watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
22:17:1630/07/2025
Kho tàng truyện > Truyện Kiếm Hiệp > Tác Giả Khác > U Linh Sơn Trang - Cổ Long - Trang 2
Chỉ mục bài viết
U Linh Sơn Trang - Cổ Long
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Trang 11
Trang 12
Trang 13
Trang 14
Trang 15
Trang 16
Trang 17
Trang 18
Trang 19
Trang 20
Trang 21
Trang 22
Trang 23
Trang 24
Trang 25
Trang 26
Trang 27
Trang 28
Trang 29
Trang 30
Trang 31
Trang 32
Trang 33
Trang 34
Trang 35
Trang 36
Trang 37
Trang 38
Trang 39
Trang 40
Trang 41
Trang 42
Trang 43
Trang 44
Trang 45
Trang 46
Trang 47
Trang 48
Trang 49
Trang 50
Tất cả các trang
Trang 2 trong tổng số 50



Hồi 02-1: Đồng Bệnh Tương Lân


Dù Lục Tiểu Phụng có mê lạc đi mất chính mình, ít ra chàng còn chưa mê lạc phương hướng.
Chàng tin chắc con đường này đi hướng chính Tây, chạy quá ngọn núi nhỏ phía trước là có thể tìm được con suối có nước trong.
Hiện tại đã quá nửa đêm, trong núi sương mù dầy đặc, chàng vẫn còn tự tin mình phán đoán rất chính xác. Nhưng lần này chàng đã lầm.
Phía trước đã không có núi nhỏ, cũng không có con suối nào, chỉ có một khu rừng già gai góc rậm rạp.
Đói vốn là một trong những thống khổ của con người, nhưng so với khát, đói đã trở thành một chuyện chịu đựng được quá dễ dàng.
Môi của chàng đã bị nứt ra, y phục tơi tả, vết thương trên ngực đã bắt đầu làm mủ.
Chàng chạy trốn trong chốn hang sâu núi thẳm không có cả một con suối này đã được ba ngày trời rồi.
Hiện tại dù cho bạn bè có gặp chàng, cũng không ai nhận dược ra đó là Lục Tiểu Phụng.
Lục Tiểu Phụng phong lưu tiêu sái, lúc nào cũng làm cho các cô mê tít.
Trong rừng là một khoảng tối mịt mùng, trong bóng tối đầy tất cả các thứ các dạng nguy hiểm, chỉ một thứ không thôi đã đủ chết người, nếu ở trong rừng còn bị mê lạc đi mất phương hướng, đói khát cũng đủ chết người!
Chàng có thể ra khỏi khu rừng này không, chính chàng cũng không nắm chắc được.
Chàng đã mất đi tin tưởng vào khả năng phán đoán của mình.
Nhưng chàng chỉ còn biết đi về phía trước, đã không có con đường nào khác để đi, lại càng không thể đi lùi lại!
Lùi lại chỉ có nguy hiểm hơn thôi, đáng sợ hơn thôi.
Bởi vì Tây Môn Xuy Tuyết đang theo dính phía sau chàng!
Tuy chàng không thấy, nhưng chàng có thể cảm thấy được... cảm thấy được thanh kiếm giết người đó.
Chàng tùy thời tùy lúc đều cảm thấy vô duyên vô cố bị lạnh buốt cả sống lưng, chàng biết Tây Môn Xuy Tuyết đã rượt tới gần lắm.
Chạy trốn chính nó cũng là một thứ thống khổ.
Đói khát, mệt mỏi, sợ hãi, ưu lự... như vô số ngọn roi đang không ngừng quật vào thân chàng.
Đấy cũng đã quá đủ làm cho tâm hồn và thể xác của chàng tan rã ra, huống gì chàng còn bị thụ thương.
Kiếm thương!
Mỗi lúc vết thương nổi cơn đau lên, chàng lại nhớ đến nhát kiếm nhanh không thể nào tưởng tượng được đó!
Tây Môn Xuy Tuyết trong tay “vô kiếm”, rốt cuộc cũng đã rút kiếm ra!
Ta đã dùng thanh kiếm này đánh bại Diệp Cô Thành, khắp vòm trời này, còn ai xứng đáng cho ta dùng nó nữa?
Lục Tiểu Phụng, chỉ có Lục Tiểu Phụng!
