Hai người cứ như vậy ngồi đối diện với nhau, tôi một chén, anh một chén. Một chén ít nhất cũng tám lạng. Mười chén uống xong, gương mặt cô vẫn còn chưa đổi sắc. Đợi đến lúc uống sạch thùng rượu rồi, cô bèn đứng dậy đi luôn một mạch chẳng quay đầu lại, chẳng nói thêm một lời nào. Lúc Lục Tiểu Phụng đứng dậy, đầu của chàng đã có bề choáng váng. Lão Đao Bả Tử hỏi : - Thế nào? Lục Tiểu Phụng cười khổ nói : - Tôi không ngờ tửu lượng của cô ta khá như vậy, thật không ngờ. Lão Đao Bả Tử bỗng thở ra nói : - Ta cũng không ngờ, trước giờ ta chưa thấy nó uống rượu bao giờ. Lục Tiểu Phụng giật mình : - Ông cũng chưa thấy qua? Lão Đao Bả Tử nói : - Chưa ai thấy bao giờ, đây là lần đầu tiên nó uống đấy. Đối với một người đã uống ngất ngư choáng váng mà nói, trên đời này không có thứ gì quyến rũ hơn bằng cái giường, huống gì cái giường đó lại rất rộng, rất thoải mái. Chỉ tiếc là có người cứ nhất định không chịu để chàng thoải mái nằm yên trên giường. Vừa bước vào nhà, Liễu Thanh Thanh đã đi tìm ngay một thùng rượu, ngồi bệch xuống đất hỏi : - Ai lại uống rượu với ta? Lục Tiểu Phụng nhìn trước, nhìn sau, nhìn trái, nhìn phải, rồi cười khổ nói : - Trong nhà này hình như chỉ có mình tôi. Liễu Thanh Thanh hỏi : - Ngươi uống rượu được không? Lục Tiểu Phụng nói : -Tôi không uống có được không? Liễu Thanh Thanh nói : - Không được. Lục Tiểu Phụng chỉ còn nước ngồi bệch xuống đất uống với bà ta, lúc chàng ngồi xuống, là đã muốn say rồi. Chàng say thật. Đợi đến lúc chàng tỉnh lại, Liễu Thanh Thanh không còn trong nhà, một mình chàng nằm trên giường, ngay cả đôi giày cũng còn chưa tháo ra, đầu thì nhức như bị búa chẻ ra từng mảnh một. Chàng không muốn ngồi dậy, cũng ngồi dậy không muốn nổi, nhưng ngoài cửa sổ lại có người đang kêu réo. Cửa sổ mở ra, người bên ngoài là Độc Cô Mỹ : - Ta đã lại ba lần rồi, thấy ngươi ngủ say quá, không dám gọi ngươi dậy. - Ông tìm tôi có chuyện gì? - Cũng chẳng có chuyện gì, chỉ bất quá lâu ngày không gặp, muốn trò chuyện lai rai. Bất kể ra sao, lão ta cũng là bạn bè, bạn bè lại tìm Lục Tiểu Phụng chuyện trò lai rai, dù chàng có nhức đầu đến vỡ tung cả ra, chàng cũng không từ chối. - Tốt nhất chúng ta nên ra ngoài dạo lòng vòng, ta sợ gặp cái vị Hoa quả phụ đó. Bên ngoài vẫn còn có sương mù, sương mù lạnh lẽo và ướt át, nhưng đối với một người say rượu còn chưa tỉnh, lại rất có ích. Thương thế của Độc Cô Mỹ tuy đã thuyên giảm nhiều lắm, nhưng xem ra hình như lão đang có tâm sự. - Thật ra ta đã tính tìm ngươi từ lâu, nhưng ta sợ ngươi nổi nóng lên. - Tại sao tôi nổi nóng? - Bởi vì bọn Câu Tử là do ta giới thiệu cho ngươi, thật tình ta không biết bọn họ tính hại ngươi. Lục Tiểu Phụng bật cười : - Dĩ nhiên là ông không biết, ông là bạn của tôi, ông giúp đỡ tôi trước giờ. Độc Cô Mỹ chần chừ một lát, rốt cuộc lão thu hết can đảm nói : - Nhưng tối hôm qua, ta lại làm một chuyện sai lầm. Lục Tiểu Phụng hỏi : - Chuyện gì? Độc Cô Mỹ nói : - Tôi hôm qua ta cũng