lại cười chế nhạo: - Sư phụ thì chậm chạp nhưng đồ đệ lại nóng nảy … Không ngờ thằng nhóc này lại nóng nảy đến thế. Nguyên do, chiêu thức của thiếu niên tú sĩ đã nhanh nhưng thân thủ của Thiết Trung Đường lại càng nhanh hơn. Tay chàng phóng chưởng ở phía dưới, phóng luôn ba chiêu, còn cước của Thiết Trung Đường thì đá ngược lên. Những người có mặt tại hiện trường bất luận võ công cao hay thấp đều tự nhủ: - Thủ cước nhanh quá. Cả hai người đều lấy nhanh đấu với nhanh khiến mọi người đều hoa mắt. Phong Cửu U mỉm cười nhìn Trác tam nương nói khích: - Chuyện gì khác thì không nói, chỉ cần ít năm nữa cái danh hiệu “nhanh như chớp” của ngươi ắt phải nhường cho hắn. Trác tam nương nghe xong xịu mặt. Phong Cửu U đã mấy lần lão nói ra cứ ám chỉ đến bà ta. Lần này thì câu nói này đã khiến cho Trác tam nương câm giọng. Phong Cửu U nói xong tỏ ra đắc ý cười ha hả. Trác tam nương lạnh lùng hỏi: - Ngươi cười gì ? Mạng sống của đồ đệ ngươi sắp chấm dứt thế mà ngươi vẫn đứng mà cười à ? Phong Cửu U chú ý đến trận đấu giữa thiếu niên tú sĩ và Thiết Trung Đường, lão không còn nụ cười trên môi nữa. Vốn là “Thất tiên nữ trận” với “Duy ma quyền” vừa tương sanh, tương khắc, Thiết Trung Đường đã ngộ cái tính lý của nó. Lấy một chống ba, chàng liền sử dụng một chiêu thức của “thất tiên nữ” đặt trước ngực. Chàng không cởi áo nhưng điệu bộ cũng không khác gì. Bộ vị của chiêu thức này vừa lạ lại vừa xảo diệu, những kẻ võ công tầm thường thì không hiểu được. Chiêu thức của trận “Thất tiên nữ” vốn là cả bảy người cùng ra chiêu. Nhưng đối với Thiết Trung Đường nhờ thủ túc của chàng quá nhanh nên đã bao gồm cả bảy người. Bây giờ song quyền của Thiết Trung Đường mới bắt đầu chuyển động. Tốc độ ra chiêu tuy có chiêu thức, trước sau nhưng mới nhìn vào thì hình như chỉ cùng một lần. Chàng thiếu niên tú sĩ tuy là một học trò của danh sư nhưng hắn không ngờ rằng lúc này hắn chỉ còn dựa vào khả năng khinh công để tránh né mà thôi. Thiết Trung Đường ra chiêu đã nhanh, còn tài khinh công há lại chàng thua thiếu niên tú sĩ ? Bởi vì khinh công vốn là bản lãnh của Thiết Trung Đường, nhưng hiện giờ vì chàng rất tiến bộ về võ công nên khinh công trở thành chậm ra. Tuy Thiết Trung Đường đang ở thế thượng phong nhưng trong nhất thời chàng chưa thể thắng được. Chợt nghe Ma Y Khách nhắc: - Thủ mà không công thì sẽ mất cái nhu nhuyễn, công mà không thủ thì sẽ mất cái mạnh, nên cần cả công lẫn thủ, động tịnh tương sanh, tức thì thắng ngay. Vừa nghe xong, Thiết Trung Đường thực hiện ngay, tay phải của chàng từ trong đẩy ra, còn tay trái thì như nắm cành hoa đẩy nhẹ ra trước, quả nhiên chiêu thứ của đối phương không hề còn hiệu lực. Thiếu niên tú sĩ thấy lực đạo của mình tự nhiên tiêu tán, còn chiêu thức của đối phương thì đang lao tới, hắn thất kinh, song quyền của hắn nắm lại rồi phóng ra đỡ. Chiêu thức của thiếu niên tú sĩ tuy công nhưng lại thủ, lực đạo vô cùng mãnh liệt. Thấy vậy, Phong Cửu U vỗ tay khen: - Hảo đồ đệ đó là chiêu thức “Càn khôn” ! Tiếng cười