watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
16:55:1831/07/2025
Kho tàng truyện > Truyện Kiếm Hiệp > Tác Giả Khác > U Linh Sơn Trang - Cổ Long - Trang 28
Chỉ mục bài viết
U Linh Sơn Trang - Cổ Long
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Trang 11
Trang 12
Trang 13
Trang 14
Trang 15
Trang 16
Trang 17
Trang 18
Trang 19
Trang 20
Trang 21
Trang 22
Trang 23
Trang 24
Trang 25
Trang 26
Trang 27
Trang 28
Trang 29
Trang 30
Trang 31
Trang 32
Trang 33
Trang 34
Trang 35
Trang 36
Trang 37
Trang 38
Trang 39
Trang 40
Trang 41
Trang 42
Trang 43
Trang 44
Trang 45
Trang 46
Trang 47
Trang 48
Trang 49
Trang 50
Tất cả các trang
Trang 28 trong tổng số 50



Hồi 11-1: Kế Hoạch Thiên Lôi
Kế hoạch Thiên Lôi chia ra làm bốn giai đoạn :
Giai đoạn thứ nhất: tuyển lựa cao thủ, phân phối nhiệm vụ.
Giai đoạn thứ hai: dịch dung thay đổi, chia nhau xuống núi.
Giai đoạn thứ ba: tập hợp chờ mệnh lệnh, chuẩn bị tấn công.
Giai đoạn thứ tư mới là chính thức hành động.
Hiện tại bắt đầu tiến hành chỉ là bước thứ nhất, nhưng quá trình tiến hành đã làm cho người ta thấy kinh hãi rụng rời rồi.
Không khí trong thị sảnh trầm trọng và khẩn trương đến mức tột đỉnh. Lão Đao Bả Tử bấy giờ mới đứng dậy :
- Trên đời này có nhiều người đáng lý ra đã chết từ lâu, nhưng không ai dám đụng vào bọn họ... Có nhiều chuyện đáng lý ra đã được làm xong cả, nhưng không ai dám xông vào đó làm. Hiện tại... chúng ta sẽ đi đối phó những người đó, làm hết những chuyện đó.
Lục Tiểu Phụng bỗng phát hiện ra, người này thật là trời sinh ra để làm thủ lãnh, không những lão ta trầm tĩnh, kế hoạch chu mật mà khẩu tài còn rất hay, lão chỉ nói có mấy câu mà đưa tất cả hành động hôm nay giải thích rõ ràng, minh bạch.
- Kế hoạch hành động của chúng ta cũng giống như thiên lôi trên trời đánh xuống vậy, cho nên mới gọi là kế hoạch Thiên Lôi.
Trong đại sảnh chỉ nghe có tiếng thở và tiếng tim đập, mỗi người đều đang đợi lão nói tiếp.
Lão Đao Bả Tử ngừng lại một hồi lâu, như khoảng chốc yên lặng sau cơn mưa bão, lại làm như đặc biệt, muốn để mọi người chuẩn bị kỹ càng trong bụng, để nghe cho rõ cú sét lôi đình, vỡ đá tan hồn này.
- Chúng ta đối phó lần thứ nhất có bảy người...
Lão lại ngừng một chốc, mới nói tên bảy người ấy ra :
- Võ Đang Thạch Nhạn, Thiếu Lâm Thiết Vân, Cái bang Vương Thập Đại, Trường Giang Thủy Thượng Phi, Nhạn Đăng Cao Hành Không, Ba Sơn Tiểu Cố đạo nhân, và lão thất trong Thập Nhị Liên Hoàn Đảo.
Đại sảnh đang yên lặng cực kỳ lại càng yên lặng hơn cả phần mộ, ngay cả tiếng hô hấp, tiếng tim đập cũng dần ngừng lại.
Lục Tiểu Phụng tuy biết lão tính làm chuyện lớn nhưng nghe lão nói ra từng tên mỗi người cũng không khỏi giật nảy mình lên.
