Lục Tiểu Phụng gượng cười lên một tiếng nói : - Tôi chỉ bất quá sực nghĩ đến một chuyện. Lão Đao Bả Tử nói : - Ngươi nói đi. Lục Tiểu Phụng nói : - Hai mươi năm trước, tay kiếm khách nổi danh nhất của Võ Đang là Thạch Hạc, người rất có hy vọng kế thừa ngôi chưởng môn cũng là y, nhưng đến khi y sắp tiếp chưởng môn hộ, đêm trước đó, giang hồ bỗng nhiên truyền bá tin tức y đã bị bạo bệnh chết. Lúc đó y còn đang tráng niên, một người trung niên công lực kiêm cả ngoại và nội như y, tại sao lại chết vì bạo bệnh? Lục Tiểu Phụng lại nói : - Vì vậy người trong giang hồ không khỏi có chỗ nghi ngờ đến cái chết của y, đương thời tiếng đồn rầm rỉ, có người thậm chí còn nói bởi vì y không giữ gìn thanh quy, bị trục xuất ra khỏi môn hộ, vì vậy mới phẫn uất tự tận, nhưng tôi thì nghĩ rằng, y còn sống trên thế gian, chỉ bất quá không mặt mũi gì nhìn người khác. Lão Đao Bả Tử yên lặng nghe, đợi chàng nói xong, lão mới lạnh lùng nói : - Ngươi cũng không nên gặp ta lại lần nữa. Lục Tiểu Phụng nói : - Nhưng tôi cũng biết ông nhất định không giết tôi. Lão Đao Bả Tử gằn giọng hỏi : - Ngươi dựa vào đâu mà nói vậy? Lục Tiểu Phụng nói : - Tôi biết hiện tại ông đang cần người, ông cũng đã biết tôi là một người rất hữu dụng. Lão Đao Bả Tử nói : - Tại sao ta lại phải dùng ngươi? Lục Tiểu Phụng nói : - Muốn làm chuyện lớn, nhất định phải dùng người hữu dụng. Lão Đao Bả Tử hỏi : - Ngươi nghĩ rằng ta muốn làm chuyện lớn? Lục Tiểu Phụng nói : - Muốn sáng lập sự nghiệp phải hao tổn không biết bao nhiêu nhân tài vật lực, muốn duy trì lại càng không dễ, dù cho ông có hiệp ước mỗi người phải đóng mười vạn lượng, cũng chắc gì trả được cho bạn bè của ông, dù có kiếm được chút ít, đối với một người như ông, chẳng vì một chút tiền tài ấy mà đi phí bao nhiêu đó khổ tâm. Lão Đao Bả Tử nói : - Cứ nói tiếp. Lục Tiểu Phụng nói : - Vì vậy tôi đoán chắc là ông làm vậy, nhất định là có mưu đồ, lấy tài trí của ông, mưu đồ ấy dĩ nhiên là rất lớn lao. Lão Đao Bả Tử lạnh lùng nhìn chàng, ánh mắt càng sắc bén, lão bỗng quay người lại nói : - Theo ta. Cuối con đường nhỏ quanh co, là một căn nhà đá hình dạng rất đơn sơ cỗ lão, bên trong thậm chí còn làm người ta cảm thấy lạnh lẻo, âm u, hiển nhiên thường thường không có ai ở đây. Nhưng hiện tại, trong nhà đang có ba người đang đợi, ba người đã từng chết đi rồi. Câu Tử, Biểu Ca, Quản Gia Bà, ba người đó đang đứng bên cạnh một tấm phướng chỗ thần án, gương mặt đang lộ một nụ cười không hảo ý tí nào, mắt thì liếc liếc Lục Tiểu Phụng. Lục Tiểu Phụng tuy đã ráng sức không chế lấy mình, chàng vẫn còn không khỏi giật nảy mình lên. Lão Đao Bả Tử nói : - Hiện tại chắc ngươi đã hiểu hết mọi chuyện? Lục Tiểu Phụng cười khổ nói : - Tôi không hiểu, không