của lão chưa dứt thì đã thấy tay phải của Thiết Trung Đường phẩy nhẹ như chỉ có khí mà không có lực nhưng đã khiến lực đạo cương mãnh ấy bị tiêu tan. Còn tay trái của chàng thì vuốt nhẹ vào hai mông của thiếu niên tú sĩ. Hai chiêu liên tiếp này chính là Thiết Trung Đường đã lấy “Thất tiên nữ trận” và “Duy ma quyền” phối hợp thành một, đúng là vừa công lại vừa thủ, động tịnh tương sinh. Nếu lấy quyền pháp mà nói thì chiêu thức này có thể nói là quá tuyệt xảo. Thiếu niên tú sĩ loạng choạng thối lùi mấy bước. Phong Cửu U thì thất kinh, còn Ma Y Khách thì lại cười khoái chí, rồi nói mỉa mai: - Không ngờ đệ tử của Phong Lăng mà lại như thế ! Sắc mặt của thiếu niên tú sĩ từ trắng biến qua xanh mét, rồi từ xanh mét chuyển qua tím. Chợt nghe hắn hét lên một tiếng, song quyền của hắn từ chính giữa phóng ra một chiêu sống chết. Thiết Trung Đường vẫn không tránh, cũng không “dẫn”, chàng vẫn đi tới. Song chưởng phóng ra đón. Nguyên do chàng quá phấn chấn nên quên cả việc “trảm thảo kinh xà”, đồng thời chàng cũng coi thử chân lực của chàng. Mọi người đều lo lắng, Ma Y Khách cũng buộc miệng: - Không xong rồi ! Bởi Ma Y Khách chỉ biết Thiết Trung Đường trước đây nội lực đâu có cao thâm gì thì làm sao địch nổi với học trò của Phong Lăng, nhưng lão không còn ngăn kịp. Lão lấy làm lạ sao Thiết Trung Đường không biết lấy sở trường để chống lại sở đoản mà lại đi lấy sở đoản chống lại sở trường. Không ngờ Ma Y Khách vừa nghĩ đến đó, thì đã nghe một tiếng “bình” rồi một tiếng thét và một bóng người bị tung cao, máu tươi tuôn ra xối xả lan ra cả một trượng. Nhìn lại thì thấy Thiết Trung Đường vẫn đứng nguyên vị trí cũ, hai mắt chàng sáng quắc. Đây là hiện tượng ngoài hiểu biết của Ma Y Khách. Mọi người đều thất kinh không tưởng nổi. Ma Y Khách thầm nghĩ: - Chiêu thức của hắn sao tiến bộ nhanh đến thế ? Có lẽ là hắn nhờ tính “ngộ” cao của hắn, còn nội lực của hắn tiến bộ như thế là do đâu ?” Điều này không chỉ một Ma Y Khách thắc mắc, mà tất cả mọi người cũng không ngờ đến. Chàng thiếu niên tú sĩ thì đang nằm hôn mê, máu chảy đầm đìa. Phong Cửu U tuy biết học trò của lão bị trọng thương, nhưng lão vẫn không hề chú ý. Thấy vậy, Trác tam nương nhắc: - Sao ngươi không đến xem đứa học trò quí của ngươi như thế nào ? Phong Cửu U than thở: - Võ công âm nhu của bản môn thì hắn không chịu học, nhưng hắn lại học thứ công phu bán mạng ấy, loại người như hắn thì chết cũng vừa rồi, quan tâm hắn mà làm gì ! Thiết Trung Đường thầm nhủ: “Lão là một người độc ác, chỉ có Trầm Phủ Bạch mới xứng học trò của lão.” Chàng nhìn quanh một vòng nhưng không thấy có Trầm Phủ Bạch. Trước đó Thiết Trung Đường có nhìn thấy Trầm Phủ Bạch, nhưng bây giờ không biết hắn đã đi đâu. Chàng cũng ngạc nhiên, Trầm Phủ Bạch tuy võ công không cao, nhưng lòng dạ của hắn thì thật là quỷ kế đa đoan. Cũng trong lúc ấy, chợt nghe Ma Y Khách hét to: - Không xong rồi ! Cùng với tiếng la, một luồng âm phong lạnh thấu xương ào đến nhưng vẫn không hề nghe có tiếng gió, nhắm vào Thiết Trung