say quá, hồ đồ tiết lộ ra chuyện bí mật, hiện tại ba người bọn họ đều biết Diệp Cô Hồng bị chết dưới tay ngươi. Ba người bọn họ, dĩ nhiên là Biểu Ca, Câu Tử và Quản Gia Bà. Lục Tiểu Phụng cười không nổi. Tuy chỉ gặp mặt một lần, chàng rất hiểu con người của Diệp Tuyết, dĩ nhiên chàng lại càng hiểu Diệp Linh. - Nghe nói nơi này, hai chị em đó đều khó chọc vào lắm, bọn họ mà biết được chuyện này, nhất định sẽ lại liều mạng với ngươi! Độc Cô Mỹ nói năng rất uyển chuyển : - Tuy ngươi không sợ gì, nhưng cây thương trước mắt dễ tránh, ám tiễn khó phòng bị lắm, vì vậy... - Vì vậy làm sao? - Vì vậy ngươi nên nghĩ cách bịt miệng bọn họ lại. Lục Tiểu Phụng lại bật cười. Chàng đã hiểu ý của Độc Cô Mỹ : - Ông muốn tôi thân thiện với bọn họ một chút, đừng chống đối bọn họ, nếu bọn họ có chuyện gì tìm tôi, tôi cũng không nên từ chối. Độc Cô Mỹ nhìn chàng, lão bỗng dùng sức nắm chặt lấy tay chàng nói : - Ta làm chuyện không phải với ngươi. Nói có bảy chữ đó thôi, lão bèn đi mất, nhìn cái bóng sau lưng của lão từ từ biến đi, Lục Tiểu Phụng đoán không ra người này rốt cuộc là bạn của mình hay không, hay là tùy thời tùy lúc đều chuẩn bị bán đứng bạn bè. Hiện tại chàng chỉ có thể xác định được một chuyện, Câu Tử nhất định sẽ lại tìm chàng. Lại là chuyện gì bây giờ? Chàng ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ, cũng không công đâu đi nghĩ, bởi vì chính ngay lúc đó, một làn kiếm quang như điện xẹt, đâm lại hướng chàng đứng. Bấy giờ Độc Cô Mỹ đã đi lâu rồi, chàng cũng đã đi một đoạn đường gần về lại chỗ dãy nhà của Liễu Thanh Thanh. Ánh kiếm từ phía sau mái ngói đâm lại, không những nhanh nhẹn, mà còn rất chính xác. Không những chính xác, mà còn rất cay độc. Chàng không ngờ nơi đây còn có người muốn ám toán mình, chàng cơ hồ đã hoàn toàn không còn chỗ để tránh né đỡ gạt. May mà chàng là Lục Tiểu Phụng, may mà chàng còn có tay. Chàng đột nhiên thò hai ngón tay ra kẹp một cái. Trên đời này có hàng ngàn hàng vạn người, mỗi người đều có tay, mỗi bàn tay đều có ngón. Nhưng hai ngón tay của chàng lại chắc chắn là có giá trị nhất, bởi vì hai ngón tay ấy đã cứu mạng chàng không biết bao nhiêu lần. Lần này cũng không ngoại lệ. Ngón tay vừa kẹp lại, lưỡi kiếm đã dính cứng giữa ngón tay. Lưỡi kiếm lạnh ngắt, kiên cường mạnh mẻ, vẫn không giựt ra khỏi được hai ngón tay của chàng, chàng ngẩng đầu lên, bèn thấy một cặp mắt mỹ lệ mà tàn bạo. Diệp Tuyết đang nhìn chàng. Lục Tiểu Phụng đang thở ra trong bụng, chàng cười khổ hỏi : - Cô đã biết rồi sao? Diệp Tuyết lại nhìn chàng đăm đăm một hồi, mới chầm chậm gật đầu nói : - Hiện tại ta mới biết, Lục Tiểu Phụng quả không hổ là Lục Tiểu Phụng, tốt cuộc ta không tìm lầm người. Giọng nói của cô không có chút gì thù hận, Lục Tiểu Phụng lập tức hỏi dò : - Cô tìm tôi? Có phải là tìm tôi để giết không? Diệp Tuyết nói : - Ta chỉ bất quá muốn xem cái chiêu tuyệt kỹ vang danh thiên hạ của ngươi ra sao, nếu ngươi đỡ được chiêu kiếm của