Lý Lạc Dương ngồi tránh vào một góc để quan sát toàn cục diện trong đại sảnh, thấy Thủy Linh Quang tựa vào lòng người thiếu phụ áo đen. Nhìn nàng không chỉ yếu ớt mà còn như không mở mắt ra được. Trác tam nương đang trổ tài khinh công bay qua bay lại khiến Thần phủ lực sĩ không đuổi theo kịp, nhưng lão vẫn cứ múa búa nghe vù vù, mặt khác lão cứ chạy như điên. Lão cứ chạy hàng trăm vòng vẫn không thấy chậm lại, lão cũng không hề thấy mệt mỏi. Ai cũng nghĩ lão ta như xương đồng da sắt. Còn Ma Y Khách và Phong Cửu U đấu với nhau cũng trên dưới năm mươi chiêu. Nghe Phong Cửu U nói: - Hai mươi chiêu … rồi hai mươi chiêu nữa mới được hàng ! Trác tam nương nói: - Để ta đếm thay ngươi. Một chiêu, hai chiêu, chiêu này là chiêu “Song phong thủ”, ngươi xuất chiêu hơi thối quá chừng … bốn chiêu. Thân hình Trác tam nương không ngừng qua lại, miệng của bà ta cũng nói không dứt. Chiêu thức của Ma Y Khách đã chậm dần, sắc mặt của lão cũng có mòi trầm trọng nhưng chiêu thức của Ma Y Khách thư thả, tiêu xái. Trác tam nương lại tru tréo: - Mười một chiêu, mười hai chiêu. Không được rồi, xem ra hai mươi chiêu cũng không ăn thua gì. Phong lão tứ, để ta thế ngươi ra một chiêu nghe ! Bà ta nói chưa dứt lời, thân hình đã đến kề Ma Y Khách, tay trái Trác tam nương phất nhẹ, năm ngón tay của bà ta như đoá hoa lan phất về hướng Ma Y Khách. Hai ngón cái và ngón trỏ hơi co lại thành một vòng tròn. Còn Bá Vương ngón tay còn lại, nửa duỗi nửa co điểm vào ba huyệt đạo ở hông của Ma Y Khách. Cùng lúc ấy, năm ngón tay của Phong Cửu U như năm chiếc trảo nhằm ngực của Ma Y Khách. Ma Y Khách biết rằng nếu để năm ngón tay của Phong Cửu U điểm trúng thì sẽ xuyên từ ngực ra sau lưng. Còn để cho ba ngón tay của Trác tam nương điểm vào huyệt đạo cũng không được. Chỉ trong chớp mắt Ma Y Khách lách mình một cái, lão cởi ngay chiếc áo trên thân mình rồi thuận tay liệng chiếc áo trông như một đám mây đen bay tới. Tuy chỉ là một chiếc áo nhưng từ tay Ma Y Khách phóng ra đều mang đầy chân lực. Thấy vậy, Phong Cửu U đâu dám chậm trễ, hắn hét to : - Hảo chiêu ! Rồi hắn phóng người lùi lại phía sau. Trác tam nương cũng phải tự rút tay về. Ngón tay giữa của bà ta liền đổi phương vị búng ra một cái. Ngón tay trỏ của Trác tam nương tuy không điểm trúng huyệt của Ma Y Khách nhưng chân khí của bà ta từ đầu ngón tay bay ra. Ma Y Khách cảm thấy như người lão bị cho đảo, miệng lão ứa máu chợt nghe tiếng gió tựa hồ như Thái Sơn áp đĩnh chụp xuống đầu Ma Y Khách. Nguyên do bởi Ma Y Khách cản đường thần phủ lực sĩ nên lão ta mới nện búa xuống. Ma Y Khách không dám chống đỡ mà chỉ lách mình tránh, phía sau lưng lại có tiếng: - Còn ta nữa ! Phong Cửu U ở sau lưng Ma Y Khách phóng ra một chiêu. Nếu Ma Y Khách tránh chiêu này thì phải rơi vào đường búa của Thần phủ lực sĩ, mọi người trông thấy đều giật mình lo cho