Vì ngươi, ta sẽ dùng lại thanh kiếm này, hiện tại kiếm của ta đã được rút ra, không nhuốm máu ngươi, nhất định nó sẽ không được vào lại vỏ!
Không ai có thể hình dung ra nhát kiếm đó sắc bén mau lẹ đến độ nào, không ai tưởng tượng ra được, không ai tránh khỏi được.
Như nếu giữa trời đất này còn có quỷ thần tiên phật, thì họ cũng vì nhát kiếm đó mà biến đổi đi cả sắc mặt.
Ánh kiếm lóe lên, máu tươi phún ra!
Không ai có thể đỡ hoặc né tránh nhát kiếm đó, ngay cả Lục Tiểu Phụng cũng không thể, nhưng chàng còn chưa chết!
Chưa chết đã là một kỳ tích!
Trên trời dưới đất, thoát được nhát kiếm bén ngót đó, chỉ sợ có mỗi một mình Lục Tiểu Phụng!
Bóng tối, bóng tối vô bến vô bờ.
Có bao nhiêu nguy hiểm đang núp trong bóng tối đây?
Lục Tiểu Phụng ngay cả nghĩ cũng không muốn nghĩ tới, nếu nghĩ thêm chút xíu nữa, chàng rất có thể sẽ ngã vật ra, thậm chí còn phát điên lên.
Chàng chạy vào trong khu rừng tối mịt này, cũng như dã thú đã lọt vào bẫy, đã hoàn toàn mất đi hẳn tự chủ.
Vẫn còn chưa có nước, chưa có đồ ăn.
Chàng bẻ một cành cây, lần mò từng bước từng bước một về phía trước, như một kẻ mù lòa.
Cành cây này, chính là cây gậy dò đường của chàng.
Một người đang còn sống sờ sờ ra đó, lại phải nhờ vào một khúc cây gỗ không có chút sinh mệnh, nghĩ đến đó Lục Tiểu Phụng bật cười lên.
Một tiếng cười thảm thê đầy khổ nhục, bi ai, thống khổ và châm chọc.
Cho đến bây giờ, chàng mới chân chính hiểu được cái thống khổ của một kẻ mù lòa, và cũng chân chính hiểu được cái vĩ đại của Hoa Mãn Lâu.
Một kẻ mù lòa còn sống được bình thản, khoái lạc như vậy, trong lòng y chứa chấp biết bao là tình thương?
Phía trước có cây cổ thụ, một cây cổ thụ vừa lớn vừa cao.
Lục Tiểu Phụng ngừng lại bên cây cổ thụ, thở hổn hển một hồi, hiện tại không chừng là cơ hội duy nhất cho chàng thở.
Tây Môn Xuy Tuyết trước khi vào rừng chắc chắn cũng dừng lại suy nghĩ đôi chút.
Nhưng y nhất định sẽ rượt theo vào.
Trên trời dưới đất, không còn thứ gì có thể cản trở được y, y đã quyết tâm muốn Lục Tiểu Phụng chết dưới lưỡi kiếm của mình!
Trong bóng tối, cơ hồ không nghe có tiếng động gì, nhưng sự yên lặng tuyệt đối đó lại là tiếng động đáng sợ nhất.
Hô hấp của Lục Tiểu Phụng cơ hồ như đã ngưng lại, đột nhiên chàng xuất thủ như điện xẹt, hai ngón tay kẹp lấy!
Không thấy gì cả, nhưng chàng đã xuất thủ.
Chàng xuất thủ rất ít khi trật ra ngoài.
Nếu đã đến lúc thật sự nguy hiểm, loài người cũng như dã thú, cũng có bản năng và giác quan thứ sáu.
Chàng kẹp vào con rắn.
Kẹp vào đuôi con rắn, vừa giựt vừa giãy ra, sau đó đưa miệng vào chỗ bảy tấc của nó.
Máu rắn vừa tanh vừa đắng, chạy qua cổ họng chàng, chạy xuống bụng.
Chàng bỗng phát giác ra hình như mình đã biến thành dã thú thật.
Nhưng chàng không hề ngừng lại, máu rắn chảy xuống bụng, chàng lập tức cảm thấy sinh mệnh đang nhảy múa lên.
Chỉ cần cho chàng sinh mệnh, chỉ cần cho chàng sức sống, bất kể ra sao, chàng đều nhận lãnh hết thảy!
