watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
17:04:3231/07/2025
Kho tàng truyện > Truyện Kiếm Hiệp > Tác Giả Khác > U Linh Sơn Trang - Cổ Long - Trang 4
Chỉ mục bài viết
U Linh Sơn Trang - Cổ Long
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Trang 11
Trang 12
Trang 13
Trang 14
Trang 15
Trang 16
Trang 17
Trang 18
Trang 19
Trang 20
Trang 21
Trang 22
Trang 23
Trang 24
Trang 25
Trang 26
Trang 27
Trang 28
Trang 29
Trang 30
Trang 31
Trang 32
Trang 33
Trang 34
Trang 35
Trang 36
Trang 37
Trang 38
Trang 39
Trang 40
Trang 41
Trang 42
Trang 43
Trang 44
Trang 45
Trang 46
Trang 47
Trang 48
Trang 49
Trang 50
Tất cả các trang
Trang 4 trong tổng số 50



Hồi 02-3

Biểu tình trên gương mặt của lão rất nghiêm trang, lão nói dằn từng tiếng một :
- Hiện tại ngươi có chắc sẽ giết được y không?
Diệp Cô Hồng trầm ngâm một hồi. ánh mắt của y lại lộ ra một nụ cười châm chọc, trán y gân xanh nổi lên, một hồi thật lâu nữa, y mới chầm chậm nói :
- Ta không phải là Tây Môn Xuy Tuyết.
Độc Cô Mỹ nhìn y, cũng một hồi thật lâu, rồi mới quay mặt lại nhìn Lục Tiểu Phụng.
Gương mặt của Lục Tiểu Phụng không có lấy một tí biểu tình, bọn họ nói chuyện với nhau, chàng làm như không nghe thấy gì.
Độc Cô Mỹ bỗng cười lên một tiếng nói :
- Lúc nãy ngươi không xuất thủ cứu ta.
Lục Tiểu Phụng trầm mặc.
Độc Cô Mỹ nói :
- Chúng ta vốn không hề quen biết, chưa hề gặp nhau, bây giờ cũng vẫn là vậy.
Lục Tiểu Phụng rốt cuộc mở miệng ra nói :
- Nhưng lúc nãy bọn ta còn đang đi chung một đường.
Độc Cô Mỹ hững hờ nói :
- Chuyện đời như mây trôi, tùy thời tùy lúc đều có thể thay đổi, huống gì là ta và ngươi.
Lục Tiểu Phụng nói :
- Có lý.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Ông tính đi đâu?
Độc Cô Mỹ nói :
- Dĩ nhiên là ta có đường để đi.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Đường nào? Đường đến sơn trang?
Độc Cô Mỹ sa sầm nét mặt, lạnh lùng nói :
- Ngươi đã nghe vậy, sao còn hỏi nữa?
Nhưng Lục Tiểu Phụng cứ muốn hỏi :
- Ông muốn đi lại sơn trang nào vậy?
Độc Cô Mỹ nói :
- Tới một sơn trang ngươi tới không được.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Tại sao tới không được?
Độc Cô Mỹ nói :
- Bởi vì ngươi không phải là người chết.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Sơn trang đó chỉ có người chết mới lại được?
Độc Cô Mỹ nói :
- Đúng vậy.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Ông đã chết rồi?
Độc Cô Mỹ nói :
- Đúng vậy.
Lục Tiểu Phụng cười nói :
- Các ông đi đi.
Chàng mỉm cười vẫy tay :
- Tôi không muốn đến sơn trang của người chết, cũng không muốn làm người chết, chỉ cần còn sống được, sống thêm nửa tiếng đồng hồ cũng là sống.
Chàng bỏ đi xem ra rất thung dung, bỏ đi vào trong đám cây màu xám tro đó.
Đợi đến lúc bóng của chàng đã biến đi rồi, Độc Cô Mỹ mới làm như bỗng giật mình lên, lớn tiếng nói :
- Ngươi để cho y đi thật sao?