Một hồi thật lâu mới có người bắt đầu đưa tay chùi mồ hôi, uống rượu, còn có vài người đang len lén trườn xuống gầm bàn mửa ra.
Giọng nói của lão Đao Bả Tử lại càng trầm tịnh :
- Lần này nếu chuyện thành công, không những làm cho thiên hạ chấn động, giang hồ đổ xô cặp mắt nhìn lại, mọi người ai ai cũng được phần tốt về mình...
Lão lại ngừng thêm lần nữa :
- Ta đã đem tất cả chi tiết trong chiến dịch lần này trù hoạch đâu vào đấy, đáng lý ra là thành công tuyệt đối, chỉ tiếc là chuyện gì cũng không khỏi có điều bất ngờ. Vì vậy, lần này, hành động cũng còn có chút nguy hiểm trong đó. Do đó, ta cũng không có bắt buộc bất kỳ ai phải tham gia.
Lão lấy mắt nhìn vòng quanh, ánh mắt sắc bén như đao, xuyên qua nón trúc, nhìn từng người một.
- Người nào không muốn tham gia, hiện tại có thể đứng dậy, ta không có bắt buộc tí nào.
Trong đại sảnh lại một phen yên lặng, lão Đao Bả Tử lại chầm chậm ngồi xuống, còn rót thêm cho mình nửa ly rượu.
Lục Tiểu Phụng nhịn không nổi cũng thò tay ra cầm lấy ly rượu, chàng bất chợt phát hiện ra rằng bàn tay mình cũng đẫm mồ hôi.
Cho đến bay giờ còn chưa có ai đứng dậy, bỗng nhiên nghe có người hỏi :
- Người không muốn đi, sau này còn được ở đây không?
Lão Đao Bả Tử trả lời rất khẳng định :
- Được, tùy tiện ngươi muốn ở bao lâu đều được cả.
Người vừa hỏi câu đó lại ngẩn ngơ một lát rồi chầm chậm đứng dậy, cái bụng của y cũng từ từ phình ra.
Lục Tiểu Phụng bỗng sực nhớ đến người đó là ai. Hai mươi năm trước trong giang hồ từng có một bọn tứ quái : một người mập kỳ lạ, một người ốm kỳ lạ, một cao kỳ lạ, một người thấp lạ kỳ. Người mập kỳ lạ trong bọn này tên là Châu Phi, đọc ngược lại thành ra Phi Trư, nhưng những người biết y đều biết y không những không phải là heo mà rất tinh ranh lão luyện. Người nào đã đánh nhau với y rồi lại càng không nghĩ y là heo bởi vì không những y xuất thủ nhanh, mà còn rất ác, Địa Triện đao pháp Mãn Địa Khai Hoa tám mươi mốt thức của y lại cũng là tuyệt kỹ hiếm thấy trong võ lâm.
Lục Tiểu Phụng biết người này chắc chắn là Châu Phi, nhưng chàng không ngờ rằng người đầu tiên đứng dậy lại là y.
Châu Phi không phải là người nhát gan sợ chết.
- Không, tôi không đi được...
Y có lý do :
- Bởi vì tôi quá mập, điều quá rõ ràng, dù tôi có dịch dung đến mấy, người ta chỉ nhìn một cái là nhận ra.
Lý do này rất chính đáng.
Thậm chí ngay cả lão Đao Bả Tử cũng không thể không thừa nhận, nhưng lão bất giác lại cảm thấy tiếc rẻ.
Địa Triện công phu của Châu Phi trong giang hồ đến nay chưa có ai bì kịp, những hạng người này lão Đao Bả Tử rất cần đến. Lão bất giác thở nhẹ một hơi, không nói gì cả.
Vì vậy người có gan đứng dậy đầu tiên sẽ đương nhiên có người thứ hai và sau đó càng lúc càng nhiều.
Lão Đao Bả Tử vẫn lạnh lùng đảo mắt nhìn, không lộ vẻ gì cả. Đợi đến người thứ mười đứng dậy thì lão bỗng nhiên thay đổi sắc mặt.