Chàng không muốn chết, không thể chết!
Nếu bây giờ chàng chết đi, chàng cũng phải hóa thành oan hồn lệ quỷ, trở về lại nhân gian, về rửa sạch nổi nhục nhã oan khúc.
Bóng tối đã dần dần nhạt đi, biến thành một màu xám chết thật kỳ dị.
Đêm dài cũng đã qua, hiện tại đã đến lúc bình minh.
Nhưng trời sáng rồi thì sao?
Dù bóng tối đã biến đi, cái chết còn đeo dính theo chàng!
Mặt đất có lá rụng, chàng nắm một nắm, chùi sạch máu trên tay, chính ngay lúc đó, chàng bỗng nghe có tiếng động.
Tiếng người.
Tiếng động không biết từ đâu vọng lại, phảng phất như có người đang rên rỉ thở dốc.
Lúc này nơi đây, làm gì lại có người?
Nếu không phải đã bị bức bách không còn đường nào để đi, lại còn ai vào khu rừng này? Đi vào con đường chết này!
Không lẽ là Tây Môn Xuy Tuyết?
Lục Tiểu Phụng bỗng cảm thấy toàn thân lạnh cứng, chàng ngưng hơi thở lại nghe ngóng.
Tiếng rên rỉ thở dốc vọng lại nghe chừng như có như không, thanh âm đầy vẻ thống khổ.
Một thứ thống khổ đầy kinh sợ, một thứ thống khổ gần như tuyệt vọng.
Cái thứ thống khổ này không thể nào giả trang được.
Dù người này có thật là Tây Môn Xuy Tuyết hay không, hiện tại y đang chịu cái thống khổ chắc chắn là không kém gì Lục Tiểu Phụng.
Không lẽ y cũng bị một cú trí mệnh vào người? Nếu không, tại sao ngay cả thứ kiếm khí giết người kia cũng đã tan biến đâu mất?
Lục Tiểu Phụng quyết tâm đi tìm, bất kể là người này có phải là Tây Môn Xuy Tuyết hay không, chàng phải tìm cho ra được y.
Dĩ nhiên là chàng tìm ra.
Lá rụng ẩm ướt, bùn đất cũng ẩm ướt.
Một người đang nằm sóng sượt trong đám bùn đất lá vụn ẩm ướt, toàn thân đang vì đau đớn mà quằn quại lại.
Một người tóc đã bạc hai bên thái dương, suy lão, tiều tụy, mệt mỏi, bi thương và sợ hãi.
Lão thấy Lục Tiểu Phụng, phảng phất như muốn bò dậy, nhưng chỉ bất quá đổi lại một cơn đau đớn kịch liệt.
Trong tay lão có kiếm, hình dáng rất cổ nhã, chất lượng cực thuần, bất cứ ai cũng thấy ra, đó là một thanh kiếm báu.
Nhưng thanh kiếm ấy không đáng sợ, bởi vì người này không phải là Tây Môn Xuy Tuyết.
Lục Tiểu Phụng thở phào ra một hơi, lẩm bẩm :
- Không phải, không phải y.
Lão già nuốt nước miếng ừng ực, ánh mắt đang đầy vẻ sợ hãi bỗng lộ ra một tia hy vọng, lão thở dốc hỏi :
- Ngươi... ngươi là ai?
Lục Tiểu Phụng cười cười nói :
- Tôi không phải là ai cả, chỉ bất quá là người qua đường.
Lão già hỏi :
- Người qua đường?
Lục Tiểu Phụng nói :
- Có phải ông đang kỳ quái, con đường này sao lại có kẻ qua đường?
Lão già nhìn lên nhìn xuống nhắm chừng chàng một hồi, ánh mắt bỗng lộ vẻ giảo hoạt như một con hồ ly, lão hỏi :
- Không lẽ ngươi cũng đi cùng đường với ta?
Lục Tiểu Phụng nói :
- Rất có thể.
Lão già bật cười lên.
Tiếng cười thê lương khổ ải, lão vừa bật cười lên, lập tức ho lên sù sụ.
Lục Tiểu Phụng phát hiện ra lão cũng đã bị thương, vết thương trên ngực thật trầm trọng.
Lão già bỗng hỏi tiếp :
- Lúc nãy ngươi nghĩ ta là ai?
Lục Tiểu Phụng nói :
- Một người khác.
