Máu nên chảy đã chảy hết rồi. Dưới Giải Kiếm Nham, nước hồ vẫn trong vắt như thuở nào, núi Võ Đang vẫn nguy nga như thuở nào, vẫn là đạo giáo danh sơn, võ lâm thánh địa, ai ai cũng ngưỡng mộ. Có thay đổi chỉ là người, từ sống thành chết, từ trẻ thành già, cái quá trình chuyển biến trong đó, có lúc lại xảy đến thật đột nhiên. Bao nhiêu ái tình, bao nhiêu thù hận, bao nhiêu ân oán, bao nhiêu bí mật, hiện tại đã tùy theo biến chuyển đột nhiên đó mà vĩnh viễn được chôn vùi trong lòng Lục Tiểu Phụng. Hiện tại chàng chỉ muốn tìm một nơi không có người, yên lặng qua đi ngày tháng một thời gian, để cho bao nhiêu chuyện đã được chôn vùi, chôn vùi càng sâu thêm. Chàng không đợi đêm dài qua đi, đã xuống núi. Nhưng chàng không biết dưới núi còn có người đang đợi mình. Một người đang đứng một mình dưới Giải Kiếm Nham, áo trắng như tuyết. Lục Tiểu Phụng chầm chậm bước đến : - Hiện tại đã đến lúc ca khúc chấm dứt, thiên hạ ra về, sao ngươi còn chưa đi? Tây Môn Xuy Tuyết nói : - Người tuy đã ra về, nhưng ca khúc còn chưa chấm dứt. Lục Tiểu Phụng hỏi : - Ngươi còn tính thổi khúc gì đây? Tây Môn Xuy Tuyết nói : - Ta truy tung tám ngàn dặm, chỉ vì muốn giết một người, hiện tại người này còn chưa chết, ta còn chuẩn bị thổi một khúc tống tiễn y về cõi chết, lấy thanh kiếm của ta thổi. Lục Tiểu Phụng nói : - Người ngươi đang nói là ta? Tây Môn Xuy Tuyết nói : - Đúng là ngươi! Lục Tiểu Phụng hỏi : - Không lẽ ngươi quên mất rằng ngươi không phải muốn giết ta thật sao? Tây Môn Xuy Tuyết lạnh lùng nói : - Ta chỉ biết người trong giang hồ trước giờ không phân biệt chân giả. Ngươi còn sống đó, là chuyện sỉ nhục của ta. Lục Tiểu Phụng nhìn y, bỗng bật cười lên : - Có phải ngươi muốn ép ta xuất thủ, xem thử rốt cuộc ta có thể phá nổi nhát kiếm thiên hạ vô song của ngươi hay không? Tây Môn Xuy Tuyết không hề phủ nhận. Lục Tiểu Phụng nói : - Ta biết ngươi rất muốn biết câu trả lời cho vấn đề đó. Ta cũng biết đây là cơ hội tốt cho ngươi, chỉ tiếc là ngươi vẫn còn thử không được. Tây Môn Xuy Tuyết nhịn không nổi, hỏi : - Tại sao? Nụ cười của Lục Tiểu Phụng mệt mỏi mà tiều tụy, chàng hững hờ nói : - Chỉ cần thanh kiếm của ngươi ra khỏi vỏ, ngươi sẽ biết tại sao ngay, hiện tại hà tất phải hỏi! Không lẽ chàng không chuẩn bị kháng cự tránh né? Không lẽ chàng đã xem sống chết vinh nhục còn nhẹ hơn cả làn nước trong vắt trong hồ Giải Kiếm Trì? Tây Môn Xuy Tuyết nhìn chăm chú vào chàng, nhìn một hồi thật lâu, cạnh hồ đã có sương mù bốc lên, y bỗng quay người lại, bước vào sương mù. Lục Tiểu Phụng lớn tiếng hỏi : - Tại sao ngươi không xuất thủ đi? Tây Môn Xuy Tuyết không quay đầu lại, chỉ lạnh lùng nói : - Bởi vì trái tim của ngươi đã chết rồi. Ngươi đã thành một người chết. - Tim của mình có thật là chết rồi sao? Lục Tiểu Phụng đang hỏi chính mình. - Có phải mình thật đã như người chết, không còn làm gì được nữa rồi chăng? Vấn đề ấy chỉ có một mình chàng có câu trả lời. Sương mù buổi sáng mê man. Vầng đông đã có tia sáng. Chàng bỗng ưỡn ngực lên, bước mạnh về hướng mặt trời.
-Hết-