Diệp Cô Hồng lạnh lùng nói :
- Y đã đi rồi.
Độc Cô Mỹ nói :
- Ngươi không sợ y tiết lộ bí mật sao?
Diệp Cô Hồng nói :
- Y không biết bí mật gì nhiều, huống gì, trong hoàn cảnh này, y rất có thể không sống được quá nửa tiếng đồng hồ.
Độc Cô Mỹ nói :
- Ít ra hiện tại y còn chưa chết, còn có thể lén theo chân chúng ta.
Diệp Cô Hồng hỏi :
- Chúng ta sẽ đi đâu?
Độc Cô Mỹ nói :
- Dĩ nhiên là tới sơn trang.
Diệp Cô Hồng nói :
- Ngươi lầm rồi, không phải là chúng ta muốn tới sơn trang, là ngươi muốn tới, ngươi tới đi!
Độc Cô Mỹ hỏi :
- Ngươi không đi?
Diệp Cô Hồng nói :
- Tại sao ta muốn đi?
Độc Cô Mỹ biến hẳn sắc mặt.
Diệp Cô Hồng nói :
- Ta biết ngươi có hiệp ước với sơn trang, dĩ nhiên không giết ngươi được, nhưng ta không nói là phải đem ngươi theo.
Diệp Cô Hồng nói :
- Đấy là chuyện của ngươi, có liên hệ gì đến ta?
Y bỗng rút kiếm ra, tước một miếng vỏ cây, đặt xuống mặt đất chỗ có vẻ khô ráo một tí, rồi xếp bằng ngồi xuống.
Độc Cô Mỹ hằn học nhìn y đăm đăm, rốt cuộc nhịn không nổi nói :
- Tại sao ngươi còn chưa đi?
Diệp Cô Hồng nhẫn nha nói :
- Tại sao ta phải đi?
Độc Cô Mỹ nói :
- Ngươi đang tính chờ xem ta chết trước?
Diệp Cô Hồng nói :
- Ngươi có thể chết từ từ, ta không vội vã gì.
Xem ra không những y rất nhàn nhã, mà còn rất thoải mái, bởi vì trên người y còn đem theo một miếng thịt bò đựng trong bọc giấy dầu, thậm chí còn có bình rượu.
Đối với một người đã hai mươi sáu tiếng đồng hồ vật vã đói khát mà nói, cái mùi rượu thịt, không còn là dụ hoặc mà đã thành ra ngược đãi.
Bởi vì lão chỉ nhìn được thôi, mỗi lúc mùi rượu thịt bốc lại là mỗi lần như có cây kim kích thích da thịt của lão run bần bật lên.
Diệp Cô Hồng hớp một miếng rượu, thở ra một cách thỏa mãn, bỗng nói :
- Ta biết hiện giờ trong lòng ngươi đang hối hận, lúc nãy không nên để Lục Tiểu Phụng bỏ đi, nhưng có chuyện ngươi không thể nào biết được.
Độc Cô Mỹ đang tính nói chuyện để làm tan đi sức chú ý của mình, lão lập tức hỏi :
- Chuyện gì?
Diệp Cô Hồng nói :
- Ta không giết Lục Tiểu Phụng, không phải vì ta không chắc giết được y, chỉ bất quá ta tình nguyện để y chết dưới tay Tây Môn Xuy Tuyết.
Độc Cô Mỹ nói :
- Sao?
Diệp Cô Hồng ngạo mạn nói :
- Hiện tại nếu y còn dám lại đây, ta sẽ rút kiếm ra khỏi vỏ, cho máu y đổ ra trong vòng năm bước.
Độc Cô Mỹ nói :
- Ý của ngươi có phải là, thiên hạ không còn ai cứu được ta, cũng không còn ai cứu được Lục Tiểu Phụng.
Diệp Cô Hồng nói :
- Nhất định không.
Ba chữ ấy vừa nói ra bỗng có một bàn tay từ sau gốc cây thò ra, chụp lấy bình rượu của y.
