Giọng nói từ một căn nhà gỗ gần đó truyền ra. Căn nhà gỗ nhỏ màu xám, trong đám mây trắng mịt mù đó, nhất định phải chú ý lắm mới thấy được. Lục Tiểu Phụng rốt cuộc cũng thấy được... chàng chỉ thấy có căn nhà nhỏ, không thấy người. Tiếng rên rỉ còn chưa ngừng hẳn, Lục Tiểu Phụng nhịn không nổi mở miệng hỏi : - Có ai bị thương vậy? - Không bị thương gì cả, nhưng sắp chết rồi. Đây là giọng con gái. - Sắp bị anh hát cho chết mất thôi. - Cô trú ở nơi đây, dĩ nhiên là người đã chết rồi, có chết thêm lần nữa thì có hề gì. - Anh hát cái thứ đó, ngay cả quỷ sống còn chịu không nổi, huống gì là người chết? Lục Tiểu Phụng cười lớn. Trong căn nhà gỗ lại có tiếng người hỏi ra : - Anh có biết người lúc nãy cứu anh là ai không? - Là cô? - Không sai tí nào, chính là tôi. Giọng của cô thật ngọt ngào : - Tôi họ Diệp, tên là Diệp Linh, mọi người gọi tôi là Tiểu Diệp. - Tên hay lắm. - Tên của anh cũng hay lắm, nhưng tôi không hiểu, một gã đàn ông tại sao lại tên là Tiểu Phụng Hoàng? Nụ cười của Lục Tiểu Phụng biến ra nụ cười khổ, chàng nói : - Tôi tên là Lục Tiểu Phụng, không phải là Tiểu Phụng Hoàng. Diệp Linh lại hỏi : - Như vậy có gì là khác? Lục Tiểu Phụng nói : - Phụng hoàng là một đôi, phụng là con trống, hoàng là con mái. Chàng chầm chậm bước tới, căn nhà gỗ bỗng yên lặng trở lại, một hồi thật lâu, mới có tiếng Diệp Linh thở nhẹ ra nói : - Tôi chỉ bất quá là một chiếc lá nhỏ, đã không có một đôi, cũng không biết là trống, hay là mái. Lục Tiểu Phụng nói : - Chuyện đó cô khỏi phải lo, tôi bảo đảm chỉ cần nhìn là biết ngay cô là trống hay là mái. Chàng bỗng đẩy cánh cửa ra, rồi bước vào nhà. Bên ngoài nhìn vào, căn nhà này đã nhỏ đến đáng thưong, bước vào trong, lại càng giống như một chuồng bồ câu. Nhưng bồ câu tuy nhỏ, ngũ tạng đều có đầy đủ, căn nhà này cũng vậy, nhà người ta có gì, căn nhà này hầu như cũng không thấy thiếu, thậm chí còn có chỗ đi cầu. Lục Tiểu Phụng không phải là người có hứng thú gì nhiều với nhà cầu, hiện tại chàng chú ý đến cái thùng cầu này, chỉ vì lúc chàng bước vào, cô bé đang mặc bộ y phục màu hồng ngồi trên đó, mặc y phục chỉnh tề ngồi trên đó, mở cặp mắt tròn xoe đen lánh nhìn Lục Tiểu Phụng. Lục Tiểu Phụng đỏ mặt cả lên. Bất kể ra sao, con gái người ta đang ngồi nơi đó, đàn ông con trai không thể nào xông xáo vào như vậy. Nhưng đã lỡ xông vào rồi, muốn trốn ra, không phải lại càng không phải lắm sao? Người có tội kể tội mình ra trước, Lục Tiểu Phụng đảo quanh tròng mắt, bỗng cười nói : - Bình thường cô hay ngồi trên chỗ này tiếp khách sao? Diệp Linh làm vẻ nghiêm trang lắc đầu nói : - Chỉ có hai trường hợp tôi muốn vào ngồi nơi đây. Có một trường hợp ai ai cũng đều biết không cần phải hỏi ra, còn trường hợp kia là gì nhĩ? Diệp Linh nói : - Là lúc trong đó có thứ gì muốn chui ra. Lục Tiểu Phụng lại bật cười. Trong đó còn có thứ gì chui ra được nữa? Ngoài mùi hôi thối ra, còn có gì khác bây giờ? Diệp Linh nói : - Anh có muốn xem thử trong đó có gì không? Lục Tiểu Phụng lập tức lắc đầu : - Không muốn. Diệp Linh nói : - Chỉ tiếc là anh không muốn xem cũng phải xem. Lục Tiểu Phụng hỏi : - Tại sao? Diệp Linh nói : - Bởi vì những thứ trong này đều giao hết cho anh. Lục Tiểu Phụng hỏi : - Tôi không muốn cũng không được? Diệp Linh nói : - Dĩ nhiên là không được. Nhìn cô đứng dậy, mở nắp thùng cầu ra, Lục Tiểu Phụng cơ hồi nhịn không nổi muốn xông vội