watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
16:54:4031/07/2025
Kho tàng truyện > Truyện Kiếm Hiệp > Tác Giả Khác > U Linh Sơn Trang - Cổ Long - Trang 13
Chỉ mục bài viết
U Linh Sơn Trang - Cổ Long
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Trang 11
Trang 12
Trang 13
Trang 14
Trang 15
Trang 16
Trang 17
Trang 18
Trang 19
Trang 20
Trang 21
Trang 22
Trang 23
Trang 24
Trang 25
Trang 26
Trang 27
Trang 28
Trang 29
Trang 30
Trang 31
Trang 32
Trang 33
Trang 34
Trang 35
Trang 36
Trang 37
Trang 38
Trang 39
Trang 40
Trang 41
Trang 42
Trang 43
Trang 44
Trang 45
Trang 46
Trang 47
Trang 48
Trang 49
Trang 50
Tất cả các trang
Trang 13 trong tổng số 50



Hồi 06-2

Diệp Linh tức giận hỏi :
- Ông nói ai?
Độc Cô Mỹ nói :
- Tây Môn Xuy Tuyết!
Cặp mắt của lão đang cười, cười như một con hồ ly già :
- Cái tên này, cô đã nghe qua bao giờ chưa?
Gương mặt của Diệp Linh biến sắc, tên này dĩ nhiên cô đã nghe qua.
Tây Môn Xuy Tuyết!
Thần kiếm của kiếm, kiếm thần của người!
Cái tên đó bất kỳ ai chỉ cần nghe qua một lần là không bao giờ quên.
Độc Cô Mỹ liếc mắt nhìn cô nói :
- Huống gì, lúc đó Lục Tiểu Phụng bị thương cũng nặng lắm, tối đa chỉ tính có một nửa Lục Tiểu Phụng, làm sao đối phó được với một Tiểu Bạch Long của Võ Đương?
Diệp Linh lại la lên :
- Ông nói láo!
Độc Cô Mỹ thở ra nói :
- Một lão già lục thân bất nhận làm sao đi nói láo giùm cho người khác?
Đêm có sương mù, đường hiểm trở.
Bọn họ đi sát vai với nhau trên con đường nhỏ, bọn họ đã từng đi qua một con đường thật dài bên nhau.
Con đường ấy còn hiểm trở hơn bây giờ nhiều, đấy vốn là con đường chết.
Lục Tiểu Phụng rốt cuộc mở miệng ra :
- Một lão già lục thân bất nhận làm sao đi nói láo giùm cho tôi vậy?
Độc Cô Mỹ cười cười nói :
- Bởi vì lão già này thích ngươi.
Lão vội vã nói tiếp :
- May mà lão già này không có cái bệnh của gã Phấn Yến Tử đó, vì vậy ngươi khỏi cần lo lắng gì cả.
Lục Tiểu Phụng cũng bật cười, cười lớn :
- Lão già này có rượu không?
Độc Cô Mỹ nói :
- Không những có rượu, còn có thịt.
Lục Tiểu Phụng cười luôn cả cặp mắt :
- Thật không?
Độc Cô Mỹ nói :
- Bạn của ta, chính là bạn của ngươi.
Rượu là rượu ngon, bạn cũng là bạn tốt.
Đối với một người thích uống rượu mà nói, bạn tốt có nghĩa là, thường thường ám chỉ người có tửu lượng rất khá.
Người bạn này không những uống rượu thoải mái, ăn nói cũng rất mau mắn, vài ly rượu xuống bụng rồi, lão bỗng hỏi :
- Ta biết ngươi là Lục Tiểu Phụng, ngươi có biết ta là ai không?
- Không biết.
- Tại sao ngươi không hỏi?
Lục Tiểu Phụng bật cười, cười khổ :
- Bởi vì tôi đã được dặn kỹ lắm rồi.
- Ông hỏi người ta, không ai chịu nói?
- Ừ.
- Nhưng ta không phải là người ta, ta chính là ta.
Lão cầm bàn tay trái đưa ly rượu lên uống một hơi cạn sạch, dùng tay phải múc lên một cục thịt.
Thật là móc lên, bởi vì bàn tay phải của lão không phải là bàn tay, mà là một móc câu, một cái móc câu bằng sắt.
- Ông là Câu Tử phải không?
Lục Tiểu Phụng rốt cuộc sực nghĩ ra?
Câu Tử thừa nhận :
- Ta biết nhất định ngươi có nghe người khác nói về ta, nhưng có một chuyện chắc chắn ngươi không biết.