Phản ứng của y không chậm tí nào.
Bàn tay ấy vừa thụt lại, người của y đã ra tới sau gốc cây.
Sau gốc cây không có người.
Đợi đến khi y quay người lại, bình rượu đã ở trong tay Độc Cô Mỹ, lão đang đổ miếng rượu cuối cùng vào trong miệng của mình.
Miếng thịt trong bao giấy dầu lúc nãy còn đang ở trên mặt đất, bây giờ chẳng còn thấy đâu.
Diệp Cô Hồng không động đậy nữa, thậm chí ngay cả hô hấp cũng ngừng lại, khu rừng xám xịt, yên lặng như trong mộ phần.
Ngay cả gió cũng không có, trên cây bỗng có thứ gì đang rơi xuống.
Diệp Cô Hồng rút kiếm, kiếm xuyên thủng.
Dính trên mũi kiếm của y, là bao giấy dầu lúc nãy dùng để bao thịt.
Độc Cô Mỹ bật cười, cười lớn, cười muốn rớt cả nước mắt ra.
Diệp Cô Hồng hình như không nghe tiếng cười, gương mặt y đã xanh lè ra, y từ từ lấy miếng giấy trên mũi kiếm xuống.
Độc Cô Mỹ cười nói :
- Trên giấy không có máu, ngươi thổi gì bây giờ?
Diệp Cô Hồng vẫn còn không nghe thấy gì, ánh kiếm lóe lên, kiếm đã được tra vào vỏ.
Y lại ngồi xuống trên lớp vỏ cây để trên mặt đất, hít vào thở ra hai lần thật sâu, từ trong ống tay áo lấy ra một cuốn giấy, dùng một cây kim cắm lên thân cây phía sau lưng, lạnh lùng nói :
- Đây là bản đồ ra vào khu rừng này, ai có bản sự, cứ việc lại lấy.
Sau đó y vẫn xoay lưng lại thân cây, ngồi yên đó không cử động, thậm chí ngay cả cặp mắt cũng nhắm lại, như một lão tăng đang nhập định.
Tiếng cười của Độc Cô Mỹ cũng đã ngừng lại, lão trừng cặp mắt ra nhìn vào thân cây có miếng giấy đang dính trên đó.
Lão biết đó chính là con mồi Diệp Cô Hồng dùng để câu cá.
Vũ Đương vốn là nội gia chính tông, Diệp Cô Hồng bốn tuổi đã vào Vũ Đương, nội công nhất định đã vào hạng đăng đường nhập thất.
Hiện tại y ngồi bình tức hướng vào trong, tâm thần hợp nhất, tuy mắt đang nhắm, nhưng khuôn viên năm chục trượng, một cây kim một chiếc lá rơi, đều không thoát khỏi tai mắt của y.
Con mồi của y đã an bày đâu ra đó, còn cá đâu?
Cá có bị mắc câu không?
Hô hấp của Độc Cô Mỹ bỗng nhiên cũng ngưng lại, lão đã thấy một bàn tay rón rén từ sau gốc cây thò ra.
Bàn tay đó động tác nhẹ nhàng mà lanh lẹ, bàn tay vừa thò ra, lập tức đã chụp lấy tấm bản đồ trên cây.
Chính ngay lúc đó, ánh kiếm lóe lên, như chớp giật, bỗng nghe soạt một tiếng, mũi kiếm nhập vào thân cây, cắm dính bàn tay vào trên thân cây.
Độc Cô Mỹ biến sắc, Diệp Cô Hồng cũng biến sắc.
Y không thấy có máu.
Bàn tay không phải là tờ giấy, tại sao lại không có máu?
Độc Cô Mỹ thở phào ra một hơi dài, lão đã thấy ra, bàn tay đó không bị mũi kiếm đâm dính, mà là mũi kiếm đã bị bàn tay đó kẹp dính.
Dùng hai ngón tay kẹp dính.
