watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
16:00:2131/07/2025
Kho tàng truyện > Truyện Kiếm Hiệp > Tác Giả Khác > Thiết Huyết Đại Kỳ - Cổ Long - Chương 1-10 - Trang 31
Chỉ mục bài viết
Thiết Huyết Đại Kỳ - Cổ Long - Chương 1-10
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Trang 11
Trang 12
Trang 13
Trang 14
Trang 15
Trang 16
Trang 17
Trang 18
Trang 19
Trang 20
Trang 21
Trang 22
Trang 23
Trang 24
Trang 25
Trang 26
Trang 27
Trang 28
Trang 29
Trang 30
Trang 31
Trang 32
Trang 33
Trang 34
Tất cả các trang
Trang 31 trong tổng số 34



Hồi 9-2


Dáng dấp của lão nhân lại rất lễ độ với người thiếu phụ, ông không dám nói gì thêm, lão nhân mang Thiết Trung Đường cùng với cậu bé vào trong nhà.
Tuy da mặt của ông đã nhăn, tuổi cũng xấp xỉ bảy mươi nhưng trông vẫn còn khỏe mạnh. Lão nhân vác cả hai người mà vẫn tỉnh bơ.
Căn phòng trong trưng bày rất đơn giản nhưng không thấy một hạt bụi.
Thiếu phụ vừa bồng con vừa đi theo lão nhân vào căn phòng bên trong rồi nàng chỉ Thiết Trung Đường nói với lão nhân:
- Lão nhìn thử xem, người này hình như đã bị điểm vào huyệt đạo hay là bị thuốc mê.
Lão nhân nhận xét:
- Vị tướng công này tay chân mềm như bún xem ra chắc là bị thuốc mê.
Thiếu phụ vội đặt con vào nôi, nàng đi lấy một thau nước lã đến dội vào đầu Thiết Trung Đường. Ai ngờ Thiết Trung Đường quá mê man, thiếu phụ dội cả thau nước nhưng chàng vẫn không tỉnh.
Lão nhân nhiếu mày:
- Thuốc mê quá lợi hại !
- Người này lúc nào cũng cẩn thận, võ công lại cao cường, không ngờ lại rơi vào tay thằng bé ?
Lão nhân hỏi:
- Vị tướng công ấy là ai, tại sao nương nương lại quan tâm đến vậy ?
- Chàng ta chính là Thiết Trung Đường, môn hạ của Đại Kỳ môn.
Vừa nghe xong, ông giắ biến sắc nói:
- Chàng ta … Phải chăng chàng ta và nhị cô nương … Thiếu phụ vội dùng tay ra dấu:
- Im miệng, lại có người đến.
Thiếu phụ vừa nói hết thì bước chân như đã đến gần. Nghe tiếng người nói:
- A di đà phật, kẻ Tư Đồ Tiếu hành này cung thí chủ bố thí.
Thiếu phụ vội vã dặn ông già:
- Lão ở đây, để điệt nữ ra xem thử.
Trong bóng đêm, thấy một người đội nón lá, chân đi hài cỏ hai tay chấp vào nhau đứng bên tảng đá mài.
Hình như ông ta từ xa lại, trên mình còn bám đầy bụi cúi đầu nói:
- Xin nữ đàn việt hãy bố thí cho kẻ Tư Đồ Tiếu hành.
Thiếu phụ vội vàng mang một bình sữa, mấy miếng đậu hủ đưa cho nhà sư:
- Xin đại sư hãy dùng tạm!
Vị tu sĩ vừa cười vừa tán dương:
- Thiện tâm của nữ đàn việt ắt sẽ được bồ tát gia hộ.
- Xin cám ơn lời nói tốt đẹp của đại sư. Xin đại sư hãy dùng.
Vị tu sĩ từ từ ngồi xuống rồi nói tiếp:
- Thế nào bồ tát cũng gia hộ cho nữ đàn việt buôn may bán đắt, mãi mãi không bị ai phát hiện hành tung.