Ma Y Khách. Không ngờ, Ma Y Khách dù đang bị tấn công hai phía nhưng vẫn không rối loạn, chân phải nhẹ nhàng phóng cước, tay Ma Y Khách liệng chiếc áo phủ lưỡi búa. Chiếc áo thì nhu nhuyễn, còn lưỡi búa thì cương mãnh. Nhưng nhu năng khắc cương nên chiếc áo bao trùm gọn cả lưỡi búa khiến tay của Thần phủ lực sĩ bị chấn động. Cả Ma Y Khách và lão đều ngã ra sau. Phong Cửu U vừa tránh một cước của Ma Y Khách. Bây giờ thấy thân hình của Ma Y Khách nhào xuống làm sao hắn bỏ mất thời cơ, hắn vừa cười vừa nói: - Đây là chiêu thứ mười bốn. Song quyền của hắn phóng ra. Quần hào cho rằng Ma Y Khách không thể nào tránh được quyền ấy. Người thì vui mừng, người thì lo lắng nhưng cũng có người nhắm mắt không dám nhìn. Cũng trong thời điểm ấy, chợt nghe một tiếng hét như sấm: - Phong Cửu U, ngươi dám to gan ! Một chàng thiếu niên áo đen đang đứng trước bức rèm màu đen. Nếu không phải là Thiết Trung Đường thì còn ai nữa ? Tuy Phong Cửu U là con người chưa hề biết sợ trời, sợ đất nhưng trong lúc ấy hắn cũng phải biến sắc, tay hắn sắp đụng vào áo của Ma Y Khách nhưng cả hai tay hắn phải buông thỏng xuống. Tất cả mọi người có mặt trong đại sảnh đều thất kinh. Có người thì vui mừng, có người thì thất vọng. Người đang đứng vì ngạc nhiên quá nên ngồi xuống, kẻ đang ngồi thì vụt đứng lên. Ai nấy đều la to: - Ngươi vẫn chưa chết ! Những người vui mừng quá độ, chưa kịp đứng dậy lại bị ngã xuống do vì chóng mặt. Mọi người tuy có kẻ vui người buồn khác nhau. Nhưng có một điểm giống nhau là người nào cũng không ngờ Thiết Trung Đường vẫn còn sống. Chỉ có một mình Trác tam nương vẫn tiếp tục bay qua bay lại, lo Thần Phủ lực sĩ đang đuổi theo sau lưng bà. Thần phủ chi nghe theo lệnh của Phong Cửu U mà thôi. Còn mọi việc khác lão không cần nghe không cần hỏi. Thiết Trung Đường ngang nhiên bước tới xem như không có ai trước mặt. Chẳng những chàng không có dấu hiệu gì đang chấn thương mà thần thái như sáng ra. Phong Cửu U nheo mắt nói: - Tiểu hoá tử, ngươi đã bị một quyền của Thần phủ lực sĩ thế mà vẫn còn vênh mặt chường ra đây sao ? Lão nói xong lại dang tay tiếp: - Lực sĩ hãy dừng tay ! Thiết Trung Đường nói: - Thúc thúc của ta vốn là một hảo hán anh hùng, đầu đội trời, chân đạp đất, ngươi làm cho thúc thúc ta đến hình dạng như vậy, thế là như thế nào, ngươi hãy nói mau! Phong Cửu U vẫn tỏ ra cao ngạo: - Tiểu hóa tử, không lễ độ gì cả, Phong tứ thái gia hỏi ngươi, ngươi phải cứ thật mà nói ra lại còn dám hỏi ngược ! Thiết Trung Đường cười nhạt: - Hôm nay ngươi phải nói rõ tại sao ngươi làm cho thúc thúc ta phải như thế, ngươi phải trả lại hồn cho thúc thúc ta, còn không thì hãy liệu mà giữ thân. Trác tam nương vỗ tay nói: - Chuyện lạ thì lúc nào lại không có. Nhưng trong cái năm này đặc biệt là nhiều hơn cả. Chỉ một thằng tiểu tử mà lại dám nói năng như thế đối với Phong Lăng