Đường. Thiết Trung Đường thấy hơi lạnh, rõ ràng chàng đã bị Phong Cửu U ám toán. Chàng thất kinh lùi lại mấy bước, rồi ngồi xuống. Bên tai chàng chỉ nghe tiếng nạt của Ma Y Khách : - Ngươi là một bậc tôn sư mà lại hành động như kẻ tiểu nhân, ngươi không sợ người khác khinh bỉ hay sao ? Lại nghe tiếng nói của Phong Cửu U : - Chẳng qua ta chỉ thử hắn, đã là ra giang hồ thì con mắt phải thấy khắp bốn phương, tai phải nghe đủ tám hướng. Ai ngờ hắn cũng chỉ là một tên vô dụng. Kế đến là nghe tiếng chưởng phong. Rõ ràng là hai người đang đánh nhau kịch liệt. Thiết Trung Đường thầm nghĩ: “Cửu U âm phong quá lợi hại…” Chàng không nghĩ gì khác, chỉ mong đẩy âm phong ra ngoài thân thể, nên chàng cứ ngồi điều tức. Nhưng chàng lại nghĩ đến bọn Tư Đồ Tiếu thấy chàng đang bị thương chính là cơ hội để chúng trả thù thì bọn chúng đâu dễ cho chàng có thì giờ điều tức. Trong chớp mắt, biết bao nhiêu ý niệm khởi lên thì làm sao mà vận công đẩy chất độc ? Điều mà Thiết Trung Đường nghĩ tới không sai bởi nghe tiếng Trác tam nương : - Võ công của Phong lão tứ không thể nào địch nổi với tiểu hoàng tử, thì có ta ra tay giúp hắn. Miệng Trác tam nương thì nặng lời với Phong Cửu U, nhưng chiêu thức của bà ta lại nhắm vào Ma Y Khách. Phong Cửu U cười nham hiểm: - Mắng càng tốt, càng tốt. Một mình Ma Y Khách làm sao địch nổi với hai người. Sau mười chiêu đã thấy có phần nguy kịch. Thủy Linh Quang lại vừa tỉnh sau một giất ngủ dài. Số là thiếu phụ áo đen giữ nàng bị kích thích quá độ nên đã điểm vào huyệt ngủ của nàng để cho nàng an thần. Thiếu niên tú sĩ vẫn hôn mê. Thần phủ lực sĩ vẫn đứng nguyên trợn tròn hai mắt. Tư Đồ Tiếu và Hắc Tinh Thiên đưa mắt nhìn nhau không nói. Hai người này như hiểu ý, nhất tề chuyển động thân hình nhắm phía Thiết Trung Đường xông tới. Thiết Trung Đường nghe có tiếng chân đi tới, bản thân chàng thì không còn khí lực để chống trả, chàng thở dài một tiếng: - Thôi hết rồi ! Chợt nghe một thiếu phụ áo đen hỏi: - Hai ngươi muốn gì ? Tư Đồ Tiếu cười giả lả: - Không có gì ! Thiếu phụ áo đen lại nói: - Nếu không có gì thì không được hành động. Trong lòng Tư Đồ Tiếu mắng thầm, hắn biết rằng cơ hội này nếu không thực hiện được thì đến bao giờ mới phục thù đối với Thiết Trung Đường. Trước đây Tư Đồ Tiếu đã chứng kiến võ công của thiếu phụ này nên hắn phải đứng trơ, không dám động đậy. Trong lòng hận thiếu phụ vô cùng, nhưng miệng hắn lại che giấu bằng một nụ cười. Thiết Trung Đường thở phào nhẹ nhõm, chàng chợt nghe có tiếng người nói: - Hãy vận công mạnh lên ! Lại có một bàn tay đặt vào phía trên hậu tâm của chàng. Thì ra khi chàng thoái lùi, chàng đã đi vào chỗ mấy thiếu phụ áo đen, chưởng lực là của một thiếu phụ trợ sức cho chàng. Trong chớp mắt, Thiết Trung Đường cảm thấy có khí dương từ hậu tâm chạy lên, nên chân khí sẵn có trong chàng theo đó mà phát động. Nên biết rằng, chân khí của Thiết Trung Đường vốn thuộc dương. Kinh mạch chân khí vừa phát động nên đuổi hàn khí ra, hà huống sau hậu tâm của Thiết Trung Đường