watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
16:55:2831/07/2025
Kho tàng truyện > Truyện Kiếm Hiệp > Tác Giả Khác > U Linh Sơn Trang - Cổ Long - Trang 26
Chỉ mục bài viết
U Linh Sơn Trang - Cổ Long
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Trang 11
Trang 12
Trang 13
Trang 14
Trang 15
Trang 16
Trang 17
Trang 18
Trang 19
Trang 20
Trang 21
Trang 22
Trang 23
Trang 24
Trang 25
Trang 26
Trang 27
Trang 28
Trang 29
Trang 30
Trang 31
Trang 32
Trang 33
Trang 34
Trang 35
Trang 36
Trang 37
Trang 38
Trang 39
Trang 40
Trang 41
Trang 42
Trang 43
Trang 44
Trang 45
Trang 46
Trang 47
Trang 48
Trang 49
Trang 50
Tất cả các trang
Trang 26 trong tổng số 50



Hồi 10-3

Diệp Tuyết trả lời rất cương quyết.
- Lục Tiểu Phụng, ngươi không nên đem nó lại đây, thật là không nên.
Cái bóng lại thở than, không ai hiểu hơn ông ta cái tính kiêu ngạo và quật cường của con gái mình.
- Ta có thể cho con gặp mặt một lần, nhưng con sẽ nhất định hối hận, bởi vì ta không còn như lúc trước.
Diệp Tuyết lớn tiếng nói :
- Bất kể cha có biến ra hình dáng như thế nào, cha vẫn là cha của con, trong lòng con, cha vĩnh viễn không bao giờ thay đổi, cha vĩnh viễn không bao giờ thay đổi, cha vĩnh viễn là người anh tuấn nhất trong thiên hạ, là người đối xử với con tốt nhất trên đời.
Chiếc nhà thuyền trôi nổi lại gần, đến cách chừng hai trượng, Diệp Tuyết đã tung thân nhảy lên.
Lục Tiểu Phụng không hề cản trở, chàng đã thấy giữa hai cha con nhất định có một tình cảm rất sâu đậm.
Chàng bỗng liên tưởng đến phụ thân của mình, nghĩ đến cuộc đời cô độc và tịch mịch của mình.
Một tiếng la lên kinh hãi làm đả đoạn dòng tư tưởng của chàng.
Tiếng la phát ra từ trong chiếc nhà thuyền, giọng la là của Diệp Tuyết, nhà thuyền lại trôi đi ra xa, từ từ biến mất vào bóng đêm.
Lục Tiểu Phụng thất thanh gọi :
- Ông không đem cô ta đi được.
Cái bóng đang cười :
- Nó là con gái của ta, tại sao ta không đem nó đi được?
Giọng cười đượm đầy vẻ trào lộng ác độc.
Lục Tiểu Phụng lạnh ngắt cả toàn thân, chàng bỗng phát hiện ra một chuyện đáng sợ :
- Ông không phải là phụ thân của cô ta!
Cái bóng đang ngâm nga lên :
- Vị thủy chi đông, Ngọc Thụ lâm phong...
Lục Tiểu Phụng nói :
- Tôi biết ông chính là Ngọc Thụ kiếm khách Diệp Lăng Phong, nhưng ông không phải là phụ thân của cô ta.
Cái bóng cười lớn :
- Bất kể ta là ai, ta đã đem nó đi rồi, ngươi về nói với lão Đao Bả Tử, hắn muốn đòi người lại, kêu hắn lại đây lấy.
Tiếng cười càng lúc càng xa, nhà thuyền đã mất dạng. Vũng lầy thần bí lại khôi phục vẻ yên tĩnh đen tối.
Lục Tiểu Phụng đứng yên trong bóng đêm, một hồi thật lâu, bỗng than lên một tiếng dài, nói :
- Tôi chẳng cần phải về nói cho ông nghe. Ông ta nói gì, ông đều nghe rõ từng chữ một.
Chàng không hề lẩm bẩm một mình, lúc chiếc nhà thuyền vừa biến dạng, chàng nhận ra lão Đao Bả Tử đã đến sau lưng mình.
Chàng không cần quay đầu lại cũng biết vậy.
Lão Đao Bả Tử quả thật ở đó, lão cũng thở dài một tiếng nói :
- Y nói gì ta đều nghe cả, nhưng nãy giờ ta vẫn giữ một khoảng cách rất xa với ngươi. Ta cũng không can thiệp gì đến hành động của ngươi.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Tôi biết ông là người rất giữ lời.