Trong đại sảnh lập tức có tiếng hoan hô nổi lên như sấm động. Tướng Quân đứng một mình trên đài cao, xem ra thật là oai phong lẫm liệt, anh hùng vô địch. Nào ngờ chính ngay lúc đó, bỗng nghe vù lên một tiếng, Lục Tiểu Phụng bỗng lại trở về vị trí cũ trước mặt y, nụ cười còn giữ trên môi, chàng nói : - Cú đấm của ngươi thật làm ta mát mẻ quá, đấm giùm thêm một cú nữa được không? Tướng Quân gầm lên giận dữ, đấm ra liên tiếp ba quyền. Quyền pháp của y không hoa dạng, nhưng mỗi cú đấm ra, đều xác thực và hữu hiệu. Oai lực của ba cú đấm đó, tuy không mãnh liệt bằng cú đầu tiên, nhưng lại nhanh hơn nhiều. Lục Tiểu Phụng lại bị đánh cho bay lên, chỉ bất quá, lần này chàng không bị bay ra ngoài, bỗng nhiên người chàng lộn một vòng, lộn ra sau lưng Tướng Quân. Người của Tướng Quân tuy khôi vĩ, phản ứng của y rất linh hoạt, động tác lại càng nhanh hơn, y rùn người xuống, Bá Vương Ngự Giáp, Tướng Quân Thoát Bào, Hồi Cung Xạ Nguyệt, đánh ra liên tiếp ba chiêu nữa. Đây vốn là chiêu thức cơ bản phổ thông nhất trong quyền pháp, nhưng do y đánh ra, nhất định người thường không thể nào chống đỡ cho nổi. May mà Lục Tiểu Phụng không phải là người thường, trên đời này, không thể tìm ra được một Lục Tiểu Phụng thứ hai. Thân hình chàng lách qua, bỗng lướt qua dưới nách Tướng Quân, chàng bỗng thò tay ra, gát vào cùi chỏ của Tướng Quân, đưa đầu đụng vào dưới xương sườn của y. Thân hình nặng một trăm bảy mươi ba cân của Tướng Quân, bị chàng đụng cho vừa thụp xuống vừa lùi lại, cơ hồ muốn rớt xuống đài. Nhưng Lục Tiểu Phụng càng bị kinh ngạc hơn. Chàng bỗng phát hiện ra, người này có một tấm thân hoành luyện công phu, chàng đụng đầu vào, như đụng vào tường đá, đụng muốn hoa cả mắt choáng váng cả mặt mày. Chính vì mặt mày choáng váng trong lòng kinh hãi, mà chàng càng cười lớn hơn, cười lớn nói : - Ngươi lại thua nữa. Tướng Quân nói : - Đánh rắm. Lục Tiểu Phụng nói : - Ta đánh có một quyền đã làm cho người muốn bổ ngửa ra, ngươi còn chưa chịu thua. Tướng Quân nói : - Ngươi dùng thứ quyền gì? Lục Tiểu Phụng nói : - Dùng đầu quyền. Tướng Quân hỏi : - Đây cũng là một thứ quyền sao? Lục Tiểu Phụng nói : - Đây là công phu đánh nhau, chỉ cần đánh đối phương ngã ra, tùy tiện muốn dùng gì cũng thế thôi. Tướng Quân cười nhạt nói : - Ta cũng muốn xem ngươi còn dùng được hay không. Y rùn người xuống, lại xuất thủ lần nữa, quyền thức càng dày đặc, càng nhanh, chỉ muốn đứng vào cái thể không thể nào bại. Lần này y khai triển quyền pháp ra, người ta mới thấy được công phu chân chính của y. Lục Tiểu Phụng không cách nào công vào được, quyền pháp này đã khai triển ra, thiên hạ không còn ai công vào được. Lục Tiểu Phụng hình như cũng biết được điều đó, chàng bèn thôi không đánh nữa, thoái lui ra góc đài xa xa, rồi bỗng khom lưng lại, ôm lấy bụng la : - Không xong rồi, ta đau bụng quá, đau muốn chết luôn. Thật ra, chàng cũng biết quá, dù chàng đau bụng chết đi, cũng chẳng ai thèm để ý tới. Tướng Quân vụt tới như mũi tên, đấm ra một quyền sấm sét. Nào ngờ Lục Tiểu Phụng chờ lúc y vừa tung người lên, chàng đã trượt qua phía dưới chân y, như một con cá, rồi