Yến tiệc còn chưa bắt đầu, bởi vì mọi người còn đang chờ một người, một người không thể thiếu sót. Lục Tiểu Phụng rón rén bước vào. Diệp Linh mỉm cười đi theo sau lưng. Cô cười thật khoan khoái, nhưng chàng thì mặt mày có vẻ rầu rĩ. Chàng chỉ hy vọng không làm người khác chú ý đến mình, nhưng mọi người lại cứ chú ý đến chàng, cặp mắt mọi người đang nhìn chàng đăm đăm, nét mặt lộ vẻ kỳ quái. Lão Đao Bả Tử nhìn chàng chăm chú. Lão ta nói : - Ngươi đến trễ. Lục Tiểu Phụng nói : - Tôi lạc đường... tôi... Lão Đao Bả Tử chẳng thèm nghe chàng nói gì, lão nói : - Nhưng ta biết ngươi nghe tiếng chuông nhất định sẽ về lại đây. Vì vậy mọi người đều đang chờ ngươi, đã chờ lâu lắm rồi. Lục Tiểu Phụng gượng cười, ráng nói một tiếng : - Thật ra mọi người bất tất phải chờ tôi. Lão Đao Bả Tử nói : - Hôm nay nhất định là phải chờ. Lục Tiểu Phụng hỏi : - Tại sao? Lão Đao Bả Tử nói : - Bởi vì hôm nay có đám cưới. Lục Tiểu Phụng hỏi : - Đám cưới của ai? Lão Đao Bả Tử nói : - Đám cưới của ngươi! Lục Tiểu Phụng ngẩn mặt ra. Chàng nghĩ không ra làm sao lão Đao Bả Tử mới đó mà đã biết rồi? Không lẽ đây là lão Đao Bả Tử sai khiến Diệp Linh đi làm sao? Diệp Linh không mở miệng, chàng cũng không quay đầu lại, cũng không dám nhìn Diệp Tuyết đang ngồi bên cạnh lão Đao Bả Tử. Diệp Tuyết nãy giờ cũng đang cúi đầu, cô cũng không nhìn tới chàng. Lão Đao Bả Tử nói : - Nơi đây vốn chỉ có đám tang. Ngươi đến rồi, đại khái cũng đem lại cho chúng ta một chút gì vui vẻ. Giọng của lão biến thành khoan hòa, lão lại nói : - Mọi người đều tán thành chuyện này, ngươi và A Tuyết vốn là một cặp rất xứng đôi. Lục Tiểu Phụng giật nảy mình lên : - A Tuyết? Lão Đao Bả Tử gật gật đầu nói : - Ta đã hỏi nó, nó hoàn toàn nghe lời ta. Ta nghĩ nhất định ngươi cũng không phản đối. Lục Tiểu Phụng ngẩn mặt ra. Diệp Linh sau lưng chàng đã la lên : - Tôi phản đối. Mọi người đều biến hẳn sắc mặt, không ai ngờ có người dám phản đối lão Đao Bả Tử. A Tuyết cũng ngẩng đầu lên nhìn em mình kinh ngạc. Diệp Linh đã đứng dậy, cô lớn tiếng nói : - Tôi kiên quyết phản đối, chết cũng phải phản đối. Lão Đao Bả Tử giận dữ nói : - Vậy thì ngươi mau mau đi đâu chết đi. Diệp Linh không sợ hãi tí nào, cô nói : - Tôi mà đi đâu chết đi, Lục Tiểu Phụng cũng phải chết theo tôi. Lão Đao Bả Tử hỏi : - Ai nói vậy? Diệp Linh nói : - Bất cứ ai cũng sẽ nói vậy, bởi vì tôi và y đã là vợ chồng sống chết có nhau. Câu này càng làm cho mọi người kinh ngạc, gương mặt của Diệp Tuyết bỗng tái mét : - Ngươi đã lấy y rồi sao? Diệp Linh cất cao đầu, cười nhạt nói : - Đúng vậy, tôi đã lấy y rồi, tôi đã cho y hết tất cả những gì tôi có. Lần này coi như tôi đi