Tây Môn Xuy Tuyết lạnh lùng nhìn bọn họ, trong ánh mắt lạnh lùng đó cũng có vẻ kinh dị hiện ra.
Cao Hành Không, Ưng Nhãn Lão Thất, Mộc đạo nhân cũng không nhịn nổi, nhìn nhau biến sắc.
Hiện tại bọn họ cũng đã nhìn ra được bốn lão già mặc áo quần hoa lệ này không phải là những tay buôn bán giàu có, cũng chẳng phải quan lại giả trang ra ngoài nhàn du, mà là những tay võ lâm cao thủ võ công cao siêu khó lường.
Bọn họ dùng nội lực phá tấm ván lầu xong, rồi lại dùng nội lực hút nó lên, công lực đạt đến mức đó, trong võ lâm còn có mấy người?
Tây Môn Xuy Tuyết bỗng nói :
- Ba người.
Lão già mặc áo hoa lệ ngồi yên đó nhìn y, đợi y nói tiếp.
Tây Môn Xuy Tuyết nói :
- Đỡ được bốn mươi chín đường kiếm của ta chỉ có ba người.
Lúc nãy chỉ trong khoảnh khắc, y đã đâm ra bảy bảy bốn mươi chín nhát kiếm.
Y giết người quả thật chưa bao giờ sử tới bốn mươi chín đường.
Lão già tuổi tác lớn nhất trong bọn rốt cuộc thở ra một hơi, nói :
- Ngươi xem y là ai trong ba người đó?
Tây Môn Xuy Tuyết nói :
- Đều không phải.
Lão già mặc áo hoa lệ nói :
- Sao?
Tây Môn Xuy Tuyết lạnh lùng nói :
- Ba người đó đều có thân phận của tôn chủ một phái, dù có bị máu chảy đương trường cũng không chịu bỏ trốn.
Lão già mặc áo hoa lệ nói :
- Nếu vậy, y nhất định là người thứ tư.
Tây Môn Xuy Tuyết nói :
- Không có người thứ tư.
Lão già mặc áo hoa lệ nói :
- Các hạ trong tay còn có kiếm đó, sao không thử lại lần nữa xem chúng ta có đỡ được bốn mươi chín đường kiếm của các hạ không?
Tây Môn Xuy Tuyết nói :
- Cho dù đỡ được, bốn người các ông chỉ sợ tối đa còn thừa ba người.
Lão già mặc áo hoa lệ hỏi :
- Còn ngươi?
Tây Môn Xuy Tuyết câm miệng lại.
Muốn đối phó bốn người này, quả thật y không nắm chắc được gì.
Bốn cô thiếu nữ ăn mặc diêm dúa đi theo bọn họ, bỗng có một người mặc áo mỏng màu xanh lục la lớn lên :
- Cửu cửu...
Cô la lớn xông lại Lục Tiểu Phụng :
- Con tìm ra được ông rồi, con tìm ông khổ biết bao nhiêu.
Lục Tiểu Phụng ngẩn mặt ra.
Y trước giờ là một kẻ mang thân một mình, nhưng bây giờ không những có một đứa con trai, còn bỗng nhiên thêm một đứa cháu gái.
Cô thiếu nữ quỳ trước mặt chàng, nước mắt ràn rụa nói :
- Không lẽ cửu cửu không nhận ra con sao? Con là Tiểu Thúy đây, cháu ruột của ông đây.
Lục Tiểu Phụng bỗng chụp lấy cô :
- Sao ta không nhận được con? Mẹ con đâu?
Tiểu Thúy làm như bị chàng ôm chặt thở không muốn ra hơi. Cô hổn hển nói :
- Mẹ con đã chết rồi.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Sao con lại đi với mấy lão già này đến đây?
Tiểu Thúy nói :
- Con... con không còn cách nào... Bọn họ... bọn họ...
Cô nói chưa hết câu đã òa lên khóc nức nở.
Lục Tiểu Phụng bỗng nhảy bật người lên, xông đến trước mặt mấy lão già mặc áo hoa lệ, lớn tiếng mắng chưởi :
- Tại sao các ngươi dám khinh lờn nó? Nếu không, sao nó khóc đến đau lòng quá như vậy?
Chàng chụp ngang áo một lão già :
- Xem các ngươi tuổi tác còn lớn hơn cả ta, tại sao lại đi khi phụ một đứa con gái cô khổ linh đinh như thế này? Các ngươi có phải con người không? Ta liều mạng với các ngươi...
Chàng dùng sức trì kéo lão già, Tiểu Thúy cũng chụp đại ở đằng sau kéo chàng, bỗng nhiên, rẹt rẹt một tiếng, nguyên tấm ván lầu lại sụp xuống, ba người té vào nhau một chỗ.
Tây Môn Xuy Tuyết hình như đớ người ra.
Vừa rồi đối diện với y, rất có thể chính là một đối thủ đáng sợ nhất trong đời của y.