Vừa nghe xong, thiếu phụ biến sắc:
- Đại sư nói gì ? Ta thực sự không hiểu.
Vị tu sĩ nói chậm rãi:
- Linh cô nương ! Cô nương quả chưa hiểu à ?
Toàn thân thiếu phụ như bị chấn động, mặt nàng cũng biến sắc như gượng cười :
- Ai là Linh cô nương, có lẽ đại sư đã nhầm người rồi.
Đạo sĩ vừa cười vừa nói:
- Linh Thanh Sương, kể từ khi Linh cô nương bỏ nhà đi, không một ai tìm ra cô nương, ai cũng nghĩ rằng cô nương đang ẩn mình ở chốn thâm sơn cùng cốc, không ai nghĩ rằng một thiên kim tiểu thư như cô nương lại đang buôn bán ở chỗ này.
Đạo sĩ từ từ lấy chiếc nón xuống, lộ ra cặp lông mày rậm, đôi mắt sáng quắc và chiếc mũi chim ưng, tuy dưới cằm đã có râu, nhưng tuổi thì còn trẻ. Trông đạo sĩ bây giờ như một trang anh tuấn.
Thiếu phụ Linh Thanh Sương vừa liếc nhìn đã vội vàng lùi hai bước. Hành cước đạo nhân mỉm cười :
- Linh cô nương còn nhớ tiểu đệ không ?
Nghe đạo sĩ hỏi nhẹ nhàng, Linh Thanh Sương mói nở nụ cười :
- Là Trầm đại đệ ? Làm sao tỷ không nhớ !
Linh Thanh Sương đang cười cười nói nói bỗng nhiên nàng vung mười ngón tay như mười ngọn kiếm quét vào hai mắt và yết hầu của đạo sĩ, một chân nàng đá vào huyệt đan điền với chiêu thức nhanh nhẹn, khoảng cách thì quá gần, chỉ cần mười ngón tay chạm trúng vào người đạo sĩ là cũng đủ mất mạng.
Nào ngờ hành cước tăng nhân như đã phòng bị, hắn cười khanh khách:
- May mà tiểu đệ biết rõ trong tiếng cười của cô nương ẩn tàng đao bén, nếu không thì tiểu đệ đã bỏ mạng rồi.
Vừa nói xong, hắn phi thân bỏ chạy.
Linh Thanh Sương cười nhạt:
- Phen này thì ngươi phải chết !
Như bóng theo hình, Linh Thanh Sương múa song chưởng như tuyết rụng hoa rơi đuổi theo đạo sĩ.
Đạo sĩ chống trả được mấy chiêu.
Hắn nói lớn:
- Xin cô nương dừng tay, lần này tiểu đệ đến đây không hề có ác ý.
Đồng thời hắn dùng thế “tử nhân đề” nhảy xa hơn vài trượng.
- Nếu không có ác ý tại sao lại cải trang, có lý nào cô nương của ngươi lại để cho ngươi về báo cáo ?
- Linh cô nương, xin cô nương hiểu cho, hiện giờ hoàn cảnh của tiểu đệ cũng giống như cô nương, tiểu đệ phải trốn chui trốn nhủi nên phải cải trang như thế này.
Linh Thanh Sương vẫn nghi ngờ:
- Trầm Phủ Bạch, làm sao ta có thể tin vào lời nói của ngươi được ?
Hành cước tăng nhân nói như năng nỉ:
- Nếu Linh lão tiền bối gặp cô nương, bất quá lão tiền bối cũng chỉ buộc cô nương trở về mà thôi. Ngược lại Linh lão tiền bối bắt gặp tiểu đệ thì tiểu đệ chỉ có chết !
Linh Thanh Sương thắc mắc:
- Hắc Tinh Thiên chỉ có ngươi là đệ tử duy nhất làm sao mà giết ngươi ?
- Tiểu đệ đã phản lại sư phụ !
Hành cước tăng nhân chính là chàng thiếu niên đã cùng với Hắc Tinh Thiên vào thạch động. Trong thời khắc nguy cấp, hắn đã phản bội Hắc Tinh Thiên.
Khi hắn nghe Hắc Tinh Thiên không chết trong kho tàng thạch động, hắn biết rằng Hắc Tinh Thiên sẽ không buông tha hắn, nên hắn không dám ra mặt giang hồ.
Hắn chỉ còn cách cải trang một nhà sư, nay trốn chỗ này, mai chui chỗ khác. Nào ngờ hôm nay lại gặp Linh Thanh Sương. Trong lòng hắn vốn có mưu đồ, lần này là cơ hội tốt đối với hắn. Để cho Linh Thanh Sương có cảm tình, hắn kể lại rõ ràng quá khứ của hắn. Kể đến ngang đây hắn thở dài nói tiếp:
- Vì gia sư không tha tiểu đệ nên tiểu đệ đành phải cải dạng.
- Dù ngươi có nói trời gì đi nữa cũng khó mà tin ngươi.
Dù sao Linh Thanh Sương cũng là một nữ nhân, nghe hắn kể lể cũng đáng thương, ngoài miệng Linh Thanh Sương nói như vậy nhưng trong lòng nàng lại khác.
Bỗng nhiên Trầm Phủ Bạch quì xuống:
- Nếu tại hạ nói dối thì xin trời chu đất diệt.
Thanh Sương nói lạnh lùng:
- Thề thốt có tác dụng gì đâu ?
Trầm Phủ Bạch cười đau khổ:
- Tiểu đệ đã phản bội sư môn trốn tránh giang hồ, bây giờ cô nương vẫn còn nghi ngờ, tiểu đệ chỉ còn chết trước mặt cô nương để cô nương khỏi suy nghĩ.
Linh Thanh Sương cười nhạt một tiếng rồi ngửa mặt nhìn trời.
Trầm Phủ Bạch nói như trăn trối:
- Tiểu đệ chỉ cần rửa sạch nỗi oan uổng dù có chết cũng không ngại gì. Chỉ mong cô nương chứng thật lời của tiểu đệ, rưới một tách rượu lên mộ phần của tiểu đệ là quá đủ rồi.
- Ngươi muốn chết thì cứ chết, chẳng có ai khuyên can ngươi đâu.
Nghe thế, Trầm Phủ Bạch thở dài một tiếng, hắn lẹ làng rút cây dao trủy thủ ở trong tay áo tự đâm vào yết hầu.
Hình như hắn đã thấy rõ bụng dạ của Linh Thanh Sương vốn là một người nhân hậu, thế nào nàng cũng không thể cho hắn tự vẫn trước mắt nên hắn đâm rất mạnh.
Quả đúng như Trầm Phủ Bạch dự đoán, vừa thấy hắn rút trủy thủ, Linh Thanh Sương liền nhảy tới đá vào tay cầm dao của Trầm Phủ Bạch, cây dao rơi xuống đất. Do cây trủy thủ quá bén nên cổ Trầm Phủ Bạch bị rách một đường. Máu tươi chảy xuống chiếc áo màu lam. Trầm Phủ Bạch than thở:
- Tiểu đệ đã không thủ tín với cô nương thì hãy để cho tiểu đệ chết cho rồi.
Linh Thanh Sương vẫn lo lắng hắn sẽ tự vẫn nữa. Nàng nhảy đến đá cây dao văng xa rồi nói nhỏ nhẹ:
- Thôi ta tin rồi đấy !
Trầm Phủ Bạch mừng rỡ hỏi:
- Thực không cô nương ?
- Ngươi đừng lo gì vết thương ? Hãy theo ta vào bên trong rồi ta băng bó cho.
- Tiểu đệ tự nguyện lấy cái chết để biện mình cho lòng dạ tiểu đệ, chỉ cần cô nương tin tiểu đệ là đủ rồi, dù có chết cũng không hề chi, hà huống vết thương như vầy.