trước chị một bước, y không thèm chị, nhưng y muốn tôi. Cả người Diệp Tuyết run rẩy lên, cô nói : - Ngươi... ngươi nói láo. Diệp Linh khoác tay Lục Tiểu Phụng, nói : - Tại sao anh không tự mình nói ra cho chị ấy biết đi? Tôi nói mỗi chữ đều là sự thật. Mỗi tiếng cô nói ra như một mũi kim nhọn, chẳng cần Lục Tiểu Phụng mở miệng ra, mọi người đều biết chuyện này không giả dối tí nào. Diệp Tuyết bỗng đứng dậy, đẩy cái bàn trước mặt đổ xuống, xông ra khỏi phòng không quay đầu lại. Diệp Linh càng đắc ý, cô kéo tại Lục Tiểu Phụng bước lại trước mặt lão Đao Bả Tử, nói : - A Tuyết là con gái nuôi của ông, tôi cũng vậy, tại sao ông làm chủ hôn cho tôi? Lão Đao Bả Tử nhìn cô chằm chằm, ánh mắt sắc bén như lưỡi đao chiếu ra, lão lạnh lùng nói : - Các ngươi nguyện ý làm vợ chồng với nhau suốt đời? Diệp Linh nói : - Dĩ nhiên là nguyện ý. Lão Đao Bả Tử nói : - Được, ta sẽ làm chủ hôn cho ngươi, ba tháng sau, ta sẽ thân hành làm đám cưới cho các ngươi. Diệp Linh hỏi : - Tại sao phải chờ đến ba tháng? Lão Đao Bả Tử nói : - Tại vì đó là lời ta nói, lời ta nói ngươi dám không nghe sao? Diệp Linh không dám. Lão Đao Bả Tử nói : - Trong ba tháng đó, các ngươi hai bên không được gặp mặt nhau, ba tháng sau, nếu các ngươi còn chưa thay lòng đổi dạ, ta sẽ để các ngươi thành hôn. Lão không đợi Diệp Linh mở miệng, đã phân phó Liễu Thanh Thanh : - Ba tháng tới, ta giao Lục Tiểu Phụng cho bà. Diệp Linh cắn răng, bỗng nhiên dậm chân một cái, xông ra ngoài. Cô xông tới cửa, lại quay đầu, hằn học nhìn Lục Tiểu Phụng chăm chăm, nói : - Anh nghe đây, anh mà đụng vào mụ đàn bà nào khác, tôi sẽ đi vụng trộm với một trăm tên đàn ông cho anh thấy, cho anh cắm đủ một trăm cái sừng. Đại sảnh yến tiệc đã tan, Liễu Thanh Thanh sai nhà bếp của bà ta làm vài món ăn nhẹ. Món ăn rất tinh trí, rượu cũng tuyệt hảo. Bà ta trước giờ là người rất biết cách hưởng thụ, bà ta cũng rất hiểu đàn ông. Lục Tiểu Phụng không mở miệng, bà ta cũng ngồi bên cạnh yên lặng. Ly rượu của Lục Tiểu Phụng cạn rồi, bà ta lập tức rót đầy. Cơm chưa đụng tới, nhưng rượu thì cạn rất nhanh. Lục Tiểu Phụng rốt cuộc ngẩng đầu lên, nhìn bà ta chăm chú, chàng bỗng hỏi : - Tại sao bà không mắng tôi một trận? Liễu Thanh Thanh hỏi : - Tại sao tôi đi mắng anh? Lục Tiểu Phụng nói : - Bởi vì tôi là một tên hỗn đản, bởi vì tôi... Liễu Thanh Thanh không để chàng nói hết, bà ta dịu dàng nói : - Anh không cần phải khó chịu cho tôi. Tôi lớn tuổi hơn anh, tôi vốn không có dã tâm lấy anh làm chồng, tôi chỉ muốn làm bạn của anh thôi. Bà ta cười cười, cười phăng tình vạn lối : - Chỉ cần anh nguyện ý, thậm chí tôi có thể làm người tình của anh nữa. Lục