Lão già mặc áo đen nói : - Ta đã lâu ngày chưa xuất thủ, lực lượng đưa ra không còn chính xác, ta cũng hơi đánh giá hắn cao một chút. Lão già đầu bạc nói : - Vì vậy ngươi sai rồi, súc sinh cũng là cái mạng, ngươi vẫn phạm phải sát giới đấy thôi. Lão già áo đen nói : - Phải, ta đã lầm, ngã Phật từ bi. Bốn người cùng chắp hai tay lại, miệng niệm Phật, từ từ đứng dậy đối diện với lão Đao Bả Tử : - Chúng ta xin cáo thoái trước, quay mặt vào tường sám hối ba ngày, tạ lỗi trang chủ. Lão Đao Bả Tử cũng đứng dậy nói : - Đó là tự y đi tìm cái chết, tiên sinh hà tất phải trách mình? Lão già áo đen nói : - Trang chủ có điều gì phân phó, chúng tôi sẽ lại nghe mệnh lệnh. Lão Đao Bả Tử phảng phất như đang thở phào một hơi : - Mời... Lão già mặc áo đen nói : - Mời... Bốn người từ từ bước ra, dáng điệu an nhàn chậm rãi, bước tới trước mặt Lục Tiểu Phụng bỗng dừng lại : - Lục công tử dạo này có gặp qua Khổ Qua thượng nhân? Lục Tiểu Phụng nói : - Năm trước có gặp qua mấy lần. Lão già đầu bạc nói : - Thượng nhân diệu thủ nấu ăn, làm cơm chay đệ nhất thiên hạ. Khẩu phúc của Lục công tử chắc là không nhỏ. Lục Tiểu Phụng cười nói : - Đúng vậy. Lão già đầu bạc nói : - Vậy thì người của ông ta cũng còn khang kiện như xưa? Lục Tiểu Phụng nói : - Vâng. Lão già đầu bạc hai tay chắp vào nhau nói : - Ngã Phật từ bi, phù hộ kẻ thiện ơn. Bốn người đồng thời cất tiếng niệm Phật, chầm chậm bước ra. Dáng điệu vẫn rất an tường, bình thản. Bàn tay của Lục Tiểu Phụng thì đã lạnh ngắt. Chàng rốt cuộc đã nghĩ ra được lai lịch của bốn người này. Xem thần thái cung kính của lão Đao Bả Tử đối với họ, xem một cái phất tay như mây trôi kia, xem lộ số nhà Phật của bọn họ, chàng mới sực nghĩ ra. Lúc nãy chàng còn chưa nghĩ ra, bởi vì bọn họ đã để tóc đầy đầu, đổi hết tăng y, dĩ nhiên chàng không nghĩ tới họ là những kẻ xuất gia, lại càng không nghĩ tới họ lại chính là Ngũ La Hán trong chùa Thiếu Lâm. Ngũ La Hán vốn là năm anh em ruột, đồng thời cắt tóc đi tu, hiện tại chỉ còn lại bốn người, bởi vì đại ca là Vô Long La Hán đã chết. Bọn họ lúc còn trẻ tuổi đã từng tung hoành chốn giang hồ, giết người vô số, người ta kêu là “Long, Hổ, Sư, Tượng, Báo” Ngũ Du Thú, đôi bàn tay của họ dần nhuốm đầy máu tanh. Nhưng “buông đao đồ tể là thành Phật”, Ngũ Du Thú nổi danh hung ác từ đó biến thành Ngũ La Hán chùa Thiếu Lâm : Vô Long, Vô Hổ, Vô Sư, Vô Tượng, Vô Báo chỉ có một tấm lòng hướng Phật. Vô Long có thân phận hộ pháp trưởng lão nhưng không biết vì lý do gì một đêm bỗng say khước đạp đổ bệ thờ, cơ hồ muốn đánh tan Tàng Kinh Các, trọng địa của chùa Thiếu Lâm thành đất bằng. Phương trượng Chưởng môn nổi trận lôi đình, ngoại trừ phạt bọn họ quay mặt vào tường mười năm. Vô Long bị đánh bại, ông hận và chết. Tình như thủ túc, anh em bốn La Hán còn lại Phật tâm biến thành phẫn hận, chấp nhận tội phản nghịch, đi tìm Chưởng môn ám sát. Trong giang hồ người ta chỉ biết lần đó bọn họ dầu không giết được Chưởng môn nhưng không ai biết bọn họ sau đó đi về đâu, lại càng không biết Vô Long đã tẩy tâm cách diện quy y Phật pháp tại sao bỗng say sưa như vậy. Chuyện