Lão Đao Bả Tử hỏi :
- Ngươi còn biết gì nữa?
Lục Tiểu Phụng bỗng quay phắt người lại, nhìn lão đăm đăm :
- A Tuyết không phải là con gái của Diệp Lăng Phong, cô ta là con của ông.
Lão Đao Bả Tử không phủ nhận, cũng không thừa nhận.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Chính vì Diệp Lăng Phong biết chuyện đó, ông mới giết ông ta.
Lão Đao Bả Tử cười cười, tiếng cười thật chua chát :
- Ta không ngờ rằng y vẫn còn chưa chết.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Ông ta sống còn đau khổ hơn cả chết, nhưng ông ta vẫn cắn răng chịu đựng.
Lão Đao Bả Tử nói :
- Bởi vì y muốn báo thù.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Nhưng ông ta không dám đi tìm ông, chỉ có dùng cách này để bắt ông đi tìm ông ta. Nơi đây ông ta quen thuộc hơn ông, lại có A Tuyết làm con tin, cơ hội của ông ta lớn hơn ông nhiều lắm.
Lão Đao Bả Tử lạnh lùng nói :
- Ta ngỡ rằng ngươi nhất định không bị ai lừa gạt, không ngờ kết quả vẫn bị người khác lợi dụng.
Lục Tiểu Phụng nói :
- May mà kỳ hạn của chúng ta còn chưa hết.
Lão Đao Bả Tử hỏi :
- Ngươi có chắc đem nó về lại trong vòng hạn kỳ không?
Lục Tiểu Phụng nói :
- Không chắc, nhưng tôi nhất định phải thử xem.
Lão Đao Bả Tử nói :
- Ngươi tính thử ra sao? Như con cá bóng lõm bõm qua đám bùn?
Lục Tiểu Phụng nói :
- Tôi có thể làm một cái bè.
Lão Đao Bả Tử trầm ngâm một hồi rồi nói :
- Cái bè của ngươi có chở được hai người không?
Lục Tiểu Phụng nói :
- Phải có hai người cùng làm thì mới làm được cái bè chở hai người.
Lão Đao Bả Tử bật cười :
- Xem ra cái gã này chưa từng phải chịu thua kém ai bao giờ.
Bên cạnh vũng lầy vốn có khu rừng, hai người cùng hành động, trong khoảnh khắc đã chặt hết mười bảy mười tám cây xuống.
Không phải dùng đao chặt, mà là dùng tay chặt.
Lão Đao Bả Tử nói :
- Ngươi tướt hết lá trên cây đi, ta đi kiếm dây thừng.
Lục Tiểu Phụng cười khổ nói :
- Làm chuyện chung với một người như ông, có không muốn thiệt thòi cũng không được.
Tuy chàng biết chuyện mình làm có hơi khổ hơn một chút, nhưng phải chịu vậy thôi, vì chàng không biết phải đi đâu mới tìm ra được dây thừng.
Lão Đao Bả Tử cũng tìm không ra, chàng vừa khom người xuống, bàn tay của lão Đao Bả Tử đã chặt vào sau cổ, chàng cũng giống như thân cây, lập tức ngã ầm xuống.

* * * * *


 
Bầu trời u ám, lại còn có sương mù.
Lúc Lục Tiểu Phụng tỉnh lại, chàng đang nằm trên giường của Liễu Thanh Thanh.
Trong nhà không có người, cái bàn nhỏ gần đầu giường có để một bình nước, chắn dưới bình có một tờ giấy :
- Nhất thời lỡ tay, làm thương tổn cần cổ, may mà có rượu đây, có thể dùng tạm, tỉnh lại xin uống chút đỉnh, trưa rồi sẽ lại hàn huyên.
Đọc xong tờ giấy đó, Lục Tiểu Phụng mới phát hiện ra cần cổ của mình đau, muốn quay đầu lại cũng không được.
Dĩ nhiên đấy không phải là lão Đao Bả Tử đã lỡ tay ngộ thương. Nhưng tại sao lão Đao Bả Tử muốn ám toán chàng? Tại sao không để chàng cứu Diệp Tuyết?
Chuyện này còn có bí mật gì nữa trong đó? Chàng nghĩ không ra, vì vậy chàng chẳng thèm nghĩ nữa, cầm lấy bình rượu, đưa vào miệng uống ừng ực.
Nửa bình rượu vào bụng rồi, bên ngoài bỗng có tiếng chó sủa, lúc đầu chỉ có một con, bỗng nhiên lại biến thành bảy, tám con, chó lớn, chó nhỏ, chó đực, chó cái đều đầy đủ, sủa náo cả mộ vùng.