Lão già hỏi :
- Có phải là người đến giết ngươi?
Lục Tiểu Phụng cũng bật cười, chàng hỏi ngược lại :
- Lúc nãy ông nghĩ tôi là ai? Có phải là người đến giết ông?
Lão già muốn phủ nhận nhưng phủ nhận không được.
Hai người nhìn nhau chăm chú, ánh mắt và biểu tình, giống như hai con dã thú đang bị thương.
Không ai hiểu được biểu tình trên gương mặt của họ, cũng không ai hiểu được trong lòng họ đang nghĩ gì.
Không biết trải qua bao lâu, lão già bỗng thở ra một hơi dài nói :
- Ngươi đi thôi.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Ông muốn tôi đi?
Lão già nói :
- Dù ta không để ngươi đi, ngươi cũng sẽ đi thôi.
Lão còn đang cười, nụ cười thật khổ ải :
- Tình cảnh của ta còn thê thảm hơn cả ngươi, dĩ nhiên ta không giúp được gì cho ngươi, ngươi chẳng biết ta là ai, dĩ nhiên cũng sẽ không giúp.
Lục Tiểu Phụng không mở miệng ra, cũng không còn cười cợt gì...
Chàng biết lão già nói thật tình, tình cảnh của chàng đã thê thảm, thậm chí còn thê thảm hơn cả lão già tưởng tượng.
Một mình chàng chạy trốn, chưa chắc đã trốn thoát được, dĩ nhiên không thể đem theo một gánh nặng bên mình.
Lão già này chắc chắn là một gánh nặng vô cùng.
Một hồi thật lâu nữa, Lục Tiểu Phụng cũng thở ra một hơi dài nói :
- Quả thật tôi cũng nên đi thôi.
Lão già gật gật đầu, lão nhắm mắt lại, chẳng thèm nhìn đến chàng nữa.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Nếu ông chỉ bất quá là một con chó hoang, hiện tại tôi nhất định đã đi mất, chỉ tiếc là...
Lão già bỗng ngắt lời chàng nói :
- Chỉ tiếc là ta không phải chó, là con người.
Lục Tiểu Phụng cười khổ nói :
- Chỉ tiếc là tôi cũng không phải là chó, tôi cũng là người.
Lão già nói :
- Thật tình quá tiếc.
Tuy lão có vẻ như đang nhắm mắt, thật ra lão đang lén nhìn Lục Tiểu Phụng.
Ánh mắt lão lại lộ vẻ gian hoạt như một con hồ ly. Lục Tiểu Phụng bật cười nói :
- Thật ra ông đã biết tôi nhất định sẽ không bỏ đi.
Lão già nói :
- Sao?
Lục Tiểu Phụng nói :
- Bởi vì ông là người, tôi cũng là người, tôi không thể nào nhìn ông chết rục ở đây.
Cặp mắt của lão già bỗng mở trừng ra, trừng thật lớn, nhìn vào Lục Tiểu Phụng, lão nói :
- Ngươi chịu đem ta đi theo?
Lục Tiểu Phụng hỏi lại :
- Ông nghĩ sao?
Lão già chớp mắt nói :
- Dĩ nhiên là người đem ta theo, bởi vì ngươi là người, ta cũng thế.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Lý do đó còn chưa đủ.
Lão già hỏi :
- Còn chưa đủ? Còn lý do gì nữa?
Lục Tiểu Phụng nói :
- Hỗn đản cũng là người.
Chàng bỗng nói ra câu đó, không ai hiểu gì cả, lão già cũng không, lão đành phải lắng nghe chàng nói tiếp.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Tôi đem ông đi, chỉ vì tôi không những là người, tôi là một tên hỗn đản, hỗn đản bậc nhất.
Trời xanh.
Vạn vật trong trời đất đang không ngừng sinh trưởng giữa mùa xuân.
Lá rụng tàn tạ, bây giờ lại ra đầy, trong rừng cành lá rậm rạp, ngay cả ánh mặt trời cũng không chiếu vào tới.
Giữa cây cành và lá, là một khoảng xám đục mông lung, chỉ có thể cho ta thấy được chút chút hình ảnh.
Nhìn được, nhưng không nhìn xa.
Lục Tiểu Phụng thả cho lão già nằm xuống trước rồi mình cũng nằm sóng sượt ra, hiện tại dù chàng biết Tây Môn Xuy Tuyết đã đến gần bên gang tấc, chàng cũng đi không nổi nữa.