Diệp Cô Hồng mặt mũi đang xanh lè bỗng đỏ hồng lên, mồ hôi chảy ròng ròng trên mặt xuống, y đã dùng hết sức lực của mình để rút lại thanh kiếm.
Thanh kiếm ấy hình như đã bị hòn Thái Sơn đè cứng, ngay cả động đậy cũng không động đậy nổi.
Đây là ngón tay của ai? Ngón tay của ai lại có thứ ma lực kỳ diệu như vậy?
Lục Tiểu Phụng!
Dĩ nhiên chỉ có Lục Tiểu Phụng.
Nụ cười lại hiện ra trên mặt Độc Cô Mỹ, lão mỉm cười nói :
- Hiện tại kiếm của ngươi đã ra khỏi vỏ, hình như không thấy có đổ máu trong vòng năm bước gì cả.
Diệp Cô Hồng cắn chặt răng, y bỗng buông thanh kiếm trong tay ra, xông tới sau thân cây.
Lục Tiểu Phụng quả thật đang đứng sau thân cây cười hì hì nhìn y, trong tay đang cầm thanh kiếm... dùng hai ngón tay kẹp vào mũi kiếm.
Diệp Cô Hồng cười nhạt nói :
- Ta không cần dùng kiếm cũng giết được ngươi.
Lục Tiểu Phụng mỉm cười nói :
- Nhưng đây là kiếm của ngươi mà, ta trả lại cho ngươi đây.
Diệp Cô Hồng đã xuất thủ rồi, y sử dụng Kim Ty miên chưởng của phái Vũ Đương, còn kèm theo công phu Không Thủ Nhập Bạch Nhật, bảy mươi hai đường Tiểu Cầm Nả Thủ, năm ngón tay như câu, lực thấu vào đầu ngón tay.
Nào ngờ Lục Tiểu Phụng vẫn cứ đưa thanh kiếm giao lại cho y, dùng ngón tay kẹp mũi kiếm đẩy vào bàn tay y.
Y không tự chủ được thò tay cầm lấy, gương mặt bỗng biến sắc, máu tươi ứa ra từ kẻ ngón tay.
Lục Tiểu Phụng rõ ràng vừa đưa cán kiếm lại, y lắm lấy lại là lưỡi kiếm.
Thậm chí y còn không thấy Lục Tiểu Phụng đã dùng động tác gì.
Lục Tiểu Phụng còn đang cười, chàng nói :
- Đây là kiếm của ngươi, chẳng ai tranh giành gì, ngươi cần gì phải dùng sức?
Gương mặt của Diệp Cô Hồng không còn có tí máu, y bỗng hỏi :
- Tây Môn Xuy Tuyết đánh ra mấy chiêu mới đâm ngươi bị thương?
Lục Tiểu Phụng nói :
- Một chiêu.
Diệp Cô Hồng hỏi :
- Ngươi không đỡ nổi lấy một chiêu?
Lục Tiểu Phụng cười khổ.
Diệp Cô Hồng hỏi :
- Lúc đó có phải ngươi đang say túy lúy không?
Lục Tiểu Phụng lắc đầu.
Diệp Cô Hồng lại hỏi :
- Thân thủ của ngươi như vậy, còn không đỡ được cả một nhát kiếm của y?
Lục Tiểu Phụng thở ra nói :
- Ta biết ngươi đã từng thấy y xuất thủ rồi, nhưng người đứng một bên nhìn, vĩnh viễn không cách nào hiểu được y xuất thủ nhanh đến đâu.
Diệp Cô Hồng cúi đầu nhìn vào bàn tay của mình.
Bàn tay còn đang chảy máu, còn chưa buông lưỡi kiếm ra, mũi kiếm còn đang nhiễu giọt, một giọt máu, hai giọt máu...
Đây là máu của y.
Giọt cuối cùng rơi xuống, y bỗng thở dài một tiếng, đâm mũi kiếm vào giữa ngực mình.
Tiếng thở dài ngưng bặt, cặp mắt đã lồi ra.