ra cửa. Chàng không chạy ra. Mùi vị của thùng cầu không những không thối tí nào, mà còn rất thơm. Mùi thơm bay ra xong lại tiếp theo đó là một cặp chim én, một đôi bươm bướm. Chim én và bươm bướm bay ra khỏi cửa sổ rồi, Diệp Linh lại tiếp tục như đang làm trò ảo thuật, cô lôi từ trong thùng cầu ra một bộ đồ mới tinh, một đôi giày ngủ, một bình rượu nhỏ, một đôi đũa, một cái nồi bằng đất, một cái thìa múc canh, bốn năm cái bánh bao, còn có một bó hoa tươi. Lục Tiểu Phụng nhìn muốn si ngốc cả ra. Không ai có thể ngờ được trong thùng cầu lại lôi ra được bao nhiêu thứ đó. Diệp Linh nói : - Chim én và bươm bướm là có ý nói chúng tôi hoan nghênh anh lại đây, y phục và giày dép nhất định là vừa với người của anh, rượu là Trúc Diệp Thanh để lâu năm, nồi bằng đất có nấu con gà tiềm trong đó, bánh bao cũng vừa mới ra lò đó. Cô ngẩng đầu lên, nhìn Lục Tiểu Phụng, rồi hững hờ nói tiếp : - Những thứ này anh thích hay không thích? Lục Tiểu Phụng thở ra nói : - Thích muốn chết luôn. Diệp Linh hỏi : - Anh có nhận không? Lục Tiểu Phụng nói : - Không nhận là con chó. Diệp Linh bật cười, cô cười tươi như một đóa hoa, như một cục đường, như một con hồ ly nhỏ. Con hồ ly nhỏ có thể hại chết người, cũng có thể mê chết người được. Lục Tiểu Phụng nhìn cô, nhịn không nổi lại thở ra nói : - Cô là con mái, chắc chắn là con mái. Hoa tươi vừa được cắm vào bình, rượu đã lọt vào trong bụng Lục Tiểu Phụng. Tiểu Diệp nhìn chàng nốc rượu Trúc Diệp Thanh xanh biếc như nốc nước lã vào bụng, hình như không những cảm thấy kinh kỳ, còn cảm thấy tiếc rẻ, cô than thở một hồi rồi nói : - Chỉ sai có một điểm. Lục Tiểu Phụng không hiểu. Tiểu Diệp đang giải thích : - Có người nói, anh có cơ trí, võ công, tửu lượng, mặt dày, hiếu sắc, rất ít người bì kịp. Lục Tiểu Phụng đặt bình rượu xuống, vừa cười vừa nói : - Bây giờ cô đã thấy tửu lượng của tôi rồi đó. Diệp Linh nói : - Tôi cũng thấy võ công của anh rồi, lúc nãy anh không rớt xuống, ngay cả tôi cũng phải phục anh đó. Lục Tiểu Phụng nói : - Nhưng tôi không phải là kẻ hiếu sắc, vì vậy điểm này bị sai rồi. Diệp Linh nói : - Điểm đó không sai đâu. Lục Tiểu Phụng tức giận lên, chàng hỏi : - Tôi có vô lễ với cô bao giờ chưa? Diệp Linh nói : - Không có, đến giờ vẫn chưa, nhưng lúc anh nhìn tôi đó, cặp mắt của anh cứ như... Lục Tiểu Phụng vội vã ngắt lời cô : - Cô nói có điểm nào sai? Diệp Linh cười cười nói : - Mặt anh chẳng dày gì lắm, anh còn biết đỏ mặt. Lục Tiểu Phụng nói : - Không lẽ cô nghĩ rằng cả đời tôi chưa bao giờ đỏ mặt sao? Không lẽ cô tin lời người ta nói đến mức đó sao? Diệp Linh chớp mắt, hỏi ngược lại : - Anh có biết ai nói những lời đó không? Lục Tiểu Phụng không biết : - Ai? Diệp Linh nói : - Lão Đao Bả Tử. Người đó, cái tên đó, tại sao lại có một ma lực lớn như vậy? Lục Tiểu Phụng hỏi dò : - Ông ta là lão đại của bọn cô? Diệp Linh nói : - Không những là lão đại của chúng tôi, mà còn là ông chủ của chúng tôi, ông già của chúng tôi. Lục Tiểu Phụng nói : - Ông ta rốt cuộc là một người như thế nào? Diệp Linh nói : - Làm mọi người cam tâm tình nguyện nhận ông ta là cha của mình, anh nghĩ ông là là hạng người như thế nào? Lục Tiểu Phụng nói : - Tôi không biết, trước giờ chưa có ai chịu làm con tôi, trước giờ tôi cũng không muốn làm con của ai. Diệp Linh nói : - Anh chỉ bất quá muốn biết họ tên lai lịch của ông ta thôi chứ gì? Lục Tiểu Phụng không