Tay trái của nàng nắm một cái rương, tay phải nắm một cái bao đi dọc theo bờ tường mấy bước. Bỗng lại dừng chân quan sát, nghe ngóng. Ôn Đại Đại phóng mình lên nóc phòng mà Thiết Trung Đường đã tạm trú, trông nàng như một làn khói bay. Nàng ta nép mình xuống mái ngói mà thở. Thiết Trung Đường vội chọn một nơi khả dĩ nhìn rõ Ôn Đại Đại bất cứ một cử động nào, nhưng Ôn Đại Đại không nhìn thấy chàng. Đại Đại lấy lại sức, nàng cột bao bố trên lưng, rồi vội vàng trùm cái mũ đen lên đầu, buộc lại thắt lưng kỹ lưỡng. Thiết Trung Đường chuẩn bị chân khí, sẵn sàng ra tay bắt giữ Đại Đại. Ôn Đại Đại thu thập xong xuôi, rồi nằm xuống mái ngói, chăm chú nhìn lên khoảng trời xanh mênh mông, hình như nàng đang ấp ủ tâm sự nào đó chưa nói ra được. Đôi mắt Đại Đại lúc thì u oán, lúc thì phẫn nộ, rồi nàng thì thầm: - Tư Đồ Tiếu, ngươi đã phá hoại những gì giữa ta với chàng. Tuyệt đối ta không tha cho ngươi. Đại Đại nói nửa câu hình như sợ có ai đó nghe nên không nói nữa. Thiết Trung Đường tính toán Ôn Đại Đại chưa dám đi xa. Chính vì vậy nên chàng ở lại để bắt. Thậm chí để giết nàng để lấy lại tài sản của chàng. Một lát sau, bỗng nhiên Thiết Trung Đường đổi ý. “Tất cả tài sản ở đây chỉ có một phần mười so với kho báu, tại sao mình không để cho Ôn Đại Đại mang về sống cùng với bọn Tư Đồ Tiếu. Với bản tính thông minh và lợi khẩu cộng thêm sắc đẹp của ả sẽ là đại địch của Tư Đồ Tiếu.” Nguyên do kho tàng đã được Thiết Trung Đường chia thành mười phần. Chàng lấy ra ba phần để dùng vào hiện tại. Số còn lại chàng cất giấu rất bí mật. Ngoài chàng thì không còn ai biết được. Thiết Trung Đường đã lấy ra hai phần giao cho Vân Tranh để sử dụng trong việc phục thù. Thủy Linh Quang hai phần để tìm giữ kho báu và phụng dưỡng người mẹ già cả, tàn phế và cô đơn. Một phần để dành cho giọt máu họ Vân trong bụng Linh Thanh Bình. Còn lại một phần cho Triệu Kỳ Cương, người đã cứu mạng chàng và Vân Tranh. Phần sau cùng để dành cho bản thân. Trong thời điểm này vì sự nghiệp phục cừu, Thiết Trung Đường cũng không phàn nàn lưu luyến, để cho Ôn Đại Đại dọn sạch. Chỉ trong chớp mắt, từ một kẻ giàu có địch quốc biến thành vô sản nhưng Thiết Trung Đường tự thấy lòng mình thanh thản không một mảy may tiếc rẻ. Cuối cùng Ôn Đại Đại cũng đứng dậy. Sức đề kháng và sự chịu đựng của nữ nhân lúc nào cũng mạnh hơn nam giới. Trong lúc này tuy nàng vừa đói vừa mệt, nhưng thân pháp của Ôn Đại Đại rất nhẹ nhàng. Chỉ trong chớp mắt nàng đã ra khỏi trang viện, phóng vào rừng rậm. Thiết Trung Đường bám theo Ôn Đại Đại, chàng không hề tiếc rẻ về một số tài sản khá lớn giao cho Đại Đại, đồng thời chàng cũng giao cho Đại Đại một nhiệm vụ quan trọng. Chàng theo dõi Ôn Đại Đại sẽ hành động như thế nào ? Nàng có đảm đương được nhiệm vụ mà chàng đã ngầm trao ? Chừng như đã