ta, ngươi là người ta muốn tìm. Lục Tiểu Phụng hỏi : - Nếu tôi chết dưới lưỡi kiếm của cô thì sao? Diệp Tuyết nói : - Thì cũng đáng thôi. Lục Tiểu Phụng không nhịn nổi phải cười khổ. Chàng vẫn còn chưa chết, dĩ nhiên chàng phải hỏi : - Hiện tại tôi là người cô đang tìm chưa? Diệp Tuyết gật gật đầu nói : - Anh theo tôi. Đi hết con đường nhỏ quanh co, xuyên qua một khu rừng âm u, rồi lại đi qua một trái núi, đã nghe được tiếng nước chảy. Nước chảy không gấp lắm, chảy tới nơi đây rồi đổ vào một cái hồ nhỏ, bốn bề núi non xanh biếc, sương mù cũng bớt đi, nếu một người được ngồi bên hồ nửa ngày trời, nhất định sẽ quên được bao nhiêu là buồn phiền. - Không ngờ trong U Linh sơn trang cũng có một nơi mỹ lệ yên tĩnh như vậy. Con nít thường thường hay có một khoảng trời đất nho nhỏ bí mật của riêng chúng nó, nơi đây hiển nhiên là của Diệp Tuyết. Tại sao cô lại đem Lục Tiểu Phụng lại đây? - Cô muốn tôi làm gì vậy? Lục Tiểu Phụng nhịn không nổi mở miệng hỏi. Diệp Tuyết đứng bên hồ, nhìn về dãy núi xa xa, cô xỏa nguyên mái tóc mềm mại như suối cho rớt xuống hai bên bờ vai. Giọng nói của cô cũng nhẹ nhàng bình tĩnh như mặt nước, nhưng những lời cô nói làm người ta giật nãy cả mình lên, cô nói : - Tôi muốn anh làm chồng của tôi. Lục Tiểu Phụng cảm thấy hô hấp của mình như bị ngừng lại. Cô xoay người lại nhìn chăm chú vào chàng, ánh mắt trong suốt mà sáng rỡ, như mặt nước hồ. - Tôi vẫn còn là xử nữ. Cô lại nói tiếp : - Trước giờ chưa có người đàn ông nào chạm vào người tôi. Cô lại bảo đảm : - Tôi lấy anh rồi, nhất định cũng sẽ không để ai khác phạm vào tôi. Lục Tiểu Phụng hít vào một hơi thật sâu, chàng nói : - Tôi tin được. Diệp Tuyết hỏi : - Anh bằng lòng rồi? Lục Tiểu Phụng gượng cười lên một tiếng nói : - Dĩ nhiên cô còn có điều kiện bắt tôi phải làm. Diệp Tuyết nói : - Chuyện tôi nhờ anh làm cũng có lợi cho anh nữa. Lục Tiểu Phụng nói : - Ít ra cô cũng phải cho tôi biết đó là chuyện gì. Ánh mắt ôn nhu của Diệp Tuyết bỗng lóe lên một tia sắc bén như lưỡi đao, chỉ có hận thù mới bén nhọn đến như vậy. - Tôi muốn anh giúp tôi đi giết Tây Môn Xuy Tuyết. Lục Tiểu Phụng không phản ứng gì cả, lời yêu cầu đó không nằm ngoài ý liệu của chàng. Diệp Tuyết nói : - Nếu chúng ta tìm ra hắn, nhất định hắn sẽ lại giết anh, bởi vì hắn không muốn cho anh cơ hội thứ hai để chạy trốn. Lục Tiểu Phụng cười khổ nói : - Các người khỏi cần tôi phải đi tìm y, chỉ cần tôi thò đầu ra ngoài hang núi, y lập tức sẽ tìm lại ngay. Diệp Tuyết nói : - Tôi biết, nếu tôi muốn đi tìm hắn, nhất định sẽ khốn khổ vô cùng, nhưng nếu muốn hắn lại đây tìm, chỉ có nước để hắn lại tìm anh, vì vậy tôi mới chọn anh. Lục Tiểu Phụng nói : - Cô muốn tôi làm lạc hướng chú ý của y, rồi cô sẽ có cơ hội giết y? Diệp Tuyết không hề phủ nhận, cô nói : - Nhất định hắn sẽ không chú ý đến tôi, bởi vì hắn hận anh, cũng bởi vì hắn không biết tôi là ai, chỉ cần anh giữ cứng lưỡi kiếm của hắn lại, tôi nhất định sẽ giết được hắn. Lục