Trong cái hang núi u bí này, làm gì bỗng có bao nhiêu đó chó được?
Lục Tiểu Phụng nhịn không nổi, muốn ra xem, vừa bước tới tính mở cửa, lại ngẩn mặt ra, bên ngoài chẳng có con chó nào, chỉ có một người.
Một gã mặc áo đen vừa ốm vừa cao, mặt mày vàng khè, nhưng cặp mắt loang loáng rất có thần.
Lục Tiểu Phụng thở ra, chàng cười khổ hỏi :
- Ngươi rốt cuộc là người, hay là chó?
Khuyển Lang Quân nói :
- Không phải người, cũng không phải chó.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Ngươi là thứ gì?
Khuyển Lang Quân nói :
- Ta chẳng phải thứ gì, vì vậy mới đến tìm ngươi.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Tìm ta có chuyện gì?
Khuyển Lang Quân nói :
- Ngươi hứa với ta một chuyện, ta sẽ cho ngươi biết hai tin tức.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Tin tốt? Hay là tin xấu?
Khuyển Lang Quân bật cười nói :
- Từ miệng ta nói ra, còn có tin gì hay chăng?
Lục Tiểu Phụng cũng bật cười, chàng bỗng xuất thủ như điện, lấy hay ngón tay kẹp vào mũi của y.
Hai ngón tay có giá trị nhất trong võ lâm, tuyệt kỹ vô song nổi danh nhất trong võ lâm.
Khuyển Lang Quân không thể nào tránh nổi, dù y có biết hai ngón tay ấy sẽ thò ra, y vẫn không cách nào tránh nổi.
Lục Tiểu Phụng mỉm cười nói :
- Nghe nói cái mũi con chó là thính nhất, chó mà mất đi cái mũi chắc là ngày tháng không còn tươi đẹp tí nào.
Gương mặt vàng khè của Khuyển Lang Quân đã biến ra đỏ ké. Y hết còn thở nổi.
Lục Tiểu Phụng buông tay ra hỏi :
- Nói thử tin tức của ngươi trước xem.
Khuyển Lang Quân hít vào một hơi thật dài rồi nói :
- Tin tức gì?
Lục Tiểu Phụng lại bật cười, bỗng xuất thủ nhanh như điện, hai ngón tay lại kẹp dính vào mũi y.
Khuyển Lang Quân vẫn còn không tránh né nổi.
Lục Tiểu Phụng lại buông tay ra, mỉm cười hỏi :
- Ngươi thử nói tin tức gì.
Lần này Khuyển Lang Quân chỉ còn biết nói thật, bởi vì y đã hiểu ra một chuyện, Lục Tiểu Phụng tùy thời tùy lúc đều có thể kẹp mũi y, dễ dàng như lão ăn mày bắt rận vậy.
- Tướng Quân sắp chết rồi, Tiểu Diệp đi đâu mất.
Đấy là những tin tức của y, quả thật đều là những tin xấu.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Không ai biết Tiểu Diệp đi đâu cả sao?
Khuyển Lang Quân cười khổ nói :
- Ngay cả chó còn không biết, huống gì người.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Còn Tướng Quân?
Khuyển Lang Quân nói :
- Tướng Quân đang chờ chết.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Ta biết mình xuất thủ nặng nhẹ thế nào, ta không hề muốn giết y.
Khuyển Lang Quân nói :
- Trừ ngươi ra, nơi đây còn có những kẻ khác.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Người khác giết y, tội lỗi lại đổ hết lên đầu ta.
Khuyển Lang Quân nói :
- Vì vậy ngươi nên hiểu ta có hảo ý lại đây. Tướng Quân và lão Đao Bả Tử trước giờ có gian tình.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Vì vậy ta cũng nên bằng lòng làm cho ngươi một chuyện.
Khuyển Lang Quân nói :
- Ta chỉ bất quá muốn khi nào ngươi đi, ngươi đem ta theo.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Chỉ có bao nhiêu đó thôi sao?
Khuyển Lang Quân nói :
- Đối với ngươi, nó là chuyện nhỏ. Đối với ta, nó lại là chuyện lớn.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Được, ta bằng lòng.
Khuyển Lang Quân bỗng quỳ xuống, vập đầu lại ba cái, ngẩng mặt lên thở phào một hơi nói :
- Chỉ tiếc là ta không có đuôi, nếu không ta gặp ngươi sẽ quẫy đuôi ba cái.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Tướng Quân đang nằm chờ chết ở đâu?