Phong Cửu U thì quả thật lạ lùng. Phong Cửu U hỏi gặn: - Nếu không thì sao ? Thiết Trung Đường lạnh lùng: - Nếu không thì ta không còn nể mặt nữa đâu ! Thiết Trung Đường nhìn qua Trác tam nương nói: - Còn ngươi, nếu ngươi không trả Thủy Linh Quang cho ta thì cũng như lão ấy. Mọi người nghe Thiết Trung Đường nói năng ngang tàng như vậy ắt là không tránh được rắc rối. Ngay cả Ma Y Khách cũng lo lắng cho chàng. Lão chuẩn bị sẵn sàng, tùy theo tình hình mà giúp chàng. Phong Cửu U nhìn Trác tam nương, lão rất tức giận nhưng chưa dám ra tay. Bởi hai người này đều là những con người giảo hoạt. Thấy Thiết Trung Đường không chết đã là một chuyện kỳ quái rồi. Bây giờ lại thấy chàng xem như không có ai ra gì thì thế nào hắn cũng có chỗ dựa vững như núi. Chỗ dựa đó là một con người mà cả hai đều sợ. Đến khi Phong Cửu U và Trác tam nương nhìn phía sau bức rèm đen vẫn không thấy động tĩnh gì cả. Trác tam nương mới lớn tiếng: - Thì ra tiểu tử này quá vô lễ, Phong lão tứ, sao ngươi không cho nó một bài học. Phong Cửu U cười một tiếng rồi hắn nói: - Có mặt Tam nương ở đây, tiểu đệ không dám hành động trước. Thiết Trung Đường lớn tiếng hỏi: - Những điều ta hỏi,hai ngươi hãy mau trả lời, còn không thì chớ trách ta chẳng biết khách khí ! Lý Kiếm Bạch nhìn Thiết Trung Đường, hắn vừa lạ vừa phục, chỉ hận rằng bản thân hắn không được như vậy. Bọn Hắc Tinh Thiên đều là những con người vừa gian vừa giảo hoạt. Nhưng đã nhiều lần bị Thiết Trung Đường qua mặt nên hận chàng đến xương tủy. Bây giờ thấy Thiết Trung Đường như vậy, bọn chúng ngại rằng chàng sẽ âm mưu gì đây. Tư Đồ Tiếu thì vỗ vai Hắc Tinh Thiên nói: - Vì Phong lão tiền bối chưa biết võ công của hắn cao hay thấp, nên bị hắn làm cho khựng lại. Nhưng võ công của hắn thì chúng ta đều biết rõ. Hắc Tinh Thiên đồng ý: - Đúng như vậy ! Tên tiểu tử này đã gạt chúng ta nhiều lần rồi. Bây giờ chúng ta không thể để bị hắn gạt một lần nữa. Tư Đồ huynh ! Tiểu đệ ra tay trước hay là đại huynh ! Tư Đồ Tiếu chưa kịp trả lời thì đã nghe tiếng của Thịnh đại nương : - Phong lão tiền bối chẳng cần phải động thủ. Để già này dạy cho cái tên tiểu tử ấy một bài học về cái tội không kính trọng bậc tôn trưởng ! Nguyên do Thịnh đại nương đầy oán hận Thiết Trung Đường. Từ hồi nãy đến giờ Phong Cửu U và Trác tam nương chưa biết phải hành động như thế nào. Bây giờ nghe có người thay họ xem vàng đá ra sao nên cả hai người rất mừng. - Rất tốt ! Thịnh đại nương liền chống gậy đứng dậy. Thấy vậy, Thịnh Tồn Hiếu đang đứng sau lưng nói: - Mẫu thân, xin mẫu thân hãy nhường cho con ! Thịnh Tồn Hiếu lo sợ mẫu thân chàng quá nên mới nhảy ra, không ngờ Thịnh đại nương nạt: - Lần này không cần ngươi ra tay ! Bà nhảy tới trước mặt Thiết Trung Đường. Hai tay bà ta nắm trượng hét: - Hãy đến đây ! Thấy mẫu thân như vậy, Thịnh Tồn Hiếu vừa lo vừa hoảng, hắn nhìn