Lục Tiểu Phụng thay đổi nét mặt nói :
- Ta không hề muốn giết ngươi, sao ngươi phải khổ như vậy?
Gương mặt của Diệp Cô Hồng rướm đầy mồ hôi, hơi thở của y cũng dần dần gấp rút, y gắng gượng nói :
- Ta học kiếm đã hai mươi năm, tự tin là đã vô địch thiên hạ, ta đã ước hẹn Tây Môn Xuy Tuyết hẳn hòi, trưa tết Đoan Dương sẽ quyết chiến ở đỉnh Tử Cấm thành.
Lục Tiểu Phụng hỏi :
- Trưa tết Đoan Dương năm này?
Diệp Cô Hồng gật gật đầu nói :
- Tuy ta không chắc phần thắng trong tay, ta còn tự tin có thể đánh với y một trận, nhưng hôm nay gặp ngươi, ta mới biết, mình có học thêm hai chục năm nữa, cũng nhất định không phải là địch thủ của y...
Nói đến đó, y bắt đầu ho lên sù sụ, nhưng ý của y muốn nói gì, Lục Tiểu Phụng đã hiểu.
Đến lúc đó nếu y không đi, dĩ nhiên y không còn mặt mũi nào gặp lại bằng hữu trong giang hồ, còn nếu đi, cũng chỉ rước lấy nhục nhã.
Bởi vì y bỗng phát hiện ra, kiếm pháp của mình và của Tây Môn Xuy Tuyết cách xa nhau quá.
Lục Tiểu Phụng không đỡ nổi một chiêu kiếm của Tây Môn Xuy Tuyết, nhưng y thì ngay cả Lục Tiểu Phụng xuất thủ ra sao còn không thấy rõ, cái khoảng cách đó, hiển nhiên là một sự nhục nhã đầy thống khổ.
Đối với y, cái nhục ấy còn lớn hơn cả cái nhục bị bà vợ cắm sừng nhiều lắm.
Ánh mắt của Lục Tiểu Phụng lộ vẻ thương tiếc, chàng hỏi :
- Ngươi chỉ vì vậy mà chết sao?
Diệp Cô Hồng gật gật đầu.
Lục Tiểu Phụng thở nhẹ ra một hơi, chàng bỗng bước tới, đưa miệng lại gần tai y thì thâm mấy câu.
Gương mặt của Diệp Cô Hồng bỗng nhăn nhó lại, ánh mắt lộ ra một nét biểu tình không ai hiểu nổi, y nhìn đăm đăm vào Lục Tiểu Phụng.
Sau đó y ngã xuống.
Kỳ quái là, y ngã xuống rồi, khóe miệng còn lộ ra một nụ cười.
Mũi kiếm không còn có máu.
Giọt cuối cùng đã bị gió thổi khô đi.
Người tuy đã mất, kiếm vẫn còn đó, ánh kiếm vẫn xanh rờn như mặt nước mùa thu.
Bất kể máu trên lưỡi kiếm, bị người thổi khô đi cũng tốt, bị gió thổi khô đi cũng tốt, đối với thanh kiếm ấy, hoàn toàn không có ảnh hưởng.
Kiếm vô tình, người hữu tình.
Vì vậy, người mất, kiếm vẫn còn đó.
Lục Tiểu Phụng nhìn đăm đăm vào thanh kiếm vô tình, chàng nhịn không nổi thở dài một tiếng.
Trên đời này tại sao lại có nhiều người đa tình như vậy, đem cả sinh mạng của mình hiến dâng cho một thanh kiếm vô tình?
Đấy phải chăng là vì bản thân của kiếm có một thứ mỵ lực gì đó làm người ta không có cách nào kháng cự được?
Nhìn thanh kiếm xanh rờn như mặt nước mùa thu kia, Lục Tiểu Phụng bỗng cảm thấy mình đang lạc lõng nơi đâu...

<< Lùi - Tiếp theo >>

HOMECHAT
1 | 1 | 90
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com