Tiểu Phụng hỏi : - Còn nếu tôi hụt tay thì sao? Diệp Tuyết nói : - Đối phó với Tây Môn Xuy Tuyết, vốn là một chuyện nguy hiểm, nhưng tôi đã nghĩ kỹ lắm rồi, chỉ cần anh bằng lòng, chúng ta có đến bảy phần thành công. Lục Tiểu Phụng nói : - Không chừng cơ hội của cô không chỉ tới bảy phần thôi, cô có thể chờ lúc lưỡi kiếm của y còn dính trong lồng ngực của tôi, mà thừa cơ giết được y. Chàng cười cười, nụ cười thật chua chát : - Cái điểm đó dĩ nhiên cô đã nghĩ tới, vì vậy cô mới bảo đảm với tôi, sau này sẽ không để cho ai đụng tới cô, bởi vì cô muốn tôi an lòng mà chết. Diệp Tuyết cũng không phủ nhận. - Đúng là tôi có nghĩ đến điểm đó, cơ hội của anh thật tình không lớn lắm, tôi cũng biết trước giờ anh là thứ bài bạc, chỉ cần đánh cuộc được hứng thú, nhất định anh sẽ đánh vào. Ánh mắt của cô lại càng thâm trầm như biển sâu, cuốn hút lấy ánh mắt của Lục Tiểu Phụng. Một hồi thật lâu, chàng mới dời được ánh mắt ra khỏi, chàng lập tức phát hiện ra, cô hoàn toàn lõa thể. Núi xanh xanh biếc, mặt hồ trong suốt, cô đứng yên lặng ở đó, dáng dấp kiêu ngạo mỹ lệ không sao nói được. Cô đáng được kiêu ngạo, bởi vì tấm thân xử nữ của cô quả thật không có chút tì vết. Cô nhìn Lục Tiểu Phụng, một hồi thật lâu, rồi mới chầm chậm nói : - Chỉ cần anh bằng lòng, hiện tại tôi là của anh. Giọng nói của cô cũng đầy vẻ tự tin, cô tin rằng trên đời này nhất định không có người đàn ông nào cự tuyệt được cô. Hô hấp của Lục Tiểu Phụng đã ngưng hẳn, một hồi thật lâu chàng mới mở miệng được ra : - Tôi mà từ chối cô, nhất định sẽ có nhiều người cho là tôi điên, nhưng tôi... Đồng tử của Diệp Tuyết thu lại : - Nhưng anh từ chối? Lục Tiểu Phụng nói : - Tôi chỉ bất quá muốn cho cô biết một chuyện. Diệp Tuyết nói : - Anh nói đi. Lục Tiểu Phụng nói : - Anh của cô không phải chết dưới lưỡi kiếm của Tây Môn Xuy Tuyết. Diệp Tuyết thay đổi nét mặt hỏi : - Sao anh biết được? Lục Tiểu Phụng nói : - Lúc y chết, tôi đứng trước mặt y, máu của y chảy từ lưỡi kiếm ra, cơ hồ muốn dính vào người tôi. Diệp Tuyết hỏi : - Kiếm của ai? Lục Tiểu Phụng nói : - Của chính y. Diệp Tuyết bỗng la lớn lên như điên cuồng : - Ngươi nói láo, ngươi nói láo... Đợi cho tiếng vọng lại từ hang núi ngừng hẳn hoàn toàn, Lục Tiểu Phụng mới nói : - Cô là người con gái đẹp nhất tôi từng thấy, đáng lý ra tôi có thể được cô bây giờ, tại sao tôi lại đi nói láo với cô làm gì? Lời nói của chàng thản nhiên mà sắc bén, đâm ngay vào chính giữa vấn đề. Sau đó chàng lập tức bỏ đi ngay, đi thật xa rồi mới quay đầu lại, xuyên qua lá cây thưa thớt, chàng vẫn còn thấy cô ở đó. Cô vẫn còn đứng bất động ở đó, cả thân hình như tan biến làm một với cái tự nhiên bao la thần bí mà mỹ lệ. Nhưng có ai biết được trong lòng cô đang có cảm giác gì? Lục Tiểu Phụng bỗng cảm thấy có gì đó đau đớn trong lòng không sao nói ra được... mình đâm người ta, chính mình cũng sẽ bị thương giống vậy. Vì vậy chàng chỉ nhìn qua một thoáng, lập tức không quay đầu lại nữa.