lại được trợ sức. Chỉ thấy trên đỉnh đầu chàng có luồng khí trắng bay ra, thế là toàn thân của Thiết Trung Đường ấm trở lại. Bọn Tư Đồ Tiếu biết rằng âm độc trong người Thiết Trung Đường đã trục ra hết, bọn chúng vừa kinh sợ lại vừa tức giận thiếu phụ áo đen. Bọn chúng nghiến răng trợn mắt, không biết vì sao thiếu phụ này lại giúp Thiết Trung Đường. Một lát sau, chân khí trong người Thiết Trung Đường đã được vận hành khắp người, sắc mặt chàng hồng hào trở lại. Chàng cũng cảm thấy lạ lùng. “Tại sao mấy thiếu phụ này lại đến giúp ta ?” Suy nghĩ như vậy nhưng Thiết Trung Đường chưa nói ra. Chàng lại nghe có tiếng nói chậm rãi: - Ngươi đừng lấy làm lạ, cũng đừng hỏi ta. Sau ngày này hãy mau mau tới đảo Thường Xuân thì sẽ hiểu tất cả. Thiết Trung Đường vụt đứng dậy, chàng muốn hỏi nhưng đã thấy mấy thiếu phụ ngồi xuống như tượng đá, đầu họ trùm khăn voan đen che mặt nên không thấy rõ mặt họ. “Thường Xuân đảo … Thường Xuân đảo..”.. Cái tên này hình như Thiết Trung Đường từng được nghe qua nhưng chẳng biết nó ở chỗ nào, nhưng chàng thấy thái độ của bốn thiếu phụ áo đên nên không muốn hỏi nữa. Thiết Trung Đường đưa mắt nhìn cuộc đấu, thấy Ma Y Khách đã toát mồ hôi, chàng hét lên một tiếng: - Phong Cửu U, ngươi xem có đả thương được ta hay không ? Phong Cửu U thấy Thiết Trung Đường, lão thất kinh. Thiết Trung Đường liền phóng tới. Chàng nhắm vào Phong Cửu U đánh ra hai chiêu. Tinh thần của Ma Y Khách rất phấn chấn nhưng chân lực của lão bị tiêu hao quá nhiều. Lúc này Phong Cửu U đã bị Thiết Trung Đường tách ra nhưng Ma Y Khách vẫn không địch nổi một mình Trác tam nương. Trác tam nương thì cú chạy nhảy khắp bốn phía. Khi bên này khi bên khác, bỗng nhiên bà ta cười nói: - Phong Cửu U, lực sĩ của ngươi chết rồi sao ? Phong Cửu U thấy Thiết Trung Đường trúng một chưởng của lão nhưng vẫn phục hồi, nên lão vừa kinh hoàng vừa nghi ngờ. Khi ấy lão nghe tiếng của Trác tam nương, lão thấy mừng thầm, liền gọi lớn: - Thần phủ lực sĩ đâu rồi ? Hãy mau đến giúp ta giết thằng này ! Thần phủ lực sĩ liền múa búa xông tới. Thấy vậy, Phong Cửu U nở nụ cười nham hiểm: - Đấu với ngươi chẳng cần phải hai người. Phong Cửu U lách mình nhảy qua trợ chiến với Trác tam nương. Còn Thần phủ lực sĩ thì múa búa đánh vào Thiết Trung Đường. Thiết Trung Đường vừa kinh hoảng vừa vội vàng gọi: - Ma thúc … Ma thúc … thúc … Thần phủ lực sĩ như không chú ý gì cứ múa búa ra chiêu. Chiêu nào cũng muốn giết đối thủ. Nếu Thiết Trung Đường chỉ sơ xuất một chút tức thì mất mạng ngay. Hai người đấu với nhau, nhưng Thiết Trung Đường tự nhiên là phải bại bởi chàng không dám ra chiêu. Thấy vậy Tư Đồ Tiếu vỗ tay cười ha hả: - Hay quá ! Chú cháu giết nhau. Thật là hay. Thiết Trung Đường vừa sợ vừa hoảng, các chiêu thức trở nên rối loạn. Tình hình của Ma Y Khách còn khốn đốn hơn chàng. Trong mười chiêu vẫn chưa ra được một chiêu. Tử Tâm kiếm khách Thịnh Tôn Hiếu không nhẫn tâm nhìn cái cảnh ấy. Còn cha con Lý Lạc Dương thì cũng muốn vào giúp sức, nhưng võ công của họ so với