Tiểu Phụng chỉ còn nước cười khổ. Nếu bà ta mắng chưởi cho chàng một trận, không chừng chàng lại thấy dễ chịu một chút. Dù có bị tát một bạt tai, chàng cũng không màng gì. Liễu Thanh Thanh lại nói : - Nhưng tôi biết nhất định anh sẽ không dám mạo hiểm chuyện đó. Lục Tiểu Phụng hỏi : - Mạo hiểm chuyện gì? Liễu Thanh Thanh nói : - Mạo hiểm mọc sừng con quỷ nhỏ trước giờ nói gì làm đó. Bà ta lại cười nói : - Thật ra cô ta cũng chẳng thể coi là con quỷ nhỏ nữa. Cô ta đã mười bảy rồi. Năm tôi mười bảy tuổi, tôi đã có chồng từ lâu. Lục Tiểu Phụng lại bắt đầu ngồi uống rượu tù tì. Liễu Thanh Thanh nhìn chàng uống mấy ly, bà ta bỗng hỏi : - Anh đang nghĩ đến A Tuyết? Lục Tiểu Phụng lập tức lắc đầu. Liễu Thanh Thanh nói : - Anh không nghĩ đến cô ta, tôi hơi lo lo cho cô ta một chút. Trước giờ cô ta hiếu thắng lắm, và rất giữ thể diện. Hôm nay trước mặt mọi người bị mất mặt quá như vậy, chỉ sợ... Lục Tiểu Phụng nhịn không nổi, hỏi : - Sợ chuyện gì? Liễu Thanh Thanh muốn nói, lại nhịn lại. Thật ra bà ta cũng chẳng cần phải nói ra. Cái ý của bà ta bất kỳ ai đều không thể không hiểu. Lục Tiểu Phụng bỗng cười nhạt nói : - Nếu bà sợ cô ta đi chết đâu đó, là lầm rồi. Liễu Thanh Thanh hỏi : - Sao? Lục Tiểu Phụng nói : - Cô ta nhất định không phải là hạng đàn bà không hiểu chuyện, cô ta cũng chẳng có liên hệ gì với tôi. Liễu Thanh Thanh không tranh biện. Bà ta nhìn ra Lục Tiểu Phụng đã có mấy phần ngà ngà, đã có mấy phần hối hận. Chàng hối hận chuyện gì? Có phải là chuyện chàng đối xử Tây Môn Xuy Tuyết? Hay là vì Diệp Tuyết? Bất kỳ ai từ chối một cô gái như vậy cũng sẽ nhịn không nổi phải hối hận. Không chừng chàng chỉ bất quá hối hận chuyện hôn sự giữa chàng và Diệp Linh, hai người thật tình không thể nói là một cặp lý tưởng cho lắm. Liễu Thanh Thanh đang than thở trong lòng. Bà ta lại rót cho chàng một ly rượu, đêm đã khuya lắm, tỉnh táo quá lại hóa ra đau khổ, chi bằng say sưa là tốt hơn. Vì vậy bà ta cũng rót cho mình một ly, bỗng nghe bên ngoài có tiếng người nói : - Dành cho tôi một ly. Người bước vào là Biểu Ca. Liễu Thanh Thanh lạnh lùng nói : - Từ lúc nào mà ngươi nghĩ ta sẽ mời ngươi uống rượu? Thần tình của Biểu Ca rất kỳ quái, hô hấp cũng gấp rút, y gượng cười nói : - Tôi lại đây vốn không phải để uống rượu. Liễu Thanh Thanh hỏi : - Vậy ngươi lại đây làm gì? Biểu Ca nói : - Lại đây báo một tin. Liễu Thanh Thanh hỏi : - Tại sao bây giờ ngươi lại muốn uống? Biểu Ca thở ra nói : - Bởi vì cái tin này thật tình quá xấu. Tin xấu đại khái làm người ta muốn uống rượu. Người nghe muốn uống, người nói lại càng muốn uống. Liễu Thanh Thanh lập tức đưa ly rượu trong tay mình