về phía Thiết Trung Đường nói: - Thiết huynh … Tồn Hiếu tuy chưa nói ra ba chữ “hãy lưu tình” nhưng với tia nhìn của Tồn Hiếu cũng như đã nói ra. Thiết Trung Đường như hiểu ý gật gật đầu. Trác tam nương giục: - Sao ? Còn chờ gì nữa ? - Không chờ đợi gì cả. Thịnh đại nương phóng trượng ngay. Thịnh đại nương tuy tuổi đã già nhưng công lực của bà ta không già. Một trượng của bà ta quét một vòng nghe như có tiếng sấm rền. Thiết Trung Đường nhường luôn ba chiêu. Chàng nghĩ thầm: “Ta nể mặt đứa con có hiếu của ngươi, hôm nay ta tha cho ngươi một lần !” Chàng liền tung ra mấy chưởng. Với công lực của Thiết Trung Đường hiện nay, nếu so sánh vói công lực của chàng trước kia thì bây giờ đến mười lần. Mấy chưởng vừa rồi tuy chỉ tùy ý tung ra nhưng chưởng phong vẫn rất mạnh. Thịnh đại nương cũng phải khen: - Hảo tiểu tử ! Công lực tiến bộ ghê ! Bà ta không biết Thiết Trung Đường đâu chỉ tiến bộ chút đỉnh về công lực nên bà ta vẫn phóng trượng đánh xuống đầu chàng. Thiết Trung Đường chợt trở tay một cái, mọi người đều không thấy chàng trở tay như thế nào mà đã bắt được đầu trượng. Chỉ có Ma Y Khách mới biết chiêu thức ấy là một trong những chiêu thức ở trong các bức tranh trên tường. Thịnh đại nương nghe như có luồng khí lực từ đầu trượng chạy vào, bản thân không thể nào chống nổi, bà ta sợ quá đành phải liệng cây gậy. Không ngờ lúc ấy Thiết Trung Đường đã buông tay ra rồi, nhưng sức mạnh còn sót lại Thịnh đại nương vẫn không chịu nổi. Thiết Trung Đường mỉm cười hỏi: - Thịnh đại nương, bà đã bị đứt gân chưa ? Thịnh đại nương càng già, tâm hiếu thắng càng mạnh, thế mà bây giờ bà ta nói nho nhỏ: - Già rồi, già rồi, không dùng gì được cả rồi. Thấy vậy Thịnh Tôn Hiếu vội vàng nhảy ra nói với mẫu thân: - Mẫu thân, xin mẫu thân hãy nghĩ ngơi ! Thực ra Tồn Hiếu đã biết rõ. Chàng nhìn qua Thiết Trung Đường cười có ý cảm kích. Thiết Trung Đường cũng cười trả như hiểu ý. Bọn Tư Đồ Tiếu đều là hạng người giả trá, nhưng chúng không nhận ra tình trạng của Thịnh đại nương, bởi chúng chưa biết Thiết Trung Đường có nội lực mạnh đến như thế. Hắc Tinh Thiên dỏng dạc: - Để Hắc mỗ cho hắn một bài học. Phong Cửu U và Trác tam nương thấy võ công của Thiết Trung Đường lúc thì mạnh, lúc thì yếu nên không biết chắc võ công của chàng sâu cạn như thế nào. Khi nghe Hắc Tinh Thiên nói, hai người mừng rỡ: - Đúng như vậy, mau mau dạy cho hắn một bài học ! Hắc Tinh Thiên lớn tiếng: - Thiết Trung Đường ! Tuy bụng của ngươi đầy kế gian. Lần này, ta với ngươi, thương đao đối mặt một trận để ta xem ngươi còn giở trò gì nữa ! Tinh thần Thiết Trung Đường rất phấn chấn, chàng thầm nghĩ: - Nếu tổ tông của bản môn có linh thiêng thì hãy hộ trì cho con vì chư tiền nhân giết kẻ thù số một này ! Chàng liền bước tới nói: - Muốn chết sao mà dám động thủ ! Thiết Trung Đường nhìn Hắc Tinh Thiên đang đi tới. Sắc