hiểu chút gì cả. Lão Đao Bả Tử nói : - Chuyện này từ đầu tới đuôi vốn là một cái bẫy rập. Lục Tiểu Phụng còn chưa hiểu. Lão Đao Bả Tử nói : - Bọn họ làm như vậy, là do ta an bày cả, bởi vì ta chỉ bất quá muốn thử ngươi một chút. Lục Tiểu Phụng hỏi : - Ông nghi ngờ tôi là kẻ gian tế đến đây nằm vùng? Lão Đao Bả Tử nói : - Bất cứ ai ta cũng nghi ngờ, những người nơi đây đều đã được khảo nghiệm kỹ càng, Cố Phi Vân giết người đó chính là những kẻ không qua nổi cuộc khảo nghiệm. Lục Tiểu Phụng rốt cuộc hiểu ra : - Ông cố ý thả tôi đi, là để thử xem, có phải tôi bị Tây Môn Xuy Tuyết bức cho không còn đường nào đi thật không. Lão Đao Bả Tử nói : - Nếu ngươi không quay đầu lại, lúc này đã chết trong khu rừng ăn thịt người ấy rồi. Lục Tiểu Phụng thở ra nói : - Ông cũng tính đúng là tôi sẽ đem Liễu Thanh Thanh đi, sẽ đúng dịp cho bà ta giết tôi. Lão Đao Bả Tử nói : - Đấy là chuyện ra ngoài ý liệu, nếu ngươi không quay đầu lại, bà ta cũng phải chết theo ngươi. Lục Tiểu Phụng nhịn không nổi quay đầu lại, Liễu Thanh Thanh cũng đang chăm chú nhìn chàng. Hai người không mở miệng ra, bất kể có muốn nói gì, đều đã nói hết qua cái nhìn nhau đó. Vì vậy bà ta không oán trách, chàng cũng không áy náy. Trên đời này, vốn có những thứ tình cảm kỳ diệu như vậy, không cần phải oán trách, không cần phải áy náy. Lão Đao Bả Tử nhìn bọn họ, đợi cho đến lúc Lục Tiểu Phụng quay đầu lại rồi, lão mới chầm chậm nói : - Hiện tại ngươi có hiểu tại sao ta phải làm vậy không? Lục Tiểu Phụng gật gật đầu nói : - Ông muốn thử xem, tôi có đáng trị giá cho ông dùng được không. Lão Đao Bả Tử nói : - Ngươi thật không tệ. Giọng của lão bỗng biến ra hoà hoãn : - Vũ công và cơ trí của ngươi không tệ, nhưng quan trọng nhất là ngươi không nói láo trước mặt ta. Lục Tiểu Phụng cười khổ nói : - Nếu biết rõ ràng là nói dối cũng không được, hà tất phải nói dối. Lão Đao Bả Tử nói : - Ngươi là người thông minh, ta thích người nào thông minh, vì vậy từ đây về sau, ngươi là kẻ thân tín của ta, chỉ cần ngươi đừng ra khỏi sơn trang này, tùy ngươi muốn làm gì cũng được, ta tin là người thông minh như ngươi, nhất định sẽ không làm chuyện ngu xuẫn. Lão quay đầu lại phân phó Quản Gia Bà : - Truyền lệnh ra, tối nay ta muốn mở tiệc khoản đãi y. Quản Gia Bà lui rồi, Biểu Ca và Câu Tử cũng đi theo. Lão Đao Bả Tử bỗng nói : - Nhà của ngươi đã tan nát, từ đây về sau, ngươi dọn lại ở với Thanh Thanh. Lục Tiểu Phụng ngần ngừ, chàng gượng cười một tiếng nói : - Ông... Lão Đao Bả Tử không để chàng nói tiếp, lão lại nói : - Ta đã già rồi, người già dễ quên nhiều chuyện. Lão đứng dậy, quay người đối diện với thần án có tấm màn rũ phía trước, chầm chậm nói : - Có một chuyện ta còn chưa quên được, đến lúc đó, ta nhất