vào sâu trong rừng, Đại Đại mới đi chậm lại. Hình như nàng cũng muốn dựa vào cây để nghỉ ngơi, ai ngờ ở trên cây có người lao xuống trước mặt nàng cười hi hi …Ôn Đại Đại thất kinh nhìn người đó, thấy tay trái hắn xách một cái bao, bên trong óng ánh vàng bạc. Mắt hắn nhìn nàng như ngây như dại. Nàng định thần nhìn kỷ thì ra cậu bé què chân, đệ tử của Cửu Tử Quỉ Mẫu. Đại Đại thở phào nhẹ nhỏm: - Các người đi hết rồi mà ? Tại sao ngươi vẫn còn ở đây ? Cậu bé què chân miệng cười hi hi, tay chỉ vào cái bao cho biết: - Mọi người đều đi cả, chỉ một mình đệ trở lại lấy cái bao này. - Ngươi lấy rồi thì hãy về nhanh, tại sao lại còn ở đây, ngươi không sợ sư phụ hỏi à ? Cậu bé què chân cứ nhìn chằm chặp vào bộ ngực căn phồng của Đại Đại. Thấy vậy, Ôn Đại Đại “xì” một tiếng: - Đồ tiểu quỷ ! Năm nay ngươi bao nhiêu tuổi ? Cậu bé què chân đáp: - Mười bốn ! Đại Đại cười khanh khách: - Mới mười bốn tuổi mà đã biết nhìn nữ nhân, ai dạy ngươi như vậy ? Cậu bé lấy tay quẹt vào mũi rồi cười hi hi: - Người nữ nhân đẹp nào lại không muốn người khác nhìn, việc này đâu cần ai dạy. - Nghe nói ngươi có rất nhiều sư tỷ rất đẹp, ngươi hãy về mà nhìn họ, tại sao còn ở đây cản đường của kẻ khác. Cậu bé què chân than thở: - Sư tỷ thì có nhiều đấy, nhưng họ chỉ là thiếu nữ chứ chưa phải là đàn bà. Đại Đại hỏi: - Còn ta là đàn bà ? Cậu bé què chân lợi dụng cơ hội này hắn nhìn Ôn Đại Đại từ dưới lên trên rồi vỗ tay reo: - Thật đáng giá, không sai một chút nào, đúng tiêu chuẩn là một người đàn bà. Nghe cậu bé què chân đánh giá. Ôn Đại Đại cười ngạt ngoẽo: - Xem ra tuổi tác của ngươi tuy nhỏ nhưng lại có con mắt, chỉ tiếc rằng hiện giờ còn quá nhỏ. Cậu bé què chân trợn mắt thét to: - Ai bảo ta còn nhỏ, tuy tuổi ta chỉ mới mười bốn nhưng cũng bằng người khác tuổi hai mươi bốn. Ôn Đại Đại lấy tay duyên dáng vuốt vào má cậu bé: - Chờ đến lúc ngươi hai mươi bốn tuổi thì ta già mất. Thôi bây giờ hãy nhìn đi ! - Đúng là ưa kẻ khác nhìn mà ! Thiết Trung Đường ở trong bụi rậm thấy như vậy, chàng vừa tức lại vừa buồn cười. Cậu bé què chân thì kỳ quái, còn Ôn Đại Đại có vừa gì. Nàng từng làm cho người khác khóc dở, cười dở. Cậu bé nhìn một hồi rồi than: - Chỉ tiếc là cô nương chê ta quá nhỏ còn không thì ta sẽ cưới cô nương về làm vợ. Ôn Đại Đại cũng vừa cười vừa nói: - Đúng là ngươi còn quá nhỏ. Nếu không ta cũng cũng muốn làm vợ ngươi. Cậu bé què chân nôn nóng hỏi: - Thực không ? - Thực ! Câu bé ngơ ngác một hồi rồi như tiếc nuối : - Chỉ hận là gặp nhau chẳng được bao lâu, ta còn nhiều điều muốn nói. Ôn Đại Đại nở nụ cười tươi như hoa hỏi cậu bé : - Nhìn đã vừa chưa, hãy để ta đi. Cậu bé què chân gật đầu, từ từ chuyển mình nhưng cậu bé lại ngoảnh mặt nói: - Vừa rồi ta có gặp Vân công tử của cô nương. Đại Đại lo lắng hỏi: - Công tử ở đâu ? - Nếu cô