này đã trở thành một trong những nghi án của võ lâm, cũng như không một ai biết tại sao Thạch Hạc lại bị trục xuất khỏi Võ Đang. Nhưng bây giờ, Lục Tiểu Phụng đã biết, Vô Long say sưa chắc là có liên hệ đến chuyện muốn ăn cơm chay thiên hạ vô song của Khổ Qua hòa thượng, lại khéo không khỏi phải uống vài ly rượu. Bọn họ lúc nãy hỏi đi hỏi lại tình hình sức khỏe của Khổ Qua hòa thượng, chắc là họ hy vọng lão vẫn còn sống đó, bọn họ mới có cơ hội tự tay báo thù. Lúc nãy, Vô Báo vừa xuất thủ là làm tan xương nát thịt, có thể thấy trong bụng lão cừu hận oán độc đã tích tụ quá sâu. Bọn họ hận nhất còn chưa phải là Khổ Qua, mà là chùa Thiếu Lâm, cũng như Thạch Hạc hận Võ Đang, Cao Đào hận Phụng Vĩ Bang vậy. Ba Sơn khoáng chất phong phú, không những vậy còn nghe nói có cát vàng, dĩ nhiên là Cố Phi Vân đang tính đoạt sản nghiệp, đạo quan của họ Cố từ đường đệ của y là Tiểu Cố đạo nhân. Hải Kỳ Khoát đã xuất thân trên biển cả, dĩ nhiên là muốn định bá nghiệp trên Trường Giang của Thủy Thượng Phi. Đỗ Thiết Tâm và Cái bang thù sâu như biển. Lão già mặt bé râu dài rất có thể là Bách Thắng Đao Vương Quan Thiên Vũ năm xưa đã từng tranh giành Chưởng môn Nhạn Đăng với Cao Hành Không. Lão Đao Bả Tử hành động lần này là đem hết oan gia đối đầu của bọn họ vào một nơi dẹp sạch, bọn họ dĩ nhiên sẽ đem toàn lực ra mà làm. Nhưng những người này, đại đa số đều có thân phận của một tông sư, bình thời rất khó mà tụ lại với nhau, môn phái bọn họ cũng cách nhau rất xa, làm sao mà có thể đánh tan bọn họ cùng một lúc? Lão Đao Bả Tử đang giải thích : - Ngày mười hai tháng tư là ngày kỵ của cố Chưởng môn phái Võ Đang Mai chân nhân, cũng là ngày khánh điển mười năm Thạch Nhạn tiếp ngôi Chưởng môn, Nghe nói ông ta còn muốn vào ngày đó sẽ lập người đệ tử kế thừa chưởng đạo thống... Lão cười nhạt nói tiếp : - Đến ngày đó, dĩ nhiên núi Võ Đang sẽ có đủ các tay đầu não tụ họp vô cùng náo nhiệt, Thiết Kiên và bọn Vương Thập Đại cũng nhất định đến làm tân khách trong buổi hội. - Có phải chúng ta đã quyết định động thủ trong ngày hôm đó? Câu hỏi ấy Lục Tiểu Phụng cũng đang muốn hỏi ra, nhưng Đỗ Thiết Tâm đã giành hỏi trước. Lão Đao Bả Tử gật đầu nói : - Vì về chúng ta nhất định phải đến cho kịp núi Võ Đang trước ngày mười hai tháng tư. Có điều, nếu cả bọn cùng hành động một lượt, không cần phải ra khỏi khu vực vùng núi này, đã nhất định làm chấn động thiên hạ lên rồi. Lần này hành động tuyệt đối phải bí mật, nhất định không thể làm chuyện đả thảo kinh xà được. Vì vậy, chúng ta không những phải chia nhau ra từng tốp, mà mỗi người còn phải cải trang, dịch dung mới được. Những chuyện đó, lão Đao Bả Tử đã có kế hoạch cực kỳ chu mật đâu vào đó. Quản Gia Bà nói : - Những chi tiết hành động đã có tôi an bày giùm cho các vị, hoàn toàn không cần các vị phải khổ tâm lo nghĩ. Lão Đao Bả Tử nói : - Ta có thể bảo đảm, người phụ trách chuyện dịch dung cải trang các vị tuyệt đối là tay hảo thủ thiên hạ vô song, tuy không thể thoát thai hoán cốt cho các vị, đổi thành một người khác, nhưng tuyệ? đối có thể làm người khác nhìn không ra chân chính diện mục