Nghe xong, Linh Thanh Sương nguýt dài một cái, rõ ràng là nàng rất cảm động.
Nên biết trước rằng trước kia Trầm Phủ Bạch vốn ngầm yêu thương Linh Thanh Sương nên mỗi khi gặp nàng hắng đều nói cười vui vẻ lễ độ. Trong những năm vừa qua Linh Thanh Sương phải lưu lạc sống trong hoàn cảnh cô đơn buồn bã, trong lúc này được gặp Trầm Phủ Bạch chẳng khác nào gặp được người thân, cộng thêm vào đó thực tiễn hoàn cảnh của Trầm Phủ Bạch khiến nàng dễ tin vào lời nói của hắn.
Trầm Phủ Bạch đi theo Linh Thanh Sương, trong lòng mừng thầm:
“Nàng cô đơn như thế này, lại đang mang cái tâm lý “đồng bệnh tương lân”, chỉ cần mình tế nhị, công phu một chút, còn lo gì nàng không lao vào lòng mình.” Hắn vừa nhìn quanh thì bắt gặp hai luồng nhãn quang sắc bén nhìn hắn chầm chập, với đôi nhãn thần lão luyện đầy kinh nghiệm, đôi mắt ấy cho Trầm Phủ Bạch biết rằng lão chưa tin lời hắn.
Trầm Phủ Bạch nhận ra lão nhân này chính là lão Linh Toàn Phúc quản gia cho Hàn Phong Bảo trước kia, hắn liền cười hỏi:
- Lão quản gia còn nhớ tại hạ không ?
Linh Toàn Phúc gật đầu, hai mắt nhìn Linh Thanh Sương, hình như lão đang lắng nghe động tĩnh ở bên ngoài.
Linh Thanh Sương nhanh nhảu:
- Ngày mà ta bỏ Hàn Phong Bảo ra đi, bị Phúc gia phát giác, Phúc gia đã không ngăn cản mà lại còn bằng lòng đi theo ta.
Linh Thanh Sương thở dài rồi nói tiếp:
- Trải qua bao ngày tháng nếu không có Phúc gia chỉ sợ rằng ta đã không sống nổi đến hôm nay.
Linh Thanh Sương nhớ lại nỗi sợ hãi khi nàng bỏ trốn, sự đấu tranh để sinh tồn, nỗi tiếc thương đối với người chồng đã chết, cho đến nỗi khổ đau về sự sinh nở của nàng làm sao mà nói hết, thế là Thanh Sương không giữ nổi hai hàng nước mắt tuông trào.
Cũng trong lúc ấy Trầm Phủ Bạch chú ý đến Thiết Trung Đường và cậu bé què chân đang nằm mê man, hắn tò mò hỏi:
- Hai người nào vậy ?
- Một người là Thiết Trung Đường của Đại Kỳ môn, một người là … Bỗng nhiên nghe Linh Toàn Phúc tằng hắng một tiếng, rõ ràng là lão ngăn cản không cho Linh Thanh Sương nói thêm.
Nàng gượng cười nói:
- Từ nay về sau Phủ Bạch là người một nhà, bất cứ việc gì cũng không giấu làm chi.
Linh Toàn Phúc nhíu mày:
- Nhưng … Linh Thanh Sương nghiêm giọng:
- Thôi đừng nói nữa !
Nghe vậy, Linh Toàn Phúc chỉ còn biết cúi đầu nghe theo, lão từ từ bước ra.
Đôi mắt sắc bén đầy kinh nghiệm của lão hình như đã thấy rõ bụng dạ của Trầm Phủ Bạch nhưng không biết lấy gì để chứng minh mà thôi.
Lão đến bên chiếc nôi cúi xuống nhìn đứa bé.
Trầm Phủ Bạch cảm thấy khó chịu vì thái độ của Linh Toàn Phúc. Hắn gượng cười nói:
- Ý kiến của Phúc gia cũng … Linh Thanh Sương thở dài:
- Cũng không thể nào kết nghi ngờ tất cả mọi người đang sống trên cuộc đời này.