mặt của hắn đầy vẻ đắc chí, nhưng bước đi của hắn rất thận trọng. Thiết Trung Đường lại tự nghĩ: “Không đúng ! Hiện giờ chưa có mặt các vị sư phụ, sư thúc, nếu mình xem thường giết hắn. Thì, một là khỏe cho chính hắn, hai là nỗi cừu hận của sư phụ, sư thúc không tiêu được. Hà huống, bây giờ nếu mình tỏ rõ võ công của mình thì không tránh khỏi “phạt cỏ rắn sợ”, đồng thời bọn Tư Đồ Tiếu sẽ bày ra kế gian, chắc gây khó khăn mới.” Hắc Tinh Thiên thấy mặt Thiết Trung Đường thay đổi sắc mặt. Hắn cho rằng chàng sợ nên hắn càng tỏ ra hung hăng hơn. Hắn cười khoái trá : - Ta nhường ngươi ba chiêu rồi hãy xem chưởng lực của ta ! Tuy Hắc Tinh Thiên nói như vậy nhưng hắn ra chưởng ngay. Chưởng thế của hắn rất nhanh, chỉ trong chớp mắt hắn đã tung ra ba chiêu. Thiết Trung Đường vẫn lạnh lùng nói: - Ta nhường ngươi ba chiêu nào có ngại gì ! Chàng không hề ra tay mà chỉ tránh né cả ba chiêu. Nên biết rằng, Thiết Trung Đường đã khổ công nghiền ngẫm tập luyện các chiêu thức trên những bức họa của Ma Y Khách. Chỉ trong vòng bảy ngày nhưng chàng đà tiếp nhận không ít. Những chiêu thức trong tranh đều lại đạo giữ thân, chỉ thủ chứ không công. Thiết Trung Đường tránh được cả ba chiêu, so với bình thường không thể nào ngờ được. Tuy ba chưởng của Hắc Tinh Thiên rất nhanh, thế mà vẫn không đụng đến được tay áo của chàng. Ngay cả bọn cao thủ như Phong Cửu U cũng phải ngơ ngác. Còn bọn Tư Đồ Tiếu chứng kiến rõ ràng, bọn chúng cũng phải sợ hãi. Chỉ một mình Lý Kiếm Bạch không ngớt lời tán thưởng. Cả cuộc đời Hắc Tinh Thiên đã giết người không biết bao nhiêu lần. Lúc này hắn cũng phải giật mình. Tuy vậy, hắn vẫn trở tay phóng chưởng liên tục. Thiết Trung Đường có ý thể nghiệm lại võ công trên tường tức là Phong, Bế, Lan, Tỏa. Tất cả cũng đều để thủ chứ không công, nên chàng vẫn không ra chiêu. Những chiêu thức dùng để thủ này là khắc tinh của “Thất tiên nữ trận”. Sử dụng chúng để đối phó với Hắc Tinh Thiên cũng đã đủ rồi. Đã trải qua mười chiêu, chiêu thức của Hắc Tinh Thiên mỗi lúc mỗi nhanh hơn, trên trán hắn đã lấm tấm mồ hôi. Rõ ràng là những chiêu thức của Thiết Trung Đường khiến hắn lo sợ. Chợt Tư Đồ Tiếu hét lớn: - Hắc Bạch Song Tiên đang đấu với kẻ thù, bất luận đối thủ nhiều hay ít, anh em chúng ta phải nhất tề ra tay. Bạch nhị đệ, đệ có ý kiến gì không ? Tuy Tư Đồ Tiếu nói với Bạch Tinh Võ, nhưng hắn nói rất lớn, người nào cùng nghe rõ. Ý của Tư Đồ Tiếu là muốn Bạch Tinh Võ thừa lúc này ra tay. Bạch Tinh Võ không chờ Tư Đồ Tiếu nói hết lời, hắn đứng dậy nói lớn: - Chính là như vậy. Thân hình hắn chỉ nhảy một bước đến bảy thước xông vào vòng chiến. Thấy vậy, Tư Đồ Tiếu tươi cười mỉa mai: - Chỉ tiếc rằng tại chỗ này và ngay bây giờ thằng tiểu tử này không tìm ra người giúp sức. Đối thủ càng đông thì lại càng thấy chân lực của Hắc Bạch song tinh. Tư Đồ Tiếu biết rằng