ra, đợi cho y uống xong rồi mới hỏi : - Tin tức gì? Biểu Ca nói : - Diệp Tuyết đã và Thông Thiên Các. Gương mặt của Liễu Thanh Thanh cũng lập tức lộ vẻ kỳ quái, một hồi thật lâu, bà ta mới quay mặt lại Lục Tiểu Phụng, chầm chậm nói : - Lầm không phải là tôi, mà là anh. - Thông Thiên Các là nơi nào vậy? - Là một căn nhà bằng gỗ trên Thông Thiên nham. Thông Thiên nham là vách đá cao ở ngọn núi phía sau. - Hình như tôi chưa từng thấy qua bao giờ. - Dĩ nhiên là anh chưa thấy qua. Căn nhà gỗ ấy vốn tạm thời dựng lên thôi. - Trong đó có gì? - Không có gì cả. Chỉ có quan tài và người chết. Người chết trong U Linh sơn trang chân chính chỉ có một người. - Làm căn nhà gỗ vốn là để an bày linh cửu của Diệp Cô Hồng? - Không phải là để đó... mà là để thiêu nó. Trái tim của Lục Tiểu Phụng đã chùn xuống. Biểu Ca nói : - A Tuyết đến đó hình như là để chuẩn bị cùng mai táng một chỗ với anh cô ta, hỏa táng!
* * * * *
Màn đêm u ám, vách núi âm trầm, căn nhà gỗ nằm lẻ loi trên đầu ngọi núi, trong bóng đêm xem ra xám xịt đầy vẻ chết chóc. Dưới vách núi là tảng đá bằng phẳng, ba người đang đứng đó, Hải Kỳ Khoát, Quản Gia Bà, lão Đao Bả Tử. Gió núi mãnh liệt, gương mặt của ba người cũng âm trầm như bóng đêm. Bốn bề chung quanh căn nhà gỗ đã chất đầy củi khô. Lục Tiểu Phụng để Biểu Ca và Liễu Thanh Thanh đến hội họp với ba người đó, còn chàng thì dừng lại đứng ở xa xa. Lòng chàng đang bấn loạn. Chàng phải tìm cách trấn tĩnh lại trước đã. Liễu Thanh Thanh đang hỏi : - Cô ấy vào bao lâu rồi? Lão Đao Bả Tử nói : - Đã lâu rồi. Liễu Thanh Thanh hỏi : - Ai phát hiện ra cô ấy ở trong đó? Lão Đao Bả Tử nói : - Chẳng ai phát hiện cả. Nó nhắn ta lại đây, nó kêu người canh giữ ở đây gọi ta đến bởi vì nó còn muốn nói cho ta một lời cuối cùng. Liễu Thanh Thanh hỏi : - Cô ấy nói gì? Lão Đao Bả Tử nắm chặt lấy hay nắm tay. Lão nói : - Nó muốn ta tìm ra hung thủ, báo thù cho anh nó. Liễu Thanh Thanh hỏi : - Đấy là lời nói cuối cùng của cô ấy? Lão Đao Bả Tử gật gật đầu, vẻ mặt càng nặng nề, lão buồn rầu nói : - Nó đã chuẩn bị chết rồi. Liễu Thanh Thanh hỏi : - Tại sao ông không vào khuyên nhủ cô ấy? Lão Đao Bả Tử nói : - Nó nói ta mà vào đó, nó sẽ chết ngay trước mắt ta. Liễu Thanh Thanh không hỏi gì nữa. Dĩ nhiên cô?cũng biết Diệp Tuyết là người ăn nói giữ lời, không những vậy, trước giờ còn không vì chuyện gì mà thay đổi chủ ý. Gió càng lạnh, phảng phất như nghe có tiếng khóc vang lên từng trận. Liễu Thanh Thanh nhịn không nổi, rùng mình lên một cái, nói : - Không lẽ mình cứ thế mà nhìn cô ấy chết sao? Lão Đao Bả Tử hạ thấp giọng nói : - Ta đang đợi các ngươi đến, không chừng các ngươi cứu được nó.