của các vị. Hiện tại, vấn đề duy nhất là làm sao chúng ta đem binh khí lên được núi? Không ai có thể đem binh khí lên núi Võ Đang, bao nhiêu loại binh khí đều phải để lại chỗ phiến đá Giải Kiếm bên cạnh hồ Giải Kiếm. Lão Đao Bả Tử nói : - Nhưng ta có thể bảo đảm, trước khi xuất thủ trong ngày đó, mỗi người đều sẽ đến chỗ “tuyết ẩn” ấy lấy lại binh khí tùy thân của mình. Lâu lão thái thái vừa gặm xong khúc xương gà, bèn nghểnh đầu hỏi : - “Tuyết ẩn” là chỗ nào? Lão Đao Bả Tử cười nói : - Tuyết ẩn là chỗ giấu đồ, cũng chính là nhà vệ sinh. Lâu lão thái thái lại hỏi : - Rõ ràng là nhà vệ sinh, tại sao lại gọi là tuyết ẩn? Lão Đao Bả Tử nói : - Đấy là danh từ của người tu hành, lai lịch của nó có hai lối nói. Tuyết là Tuyến Mạn sơn, là Minh Giác thiền sư, Ân là Linh Ân tự ở Hàng Châu, bởi vì Tuyết Mạn ở Linh Ân tự làm chuyện rửa cầu, vì vậy chùa chiền dùng chữ Tuyết Ân để chỉ chỗ đó. Bởi vì thần tăng Tuyết Phong Nghĩa Tồn ở Phúc Châu, lúc đang nửa nhỏ đã ngộ đạo, vì vậy mà có tên đó. Lâu lão thái thái còn đang tính hỏi nữa. Quản Gia Bà đã đem lại thêm một mâm thịt gà quay để bà ta bỏ vào mồm, hết còn nói năng gì nữa. Phải làm sao mới bịt được miệng những người kia? Những điều bí mật họ đã biết không phải là đã quá nhiều sao? Gương mặt của những người này không còn tí máu nào, bởi vì chính bọn họ cũng biết, muốn xử lý chuyện này thông thường chỉ có một cách duy nhất. Chỉ có người chết mới không tiết lộ bí mật. Muốn tìm cái sống trong cái chết, thông thường chỉ có một cách : ngươi muốn giết ta để bịt miệng, ta phải giết ngươi trước. Vu Hoàn bỗng nhảy lên, như một con cá đang búng ra khỏi mặt nước. Mũi Ngư thích của y có năm cặp, Diệp Linh chỉ chôm có bốn cặp, còn thừa một cặp y giấu trong ống tay áo. Hiện tại đã biến thành hai cú sét đánh tới lão Đao Bả Tử. Bàn tay của lão Đao Bả Tử vẫn bất động, nhưng Thạch Hạc, sau lưng y đã cử động, thanh trường kiếm trong cây vỏ Thất Tinh đã biến thành một làn sáng bạc. Làn sáng bạc nghinh lại sấm sét. Tinh tinh hai tiếng vang lên, sấm sét đã bị gãy ngang, hai cây cương thích rớt từ trên không xuống, làn sáng bạc cũng đã biến mất, lưỡi kiếm đã đâm sâu vào ngực của Vu Hoàn. Y nhìn vào hai khúc Phi ngư thích bị gãy, rồi lại nhìn lưỡi kiếm đâm sâu vào trước ngực, sau đó mới ngẩng đầu lên nhìn cái người không có mặt này, làm như còn chưa tin đó là sự thật. Thạch Hạc cũng lạnh lùng nhìn y, bỗng hỏi : - Nhát kiếm này của ta so với Thiên Ngoại Phi Tiên của Diệp Cô Thành như thế nào? Vu Hoàn cắn chặt răng, không nói tiếng nào, khóe miệng đang méo mó đi của y bỗng lộ ra một nụ cười, hình như đang nói : - Diệp Cô Thành đã chết rồi, dù ngươi có hơn y thì đã sao? Thạch Hạc hiểu được cái ý của y, bàn tay cầm kiếm bỗng xoay lại, lưỡi kiếm cũng chuyển động theo. Gương mặt của Vu Hoàn lập tức nhăn nhó lại, y bỗng gầm lên một tiếng, chồm người lên, máu tươi vọt ra ngoài, lưỡi kiếm đã xuyên qua ngực y. Lục Tiểu Phụng không nỡ nhìn thế, chàng đứng dậy, còn có một số vẫn chưa bị thanh toán, chàng không thể ngồi đó nhìn từng người chết trước mắt mình. Chàng len lén đứng dậy, len lén bước