Người này tướng mạo bình phàm, có vẻ ngớ ngẩn, xem ra nhìn không được mắt lắm.
Nhưng người làm cho lão Đao Bả Tử bỗng nhiên thay đổi nét mặt dĩ nhiên không thể nào là một kẻ bình phàm.
Lão Đao Bả Tử hỏi :
- Ngươi cũng không đi sao?
Người này không lộ tí biểu tình gì trên mặt, y hững hờ nói :
- Ông nói ai không đi thì đứng lên, tôi đã đứng lên đây.
Lão Đao Bả Tử hỏi :
- Tại sao ngươi không đi?
Người này nói :
- Bởi vì chiếc áo tơi và mũi ngư thích của tôi chẳng còn thấy đâu.
Câu nói ấy vừa thốt ra, Lục Tiểu Phụng không nhịn được cũng thay đổi nét mặt.
Thật tình, chàng không ngờ rằng gã mặt mày ngơ ngác kia lại là một trong sáu vị đảo chủ thanh danh ngang hàng với Bạch Vân thành chủ năm xưa.
Người này chính là Phi Ngư đảo chủ Vu Hoàn.
Trên đảo, Bạch Vân thành chủ là kiếm khách danh chấn thiên hạ, dưới nước thì nhất định không ai bằng Vu Hoàn.
Lão Đao Bả Tử lần này phân phối nhiệm vụ ngẫu nhiên cũng cần một người thủy tính tinh thông. Chỉ nghe vang lên một tiếng, ly rượu trong tay lão bỗng nhiên vỡ ra, vỡ tan tành.
Cũng chính ngay lúc đó, một tiếng kêu thảm thiết vang lên, người ngồi bên cạnh Đỗ Thiết Tâm vừa đứng dậy đã ngã ầm xuống, cả người nằm phục xuống trên bàn, ép nát bẹp một mâm đồ ăn làm rượu đổ tứ tung Sau đó, mọi người lập tức thấy có máu tươi đang rỏ từ trong rượu ra, ướt đẫm cả khăn bàn.
Cây đũa trong tay của Đỗ Thiết Tâm đã biến thành màu đó, dĩ nhiên là do máu tươi dính vào thành ra vậy.
Vu Hoàn bỗng quay đầu hỏi :
- Ngươi giết hắn?
Đỗ Thiết Tâm thừa nhận :
- Đây là lần đầu tiên ta giết người bằng đũa.
Vu Hoàn hỏi :
- Tại sao ngươi giết hắn?
Đỗ Thiết Tâm nói :
- Bởi vì hắn biết nhiều bí mật quá, hắn còn sống, chúng ta rất có thể sẽ chết cả.
Y dùng cây đũa dính máu đưa ra gắp lấy một miếng thịt, chầm chậm nhau, không chớp mắt một tí nào.
Bối Thủ Vô Tình Đỗ Thiết Tâm vốn là tay gian ác, giết người không chớp mắt.
Vu Hoàn nhìn lom lom vào y, chầm chậm nói :
- Hắn biết nhiều bí mật, ta cũng biết như vậy, có phải ngươi muốn giết ta phải không?
Đỗ Thiết Tâm lạnh lùng :
- Đúng vậy.
Y vẫn còn không chớp mắt lấy một lần :
- Những người không đi, đừng hòng tưởng sống sót khỏi căn nhà này.
Vu Hoàn biến hẳn sắc mặt, y còn chưa kịp mở miệng đã có người giành nói :
- Câu đó nếu là lão Đao Bả Tử nói ra ta cũng chịu nhận thua, nhưng ngươi...
Y nói chưa hết câu, bởi vì bên cạnh bỗng có chiếc đũa bay lại từ tai trái của y xuyên thấu qua tai phải.
Bà già không có răng, trong tay chỉ còn một chiếc đũa, đang thở than, lẩm bẩm một mình :
- Cầu đôi dễ đi, cầu độc mộc khó quá, xem ra ta đành phải dùng tay bốc cơm thôi.
Bà ta quả nhiên lấy tay nắm một miếng thịt sườn lên, dùng hai cái răng cửa còn lại nhai nhóc nhách nghe thật thú vị.