Bọn họ đã đi một đoạn đường rất dài, nhưng mỗi khi chàng cúi đầu xuống, lập tức thấy ngay dấu chân của mình.
Chàng ráng hết sức mình, tận hết toàn lực chạy, nhưng rồi cũng trở về chỗ mình vừa chạy qua.
Đây không còn là chuyện châm chọc, mà đã thành một chuyện quá bi ai, một thứ bi ai chỉ có lúc người ta gần đến chỗ tuyệt vọng rồi mới cảm thấy.
Chàng đang thở dốc, lão già cũng đang thở dốc.
Một con mãng xà đang trườn từ trên cây xuống, mãng xà to lớn như vậy, sức lực dĩ nhiên cũng mạnh tương đương, đủ sức để quấn chết một sinh mạng.
Nhưng chàng không muốn bỏ đi, lão già cũng không động đậy được, mãng xà cũng chẳng động gì đến bọn họ, trườn qua bên người bọn họ rồi đi mất.
Lục Tiểu Phụng bật cười, ngay cả chính mình cũng không biết làm sao mình còn cười được.
Lão già nghiêng đầu qua, nhìn chàng, lão bỗng nói :
- Dĩ nhiên ta không thể gọi ngươi là hỗn đản.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Ông có thể gọi tôi là đại hỗn đản.
Chàng vẫn còn cười.
Cười có rất nhiều thứ, có thứ còn bi ai hơn cả khóc, nụ cười của chàng thuộc loại đó.
Chỉ có cười, không có tiếng cười, bốn bề không có một tiếng động, thời gian đi qua đặc biệt chậm hơn bình thường.
Một hồi thật lâu, lão già bỗng nói :
- Đại hỗn đản.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Việc gì?
Lão già hỏi :
- Tại sao ngươi không hỏi ta là ai, tên là gì?
Lục Tiểu Phụng nói :
- Tôi không cần hỏi.
Lão già hỏi :
- Không cần?
Lục Tiểu Phụng nói :
- Trước sau gì chúng ta cũng sẽ chết, ông thấy người chết hỏi tên người chết hồi nào chưa?
Lão già nhìn chàng, một hồi thật lâu, muốn nói, lại không nói, rồi lại nhìn cặp lông mày và bộ râu của chàng, rốt cuộc mở miệng :
- Ta bỗng sực nhớ ra một người.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Ai?
Lão già nói :
- Lục Tiểu Phụng, có bốn hàng lông mày.
Lục Tiểu Phụng cười cười nói :
- Ông đã nghĩ ra từ lâu, thiên hạ duy nhất đặc biệt đại hỗn đàn, chính là Lục Tiểu Phụng.
Lão già thở ra nói :
- Nhưng ta lại không ngờ Lục Tiểu Phụng cũng sẽ có ngày như thế này.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Ông nghĩ Lục Tiểu Phụng sẽ phải ra làm sao?
Lão già nói :
- Ta đã nghe lâu lắm rồi có người nói, Lục Tiểu Phụng là một gã công tử bảnh bao rất được các cô thiếu nữ yêu thích, không những vậy vũ công cũng cực kỳ cao cường.
Vì vậy ta cứ nghĩ là, Lục Tiêu Phụng nhất định là một trang anh tuấn thần khí, nhưng ngươi xem ra hiện giờ, giống như một con...
Lão chưa nói hết lời, Lục Tiểu Phụng đã thế lão nói tiếp :
- Giống như một con chó hoang bị người ta rượt không còn đường để trốn.
Lão già bật cười nói :
- Xem ra ngươi đã làm chuyện gì động trời lắm thì phải.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Không có gì lắm.
Lão già hỏi :
- Có phải vì đàn bà không?
Lục Tiểu Phụng cười khổ.
Lão già nói :
- Ông chồng của mụ ta là ai? Nghe nói ngươi còn đỡ được cả nhát kiếm Thiên Ngoại Phi Tiên của Bạch Vân thành chủ, thiên hạ còn ai bức ngươi không còn đường đi?
Lục Tiểu Phụng nói :
- Chỉ có một người.
Lão già nói :
- Ta nghĩ đi nghĩ lại, hình như chỉ có một người.

<< Lùi - Tiếp theo >>

HOMECHAT
1 | 1 | 108
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com