Ma Y Khách sẽ không ra tay. Lý Lạc Dương thì đã già, hắn không dại gì tự nhảy vào vòng nước lửa. Chính vì vậy nên Tư Đồ Tiếu mới lớn tiếng. Hắn chỉ liếc nhìn qua Lý Kiếm Bạch. Quả nhiên thấy Lý Kiếm Bạch như muốn xông ra. Nhưng khi liếc thấy Thiết Trung Đường tung hoành giữa Hắc Tinh Thiên và Bạch Tinh Võ, chàng vẫn thủ chứ không tấn công. Chỉ từng đó cũng đủ cho Lý Kiếm Bạch cùng mọi người thất kinh. Nên biết rằng một khi Hắc Tinh Thiên và Bạch Tinh Võ liên thủ đối địch thì bọn họ phối hợp chiêu thức chẳng khác gì như nước với lửa. Ngày xưa, võ công của bọn Long môn ngũ bá vẫn phải thất bại dưới sự liên thủ của Hắc Bạch song tinh. Những điều mà Tư Đồ Tiếu đã nói ra cũng rất đúng với thực tế. Huống hồ, bây giờ tiếng tăm của Thiết Trung Đường đâu đã có gì, lại đang một đấu với hai. Bọn Tư Đồ Tiếu đã từng chứng kiến võ công của chàng. Nhưng bọn họ rất lấy làm lạ. Tư Đồ Tiếu thầm nhủ: “Võ công của tên này sao tiến bộ nhanh thế, thực là hiếm có trong thiên hạ. Nếu hôm nay không trừ được hắn thì sau này làm sao mà trừ khử hắn được.” Tư Đồ Tiếu vừa nghĩ đến đó, hắn liền la lớn: - Ngũ Phúc liên minh, sống chết đều có nhau. Tư Đồ Tiếu này làm sao đứng nhìn Hắc Bạch song tinh đang khổ đấu được. Tuy hắn chỉ tự nói với mình. Thực ra, hắn muốn cho mọi người nghe. Lý Kiếm Bạch nghe xong liền nổi giận: - Lý do để Ngũ Phúc liên mình thì cũng chỉ là hạng người lấy nhiều thắng ít mà thôi. Tư Đồ Tiếu cứ xem như không nghe, hắn phóng tới nói lớn: - Hắc đại ca, Bạch nhị ca hãy dừng tay nghỉ. Để tiểu đệ cho hắn một bài học. Hắn hiểu rõ Hắc Tinh Thiên và Bạch Tinh Võ không đời nào chịu dừng tay, hắn vừa nói vừa phóng ngay mấy chiêu vào Thiết Trung Đường. Quả nhiên Hắc Bạch song tinh không hề có ý rút lui. Ngược lại cả hai người liên tục tấn công. Thấy bất bình, Lý Kiếm Bạch nổi giận: - Như thế thì còn ra gì nữa ! Chàng xăng tay áo định tham chiến nhưng Lý Lạc Dương đã chặn lại nói: - Con hãy xem đã, chốc nữa cũng không muộn. Lý Kiếm Bạch đưa mắt nhìn quanh, tại hiện trường tuy đông đảo quần hào nhưng tình huống vẫn chưa biến chuyển gì cả, chỉ thấy Thiết Trung Đường khi cao khi thấp, tránh né qua về, tránh được tất cả chiêu thức của bọn Tư Đồ Tiếu. Thì ra, Thiết Trung Đường vẫn chưa có công, như chỉ có khí nhưng không có lực, tựa hồ như chàng đang còn bệnh nặng. Nhưng bất luận chiêu thức của bọn Tư Đồ Tiếu mạnh đến đâu, chỉ thấy Thiết Trung Đường phẩy tay nhẹ thì sức mạnh của đối phương đều tiêu tán. Có khi cả thủ quyền của bọn họ nhất tề phóng ra, chàng chỉ lách mình tránh nhưng chàng vẫn không trả đòn. Lý Kiếm Bạch nhìn ngơ ngác rồi nói thì thầm: - Quyền pháp gì mà lạ vậy cà ? Ma Y Khách mỉm cười nói: - Đó là “Bệnh Duy ma quyền” Lý Kiếm Bạch vô cùng ngạc nhiên hỏi: - Như thế nào gọi là “Bệnh Duy ma quyền” ? Ma Y Khách đáp: - Đó là quyền pháp ở trên bốn bức tường Lý Kiếm