“Ầm” một tiếng, người bị chiếc đũa xuyên tai này qua tai kia đã ngã ầm xuống, ép vỡ tan tành một mâm ăn khác.
Những người đã đứng dậy lại có vài người muốn rón rén ngồi xuống.
Đỗ Thiết Tâm lạnh lùng nói :
- Những người đã đứng lên không được ngồi xuống.
Châu Phi không nhịn nổi lại hỏi :
- Đây là ý của ai?
Đỗ Thiết Tâm nói :
- Là ý kiến của tất cả mọi người chúng ta.
Châu Phi ngần ngừ một lát, rốt cuộc cười gượng nói :
- Thật ra ta cũng không phải không muốn đi, chỉ tiếc là ta mập quá, nếu muốn ta đi, trừ phi vo nhỏ gương mặt ta đi một chút.
Đỗ Thiết Tâm nói :
- Vo mặt hắn đi.
Gã lùn gương mặt tròn vạnh bỗng nhảy bật dậy nói lớn :
- Ta lại vo.
Đầu của gã lớn như cái đấu, thân hình thì vừa nhỏ vừa ốm.
Lúc gã đứng lên, giống như một nửa cây đũa cắm vào trái táo, trông hoạt kê không thể tả.
Nhưng Châu Phi cười không nổi, ngay cả sắc mặt cũng biến đi hoàn toàn, người đứng trước mặt y trông giống như một đứa con nít, nhưng y sợ người đó muốn chết đi được.
Nhìn nét mặt kinh hoàng của y, rồi nhìn cái đầu của người này Lục Tiểu Phụng cũng biến hẳn sắc mặt luôn.
Không lẽ người này là một người trong bọn Tây Cực Thần Quỷ, hung ác nhất là Đại Đầu Quỷ Vương Tư Không Đẩu?
Chàng không nhìn lầm, Châu Phi quả thật đã gào lên cái tên đó :
- Tư Không Đẩu, chuyện này có liên hệ gì đến ngươi, ngươi muốn gì đây?
Tư Không Đẩu nói :
- Ta muốn vo mặt ngươi.
Trong tay y cũng có một đôi đũa, y dùng sức vo mấy cái như đang vo Châu Phi trong tay, lòng bàn tay bỗng có một đám bụi phấn màu trắng trớt xuống.
Đợi đến khi y mở bàn tay ra, đôi đũa chẳng còn thấy đâu. Y đã dùng đôi bàn tay nhỏ trẻ con của y vo nát bấy đôi đũa có thể dùng để làm một thanh kiếm giết người như chơi.
Gương mặt của Châu Phi đang nhăn nhó, cả người y như bị mềm ra như bún, nằm rũ xuống ghế, nhưng đợi đến lúc Tư Không Đẩu chồm người tới, y bỗng đập người xuống ghế, hai đầu gối chùn xuống, trong chớp mắt đã trượt qua bảy tám cái bàn. Động tác vừa nhanh vừa nhẹ nhàng không thể hình dung được.
Chỉ tiếc là những cái bàn không nối tiếp liền với nhau, Tư Không Đẩu đã nhấc người lên, mười ngón tay giương ra, nhìn đúng lúc y vừa thò đầu ra khỏi bàn lập tức chồm tới đánh xuóng.
Nào ngờ động tác của Châu Phi còn nhanh hơn, cùi chỏ bên phải của y chỏi lên, y lại thụt xuống cái bàn đối diện. Chỉ nghe “phập” một tiếng, mười ngón tay của Tư Không Đẩu đã cắm xuyên qua mặt bàn. Đợi đến lúc y rút tay ra, trên bàn đã có thêm mười cái lỗ hổng.
Châu Phi bèn nằm ì xuống dưới bàn, chẳng thèm bò ra. Tư Không Đẩu quơ bàn tay phải lên một cái, chén đũa trên bàn toàn bộ bị rớt xuống đất, rượu thịt canh nước đổ đầy vào người một lão già mặc áo tơi đang ngồi yên lặng trầm mặc ở đó.