Khuyển Lang Quân nói :
- Tướng Quân dĩ nhiên ở phủ Tướng Quân.
Phía ngoài phủ Tướng Quân là một khu rừng. Khuyển Lang Quân đã đi mất, trong rừng lại có người thở hổn hển như chó.
Còn thở hổn hển được là may mắn. Tướng Quân đã ngừng hẳn hô hấp.
Một người còn đang thở hổn hển, cưỡi trên người y, hai tay đang siết chặt lấy cổ y.
Người này lại là Độc Cô Mỹ.
Lục Tiểu Phụng xông lại, xoay ngược tay đánh lão văng ra xa. Tướng Quân mặt mày đã vàng như giấy, trái tim phảng phất còn đang đập, mắt còn chưa nhắm lại. Y nhìn Lục Tiểu Phụng kinh ngạc, hình như muốn nói gì. Một người muốn nói gì trước khi chết, thông thường đó đều là những bí mật trọng đại.
Chỉ tiếc là ngay cả một chữ, y nói cũng không ra. Lục Tiểu Phụng khom người xuống, trái tim y đã ngừng đập.
Độc Cô Mỹ còn đang thở dồn dập.
Lục Tiểu Phụng xách lão dậy hỏi :
- Các ngươi có thù gì với nhau?
Độc Cô Mỹ lắc đầu.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Y muốn giết ngươi?
Độc Cô Mỹ lắc đầu.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Vậy sao ngươi muốn giết y?
Độc Cô Mỹ nhìn chàng, hơi thở đã bắt đầu điều độ lại, ánh mắt cũng dần dần có thần, lão bỗng hỏi ngược lại :
- Ngươi thật tình nghĩ rằng ta là Lục Thân Bất Nhận Độc Cô Mỹ sao?
Không ai ngờ lão lại hỏi vậy, Lục Tiểu Phụng cũng bất ngờ.
Chàng hỏi :
- Ngươi không phải lão ta sao?
Độc Cô Mỹ thở ra, lão bỗng nói một câu làm người ta kinh ngạc :
- Kéo quần của ta xuống.
Lục Tiểu Phụng nhìn lão một hồi lâu, bỗng cười lên một tiếng, nói :
- Trước giờ ta chưa hề lột quần đàn ông ra bao giờ, nhưng lần này ta phá lệ.
Độc Cô Mỹ là một lão già, nhưng thịt trên mông của lão lại rắn chắc như của thanh niên.
- Ngươi không thấy có ký hiệu gì trên đó sao?
Dĩ nhiên là Lục Tiểu Phụng không phải không thấy. Ký hiệu trên người lão lớn đủ để người đứng xa cả dặm đường còn thấy được rõ ràng.
Độc Cô Mỹ nói :
- Lấy cây đao bổ khai nó ra.
Một cây đao đưa qua, lưỡi đao sáng rực như tuyết.
Lục Tiểu Phụng cả đời không biết đã làm bao nhiêu chuyện ly kỳ cổ quái, nhưng lúc chàng cầm lấy đao, vẫn nhịn không nổi, chần chừ một hồi lâu, mới cắt được.
Máu tươi bắt phụt ra, một cục gì đó màu vàng rớt từ trong vết thương theo máu phọt ra ngoài.
Độc Cô Mỹ nói :
- Bổ trái cầu đó ra.
Một nhát đao bổ xuống, mới phát hiện ra hòn bi màu vàng làm bằng sáp bọc lấy một tờ giấy màu vàng, trong đó có một miếng lụa màu vàng, trên đó có đề mấy chữ :
- Tuân lệnh Chưởng môn phái Vũ Đương, đệ tử thứ tư Tôn Bất Biến phụng mệnh dịch dung, tra xét tung tích kẻ phản đồ.
Phía dưới không những có đạo ấn của Chưởng môn Vũ Đương, còn có con ấn của Chưởng môn Thạch chân nhân ấn xuống. Độc Cô Mỹ nói :
- Đây là Chưởng môn chân nhân dặn tôi phải làm lúc bị nguy cấp, đem ra chứng minh thân phận của mình.
Lục Tiểu Phụng nhìn y kinh ngạc một hồi, rốt cuộc mới thở ra nói :
- Xem ra ngươi quả thật không phải là Độc Cô Mỹ.