- Chuyện gì?
- Cái hôm đầu tiên ngươi đến, ta đã muốn kết bạn với ngươi.
Lão vỗ vỗ vào vai Độc Cô Mỹ :
- Bởi vì bạn bè của ngươi, là bạn bè của ta, kẻ địch của ngươi, cũng là kẻ địch của ta.
- Bạn của chúng ta là y, còn kẻ địch của chúng ta là ai?
- Tây Môn Xuy Tuyết!
Lục Tiểu Phụng thay đổi nét mặt :
- Ông là...
Câu Tử nói :
- Ta là Hải Kỳ Khoát.
Lục Tiểu Phụng càng kinh ngạc :
- Là kẻ năm xưa oai chấn Thất Hải, Độc Tý Thần Long Hải Kỳ Khoát?
Hải Kỳ Khoát ngẩng mặt cười lớn :
- Không ngờ Lục Tiểu Phụng cũng biết được tới danh hiệu của Hải mỗ.
Lục Tiểu Phụng nhìn lão, ánh mắt đang lộ vẻ kinh ngạc bỗng biến thành nghi ngờ, chàng bỗng lắc đầu nói :
- Không phải, Hải Kỳ Khoát đã bị chìm thuyền chết đuối ngoài biển khơi từ lâu.
Hải Kỳ Khoát cười càng khoan khoái :
- Người chết là một kẻ khác, một kẻ mặc áo cỗn long bào của ta, đeo thanh cỗn long đao của ta, một con quỷ thế mạng rất giống ta.
Lão lại giải thích thêm :
- Những người nơi đây, ai ai cũng đều đã chết ở ngoài kia một lần rồi, không phải ngươi cũng đã vậy sao?
Lục Tiểu Phụng rốt cuộc cũng đã hiểu ra :
- Nơi đây vốn là U Linh sơn trang, chỉ có người chết rồi mới được vào.
Hải Kỳ Khoát cười lớn nói :
- Tây Môn Xuy Tuyết mà biết chúng ta còn ở đây uống rượu ăn thịt thế này, chỉ sợ y tức hộc máu ra mà chết.
Lục Tiểu Phụng mỉm cười nói :
- Xem ra nơi đây chắc tôi cũng sẽ có không ít bạn bè.
Hải Kỳ Khoát nói :
- Không sai tí nào, nơi đây ít nhất cũng có mười sáu người bị Tây Môn Xuy Tuyết bức bách phải lại.
Ánh mắt của Lục Tiểu Phụng loang loáng, chàng hỏi lão :
- Có người nào bị tôi ép lại đây không?
Hải Kỳ Khoát nói :
- Dù cho có, ông cũng không cần lo lắng.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Vì tôi đã có bạn bè như các ông đây.
Hải Kỳ Khoát nói :
- Không sai tí nào.
Lão cười lớn, nâng ly lên, bỗng hạ giọng nói :
- Chỉ có một người ông phải đặc biệt lưu ý.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Ai?
Hải Kỳ Khoát nói :
- Thật ra, hắn chẳng thể coi là một người, hắn chỉ bất quá là một thứ du hồn thế thôi.
Lục Tiểu Phụng thất thanh hỏi :
- Du Hồn?
Hải Kỳ Khoát hỏi ngược lại :
- Ngươi đã gặp hắn ta?
Lục Tiểu Phụng không phủ nhận.
Hải Kỳ Khoát hỏi :
- Ngươi có biết hắn là ai không?
Lục Tiểu Phụng nói :
- Tôi rất muốn biết.
Hải Kỳ Khoát nói :
- Nơi đây có một tổ chức rất kỳ quái, tên là Nguyên Lão hội, lúc lão Đao Bả Tử không ở nơi đây, bao nhiêu chuyện đều do Nguyên Lão hội phụ trách.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Người trong Nguyên Lão hội, dĩ nhiên đều là nguyên lão, các hạ dĩ nhiên cũng là một trong những người đó.
Hải Kỳ Khoát nói :
- Trừ ta ra, Nguyên Lão hội còn có tám người, thật ra, chân chính nguyên lão, chỉ có hai người.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Hai người nào?
Hải Kỳ Khoát nói :
- Một người là Du Hồn, một người là Câu Hồn, bọn họ và cha của anh em nhà họ Diệp, đều là những người năm xưa cùng lão Đao Bả Tử dựng nên cơ nghiệp này.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Vì điểm đó, mà tôi phải đặc biệt lưu ý đến y?