Bạch trợn tròn mắt không hiểu gì cả. Phong Cửu U, Trác tam nương cùng với mấy thiếu phụ áo đen đều quay đầu nhìn lên bốn bức tường. Cả mấy người nhìn một hồi rồi quay đầu lại. Ma Y Khách lạnh lùng nói: - Mấy vị tự thị sức mình. Nếu không muốn học quyền pháp của ta thì làm sao ta giảng giải được. Trác tam nương khen: - Đúng là ngươi thông minh. Phong Cửu U nói: - Ta đâu có bệnh thì làm sao học “Bệnh Duy ma quyền” ! Nghe thế, Ma Y Khách cười ha hả: - Ngươi hiểu gì, “Bệnh Duy ma quyền” của ta.. Bỗng nhiên Ma Y Khách nhận ra câu nói của Phong Cửu U là cố ý trêu chọc mình. Còn không, với võ công của lão thì làm sao không hiểu được loại võ công ngoại hạng. Vừa nghĩ đến đó, Ma Y Khách không nói nữa. Phong Cửu U cũng khen: - Kể ra ngươi cũng thông minh. Nguyên do “Bệnh Duy ma quyền” là có cái ý “Thiên nữ tản hoa, Duy ma bất nhiễm” dù cho chiêu thức của đối phương như hoa bay kín trời nhưng vẫn không trúng vào người Thiết Trung Đường. Quyền Duy mà và Trận tiên nữ vừa tương sanh lại vừa tương khắc. Khi sử dụng quyền Duy ma có nghĩ là lấy ít thắng nhều, lấy tịnh thắng động. Trong bảy ngày khổ tâm nghiên cứu, Thiết Trung Đường đã thấy rõ tinh nghĩa của quyền Duy ma, chàng nhớ nằm lòng. Chỉ có điều cách thức biến hóa của no thì Thiết Trung Đường chưa được nhuần nhuyễn. Cả Hắc Tinh Thiên, Bạch Tinh Võ và Tư Đồ Tiếu nếu mới bắt đầu mà cả ba người liên thủ tấn công, Thiết Trung Đường chưa biến hóa được thì ắt là chàng đã bị hại. Nhưng ở đây, khi bắt đầu chỉ có một mình Hắc Tinh Thiên, đây là dịp tốt để Thiết Trung Đường thử nghiệm. Khi chiêu thức của chàng đã thuần thục thì lại thêm Bạch Tinh Võ nhảy vào. Một lần nữa giúp chàng trắc nghiệm lại chiêu thức. Cho đến khi Tư Đồ Tiếu nhảy vào trận thì Thiết Trung Đường đã thư thả đấu với cả ba người, chàng lại thấy rõ khả năng biến hóa rất tinh diệu của chiêu thức. Tất cả đều không thoát ra khỏi cái tinh nghĩa “lấy tịnh chế động” của quyền “Duy ma”. Chàng không cần phải né tránh, mà cứ đứng ngay chính giữa chẳng khác gì chống cây đứng giữa dòng nước. Những chiêu thức của bọn Tư Đồ Tiếu chẳng khác nào dòng nước đang chảy đến, nhưng lại gặp phải một người đang chống trụ đứng chính giữa nên dòng nước phải rẽ bốn phía. Phong Cửu U đứng nhìn một lát, lão cười nhạt: - Đúng, loại quyền pháp đó nó có đạo lý của nó, nhưng đó chỉ là thứ quyền pháp chỉ có bại chứ không thể nào thắng được. Chỉ có tiểu tử ấy mới học mà thôi. Khi đấu với người khác mà chỉ thủ chứ không công, thì rõ ràng chỉ chờ bại. Câu nói của Phong Cửu U quả thật đúng với tâm lý của mọi người. Chỉ có Ma Y Khách mỉm cười nói: - Ngươi hãy chờ xem. Ma Y Khách nói chưa dứt lời thì đã nghe Tư Đồ Tiếu la lớn: - Thịnh đại nương, Thịnh thế huynh. Hôm nay hai vị chỉ đứng xem hay sao ? Tử Tâm kiếm khách Thịnh Tôn Hiếu vừa muốn đáp lời: - Lấy đông để thắng ít. Thịnh mỗ chẳng bao