thể phủ nhận : - Quả thật tôi muốn biết, muốn biết chết đi được. Diệp Linh lạnh lùng nói : - Nếu anh muốn biết thật, e rằng sẽ muốn luôn cái mạng của anh đó. Vẻ mặt của cô bỗng trở thành nghiêm trang : - Nếu anh muốn sống cho yên ổn nơi đây, thì anh đừng đi dò thám chuyện người khác, nếu không... Lục Tiểu Phụng hỏi : - Nếu không thì sao? Diệp Linh nói : - Nếu không dù võ công anh có cao cường gấp trăm lần đi nữa, anh cũng sẽ tùy thời tùy lúc bị mất tích đó. Lục Tiểu Phụng hỏi : - Mất tích? Diệp Linh nói : - Mất tích có nghĩa là, tự dưng con người anh không thấy đâu, trên đời này nhất định không ai biết anh đã đi về đâu. Lục Tiểu Phụng hỏi : - Nơi đây thường hay có người bị mất tích sao? Diệp Linh nói : - Thường có. Lục Tiểu Phụng thở ra, chàng cười khổ nói : - Tôi cứ ngỡ nơi đây an toàn lắm, quy củ lắm. Diệp Linh nói : - Nơi đây vốn rất có quy củ, có ba thứ quy củ. Lục Tiểu Phụng hỏi : - Ba thứ quy củ gì? Diệp Linh nói : - Không được tìm hiểu quá khứ người khác, không được mạo phạm Lão Đao Bả Tử, lại càng không được vi phạm mệnh lệnh của ông ta. Lục Tiểu Phụng hỏi : - Ông ta muốn tôi làm gì, tôi sẽ phải làm vậy? Diệp Linh gật đầu, nói : - Ông ta nói anh ăn cức, anh sẽ ăn cức. Lục Tiểu Phụng chỉ còn nước cười khổ. Diệp Linh lại hỏi chàng : - Anh có biết tại sao tôi lại đây nói cho anh biết bao nhiêu đây chuyện? Nụ cười của Lục Tiểu Phụng bỗng biến thành khoan khoái : - Dĩ nhiên là vì cô thích tôi. Diệp Linh cũng cười theo : - Xem ra ông ta cũng không sai điểm nào, mặt anh dày dến mức, rất có thể ngay cả mủi thương cũng đâm không thủng vào. Cô cười còn tươi hơn cả hoa, còn ngọt ngào hơn cả đường, cô nhỏ nhẹ nói tiếp : - Nhưng nếu anh vi phạm quy củ của tôi, tôi sẽ lột cái lớp da dày trên mặt của anh làm đôi giày ngủ cho tôi. Lục Tiểu Phụng nhịn không nổi lại cười khổ : - Ít ra cô cũng nên nói cho tôi biết cô có quy củ gì chứ. Diệp Linh nói : - Tôi chỉ có hai quy củ, không được đụng tới Đại Diệp Tử, không được để đàn bà bước vào cửa nhà Lục công quán. Lục Tiểu Phụng hỏi : - Đại Diệp Tử là một người? Diệp Linh nói : - Đại Diệp Tử là chị của Tiểu Diệp Tử, Lục công quán là công quán của Lục Tiểu Phụng. Lục Tiểu Phụng hỏi : - Lục công quán nằm ở đâu? Diệp Linh nói : - Chính là nơi đây. Cô lại nói tiếp : - Bắt đầu từ bây giờ, nơi đây là nhà của anh, tối lại anh phải ngủ ở đây, ban ngày tốt nhất là anh nên thật thà nằm trong nhà, tôi có thể lại kiểm tra bất cứ lúc nào. Lục Tiểu Phụng lại bật cười, nụ cười thật kỳ quái. Diệp Linh trừng mắt lên hỏi : - Anh dám cười tôi? Lục Tiểu Phụng nói : - Không phải tôi cười cô, tôi đang cười tôi. Chàng cười không những có vẻ kỳ quái, mà còn có vẻ gì đó thật bi ai : - Tôi sống đã ba chục năm, đây là lần đầu tiên tôi có nhà riêng của mình, phòng riêng của mình. Chàng không nói hết được câu, bởi vì Diệp Linh đã bịt miệng chàng lại... lấy miệng của mình bịt lại miệng của chàng. Môi của cô mát mẻ và mềm mại. Đôi môi của hai người chỉ bất quá dính nhẹ vào nhau, cô bỗng đấm một quyền vào bụng của Lục Tiểu Phụng. Cô xuất thủ thật hung dữ và mạnh bạo. Lục Tiểu Phụng bị đấm cho gập cả người lại, cô cười khúc khích, chạy ra ngoài. - Nhớ đó, không được cho ai vào cửa. Giọng của cô đã ra tới ngoài cửa. - Nhất là không được cho Hoa quả phụ vào. - Hoa quả phụ lại là ai? - Bà ta không phải là người, bà ta là con chó cái, con chó cái ăn thịt người.