Câu nói ấy, tuy Linh Thanh Sương nói với Trầm Phủ Bạch, nhưng kỳ thật nàng muốn nói cho Linh Toàn Phúc nghe nhưng Linh Toàn Phúc lại không hiểu ý.
Nàng nhìn theo dáng dấp già nua của lão Phúc, trong lòng nàng không tránh khỏi lòng thương kính. Nàng nói nhỏ nhẹ :
- Phúc gia, hôm nay chúng ta chẳng cần làm ăn gì nữa nghe ?
Linh Toàn Phúc chỉ im lặng cúi đầu.
Trầm Phủ Bạch gượng cười nói:
- Cô nương đã ẩn mình ở đây mà còn buôn bán làm ăn thì chẳng còn ai đoán ra nổi.
- Đó là chủ ý của Phúc gia.
Chợt thấy Trầm Phủ Bạch tuy đang nói với Linh Thanh Sương nhưng mắt hắn lại chú ý đến Thiết Trung Đường, nàng liền hỏi hắn.
- Ngươi nhìn gì vậy, hay là ngươi cũng biết người đó ?
Thực ra khi ấy, Trầm Phủ Bạch phát hiện trong tay áo của Thiết Trung Đường có một mảnh lụa dơ na ná như lá huyết kỳ mà hắn đã nhìn thấy khi ở trong kho tàng bảo vật. Lá huyết kỳ ấy vốn Thiết Trung Đường trao cho Vân Tranh nhưng bị Vân Tranh cự tuyệt nên chàng lại giấu vào tay áo, bây giờ bị một kẻ lòng dạ khó lường như Phủ Bạch phát hiện.
Trầm Phủ Bạch giật nảy tự nghĩ:
- Tên họ Thiết này có lá huyết kỳ chắc chắn hắn cũng có bảo vật.
Hắn giả bộ vô ý cúi xuống nhìn chầm chập một hồi dưới ánh sáng hỏa hoàng của ngọn đèn, hắn đoán chắc mãnh lụa đỏ này chính là huyết kỳ của Đại Kỳ môn.
Cũng trong lúc ấy Thiết Trung Đường mở mắt, chàng chưa nhớ kịp tất cả mọi việc đã diễn ra nhưng chàng nhớ ra khuôn mặt của người đang đứng trước mắt chàng hình như là … hình như là … Thiết Trung Đường chợt nhớ ra khuôn mặt ấy chính là chàng thiếu niên phản sư ở trong hang núi.
- Thì ra là ngươi !
Cũng trong lúc ấy, Trầm Phủ Bạch cũng quyết định không để cho Thiết Trung Đường kịp nói ra câu chuyện rất quan trọng của hắn. Hắn cũng hạ quyết tâm chiếm cho kỳ được báu vật mà Thiết Trung Đường đã lấy ở kho tàng.
Của cải đã che mờ lương tri của hắn. Hắn không cần nghĩ đến nhan sắc của Linh Thanh Sương. Chỉ trong chớp mắt hắn tung tay trái điểm vào huyệt ở hông phải của Trung Đường, tay phải hắn múa cây đao trủy thủ, thì ra lằn đao hắn phóng lại trúng vào ngực của Linh Thanh Sương.
Nàng hét lên một tiếng, dùng hai tay áp vào vết thương rồi gọi:
- Phúc gia … Linh Thanh Sương cố hết sức lùi gần chiếc nôi, tình mẫu tử thiêng liêng, tuy nàng đang bị thương nặng nhưng không quên nghĩ tới sự an toàn cho đứa con của nàng.
Tiếng thét của Linh Thanh Sương khiến đứa bé ré lên khóc.
Gương mặt của Trầm Phủ Bạch đầy sát khí. Hắn di chuyển từng bước hận thù tiến gần đến chiếc nôi.