Tư Không Đẩu xoay ngược tay lại, đang tính đẩy tung bàn ra, bỗng nghe có người nói :
- Đợi một chút.
Một đôi đũa thò ra, đầu đũa đưa lên trời, chỉ đúng vào mạch môn của Tư Không Đẩu mà đánh tới.
May mà phản ứng của y cũng rất nhanh, y lập tức giữ cứng bàn tay lại.
Bốn lão già áo đen đang còn ngồi yên lặng bình tĩnh nới đó lạnh lùng đưa mắt nhìn y.
Tư Không Đẩu bây giờ mới thấy bọn họ, y mở toét miệng ra cườ? tiếng nói :
- Phiền bốn vị đá con heo mập đó ra khỏi bàn được không?
Lão già mặc áo đen mình dính đầy những canh và rượu lạnh lùng nói :
- Không được.
Tư Không Đẩu hỏi :
- Ông muốn bảo vệ hắn?
Lão già áo đen nói :
- Người ta không đụng vào ta, ta không đụng vào người ta.
Tư Không Đẩu hỏi :
- Ai đụng vào ngươi?
Lão già mặc áo đen nói :
- Ngươi.
Tư Không Đẩu hết cười y hỏi :
- Đụng tới ông thì sao?
Lão già mặc áo đen nói :
- Người nào đụng vào ta không phải là con người.
Tư Không Đẩu hỏi :
- Ai không phải là con người?
Lão già mặc áo đen nói :
- Ngươi.
Tư Không Đẩu nói :
- Ta vốn không phải là người, ta là quỷ.
Lão già mặc áo đen nói :
- Cũng không phải là quỷ, là súc sinh.
Lão lạnh lùng nói tiếp :
- Ta không giết người! Ta chỉ giết súc sinh, giết vài tên súc sinh không thể coi là phá giới.
Tư Không Đẩu nắm tay lại, toàn thân xương cốt kêu răng rắc, gương mặt tròn quay biến thành xanh lè.
Lão Đao Bả Tử bỗng nói :
- Người này tôi còn có chỗ xài, Ngô tiên sinh tha y một lần được chăng?
Lão già mặc áo đen trầm ngâm một hồi, rốt cuộc gật đầu nói :
- Được, tay chỉ muốn một bàn tay của hắn.
Tư Không Đẩu bật cười, cười lớn, hai bàn tay của y luyện Hắc Quỷ Trảo, mỗi bàn tay đã có tới trên chục năm khổ luyện công phu, muốn một bàn tay của y, có khác nào muốn nửa mạng sống của y.
Lão già mặc áo đen nói :
- Ta lấy bàn tay trái của ngươi.
Tư Không Đẩu nói :
- Được, ta cho ngươi.
Chữ “ngươi” vừa ra khỏi miệng, hai bàn tay của y đã tung ra, một bàn tay đã biến thành trắng như tuyết, bàn tay kia thì đen sì như than.
Y đã vận hết ba mươi năm công lực vào bàn tay, chỉ cần bị đầu ngón tay của y quạt trúng, là trên người cũng sẽ thêm mười cái lỗ? hổng.
Lão già mặc áo đen vẫn còn ngồi chễm chệ bất động, chỉ thở ra một hơi, ống tay áo dài của lão chợt bung ra như một đám mây.
Chỉ nghe “cách” một tiếng như tiếng chặt củi, tiếp theo đó là một tiếng la thảm thiết.
Người của Tư Không Đẩu đã bắn tung ra ngoài, tung vào tường rồi té phịch xuống đất không động đậy nổi, máu phun tung tóe. Mười đầu ngón tay của y đều bị bẻ gẫy.
Lão già mặc áo đen thở ra nói :
- Ta chỉ muốn một bàn tay của hắn.
Một lão già đầu bạc khác lạnh lùng nói :
- Chỉ muốn một bàn tay, không cần phải dùng đến bảy thành công lực.


HOMECHAT
1 | 1 | 92
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com