Hải Kỳ Khoát nói :
- Còn có một điểm nữa.
Lục Tiểu Phụng cầm ly rượu lên, chờ lão nói tiếp.
Hải Kỳ Khoát nói :
- Hắn là nguyên lão nơi đây, hắn muốn giết ngươi, tùy thời tùy lúc đều có cơ hội, còn ngươi, ngươi còn chẳng được đụng đến hắn nữa là khác.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Y có lý do để giết tôi không?
Hải Kỳ Khoát nói :
- Có.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Lý do gì?
Hải Kỳ Khoát nói :
- Ngươi giết con của hắn.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Con của y là ai?
Hải Kỳ Khoát nói :
- Phi Thiên Ngọc Hổ.
Lục Tiểu Phụng hít vào một hơi thật sâu, chàng bỗng cảm thấy ly rượu vừa uống vào đã biến thành ra chất đắng.
Hải Kỳ Khoát nói :
- Hắc Hổ bang vốn do hắn sáng lập ra, đến lúc căn cơ của Hắc Hổ bang sắp ổn định rồi, hắn lại theo lão Đao Bả Tử đến đây, bởi vì hắn cũng đắc tội với một người không thể đắc tội được, hắn cũng bị bức không còn đường nào để đi.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Y đắc tội với người nào?
Hải Kỳ Khoát nói :
- Mộc đạo nhân, đệ nhất danh túc của phái Võ Đang.
Lục Tiểu Phụng nhịn không nổi lại hít sâu vào một hơi nữa, đến bây giờ chàng mới hiểu ra, tại sao Du Hồn không chịu nói lai lịch của mình cho chàng nghe.
Hải Kỳ Khoát nói :
- Hắc Hổ bang bị hủy diệt trong tay ngươi, Mộc đạo nhân lại tấu xảo là bạn thân của ngươi, ngươi thử xem, hắn có đủ lý do để giết ngươi hay không?
Lục Tiểu Phụng cười khổ nói :
- Có.
Hải Kỳ Khoát nói :
- Cái chuyện chết người là, tuy ngươi biết hắn muốn giết ngươi, nhưng ngươi lại không được đụng vào hắn.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Bởi vì y là nguyên lão trong các nguyên lão?
Hải Kỳ Khoát gật gật đầu nói :
- Trừ hắn ra, trong Nguyên Lão hội còn có tám người, nếu ngươi giết hắn, tám người kia sẽ không buông tha cho ngươi.
Lục Tiểu Phụng thở ra nói :
- Vì vậy tôi chỉ còn nước đợi y lại động thủ.
Hải Kỳ Khoát nói :
- Không đến lúc đánh một phát là trúng, hắn sẽ không ra tay, hiện tại hắn còn chưa làm gì, không chừng bởi vì hắn còn đang chờ cơ hội.
Lục Tiểu Phụng tuy không nói gì, nhưng chàng không hề đóng miệng lại.
Cái miệng của chàng đang bận uống rượu.
Hải Kỳ Khoát thở ra nói :
- Nếu ngươi đã uống say, cơ hội của hắn đã đến rồi đấy.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Tôi biết.
Hải Kỳ Khoát nói :
- Nhưng ngươi còn đang uống?
Lục Tiểu Phụng bỗng cười lên một tiếng, chàng nói :
- Y đã là nguyên lão, trước sau gì cũng sẽ có cơ hội, tại sao tôi còn không thừa dịp trước khi chưa chết uống thêm vài ly.
Uống rượu không giống như ăn cơm.
Bình thời một người ăn ba chén cơm, nhất định sẽ ăn không được hai chục chén, nhưng bình thời uống rượu không say, có lúc chỉ vài ly đã say khước.
Lục Tiểu Phụng đã say rồi sao?
- Tôi còn chưa say.
Chàng đẩy Độc Cô Mỹ và Hải Kỳ Khoát ra :
- Tôi còn biết đường về nhà, các ông khỏi cần đưa tôi.
Quả thật chàng không hề đi lầm đường.
Có lúc, một người dù uống say không biết trời trăng gì cả, vẫn cứ nhận ra đường về nhà, về nhà rồi mới đổ ầm xuống. Nếu là một người uống rượu, nhất định sẽ có cái kinh nghiệm đó.
Lục Tiểu Phụng có kinh nghiệm đó, chàng thường thường có.
- Đây là nhà của ta.