những người này còn quá thấp. Cũng trong lúc ấy, từ sau bức rèm đen có tiếng nói ngọt ngào vọng ra: - Trước khi ta ra mặt, người nào dám động thủ ! Tiếng nói ấy tuy rất nhỏ, dịu dàng nhưng nghe như tiếng sấm. Cả Phong Cửu U và Trác tam nương vội phóng lùi hơn trượng, Phong Cửu U lại hét: - Thần phủ ở đâu ? Sao chưa dừng tay ? Thần phủ vừa tung búa lên thì nghe lệnh của Phong Cửu U, lão liền dừng ngay đường búa. Nếu lão không có thần lực kinh hồn thì không thể thu búa lại được. Chỉ có Thiết Trung Đường mới biết mẫu thân của Ma Y Khách không còn chân lực, đồng thời thân thể của bà ta như vậy. Bây giờ tuy bà ở sau bức rèm nói vọng ra, chứ bà ta không thể nào xuất đầu lộ diện. Không ngờ thấy bức rèm vừa được vén lên, và có một người từ từ bước ra. Bà ta mặc áo bào phủ sát đất, đôi mắt trong như nước hồ thu, tay chân dịu dàng như cành liễu, dung mạo rất đẹp, đẹp đến nổi không thể nào miêu tả được. Phong thái của bà ta chẳng khác nào một mệnh phụ cao sang. Mọi người trông thấy đều thất sắc. Ma Y Khách thì lạy xuống sát đất, bốn thiếu nữ áo đen bỗng nhiên cũng đứng dậy. Thiết Trung Đường không thể tin vào mắt mình. Điều mà mọi người kinh hoàng là vị phu nhân này đã biệt tích gần hai mươi năm nay thế mà đến nay dung nhan của bà vẫn không thay đổi. Chẳng thấy già đi một chút nào. Nếu nhưng không có nội khí tuyệt hảo thì không thể nào giữ được. Nỗi kinh hoàng của Thiết Trung Đường là chính mắt chàng đã thấy tận mắt hình dáng của phu nhân trên thuyền. Nếu không phải do trời giúp thì thật là điều khó tin. Nếu không phải là do trời thì làm gì có đạo lý nào để giải thích. Thiết Trung Đường nhìn phu nhân một lát rồi cũng lạy xuống đất. Nghe tiếng phu nhân hỏi: - Trác tam nương, đã nhiều năm không gặp nhau, ngươi vẫn khỏe chứ ? Trác tam nương cúi đầu đáp: - Nhờ phước đức của phu nhân. Phu nhân lại hỏi: - Còn Phong lão tứ ? Phong Cửu U lúng túng: - Nhờ … nhờ.. Vốn lão cũng muốn bắt chước câu nói của Trác tam nương, không ngờ chỉ mấy tiếng “nhờ phước đức của phu nhân” lão cũng không nói được. Phu nhân hỏi tiếp: - Vừa rồi người nào động thủ, không phải hai người chứ ? Phong Cửu U nói liên hồi: - Không … không… Phu nhân nói: - Nhựt Hậu cũng là một tiên tử đâu có lỗ mãng như vậy được. Người thiếu phụ áo đen xen lời: - Phu nhân nói rất phải ! Giọng nói của mấy thiếu phụ áo đen có vẻ giữ bình tĩnh, nhưng thái độ xem có vẻ bất an. Sắc mặt của phu nhân như xịu xuống, rồi mắt phu nhân quét qua bọn Tư Đồ Tiếu hỏi: - Bọn ngươi đấy hả ? Tư Đồ Tiếu vội vã: - Dạ không … Hắn chỉ nói đến tiếng thì hai hàm răng của hắn đánh vào nhau nghe lập cập. Phu nhân nói chậm rãi: - Thế là không ai động thủ cả, như vậy là ta đã nghe sai rồi. Tất cả mọi người đều cúi đầu. Nếu có ai muốn nói “phu nhân không nghe nhầm” cũng không dám mở miệng. Phu nhân cười nhạt: - Phong lão tứ với Trác tam nương đã nhiều năm không gặp nhau, chắc đã luyện thành tuyệt kỹ, hôm nay đến đây để biểu diễn phải không ? Trác tam nương phân trần: - Thưa phu nhân, đó là do Phong lão tứ muốn đến, còn tiểu muội vốn không biết gì cả! Nghe Trác tam nương đổ tội cho mình, Phong Cửu U thất kinh. Lão ấp úng: - Ngươi … ngươi … Lão sợ hãi, tuy lão muốn biện bạch nhưng trên mặt lão gân xanh nổi lên miệng nói không ra lời. Phu nhân thở dài một tiếng nhẹ rồi nói: - Các ngươi đã đến đây, không lý lại để về không, nếu các ngươi không muốn động thủ với ta thì làm gì ? Mọi người đều không ai dám hé môi. Phu nhân trầm ngâm một lát rồi nói chậm rãi: - Thôi cũng được, hôm nay ta sẽ cho đồ đệ của ta tiếp các ngươi vài chiêu cũng tốt. Phu nhân ngừng một lát rồi nói tiếp: - Ta chỉ truyền võ công cho Thiết Trung Đường chỉ trong một ngày, ắt là không phải địch thủ của các ngươi. Nên ta mong muốn các ngươi nhẹ tay một chút. Mọi người nghe Thiết Trung Đường học võ công có một ngày mà lại đã chấn thủ như thế nên đều ngơ ngác. Phu nhân gọi: - Trung Đường, con đứng dậy tiếp các vị tiền bối vài chiêu. Thiết Trung Đường liền đứng dậy, chàng có cảm giác sức sống trong người thật sung mãn. Chàng nghe từng tiếng của phu nhân như tiên nữ ấy gọi chàng là đồ đệ, chàng hết sức vui mừng. Phong Cửu U thầm nghĩ: “Đồ đệ thì như vậy, thì sư phụ còn như thế nào. Mình đánh bại được đồ đệ đến khi sư phụ nhào ra thế là mình toi mạng.” Lão liếc nhìn Trác tam nương, bỗng nhiên lão vỗ vào bụng la lên: - Ôi chao ! Không xong rồi, đau bụng quá ! Muốn … muốn … Lão vừa nói đến chữ muốn liền phóng mình đi. Chỉ nghe phu nhân nói: - Phong lão tứ đã bị đau bụng rồi, con hãy ra vài chiêu với Trác tam nương ! Trác tam nương nói vội: - Phu nhân chỉ nói đùa thôi. Chứ tiểu muội sao lại động thủ với Thiết thế đệ được. Trác tam nương lại tươi cười nói tiếp: - Thưa phu nhân ! Tiểu muội vốn chờ phu nhân đã mấy ngày rồi. Nay được diện kiến, tiểu muội xin bái biệt. Trác tam nương vừa nói xong liền phi thân đi ngay. Mấy thiếu phụ áo đen nhìn nhau rồi thả Thủy Linh Quang xuống, cũng cuốn gói đi theo. Bọn Tư Đồ Tiếu thấy tình hình chuyển biến không thuận lợi gì nên cũng nhìn nhau chuyển gót chuồn mất. Chợt nghe tiếng hét của Phong Cửu U : - Thần phủ lực sĩ đâu ? - Có mặt! Thần phủ lực sĩ vừa muốn cất bước thì Thiết Trung Đường đã gọi: - Ma thúc ! Hãy chờ tiểu điệt một lát. Thiết Trung Đường vừa bước tới ngăn cản thì Thần Phủ lực sĩ đã giáng xuống một búa, buộc chàng phải né tránh. Trong lúc ấy thì Thần phủ lực sĩ đã phóng đi. Thiết Trung Đường nghĩ tới sự an nguy của sư môn, chàng không thể để cho Thần phủ lực sĩ tiếp tục rơi vào tay của Phong Cửu U, chàng vừa muốn đuổi theo thì đã nghe tiếng của phu nhân: - Trung Đường, con hãy trở về. Tiếng nói của phu nhân đối với Thiết Trung Đường là một sức mạnh nên chàng dừng chân với ý định sẽ bẩm báo một đôi lời với phu nhân rồi sẽ đuổi theo. Nhưng Ma Y Khách đã nói: - Thôi ngươi cứ ở đây, việc bên ngoài để ta lo liệu.. - Nhưng.. Thiết Trung Đường chưa nói hết lời thì phu nhân đã cắt ngang: - Cả hai con đều ở lại đây … Phu nhân nói chưa dứt lời thì đã thấy toàn thân của bà mồ hôi vả ra như tắm, tay chân mềm nhũn ngã xuống.