watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
16:55:1431/07/2025
Kho tàng truyện > Truyện Kiếm Hiệp > Tác Giả Khác > U Linh Sơn Trang - Cổ Long - Trang 23
Chỉ mục bài viết
U Linh Sơn Trang - Cổ Long
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Trang 11
Trang 12
Trang 13
Trang 14
Trang 15
Trang 16
Trang 17
Trang 18
Trang 19
Trang 20
Trang 21
Trang 22
Trang 23
Trang 24
Trang 25
Trang 26
Trang 27
Trang 28
Trang 29
Trang 30
Trang 31
Trang 32
Trang 33
Trang 34
Trang 35
Trang 36
Trang 37
Trang 38
Trang 39
Trang 40
Trang 41
Trang 42
Trang 43
Trang 44
Trang 45
Trang 46
Trang 47
Trang 48
Trang 49
Trang 50
Tất cả các trang
Trang 23 trong tổng số 50

 

Hồi 09-3

Chàng đang tính cùng cái bóng bàn chuyện trao đổi, cái bóng đã không còn thấy đâu, sau đó chàng lại nghe tiếng chân của Diệp Linh.
Lần này tiếng chân của cô nghe nặng nề hơn lúc trước, Diệp Linh chạy lại nhanh hơn lần trước, trong tay cô đang cầm một nhánh thuốc không biết tên, hiển nhiên cô mới hái, vừa ngừng lại cô đã thở hồng hộc nói :
- Ăn vào đi!
Lục Tiểu Phụng giật mình lên :
- Cô muốn tôi nuốt mấy đám cỏ hoang loạn xà ngầu này sao?
Diệp Linh vênh mặt lên nói :
- Đây không phải là cỏ dại, đây là thuốc cứu mạng, tôi đi kiếm cực khổ về cho anh đấy.
Cô lại giải thích :
- Muốn giải khai huyệt đạo cho anh cũng dễ thôi, nhưng huyệt đạo của anh giải khai rồi, lỡ chất độc công vào trái tim, không phải là tôi hại anh sao, vì vậy tôi nhất định phải kiếm thuốc giải độc cho anh trước đã.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Hiện tại hình như chất độc tôi trúng phải đã giải rồi.
Diệp Linh nói :
- Hình như còn chưa được, phải hoàn toàn giải hết thật mới được, với lại thuốc giải loại này cũng chỉ tốt cho người ta thôi, uống thêm một chút cũng không quan hệ gì.
Miệng cô nói, còn cái miệng của Lục Tiểu Phụng thì thốt không ra lời, bởi vì miệng của chàng đang ngậm đầy cả thuốc.
Chàng bỗng phát hiện ra, cái câu “thuốc hay khó nuốt” thật là chí lý, bất kể đám cỏ thuốc ấy có lợi gì cho người ta không, nhưng chàng thì nhất định sẽ không muốn thưởng thức thêm một lần nữa.
Cũng không dễ dàng gì, nhưng bao nhiêu đó cỏ thuốc dều đã nuốt vào bụng, Diệp Linh cũng thở phào ra, chớp mắt nói :
- Thế nào? Ngon miệng không?
Lục Tiểu Phụng nói :
- Ồ, ồ...
Diệp Linh hỏi :
- Nói tiếng gì lạ vậy?
Lục Tiểu Phụng nói :
- Đó là tiếng dê kêu, tôi bỗng phát giác ra mình giống như một con dê.
Diệp Linh bật cười lên, cô nhoẻn miệng nói :
- Tôi thích dê đốm lắm, lại đây để tôi bồng anh.
Quả thật cô bồng Lục Tiểu Phụng lên, sức của cô không yếu đuối tí nào.
Lục Tiểu Phụng lại giật mình lên hỏi :
- Cô bồng tôi lên làm gì? Tại sao còn không giải khai huyệt đạo cho tôi?
Diệp Linh nói :
- Hiện tại thuốc còn chưa có hiệu lực, nơi đây không nên ở lâu, tôi phải bồng anh đi chỗ khác thôi.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Bồng tôi đi đâu?
Diệp Linh nói :
- Dĩ nhiên là tới một chỗ rất tốt, một chỗ thật tốt thật tốt.
Lục Tiểu Phụng chỉ còn nước cười khổ.
Bị một cô bé cơ hồi đáng tuổi con mình bồng đi, cái mùi vị ấy quả thật không dễ chịu tí nào.
Nhưng bầu ngực của cô bé này thành thục làm sao, trên người cô lại thơm phưng phức.
Lục Tiểu Phụng chỉ còn nước nhắm mắt lại, tính bắt chước thầy chùa nhập định, Diệp Linh bỗng hát một bài đồng ca lên :
- Muội muội bảo trước nê oa oa
Yêu đáo hoa viên khứ khán hoa
Ngã khiếu oa oa thính ngã thoại
Oa oa khiếu ngã tiểu ma ma