bỗng dùng hai tay đè xuống đất, một chiêu Lý Ngư Đả Đỉnh, mông đít của mình đụng vào mông đít của y. Tướng Quân đang lấy hết sức đánh tới, làm sao còn thu thế lại kịp, lần này y đụng cho một cái rớt xuống đài, cơ hồ muốn té lăn ra. Lục Tiểu Phụng vỗ tay cười lớn : Ngươi lại thua nữa rồi. Tướng Quân mặt mày xanh lè, cặp môi run rẩy cả lên. Lục Tiểu Phụng nói : - Lần này tại sao ngươi không hỏi ta dùng thứ quyền gì? Tướng Quân không hỏi, không mở miệng. Lục Tiểu Phụng nói : - Cái này là cổ quyền. Chàng mỉm cười nói tiếp : - Lần sau, nếu ngươi gặp người nào đánh nhau mà còn sử dụng được cả tới mông đít, tốt hết là ngươi nên tránh xa ra, bởi vì ngươi không phải là địch thủ của y. Tướng Quân bỗng gầm lên một tiếng lớn, một quyền đánh ra, lần này y không đấm vào người, y đấm vào đài. Đài làm bằng đá xanh, bị y đấm cho một cái vỡ đi một góc, đá vụn bay tứ tung ra mọi nơi. Thân hình của y cũng theo đó tung lên, người đang ở trên không trung, đã đấm ra quyền thứ hai. Chiêu thức trên cao đánh xuống, tuy uy mãnh, nhưng rất dễ bị lộ nhược điểm của mình, vốn chỉ dùng được trong nhữnh trường hợp lấy mạnh hiếp yếu mà thôi. Lục Tiểu Phụng không thể xem là yếu hơn y, y sử ra chiêu này thật tình là quá mạo hiểm, bởi vì y tính đúng là Lục Tiểu Phụng không đứng vững vàng lúc đó. Bất kỳ ai cũng đều không thể nào đứng vững cho được giữa lúc cái đài đang bị văng bể tứ tung như vậy. Đứng không vững thì không cách nào phản kích lại được, không thể phản kích được thì chỉ còn cách thoái lùi tránh né, bất kể là tránh né ra sao, đều sẽ không khỏi bị quyền phong của y quét trúng. Chiêu đó của y tuy rất nguy hiểm, nhưng chính là sát thủ “đặt mình vào chỗ chết để sống”. Thương thế của Lục Tiểu Phụng còn chưa lành hẳn, người chàng suy nhược, lấy cái oai lực của quyền phong mạnh mẻ như vậy, chắc chắn chàng sẽ chịu không nổi. Chàng không chịu đỡ. Và chàng còn phản kích được, trong tình thế không thể nào phản kích được, chàng đã xuất thủ phản kích. Tướng Quân thân trải trăm trận, quyết thắng cũng chỉ trong tích tắc một hơi thở, y vốn đã tính không sai trật đi đâu. Chỉ tiếc là lần này, y tính trật đi mất một chiêu. Lục Tiểu Phụng làm chuyện gì trước giờ đều là những chuyện không ai có thể ngờ là chàng làm được. Lần này chàng không dùng đầu quyền, cũng không dùng cổ quyền, mà dùng bàn tay của chàng, ngón tay của chàng! Lục Tiểu Phụng độc nhất vô nhị, Linh Tê chỉ độc nhất vô nhị. Thân hình của chàng bỗng tà tà bay lên, chàng thò hai ngón tay ra nhe nhẹ búng một cái, ngón trỏ búng vào đầu quyền của Tướng Quân, ngón giữa búng vào giữa ngực Tướng Quân. Cú đấm như sắt thép bể tan cả góc đài, lồng ngực ngay cả đao kiếm còn không chém vào được, thì hai ngón tay của chàng búng vào, có thể làm được chuyện gì? Không ai có thể tưởng tượng được hai cái búng đó oai lực đến đâu. Tướng Quân rống lên một tiếng, người y đã bay ra ngoài, rớt nặng nề xuống đất trong đám đá vụn. Trong đại sảnh còn ba mươi sáu người, đều đang trừng mắt nhìn Lục Tiểu Phụng, ánh mắt lộ đầy vẻ kỳ quái. Lục Tiểu Phụng đang cười khổ. Chàng chỉ còn