định sẽ cho ngươi biết. Lục Tiểu Phụng không nói gì thêm, chàng biết lời Lão Đao Bả Tử nói ra là mệnh lệnh. Rượu thịt ê hề mà tinh trí, rượu có tới mười hai loại, hình thức buổi tiệc cũng rất cổ nhã, mười tám bàn tiệc bày thành nửa chữ khẩu, lão Đao Bả Tử ngồi chính giữa, bên trái của lão là Lục Tiểu Phụng. Mọi người đều nhìn Lục Tiểu Phụng với cặp mắt khác hẳn hai ngày trước, không những chàng là tân khách của buổi tiệc, chàng còn là kẻ thân tín của lão Đao Bả Tử. Người đầu tiên đứng lên kính rượu chàng là Câu Tử Hải Kỳ Khoát, sao đó là Độc Cô Mỹ. Chỉ có Diệp Linh là thủy chung vẫn không thèm nhìn chàng, bởi vì bên cạnh chàng còn có Liễu Thanh Thanh. Mụ quả phụ ăn thịt người này hình như cũng biến hẳn, biến ra thành yên lặng và rất ôn nhu. Lão Đao Bả Tử vẫn cứ đội cái nón bằng trúc, ngay cả Lục Tiểu Phụng ngồi bên cạnh lão, cũng hoàn toàn không thấy mặt mũi lão ra sao. Lão ăn rất ít, uống lại càng ít, nói cũng không nhiều, nhưng bất cứ người nào nhìn vào lão, ánh mắt đều lộ vẻ phục tòng và tôn kính. Người trong tiệc nhiều hơn mấy bữa trước, tất cả cộng lại có tới năm mươi chín người, tuy Lục Tiểu Phụng không quen biết đại đa số trong đó, nhưng chàng có thể tưởng tượng ra, những người này năm xưa nhất định đều có một lai lịch huy hoàng, không phải là gia tài cự phú, con nhà thế gia, thì cũng là vũ lâm hào kiệt bá chủ một vùng, không những thân phận rất cao, vũ công nhất định không tệ, nếu không ắt hẳn là không có tư cách đến được cái U Linh sơn trang này. - Có phải mọi người đã đến đông đủ? Lục Tiểu Phụng hỏi nhỏ. - Chỉ có hai người không lại. Liễu Thanh Thanh cũng thì thầm trả lời : - Một người là Câu Hồn sứ giả, trước giờ y không gần ai cả. - Còn người kia là ai? - Chị của Diệp Linh, tên là Diệp Tuyết. Liễu Thanh Thanh nói : - Cô ta thích săn bắn, thường thường đi cả mười ngày mới về. - Tại sao cô ta được tự do ra vào như vậy? - Đó là Lão Đao Bả Tử cho phép đó. Liễu Thanh Thanh đang cười nhạt : - Cô ta là một thứ quái vật, cô ta muốn làm gì, trước giờ chưa một ai dám ngăn cản, dù cho ở nơi đây, cô ta cũng chưa từng nói chuyện với ai. - Tại sao? - Tại vì cô ta cho là mình hay hơn người khác nhiều. Liễu Thanh Thanh hiển nhiên không thích nói đến người này, lại càng không muốn Lục Tiểu Phụng bàn tới cô, thật ra bọn họ cũng không cách nào nói tiếp, vì bọn họ vừa nhắc đến Tào Tháo, Tào Tháo đã đến ngay. Bỗng nhiên, một con báo từ ngoài cửa bay vào, rớt xuống bàn trước mặt bọn họ. Diệp Tuyết đi theo một lượt với con báo đó, con báo rớt xuống, Lục Tiểu Phụng bèn thấy cô. Người cô cũng như báo vậy, mỹ lệ, lạnh lẻo, tàn bạo, chỉ có một thứ không giống, con báo thì đã chết, chết dưới tay cô. Đã có mười ba con báo chết dưới tay cô, báo trong hang