Vì quá vội vàng, cây đèn lồng trong tay Linh Toàn Phúc và vào cửa, dầu loáng vào đôi mắt, lão đành liệng cây đèn phóng vào Trầm Phủ Bạch.
Thấy tình thế nguy cấp, Trầm Phủ Bạch vừa lách mình vừa dùng thế “Phụng hoàng xòe cánh” tay trái hắn xô Linh Thanh Sương ngã nhào, chưởng phải của hắn đẩy lùi lão Phúc.
Linh Toàn Phúc chập choạng lùi lại phía sau, mái tóc trắng phau của lão tung bay, lão hét lớn:
- Tên tặc tử, cô nương ta đối đãi rất tốt với ngươi, tại sao ngươi lại nhẫn tâm hạ thủ ?
Trầm Phủ Bạch cười nham nhở:
- Không tiểu nhân bất thành quân tử, không ác độc bất thành trượng phu. Lão thất phu, hôm nay ta dạy cho ngươi biết thủ đoạn của Trầm đại trượng phu này.
Với nụ cười nham nhở, hắn tiến gần Linh Toàn Phúc.
Linh Toàn Phúc ngửa mặt nhìn trời cười như điên như cuồng:
- Hãy lùi mau, lão phu không muốn ngươi động thủ.
Mái tóc bạc của lão rối bời, hai mắt lão rỉ máu. Bằng vào thái độ trung thành nghĩa khí của lão như tỏa ra sức mạnh ghê gớm khiến Trầm Phủ Bạch không dám bước tới.
Linh Toàn Phúc hét thê thảm:
- Cô nương ! Lão không còn đủ sức để bảo vệ cô nương, chợt nghe một tiếng “bình”, lão Phúc đã lao vào vách, máu tuông ra đầm đìa. Tấm thân già nua không còn chỗ tựa ngã xuống một góc tường.
Thấy vậy, Linh Thanh Sương cố gắng đứng dậy, máu trên ngực nàng, máu tuông xối xả. Cây đao trủy thủ cấm ngập tới cán, nàng cố lấy hết sức gọi:
- Phúc gia … con … con … Tiếng khóc của con nàng lại càng lớn hơn.
Trầm Phủ Bạch cười nham hiểm:
- Con nào.. hay là giọt máu của tên họ Vân ?
Hắn chợt phóng tới chiếc nôi:
- Được rồi, để đại gia cho ngươi xuống cửu tuyền mà sống với phụ thân mày.
Năm ngón tay của hắn như năm cái móc sắc nhắm vào đứa trẻ nằm trong nôi mà hạ xuống.
Một tiếng thét thất thanh. Linh Thanh Sương liều mạng lao tới, nàng lấy cái thân hình đầy máu để bảo vệ đứa con của nàng.
Dưới ánh sáng hôn hoàng của ngọn đèn, nét mặt của Linh Thanh Sương trắng bệch. Nhưng đôi mắt nàng như tóe lửa uất hận nói:
- Ngươi mà động đến con ta, dẫu ta có thành quỷ cũng không tha ngươi !
Dẫu cho lòng dạ của Trầm Phủ Bạch độc ác đến nhường nào, trước tình cảnh ấy hắn cũng phát sợ.
Linh Thanh Sương vừa khóc vừa như năn nỉ Trầm Phủ Bạch :
- Ta với ngươi không oán không thù, ngươi giết ta thôi cũng được rồi, ta xin ngươi hãy tha cho đứa trẻ mồ côi này.
Tiếng khóc của Linh Thanh Sương như ai như oán, khiến người nghe cũng đứt từng khúc ruột.
Trầm Phủ Bạch nhìn lên trời cười như điên cuồng:
- Tha cho hắn, ha ha … nhổ cỏ phải nhổ cho tận gốc để sau này khỏi mang họa, đó là lời dạy của phụ thân ngươi nói với ta, nào ngờ hôm nay ứng vào cái thân của ngươi.