Mọi người ai cũng thích.
Phía trước có ao nuôi cá Phía sau có trồng hoa.
Tuy căn nhà nhỏ bằng gỗ, phía trước không có nuôi cá, phía sau không có trồng hoa, nhưng cũng là nhà của chàng.
Một kẻ lãng tử không căn rễ, say rượu bí tỉ, bỗng phát hiện mình còn có nhà để về.
Đấy là thứ cảm giác khoan khoái biết bao nhiêu? Trừ những kẻ lãng tử như chúng ta ra, còn ai biết được cái cảm giác đó?
Lục Tiểu Phụng lại cất tiếng hát cái bài đồng ca lên, giọng ca rất lớn, bởi vì chàng phát hiện ra, cái giọng của mình, càng lúc càng tốt.
Trong phòng không có đèn, nhưng chàng vừa đẩy cửa ra, lập tức cảm thấy bên trong có người.
- Tôi biết ông là ai, ông không nói ra tôi cũng biết.
Lục Tiểu Phụng đang cười, tiếng cười rất lớn.
- Ông là Du Hồn, là nguyên lão của nơi đây, ông ở đây chờ tôi, có phải là muốn giết tôi thật không?
Người trong phòng vẫn chưa mở miệng ra.
Lục Tiểu Phụng cười lớn nói :
- Dù ông có muốn giết tôi, cũng chẳng cần phải đi ám toán, có phải không? Bởi vì ông là kẻ có danh tiếng đệ nhất trong đệ tử tục gia phái Võ Đang, bởi vì ông là Chung tiên sinh, Chung Vô Cốt.
Chàng bước vào, đóng cửa lại, bắt đầu mò mẫm tìm mồi lửa.
- Thật ra ông vốn là bạn lâu năm của Mộc đạo nhân, nhưng ông cũng không nên lén lút tổ chức Hắc Hổ bang bên ngoài kia, chứ không Mộc đạo nhân làm gì phải đi đối phó với ông?
Vẫn không có tiếng trả lời, nhưng đã có ánh lữa.
Ánh lửa sáng lên, chiếu vào gương mặt một người, một gương mặt xương xẩu chỉ còn thừa miếng da bọc ngoài, cặp mắt sâu hoắm vào như một cái đầu lâu, đang nhìn Lục Tiểu Phụng không chớp mắt.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Hiện tại chúng ta đều đã là người chết cả rồi, cần gì phải đi thanh toán chuyện ân oán lúc xưa, huống gì...
Chàng không nói tiếp.
Giọng của chàng bị ngắt ngang, cây đèn trong tay bỗng tắt ngúm.
Chàng bỗng phát hiện ra, cái vị Chung tiên sinh này là người đã chết thật.
Trong phòng tối như mực, Lục Tiểu Phụng đứng yên không một chút cử động trong bóng tối, chàng cảm thấy tay chân mình lạnh ngắt, làm như bỗng rớt vào một hầm nước đá.
Đây không phải là hầm nước đá, đây là cái bẫy rập.
Chàng đã nhìn ra, nhưng chàng chẳng còn trốn thoát đi đâu được.
Chàng không còn đường nào để trốn!
Vì vậy chàng bèn ngồi ngay xuống giường, chàng vừa ngồi xuống giường, lập tức bèn nghe bên ngoài có tiếng chân lạo xạo, tiếp theo đó, có người đang gõ cửa :
- Anh ngủ chưa? Tôi có chuyện muốn nói với anh.
Giọng nói êm ái nhẹ nhàng, chính là giọng của Diệp Linh.
Lục Tiểu Phụng câm miệng.
- Tôi biết anh còn chưa ngủ, sao anh không mở cửa ra?
Giọng của Diệp Linh đã biến thành hung dữ :
- Có phải trong phòng anh đang giấu đàn bà phải không?
Lục Tiểu Phụng rốt cuộc thở ra nói :
- Trong nhà này, ngay cả nửa người đàn bà cũng không có, nhưng lại có một người rưỡi chết.
Giọng của Diệp Linh càng hung tợn :
- Tôi đã nói rồi, anh mà dám để đàn bà vào nhà anh, bất kể là sống hay chết cũng vậy, tôi sẽ giết anh ngay.
“Bình” một tiếng, cửa trước đã bị tông ra.
- Đàn bà nơi đây, vốn là đàn bà chết cả.
- Người chết này, tấu xảo lại là đàn ông.


HOMECHAT
1 | 1 | 82
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com