núi vùng phụ cận hầu như toàn bộ đã chết dưới tay cô. Cô thích săn bắn, lại càng thích săn báo. Tại sao người ta cứ thích đi săn bắn giết chóc đồng loại của mình? Trong những con thú dữ, hung hãn nhanh nhẹn, khó đối phó nhất là con báo. Dù là thợ săn kinh nghiệm đầy mình, nhất định cũng không dám một mình đuổi bắt một con báo, hầu như không ai dám đi làm cái chuyện ngu xuẫn mà nguy hiểm đó. Không những cô dám làm, cô còn đã làm được nữa. Cô là một người đàn bà thâm trầm sống về nội tâm, nhưng cô săn báo, cô xem ra thật mỹ lệ và nhu nhược, nhưng lại nhanh nhẹn tàn bạo như báo. Cái tính cách nhiều phức tạp và mâu thuẩn đó, lại càng làm cho cô có một thứ mỵ lực thật kỳ dị. Ngay cả Lục Tiểu Phụng trước giờ cũng chưa từng thấy qua một người đàn bà nào như vậy, chàng nhìn cô, cơ hồ quên mất Liễu Thanh Thanh bên cạnh. Nhưng Diệp Tuyết thủy chung vẫn nhìn chăm chăm vào Lão Đao Bả Tử, gương mặt trắng bệch, cặp môi trắng bệch, cô bỗng hỏi : - Ông có biết anh tôi chết rồi không? Lão Đao Bả Tử gật gật đầu. Diệp Tuyết nói : - Ông có biết ai giết y không? Lão Đao Bả Tử lại gật gật đầu. Diệp Tuyết hỏi : - Ai? Lục Tiểu Phụng bỗng dưng thót bụng lại, một người đàn bà săn báo vì báo thù, chuyện gì cũng làm được. Chàng không muốn làm một con báo bị săn đuổi. Nhưng câu trả lời của Lão Đao Bả Tử làm cho chàng bất ngờ : - Tây Môn Xuy Tuyết. Gương mặt của Diệp Tuyết càng trắng bệch, hai bàn tay cô nắm chặt lại. Lão Đao Bả Tử chầm chậm nói : - Chắc cô nhớ, anh cô đã có nói trước, nếu y chết về tay của Tây Môn Xuy Tuyết, nhất định không ai được báo thù cho y, bởi vì đó là một trận quyết chiến công bình. Cũng vì y không muốn người đi báo thù cho y lại chết dưới lưỡi kiếm của Tây Môn Xuy Tuyết. Diệp Tuyết đang run rẩy cặp môi, bàn tay đang nắm chặt lại cũng run lên, cô bỗng ngồi xuống, ngồi bệch ra mặt đất nói : - Đem rượu lại đây. Người đem rượu lại cho cô là Quản Gia Bà, y mở nắp một thùng rượu mới nguyên ra. Diệp Tuyết chẳng thèm liếc y nửa mắt, cô lạnh lùng nói : - Tốt nhất ngươi đi xa xa một chút, càng xa càng tốt. Quản Gia Bà đi thật, đi thật xa. Diệp Tuyết nói : - Ai lại uống rượu với ta? Hải Kỳ Khoát giành lấy : - Có tôi. Diệp Tuyết nói : - Ngươi không xứng. Lão Đao Bả Tử bỗng vỗ vỗ vào vai Lục Tiểu Phụng, Lục Tiểu Phụng chầm chậm đứng dậy bước lại. Diệp Tuyết rốt cuộc nhìn chàng một cái : - Ngươi là Lục Tiểu Phụng? Lục Tiểu Phụng gật gật đầu. Diệp Tuyết hỏi : - Ngươi uống rượu được không? Lục Tiểu Phụng nói : - Được. Diệp Tuyết nói : - Tốt, đem chén lớn lại đây, chén lớn đó. Chén rất lớn, cô uống một chén, Lục Tiểu Phụng uống một chén, cô không nói chuyện, Lục Tiểu Phụng cũng không mở miệng, cô không nhìn Lục Tiểu Phụng, Lục Tiểu Phụng cũng không nhìn cô.