giờ hành động. Không ngờ Thịnh Tôn Hiếu chưa kịp nói đã thấy Thịnh đại nương nhảy ra. Nguyên do, Thịnh đại nương thầm nghĩ: “Chúng ta lấy bốn chọi một thì chắc chắn là phải hạ thằng tiểu tử này!” Thế là bà ta vẫy trượng đánh vào Thiết Trung Đường. Thịnh Tôn Hiếu muốn ngăn cũng không kịp, Tư Đồ Tiếu lại nhắc: Thịnh đại nương đánh xa, chúng tôi đánh gần. Cả trên dưới, trái phải, xa gần cùng tấn công, hắn còn đường nào mà chạy khỏi. Cả bốn người đều cảm thấy rất tin tưởng phấn chấn nên nhất tề nói lớn: - Ngươi còn chạy đường nào ! Cần biết rằng bốn người này đều có tên tuổi trong giới giang hồ, nhưng bây giờ họ lại lấy bốn chọi một thì còn mặt mũi chỗ nào. Nếu lại bị Thiết Trung Đường tái sanh cho một lần nữa thì lại càng không còn mặt mũi để nhìn giang hồ. Thế là cả bốn người cùng một lòng quyết hạ Thiết Trung Đường tại đương trường để lấy lại danh dự nên họ càng ra tay độc hại hơn. Nào quyền, nào cước, nào trượng nhất tề ập tới. Thiết Trung Đường chỉ chuyển bộ như nghiêng mình, phóng ra khỏi đường chưởng và trượng. Chưởng trái của chàng quét vào mặt Hắc Tinh Thiên, thuận đà chàng bế chiêu thức của Bạch Tinh Võ, hướng phải chàng bắt trượng của Thịnh đại nương, đây chỉ là thế bắt chứ không hóa khí, thế mà Thịnh đại nương hướng một trượng quét về phía Tư Đồ Tiếu và Hắc Tinh Thiên. Bản thân đường trượng này vốn đã có sức mạnh kinh người, bây giờ Thiết Trung Đường lại thêm sức đẩy vào nên sức mạnh không lường được. Cả Tư Đồ Tiếu và Hắc Tinh Thiên đâu dám đỡ mà vội nhảy lui mấy thước. Thấy vậy, Hắc Tinh Thiên nổi giận: - Như vậy là sao ? Hai má già nua của Thịnh đại nương cũng phải ửng hồng. Riêng Tư Đồ Tiếu thì hiểu rằng chiêu ấy do Thịnh đại nương không tự chủ, nên hắn nói: - Hãy ít nói mà nên ra tay nhiều ! Cả ba người đều hận Thiết Trung Đường nên lại nhất tề xông tới. Ma Y Khách cười lớn: - Ngươi biết chưa. Đó là lấy ít thắng nhiều, lấy thủ thắng công, ai bảo rằng quyền pháp này chỉ có bại chứ không thắng ? Ma Y Khách cũng bắt chước cái cách nói của Tư Đồ Tiếu. Nên câu nói vừa rồi tuy lão mắng Phong Cửu U nhưng sự thật thì Ma Y Khách chỉ điểm cái tinh nghĩa của quyền pháp. Thiết Trung Đường vốn đã có tính “ngộ” rất cao. Nên chàng vừa nghe Ma Y Khách nói thoát nhiên đại ngộ. Chợt thấy Bạch Tinh Võ ra chiêu “Độc xà tầm huyệt”, Thiết Trung Đường tay trái phản chưởng phong một chiêu, sức mạnh thấu vai. Chiêu thức của Bạch Tinh Võ không còn tự chủ đánh vào thiết trượng của Thịnh đại nương nên cả hai người buộc phải thu hồi chiêu thức. Tay trái của Thiết Trung Đường nắm vào đầu trượng của Thịnh đại nương và đẩy hướng song chưởng của Hắc Tinh Thiên vào Tư Đồ Tiếu. Tư Đồ Tiếu thấy trượng của Thịnh đại nương và song chưởng của Hắc Tinh Thiên đều nhắm vào người hắn. Hắn thất kinh không còn kịp suy nghĩ liền phóng một chiêu “Dã mã phân tung” đánh vào hai người.