nước cười khổ, bởi vì chàng biết, những người này tuy không phải là bạn bè của Tướng Quân, hiện tại cũng đều biến thành đối đầu với mình. Một người vừa mới chân ướt chân ráo lại một nơi xa lạ, bỗng gây thù với ba mươi sáu người một lúc, đối với bất kỳ ai, cũng không thể là một chuyện thoải mái gì cho lắm. Chàng chỉ hy vọng Tướng Quân không bị thương nặng lắm. Đợi đến lúc chàng quay đầu lại nhìn, Tướng Quân vừa nằm sóng sượt trên đám đá vụn đã biến đi đâu mất. Chàng lại quay đầu cái nữa, bèn thấy một người mặc áo xám chầm chậm bước ra ngoài, Tướng Quân đang nằm trong lòng của lão. Lấy tai mắt linh mẫn như của Lục Tiểu Phụng, mà chẳng hề phát hiện ra được người này từ đâu lại, chẳng phát hiện ra lão ôm Tướng Quân đi bằng cách nào, trong phút chốc lão đã bước ra tới cửa lớn. Lục Tiểu Phụng ngẩn người ra. Người mặc áo xám đã ra khỏi cửa. Ba mươi sáu người trong đại sảnh cũng đều đứng dậy, chầm chậm bước theo ra, không ai quay đầu lại nhìn Lục Tiểu Phụng một nửa con mắt, hình như bọn họ đã coi chàng là một người đã chết rồi. Bất kỳ ai đã chết rồi, dù có dễ nhìn đến đâu, cũng không có người nào thèm nhìn đến. Lục Tiểu Phụng cũng cảm thấy mình đang đứng trong mộ phần, không có bóng người, không có tiếng động, ánh đèn tuy còn sáng đó, nhưng phảng phất còn tối tăm hơn cả bóng đêm. Nếu mình chẳng thấy gì cả, ngay cả chút hy vọng cũng không thấy đâu, thì ánh đèn đối với mình còn nghĩa lý gì? Cũng không biết trải qua bao lâu, chàng vẫn còn đứng ngốc người ra ở đó, chẳng động đậy một tí nào. Nơi đây vốn là một chỗ hoàn toàn xa lạ, chàng còn đi đâu được nữa bây giờ? Chàng đã vào con đường cùng rồi, còn đi đâu được nữa? Chính ngay lúc đó, chàng thấy một cặp mắt, và một bàn tay. Một bàn tay nhỏ bé trắng ngần, một cặp mắt đang chứa đầu nụ cười. Diệp Linh đang đứng ngoài cửa, vẫy tay ra dấu. Lục Tiểu Phụng lập tức bước lại. Dù cho ngoài cửa có một ngàn cái bẫy rập, một vạn thứ mai phục đang chờ chàng ở đó, chàng cũng không ngần ngừ gì bước ra ngay. Bởi vì chàng bỗng phát hiện ra, cái cô độc vừa tuyệt vọng, vừa không được một ai giúp đỡ mình, còn đáng sợ hơn rất nhiều. Ngoài cửa chẳng có gì cả, chỉ có một người, một bức màn đêm. Cặp mắt của Diệp Linh trong bóng tối nhìn ra, sáng rực như tinh tú vừa hiện ra trong bầu trời. Cô nhìn Lục Tiểu Phụng mỉm cười, cô bỗng nói : - Cung hỷ anh. Lục Tiểu Phụng không hiểu : - Sao lại cung hỷ tôi? Diệp Linh nói : - Bởi vì anh còn chưa chết, một người chỉ cần còn sống được, là chuyện đáng vui đáng mừng. Lục Tiểu Phụng hỏi : - Tôi đáng lý ra phải chết sao? Diệp Linh gật gật đầu. Lục Tiểu Phụng hỏi : - Bây giờ thì sao? Diệp Linh nói : - Hiện tại, ít nhất anh còn có thể trú được trong U Linh sơn trang thêm một chút nữa. Lục Tiểu Phụng thở phào, nhịn không nổi lại hỏi : - Lúc nãy người mặc áo xám là ai? Diệp Linh hỏi lại : - Anh đoán không ra sao? Lục Tiểu Phụng hỏi : - Lão Đao Bả Tử đấy sao? Diệp Linh đảo quanh tròng mắt hỏi : - Anh thấy ông ta là người thế nào? Lục Tiểu Phụng nói : - Một người thật đáng sợ. Diệp Linh hỏi : - Anh xem võ công ông ta thế nào? Lục