ra ngoài. Sương mù vừa ẩm vừa lạnh, chàng hít vào một lượt thật sâu, đem hết cái lạnh của sương mù vào trong lồng ngực, chàng phải cần bình tĩnh sáng suốt. - Ngươi không thích giết người? Đó là giọng của lão Đao Bả Tử, lão Đao Bả Tử cũng theo chàng ra ngoài, cũng đang hít vào cái hơi lạnh và ẩm ướt của sương mù. Lục Tiểu Phụng hững hờ nói : - Tôi thích uống rượu, nhưng nhìn người khác uống rượu lại là một chuyện khác. Chàng không quay đầu lại nhìn lão Đao Bả Tử, nhưng chàng nghe giọng của lão Đao Bả Tử đang đượm một nụ cười, hiển nhiên là rất mãn ý với câu trả lời của chàng. Lão Đao Bả Tử đang nói : - Ta cũng không thích nhìn, bất kể chuyện gì, tự mình làm dù gì cũng có tí hứng thú hơn. Lục Tiểu Phụng trầm ngâm một hồi, chàng bỗng cười một tiếng : - Có những chuyện ông lại hình như không muốn tự mình làm. Lão Đao Bả Tử nói : - Sao? Lục Tiểu Phụng nói : - Ông biết Diệp Linh trộm của Vu Hoàn chiếc áo mưa và mũi ngư thích. Ông càng biết cô ta đi làm gì, nhưng ông lại không cản trở gì cả. Lão Đao Bả Tử thừa nhận : - Ta không làm vậy thật. Lục Tiểu Phụng nói : - Ông không cho tôi đi cứu Diệp Tuyết, mình ông cũng không đi, tại sao ông để cô ta đi? Lão Đao Bả Tử nói : - Bởi vì ta biết Diệp Lăng Phong nhất định sẽ không hại nó. Lục Tiểu Phụng hỏi : - Ông chắc chắn vậy không? Lão Đao Bả Tử gật gật đầu, giọng nói của lão bỗng trở thành ấm ớ : - Bởi vì nói mới mới là con gái ruột của Diệp Lăng Phong. Lục Tiểu Phụng lại hít vào một hơi thật sâu, làm như không nghe ra trong giọng nói của lão đang đầy vẻ thống khổ và thù hận : - Còn có một chuyện nữa, hình như ông cũng không tính tự mình đi động thủ. Lão Đao Bả Tử đang chờ chàng nói tiếp : - Có phải ông muốn Thạch Hạc đi đối phó với Thạch Nhạn, còn anh em Hổ Báo đi đối phó với Thiết Kiên chùa Thiếu Lâm? Lão Đao Bả Tử nói : - Đó là thù hận riêng của bọn họ, bọn họ vốn là muốn tự mình đi giải quyết. Lục Tiểu Phụng nói : - Đỗ Thiết Tâm đối với được với Vương Thập Đại? Lão Đao Bả Tử nói : - Mấy năm nay, võ công của y có phần tiến triển, huống gì có có Lâu lão thái thái làm hậu thuẫn cho y. Lục Tiểu Phụng nói : - Tiểu Cố đạo nhân chắc là không phải đối thủ của Biểu Ca. Thủy Thượng Phi và Hải Kỳ Khoát ông xem ai thắng ai? Lão Đao Bả Tử nói : - Trường Giang là một địa bàn trù phú, Thủy Thượng Phi cũng phì nộn muốn đi không nổi, bất kể là trên cạn hay dưới nước, ta đều đảm bảo được mười phần ăn một phần, Hải Kỳ Khoát sẽ thắng. Lục Tiểu Phụng nói : - Nhưng Quan Thiên Vũ từng bại trận dưới tay Cao Hành Không ba lần rồi. Lão Đao Bả Tử nói : - Hai lần đều có kẻ núp trong bóng tối giúp Cao Hành Không. Lục Tiểu Phụng hỏi : - Người đó là ai? Lão Đao Bả Tử cười nhạt nói : - Cao Hành Không tung hoành Trường Giang, ngày kỵ của Chưởng môn Võ Đang, mắc mớ gì đến y? Tại sao y lại bằng lòng tham dự? Không lẽ đệ tử phái Võ Đang ở trong bóng tối giúp cho y? Môn hộ phái Nhạn Đăng có sự tranh giành, tại sao đệ tử phái Võ Đang lại muốn can thiệp vào? Lục Tiểu Phụng không hề muốn hỏi nhiều quá, chàng nói : - Vậy thì còn thừa lại chỉ có Ưng Nhãn Lão Thất, dù Quản Gia Bà có đối phó y không