Bài đồng ca này một nửa là Lục Tiểu Phụng đã có hát rồi, một nửa cô tự chế ra, chế biến thật là tuyệt diệu.
Lục Tiểu Phụng nghe rồi dĩ nhiên là cười dở khóc dở, chính ngay lúc đó, chàng lại phát hiện ra một chuyện chàng có muốn cười dở khóc dở cũng không nổi.
Chàng bỗng phát giác ra có gì không đúng.
Ban đầu chàng còn chưa biết rốt cuộc chỗ nào không đúng, không biết còn đỡ, biết rồi lại càng nguy, chàng bỗng cảm thấy mình biến ra một con mèo đang nằm phơi phới trên nóc nhà, một con mèo đực.
Nếu nằm hừng hực trên nóc nhà cũng còn đỡ, chỉ tiếc là chàng nằm trong lòng một cô gái vừa thơm vừa mềm, cô gái này lại khổ nổi không thể nào động tới được.
Chàng cảnh cáo mình hai ba lượt :
- Cô ta còn là một đứa bé, mình không được nghĩ đến chuyện đó, nhất định không được...
Chỉ tiếc là có những chuyện mình không muốn nghĩ tới cũng không xong, cũng như “trời phải mưa xuống, bà vợ phải ăn vụng” vậy, chẳng ai làm được gì cả.
Lục Tiểu Phụng biết thân thể mình mỗi bộ phận đang biến hóa, một thứ biến hóa mà một người đàn ông tráng kiện không thể nào đàn áp được.
Chàng chỉ hy vọng Diệp Linh không nhìn ra.
Chàng không hề quay mặt lại nhìn Diệp Linh, ngay cả liếc một cái cũng không dám liếc.
Nhưng Diệp Linh lại cứ nhìn dính vào chàng, cô bỗng hỏi :
- Cái má của anh sao lại đỏ lên vậy? Anh đang bị sốt à?
Lục Tiểu Phụng chỉ còn nước hàm hồ trả lời một câu, ngay cả chàng cũng không nghe rõ mình đang nói gì.
May mà Diệp Linh không hỏi nà theo, lại càng may mắn nữa là, chàng không thể cử động được.
Nếu huyệt đạo của chàng còn chưa bị kiềm chế, hiện tại không biết chàng đã làm chuyện gì nữa bây giờ.
Chàng không dám cả nghĩ tới.
Diệp Linh bỗng lại nói :
- Xem dáng điệu của anh, chắc là thuốc đã bắt đầu có công hiệu rồi đó.
Lục Tiểu Phụng nhịn không nổi hỏi :
- Đấy rốt cuộc là thứ cỏ gì vậy? Cỏ cứu mạng hay là đòi mạng?
Diệp Linh nói :
- Cỏ đòi mạng đó.
Cô bỗng dừng lại, thả Lục Tiểu Phụng nằm xuống trên một bãi cỏ mềm mại.
Lục Tiểu Phụng mở mắt ra, chàng mới phát hiện ra, đây là một hang núi. Diệp Linh chống nạnh đứng trước mặt chàng, cười như một con yêu tinh nhỏ.
Cô chớp mắt nói :
- Hiện tại có phải anh cảm thấy muốn chết lắm phải không?
Lục Tiểu Phụng cười khổ nói :
- Thật tình, con mẹ nó, muốn chết luôn.
Diệp Linh nói :
- Tôi biết có thứ thuốc chữa được anh.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Thuốc gì?
Diệp Linh nói :
- Tôi.
Cô chỉ vào mũi của mình :
- Chỉ có tôi mới chữa được anh.
Lục Tiểu Phụng trừng mắt nhìn cô.
Thật tình cô không còn là một đứa bé nữa, chỗ nào nên phình ra, đều đã phình lớn ra.
Lục Tiểu Phụng cắn răng, hằn học nói :
- Đấy là tự cô tìm lấy, oán không được tôi.
Diệp Linh nói :
- Tôi không oán anh, anh làm gì được nào?
Lục Tiểu Phụng không làm gì được, chàng không thể động đậy được, điểm đó lúc nãy chàng còn cho là may mắn, bây giờ đã biến thành không may mắn tí nào.
Chàng cảm thấy hình như mình tùy thời tùy lúc đều có thể bị nổ tung ra.
Diệp Linh nhìn chàng, cô cười ngặt nghẽo nói :
- Anh có biết chuyện này có lúc cũng muốn chết người lắm không?
Lục Tiểu Phụng biết.
Chàng tin rằng hiện tại khắp thiên hạ không ai biết được chuyện đó rõ ràng hơn mình.
Lại càng chết người là, chàng đã thấy cái đùi của cô.
Cái đùi của con yêu tinh nhỏ này không biết lúc nào đã thò ra ngoài quần.
Cái đùi của cô tròn lẳn rắn chắc.
Giọng nói của Lục Tiểu Phụng hình như đang biến thành tiếng rên rỉ :
- Có phải cô nhất định phải hại tôi chết cho được?
Diệp Linh dịu dàng nói :
- Tôi rất muốn cứu anh, tôi thương anh lắm mà, chỉ tiếc là...
Cô lấy một ngón tay đụng vào Lục Tiểu Phụng :
- Tôi cũng là xử nữ, trước giờ chưa có người đàn ông nào chạm vào người tôi.
Đây là lời của chị cô nói, cô bắt chước ngay cả giọng cũng giống hệt.
Lục Tiểu Phụng bỗng hiểu ra, cái trời đất bí mật riêng tư của Diệp Tuyết, thì ra cũng chẳng bí mật như cô tưởng tượng tí nào.
Diệp Linh bỗng cười nhạt nói :
- Nói thật cho anh biết, các người ở đây làm gì, tôi đều thấy cả, thấy rõ rõ ràng ràng.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Đây là chị của cô...
Diệp Linh lớn tiếng nói :
- Cô ta không phải là chị của tôi, cô ta là trời sinh kẻ thù của tôi, cái gì tôi thích, cô ta nhất định giành hết.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Tôi...
Diệp Linh lại ngắt lời chàng :
- Cô ta biết rõ ràng tôi gặp anh trước, cô ta cũng muốn lại giành, nhưng lần này tôi không nhường đâu, anh là của tôi, tôi muốn lấy anh.
Cô bỗng cười lên một tiếng, cười thật ngọt ngào, thật ôn nhu :
- Anh muốn em lấy anh cũng được thôi, anh nói sao em đều chịu cả.
Đến đó, Lục Tiểu Phụng còn biết nói gì hơn?
Hang núi tối tăm và yên tĩnh, chiều đã buông xuống.
Yên lặng được một hồi, Diệp Linh bỗng khóc lên, khóc không biết đau lòng đến bao nhiêu, làm như cô chịu biết bao là ủy khúc :
- Anh hiếp đáp em, sao anh làm được chuyện như vậy? Anh hại em cả đời rồi.
Rốt cuộc ai hiếp đáp ai? Ai hại ai?
Lục Tiểu Phụng chỉ còn nước cười khổ, nhưng chàng không dám cười ra mặt, bất kể ra sao, cô vẫn là một cô gái, và quả thật là một cô gái chưa từng có người đàn ông nào chạm vào.
Một người đàn ông nếu đã làm chuyện lúc nãy bọn họ mới làm với một cô gái, người đàn ông ấy còn nói được gì?
- Lúc nãy anh hứa với em chuyện gì, hiện tại có phải là đang hối hận không?
- Không.
- Anh thật tình không hối hận đấy chứ?
- Thật tình.
Cô cười, cười như một đứa bé.
- Đi, mình về nhà.
Cô kéo tay chàng :
- Từ đây về sau, anh là người có nhà có cửa, chỉ cần anh không đi tìm người đàn bà nào khác, em nhất định phục vụ anh như một ông hoàng.