Tiểu Phụng nói : - Tôi nhìn không ra. Diệp Linh hỏi : - Ngay cả anh cũng nhìn không ra? Lục Tiểu Phụng thở ra : - Chính vì tôi nhìn không ra, vì vậy tôi mới sợ. Diệp Linh nói : - Anh nghĩ lão Đao Bả Tử phải là người như thế nào? Lục Tiểu Phụng nói : - Dĩ nhiên là một kẻ rất đáng sợ. Diệp Linh cười cười nói : - Vậy thì ông ta phải là lão Đao Bả Tử rồi, anh còn hỏi làm gì? Lục Tiểu Phụng cũng đang cười, nụ cười xem ra không có tí gì là khoan khoái. Một tay cao thủ như chàng, bỗng phát hiện ra có người võ công còn cao cường hơn mình, trong lòng đại khái là không dễ chịu tí nào. Diệp Linh bỗng sa sầm nét mặt, cô lạnh lùng nói : - Ngày đầu tiên lại đây, anh đã đánh lộn gây tai họa, ông ta tính giết anh rồi, nếu không có người năn nỉ dùm anh, hiện tại anh đã chết đi mất hai lần. Lục Tiểu Phụng hỏi : - Ai năn nỉ dùm cho tôi vậy? Diệp Linh chỉ vào mũi mình nói : - Tôi đây. Lục Tiểu Phụng thở ra nói : - Dĩ nhiên là cô, tôi biết nhất định là cô mà. Diệp Linh bỗng nhoẻn miệng cười tươi nói : - Anh đã biết vậy, anh tính đền ơn tôi gì đây? Lục Tiểu Phụng mỉm cười nói : - Tôi tính cắn cô một cái, cắn vào mũi cô đấy. Diệp Linh trừng mắt nhìn chàng, cô bỗng nhảy tưng lên : - Cút, cút về cái ổ chó của anh, không có tiếng chuông, không cho phép ra ngoài. Lục Tiểu Phụng hỏi : - Đấy cũng là lời của lão Đao Bả Tử sao? Diệp Linh nói : - Hừ. Lục Tiểu Phụng nói : - Hiện tại, tôi gặp ông ta có được không? Diệp Linh nói : - Không được. Cô vênh mặt lên, nói tiếp : - Nhưng lúc ông ta muốn gặp anh, anh không muốn gặp ông ta cũng không được. Lục Tiểu Phụng thở ra nói : - Thật ra, một người được nằm dưỡng thương trong nhà vài ngày, cũng không đến nổi gì, chỉ có điều không có cơm ăn cũng khó chịu một chút. Diệp Linh nói : - Anh sẽ có cơm ăn, mỗi ngày ba bữa, sáu món ăn, một món canh, tùy anh lựa chọn. Lục Tiểu Phụng nói : - Hiện tại tôi có thể chọn món ăn cho ngày mai được chưa? Diệp Linh nói : - Được. Lục Tiểu Phụng nói : - Tôi muốn ăn sườn chiên, lẫu dê, thịt vịt tam tiên, đậu hủ chiên, tôm rang, bồ câu ngũ mai, thêm một tô canh thịt viên hoàng qua. Diệp Linh nhìn chàng, ánh mắt lộ đầy vẻ kỳ quái, làm như cảm thấy có gì kỳ lạ lắm. Lục Tiểu Phụng nói : - Tôi là người sành ăn, những thứ đó đều là món ăn ngon, có gì là kỳ quái đâu? Diệp Linh nói : - Tôi chỉ lấy làm kỳ một chuyện. Lục Tiểu Phụng nói : - Sao? Diệp Linh nói : - Tôi chỉ lấy làm lạ, sao anh không muốn ăn cái mũi của tôi? * * * * * Đèn đã tắt. Lục Tiểu Phụng nằm xuống giường trong bóng tối. Đây là đêm đầu tiên của chàng ở U Linh sơn trang. Đến nơi đây chỉ bất quá nửa ngày, chàng đã thấy biết bao nhiêu chuyện kỳ quái mà đáng sợ, biết bao nhiêu người cũng kỳ quái và đáng sợ. Nhất là cái gã Câu Hồn sứ giả và lão Đao Bả Tử, hai người này vũ công cao đến mức, ngay cả chàng cũng cảm thấy không thể tưởng tượng được. Hiện tại, tuy chàng còn sống đây, nhưng sau đó rồi sao? Sau này còn biết bao nhiêu là đêm dài đen tối cô độc đáng sợ, đang chờ đợi chàng đến thưởng thức. Chàng không muốn nghĩ thêm nữa. Chàng bỗng cảm thấy một nổi sợ hãi không sao nói được...