nổi, có thêm Hoa Khôi nữa cũng dư sức. Lão Đao Bả Tử nói : - Hoa Khôi còn có nhiệm vụ khác, Cao Đào cũng không cần đến y giúp đỡ. Lục Tiểu Phụng nói : - Vì vậy, bảy người chủ yếu đều đã có người đối phó, không những vậy, còn chắc tới chín phần mười rồi. Lão Đao Bả Tử nói : - Mười phần mười. Lục Tiểu Phụng cười cười nói : - Vậy thì ông chuẩn bị cho tôi làm gì? Đi đối phó với mấy tên rót nước, quét trà? Lão Đao Bả Tử nói : - Chuyện ta cần ngươi làm mới là mấu chốt thành bại của kế hoạch lần này. Lục Tiểu Phụng hỏi : - Chuyện gì? Lão Đao Bả Tử cũng cười cười nói : - Hiện tại ngươi biết cũng quá nhiều rồi đấy, chuyện khác đợi đến tối ngày mười hai tháng tư ta sẽ nói cho ngươi nghe. Lão vỗ vỗ vào vai Lục Tiểu Phụng : - Vì vậy, tối nay ngươi cứ việc nhẹ nhàng thoải mái, thậm chí còn có thể say một trận túy lúy, bởi vì ngày mai ngươi có thể nghỉ ngơi được nguyên ngày. Lục Tiểu Phụng nói : - Tôi phải chờ đến hai ngày nữa mới xuống núi? Lão Đao Bả Tử nói : - Ngươi là nhóm cuối cùng xuống núi. Lục Tiểu Phụng hỏi : - Nhóm của tôi có những ai? Lão Đao Bả Tử nói : - Quản Gia Bà, Lâu lão thái thái, Biểu Ca, Câu Tử và Liễu Thanh Thanh. Lão lại cười nói : - Chuyện vui nhộn đại khái là phải đợi tới cuố? màn mới xảy ra. Dĩ nhiên các ngươi phải để lại màn cuối. Lục Tiểu Phụng hững hờ nói : - Huống gì có bọn họ theo tôi, ít nhất tôi sẽ không bị chết về tay người ta giữa đường. Lão Đao Bả Tử cười càng khoan khoái, lão nói : - Ngươi yên tâm, dù ngươi có gặp Tây Môn Xuy Tuyết giữa đường, y cũng nhất định nhận không ra ngươi được. Lục Tiểu Phụng nói : - Bởi vì người dịch dung cho tôi là tay diệu thủ thiên hạ vô song. Lão Đao Bả Tử cười nói : - Nếu một người cải trang cho mình thành một con chó được, ngươi còn có chuyện gì đáng lo nữa? Lão ta đang nói đến Khuyển Lang quân. Nhiệm vụ của Khuyển Lang Quân là cải biến dung mạo của mọi người để cho người khác không thể nào nhận ra được bọn họ. Nhiệm vụ hoàn thành rồi thì sao? “Tôi chỉ bất quá muốn ông đem tôi theo ông”. Lục Tiểu Phụng rốt cuộc đã hiểu y của y, dĩ nhiên y đã thấy mình đang ở trong vị trí nguy hiểm thế nào. Lão Đao Bả Tử ngẩng mặt lên trời, thở ra một hơi thật dài, giây phút canh tác đã qua rồi, hiện tại là lúc chờ gặt hái, lão phảng phất thấy được cây trái đang mọc từ từ. Từng trái, từng trái tròn chắc, là từng cái từng cái đầu lâu. Lục Tiểu Phụng bỗng quay mặt lại nhìn lão nói : - Còn ông? Bao nhiêu chuyện đều có người làm cả, còn ông? Ông tính sẽ làm gì? Lão Đao Bả Tử nói : - Ta là chủ nợ, ta đang tính đợi các ngươi đi đòi nợ về cho ta. Lục Tiểu Phụng nói : - Võ Đang thiếu nợ của Thạch Hạc, Thiếu Lâm thiếu nợ anh em Hổ Báo, còn ai thiếu nợ ông? Lão Đao Bả Tử nói : - Mọi người đều nợ ta cả. Lão lại vỗ vỗ vào vai của Lục Tiểu Phụng mỉm cười rồi nói : - Không phải ngươi cũng nợ ta chút ít gì sao? Lục Tiểu Phụng cũng thở ra một hơi thật dài, nhưng trong đám sương mù vừa ẩm vừa lạnh đó, hình như vẫn còn trong buồng ngực của chàng. Chàng biết, bất cứ ai thiếu nợ của lão Đao Bả Tử rồi, sớm muộn gì cũng phải trả lại vốn lẫn lời. Chàng chỉ sợ mình trả lại không nổi.