Nào ngờ tiếng cười của hắn chưa dứt, Linh Thanh Sương đã nhảy tới. Nàng rút cây dao trủy thủ trước ngực, một vòi máu tươi bắn vào mặt Trầm Phủ Bạch. Hai mắt hắn bị máu thấm xốn xang không chịu nổi. Hắn phải lấy tay dụi mắt thì Linh Thanh Sương cũng vừa đâm vào hắn.
Chỉ trong chớp mắt ấy, Trầm Phủ Bạch không ngờ tới vết thương của Linh Thanh Sương trầm trọng như vậy còn có thể liều mạng ra đòn chí tử khiến hắn phải ngã nhào.
Tuy lưỡi dao chưa thấu tim nhưng cũng làm cho hắn đau đớn vô cùng. CHính Linh Thanh Sương cũng không biết sức mạnh của nàng do đâu mà có được như thế. Cho hay tình mẫu tử biến thành can đảm, bi phẫn biến thành sức mạnh. Nàng đâm trúng Trầm Phủ Bạch, tay trái nàng phóng chưởng vào yếu hầu hắn. Thấy nguy cấp Trầm Phủ Bạch dùng sức mạnh hai cánh tay của hắn đẩy Thanh Sương lơ lửng giữa không trung. Phần hắn cũng cố lấy hết sức mạnh còn lại phóng tới.
Vì vết thương quá nặng, sức lực cũng không còn nên Linh Thanh Sương nằm mê mang. Trong khi ấy, Thiết Trung Đường tuy đã bị điểm huyệt đạo nhưng trí óc của chàng vẫn tỉnh táo. Chàng chứng kiến màng thảm kịch không thể làm gì được trong lòng chàng đầy bi ai, phẫn nộ.
Cũng lúc ấy, ngọn đèn lồng mà Linh Toàn Phúc liệng lúc nãy, bây giờ lại cháy sáng bắt lửa vào ghế vào bàn, cuối cùng toàn bộ căn nhà lá đều bốc cháy.
Đứa trẻ nằm trong nôi cũng ngưng bặt tiếng khóc vì chẳng còn sức lực… Lòng dạ của Thiết Trung Đường đau như dao cắt, chàng biết rằng đứa bé ấy là giọt máu của nhà họ Vân, số phận của đứa bé thật là bi thảm. Khi chưa chào đời đã đưa đến nhiều sóng gió. Phụ thân bị chết thê thảm, mẫu thân thì giang hồ phiêu bạt.
Sau khi chào đời lại gặp phải cảnh ngộ vô cùng tàn khốc.
Thấy tình cảnh xảy ra trước mắt, Thiết Trung Đường cũng không giữ nổi hai giọt nước mắt long lanh trong khóe mắt, trong lòng chàng vô cùng bi phẫn. Chàng nhìn thấy ngọn lửa mỗi lúc mỗi cao, tất cả những người sống trong ngôi nhà này đều nằm gọn trong ngọn lửa bỏng.
Chàng mong sao Linh Thanh Sương tỉnh lại mới có thể cứu được giọt máu nhà họ Vân. Thậm chí, chàng cũng hi vọng cho cậu bé què chân tỉnh lại. Cuối cùng niềm hi vọng của chàng như bọt nước tan biến.
Người tỉnh lại trước tiên chính là Trầm Phủ Bạch. Hắn mở hai mắt nhìn ngơ ngác ngọn lửa như đã kề một bên hắn.
Hắn thất kinh chồm người dậy. Trước cảnh kinh hoàng như thế, hắn không còn thời gian nghĩ đến chuyện khác, chỉ có một điều mà hắn chẳng quên được đó là kho tàng vĩ đại. Bất cứ người nào có được một kho tàng như thế đều thay đổi hoàn toàn số phận của một đời người.
Tiếng khóc của đứa bé như đã hết hơi, ngọn lửa bùng bùng cháy. Trầm Phủ Bạch bồng Thiết Trung Đường phóng mình ra khỏi ngọn lửa.

<< Lùi - Tiếp theo >>

HOMECHAT
1 | 1 | 79
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com