Nhưng bây giờ, bỗng nhiên đối diện y chỉ bất quá là một cái lỗ hổng lớn.
Y chỉ còn nước bỏ đi.
Lúc qua trước mặt Mộc đạo nhân, y bỗng dừng lại, mở miệng nói :
- Ông mạnh khỏe?
Mộc đạo nhân ngẩn mặt, rồi cười ha hả lên :
- Khỏe, tôi rất khỏe, không ngờ ông cũng còn nhận ra tôi.
Tây Môn Xuy Tuyết hỏi :
- Có thấy Lục Tiểu Phụng đâu không?
Mộc đạo nhân hết cười, lão thở dài nói :
- Tôi không gặp, chẳng ai gặp y cả...
Tây Môn Xuy Tuyết cười lạt.
Mộc đạo nhân đổi đề tài câu chuyện :
- Ông có tính lên Võ Đang một chuyến không?
Tây Môn Xuy Tuyết nói :
- Không đi!
Mộc đạo nhân hỏi :
- Tại sao?
Tây Môn Xuy Tuyết nói :
- Ta có kiếm, Võ Đang có Giải Kiếm nham.
Mộc đạo nhân hỏi :
- Thanh kiếm của ông trước giờ không bao giờ rời khỏi người sao?
Tây Môn Xuy Tuyết nói :
- Đúng vậy.
Lão già cao lớn oai vũ bỗng cười lạt nói :
- Ngươi cũng không dám đem kiếm lên núi Võ Đang? Tây Môn Xuy Tuyết lạnh lùng nói :
- Ta chỉ dám giết người, chỉ cần ngươi nói thêm tiếng nữa, ta sẽ giết ngươi.
Không ai dám nói thêm tiếng nào.
Trong tay của Tây Môn Xuy Tuyết còn có kiếm.
Y đem theo thanh kiếm của y, không quay đầu lại, đi xuống lầu, không quay đầu lại, bước ra khỏi quán.
Lục Tiểu Phụng còn đang dằn co với lão già mặc áo hoa lệ, y chẳng buồn nhìn chàng lần nào nữa.
Phố náo nhiệt vẫn còn y dạng náo nhiệt.
Nhìn y đi vào con đường đèn đuốc huy hoàng, nhìn y đi xa rồi, lão gia cao lớn oai vũ mới thở ra nói :
- Trên đời này không lẽ chỉ có ba người đỡ được bốn mươi chín đường kiếm của y thật sao?
Mộc đạo nhân nói :
- Thật vậy.
Lão già hỏi :
- Có ai gỡ được thanh kiếm của y ra không?
Mộc đạo nhân nói :
- Không.
Cao Hành Không hỏi :
- Không lẽ y dã thành vô địch thiên hạ rồi sao?
Lão già cao lớn oai vũ bỗng cười lên một tiếng, nói :
- Không chừng không có ai gỡ được thanh kiếm của y ra, nhưng có người giết được y.
Cao Hành Không, Ưng Nhãn Lão Thất đồng thời tranh nhau hỏi :
- Ai?
Lão già cao lớn oai vũ cười ra vẻ thần bí, lão chầm chậm nói :
- Chỉ cần các ông có lòng nhẫn nại chờ đó, người này sớm muộn gì cũng sẽ xuất hiện!
Xung đột thình lình phát sinh, rồi lại thình lình kết thúc.
Ngươi khác tuy xem ra không hiểu đâu là đâu, nhưng chính bọn họ, người nào trong bụng cũng đều có định kiến.
Tây Môn Xuy Tuyết đi rồi, Lục Tiểu Phụng cũng đi, bọn lão già mặc áo hoa lệ dĩ nhiên là không cản trở gì chàng, mọi người đều làm như không có chuyện gì xảy ra.
Hiện tại, Lục Tiểu Phụng lại ngồi thoải mái trên xe, xe đã bắt đầu chạy về phía trước.
Cô cháu gái mặc tấm áo mỏng màu xanh lục, mặt mày xinh đẹp lạ thường đang ngồi đối diện với chàng, nước mắt còn chưa khô trên hai má, nhưng vẻ mặt thì ngay cả bi ai cũng không thấy đâu, ánh mắt còn đang đầy vẻ cười cợt, hình như cảm thấy chuyện này thật hứng thú.
Lục Tiểu Phụng cũng thấy chuyện này rất hứng thú, chàng bỗng hỏi :
- Cô là cháu ruột của tôi hả?
Tiểu Thúy trả lời :
- Dạ.
Lục Tiểu Phụng lại hỏi :
- Mẹ cô là con ruột của tôi đấy?
Tiểu Thúy nói :
- Dạ.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Hiện tại bà ta đã chết rồi sao?
Tiểu Thúy đáp :
- Dạ.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Nhà cô còn có ai nữa?
Tiểu Thúy bỗng cười một tiếng, nói :
- Còn có vài người cậu nhất định thích.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Sao cô biết ta thích người nào?