Tôn Bất Biến nói :
- Trước khi vào Vũ Đương, tôi vốn là môn hạ đệ tử của Hoa Tứ Cô, dịch dung thuật của Hoa Lục diệu tuyệt thiên hạ, nhưng vì phải để ý cẩn thận hơn, tôi lại đầu thân vào chỗ môn hạ của Độc Cô Mỹ làm nô bộc, tốn cả hơn mười tháng trời học điệu bộ giọng nói của lão, đợi đến lúc tôi thấy đã không còn trật đi đâu được nữa mới ra tay hành động.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Ngươi giết lão ta rồi?
Tôn Bất Biến gật gật đầu nói :
- Tôi không thể nào để bất kỳ ai tìm ra thêm một Độc Cô Mỹ thứ hai.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Kẻ phản đồ ngươi đi tra xét ấy là ai?
Tôn Bất Biến nói :
- Người thứ nhất là Thạch Hạc.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Hiện tại ngươi tìm ra y chưa?
Tôn Bất Biến nói :
- Cái đó cũng là nhờ ông.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Chung Vô Cốt chết về tay ngươi?
Tôn Bất Biến nói :
- Hắn cũng là phản đồ của Vũ Đương. Tôi không thể để hắn sống được.
Ánh mắt của Lục Tiểu Phụng loang loáng, chàng hỏi :
- Ngọc Thụ kiếm khách Diệp Lăng Phong năm xưa có phải từng là môn hạ của Vũ Đương?
Tôn Bất Biến nói :
- Ông ta và Chung Vô Cốt đều là tục gia đệ tử của Vũ Đương, đều bị tiên tổ sư Mai chân nhân trục xuất ra khỏi môn phái.
Mai chân nhân là sư huynh của Mộc đạo nhân, tiếp Chưởng môn hộ phái Vũ Đương được mười bảy năm, mới truyền lại cho Chưởng môn hiện tại là Thạch Nhạn.
Tôn Bất Biến nói :
- Chúng tôi mài cứu lâu năm, đều cho rằng dùng thân phận của Độc Cô Mỹ ngụy trang là an toàn nhất, chỉ tiếc là...
Lục Tiểu Phụng nói :
- Tiếc là bí mật của ngươi vẫn bị Tướng Quân phát hiện ra?
Tôn Bất Biến cười khổ nói :
- Ai cũng cho là hắn bị thương rất nặng, tôi cũng cơ hồ bị gạt luôn, nào ngờ người nằm trong phủ Tướng Quân dưỡng thương không phải là hắn, hắn thì vẫn đang theo dõi sát tôi.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Sao ngươi bị lộ tung tích ra?
Tôn Bất Biến nói :
- Hắn vốn là bạn thân của Độc Cô Mỹ, hắn biết được rất nhiều bí mật năm xưa của Độc Cô Mỹ, còn tôi thì không biết. Hắn lựa lời bắt chẹt tôi, tôi chỉ còn nước giết hắn bịt miệng.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Tại sao ngươi đem bí mật này nói cho ta biết?
Tôn Bất Biến nói :
- Hiện tại sự tình ngang trái, tôi không thể không nói, không những tôi muốn ông giữ cái bí mật này giùm tôi, còn nhờ ông giúp một tay. Nơi đây không còn chỗ nào cho tôi ở lại được, tôi phải nhất định mau mau trở về lại Vũ Đương.
Y gắng gượng cười một tiếng, lại nói tiếp :
- Dĩ nhiên tôi đã thấy rõ ông không phải là hạng người bán đứng bạn bè, trước sau gì tôi vẫn không tin ông lại đi câu dẫn vợ của Tây Môn Xuy Tuyết, nhất định các ông đã diễn trò, bởi vì các ông cũng muốn phá vỡ bí mật của U Linh sơn trang.
Lục Tiểu Phụng lại nhìn y chăm chú một hồi lâu, bỗng thở ra một hơi dài, nói :
- Tiếc quá... tiếc quá... thật là tiếc quá...
Tôn Bất Biến hỏi :
- Tiếc chuyện gì?
Lục Tiểu Phụng nói :
- Tiếc ngươi nhìn lầm người rồi.
Tôn Bất Biến biến hẳn sắc mặt, gằn giọng hỏi :
- Không lẽ ngươi đã quên ai đem ngươi lại đây?
Lục Tiểu Phụng lạnh lùng nói :
- Ta không quên, ta cũng không quên trong hai ngày nay ngươi đã liên tiếp hại ta ba lần, nếu không nhờ lão Đao Bả Tử, ta đã chết về tay ngươi.


HOMECHAT
1 | 1 | 81
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com