* * * * *
 

Tịch dương ngã về Tây, bóng chiều bao trùm vạn vật.
Lục Tiểu Phụng bỗng cảm thấy mệt mỏi vô cùng, cả đời chàng chưa bao giờ có lúc nào mệt mỏi như thế này.
Đấy không phải là vì cái thứ cỏ chết người ấy, cũng không phải là cái chuyện chết người ấy. Cái mệt mỏi đó phảng phất như đến từ trong tâm khảm... Một người chỉ những lúc trong lòng đã chuẩn bị buông xuôi tất cả, mới cảm thấy mệt mỏi như vậy.
Không chừng quả thật mình cũng nên làm một người có nhà có cửa thôi.
Trong ánh tịch dương mỹ lệ đó, nhìn nụ cười ngây thơ như đứa bé của Diệp Linh, trong lòng chàng quả thật có cái cảm giác đó.
Bất kể cô đã làm chuyện gì, cô thương mình mới làm vậy.
Cô cười càng ngọt ngào, chàng nhịn không nổi cầm lấy tay cô, chính ngay lúc đó, có tiếng chuông ngân nga vọng lại, U Linh sơn trang hình như đang có yến tiệc.
Không lẽ lão Đao Bả Tử đang chuẩn bị rượu mừng cho bọn họ?

<< Lùi - Tiếp theo >>

HOMECHAT
1 | 1 | 86
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com