Tiểu Thúy chớp mắt nói :
- Dĩ nhiên là cháu biết.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Có vài người là mấy người?
Tiểu Thúy nói :
- Không ít.
Cô cũng cười thật thần bí, cô bỗng thò đầu ra ngoài xe lớn tiếng phân phó gã đánh xe :
- Tới cái hẻm trước mặt quẹo trái, căn nhà thứ ba cửa màu hồng bên tay phải là đến rồi đó.
Con hẻm lát bằng đá xanh, hai bên tường cao, bên trong có những cây hạnh đang nở hoa đầy rộ, xuân tình trong đấy đã nồng đậm đến mức có đóng cửa lại cũng không xong.
Căn nhà thứ ba bên tay phải có cái cửa màu hồng vốn đang mở, trên cửa có treo mấy cái đèn lồng màu hồng.
Tiểu Thúy vừa vào đến nơi đã lớn tiếng la lối om sòm :
- Mọi người mau mau ra đây, cửu cửu của chúng mình đến nè.
Cô la còn chưa dứt, trong sân đã có bảy tám cô con gái ùa ra.
Bọn họ đều rất trẻ trung, đều mỹ lệ lả lướt như chim yến, lại giống như chim sẻ rít rít không ngừng.
Mấy cô gái trẻ tuổi ai mà không thích cửu cửu?
Các cô bu lại chung quanh Lục Tiểu Phụng, người thì kéo tay, người thì kéo áo, cô nào cũng la lên :
- Cửu cửu.
Lục Tiểu Phụng ngẩn mặt ra, chàng hỏi :
- Các cô đều là cháu gái của ta sao?
Tiểu Thúy gật gật đầu nói :
- Cậu có thích không?
Lục Tiểu Phụng chỉ còn nước thừa nhận :
- Thích, ai ta cũng thích cả.
Tiểu Thúy bật cười :
- Cháu biết mà, nhất định là cậu sẽ thích bọn họ.
Cô lại quay qua cảnh cáo các cô kia :
- Nhưng các ngươi phải cẩn thận chút xíu nghe, cửu cửu của chúng ta cái gì cũng tốt, chỉ có một điểm không thật thà lắm. Lúc ôm ai là ôm cứng, muốn thở cũng thở không ra hơi.
Các cô lại càng cười tươi tắn, càng cãi nhau ỏm tỏi lên :
- Có phải ngươi bị cửu cửu ôm rồi phải không?
- Cửu cửu không công bình, ôm nó rồi sao không ôm con?
- Con cũng muốn cửu cửu ôm.
- Con cũng vậy.
Lục Tiểu Phụng nhìn qua nhìn lại, rất có ý muốn ôm bên này, nựng bên kia lắm.
Liễu Thanh Thanh đang đứng ngoài đưa mắt nhìn vào, bà ta đang chuẩn bị kiếm cách cho chàng tỉnh thần hồn lại chút xíu, đừng bị sướng quá hóa khổ.
Nào ngờ động tác của Tiểu Thúy còn lẹ hơn cả bà ta, cô đã kéo tay Lục Tiểu Phụng, xông ra khỏi trùng vây.
Các cô lại la nháo lên :
- Ngươi kêu chúng ta ra đây, bây giờ sao lại kéo cửu cửu đi đâu? Cậu ấy có phải là cửu cửu của một mình ngươi đâu?
Lục Tiểu Phụng lập tức đồng ý :
- Mọi người đều là cháu gái ruột của ta, ta cũng nên săn sóc bọn họ tí đỉnh mới đúng.
Tiểu Thúy không thèm để ý đến chàng, cô kéo chàng một mạch ra sau dãy hành lang mới buông tay ra, rồi liếc mắt tựa cười mà không phải cười qua chàng :
- Xem ra dã tâm của cậu không nhỏ lắm a, mấy đứa dã a đầu đó đều là thứ cọp cái, không lẽ cậu không sợ chúng cắn rục mấy bả xương già của cậu sao?
Đấy chẳng còn phải là lời lẽ của cháu gái nói với cửu cửu, cô rốt cuộc là ai đây?
Tại sao lại muốn nhận Lục Tiểu Phụng làm cửu cửu? Cô đem Lục Tiểu Phụng đến đây làm gì?
Lục Tiểu Phụng chớp mắt, cố ý hỏi :
- Có phải cô muốn ra đây một mình với ta?
Tiểu Thúy lại bật cười, cười ngặt nghẽo nói :
- Con chẳng dám có cái gan lớn thế đâu, lúc nãy xém nữa cậu đã ôm nát xương của con ra, nếu ở đây một mình với cậu, còn ra sao nữa?
Lục Tiểu Phụng nói :
- Có lúc ta cũng biết ôn nhu lắm đó, nhất là lúc không có ai khác chung quanh.
Tiểu Thúy làm bộ thở ra một tiếng, nói :
- Thảo nào mà người ta không nói cậu là sắc quỷ, ngay cả cháu gái ruột còn tính nuốt cả luôn.