nương cần thì ta dẫn đến gặp công tử. - Ngươi có biết hiện giờ công tử đang ở chỗ nào ? - Tự nhiên là biết ! - Ngươi hãy đưa ta đến gặp ? - Điều đó … nhưng mà … - Nhưng cái gì ? Rõ ràng là ngươi muốn đưa ta đến, có lý nào bây giờ ngươi lại không dám ? - Vì sao ta không dám đưa cô nương đi, chỉ cần cô nương cho ta … một lần, chúng ta sẽ cùng đi … Đại Đại chỉ vào cậu bé cười khanh khách: - Tiểu quỷ … tiểu quỷ, ngươi … - Cười cái nỗi gì, không chịu thì thôi. - Được rồi, ta sẽ nhường cho cậu em một lần. Cậu bé vui mừng hỏi: - Thực không ? Ôn Đại Đại hơi nhắm đôi mắt vừa cười duyên dáng vừa nói: - Đến đây ! Cậu bé què chân mừng rỡ, hắn liệng cái bao xuống, hắn lấy hơi rồi dang hai tay nhảy vào ôm Đại Đại. Nàng vừa cười vừa thở: - Đồ tiểu quỷ ! Nhẹ chút … nhẹ chút.. Đột nhiên nàng đẩy hắn ra, hình như nàng mắc cỡ đỏ mặt. Thiết Trung Đường suy nghĩ: “Ôn Đại Đại là một người đàn bà tuyệt đẹp, đến một đứa trẻ cũng bị nàng lung lạc” Chàng có biết đâu một cậu bé tuổi dậy thì lại càng khác một người đàn bà như Đại Đại lúc nào cũng đầy dẫy sức sống. Cậu bé què chân lùi lại mấy bước rồi đứng như trời trồng. Hai mắt hắn nhìn lên khoảng trời mênh mông chẳng khác nào như kẻ si ngô. Ôn Đại Đại thì vuốt lại mái tóc đã bị rối bời. Bỗng nhiên cậu bé què chân đứng dậy cười ngất, đoạn dùng thế cân đẩu nhảy luôn mấy bước rồi la lớn: - Ta đã … với cô nàng. Cô nàng thơm phức ! Đại Đại mắng: - Đồ tiểu quỷ ! Ngươi điên rồi sao ? Cậu bé vừa nhảy vừa cười : - Điên rồi, điên rồi, hoàn toàn điên rồi ! Ôn Đại Đại vỗ về: - Nếu đệ đáp ứng cho ta một việc, ta lại để đệ … một lần nữa. - Thực không ? - Tiểu đệ, ta dối đệ làm gì ? Cậu bé vừa nhảy vừa la : - Tỷ bằng lòng để đệ …. một lần nữa, bất cứ việc gì đệ cũng bằng lòng cả. - Nếu đệ bằng lòng đưa ta đến đó, thì từ nay về sau đừng nói cho ai biết cả. - Dù công việc có khó hơn nữa, đệ cũng bằng lòng. Đại Đại nhảy tới ôm cậu bé hôn vào đôi má ngây thơ mấy nụ hôn liền. Khi Đại Đại buông tay ra thì cậu bé cũng nhào xuống đất. Đại Đại kinh hãi hỏi: - Đệ sao vậy ? Ai ngờ Đại Đại chưa nói xong, cậu bé đã vùng dậy nhảy một bước theo thế cân đẩu rồi vừa cười vừa nói: - Nếu trong vòng ba tháng mà đệ rửa mặt thì đệ là Vương Bát Đán. Đại Đại cười khanh khách: - Ba tháng mà đệ không rửa mặt thì hôi rình. Cậu bé què chân hét toáng lên: - Đã nói không rửa là không rửa. Hắn vác cái bao lên rồi nắm tay Đại Đại nói: - Đi nghe ! Thiết Trung Đường theo dõi mọi diễn biến, chàng vừa kinh hãi vừa giận: “Con tiện nhân này lại muốn đi tìm tam đệ để làm gì nữa đây ? Phải chăng ả còn muốn hại Vân Tranh ? Ả đã chia tay với Tư Đồ Tiếu rồi với tam đệ. Tam đệ một mực thâm tình với ả. Lần này nếu gặp lại, với tình cảm của Vân Tranh thì mối tình cũ cũng có thể tiếp nối. Bây giờ ả có thể không gia hại tam đệ, nhưng một người đàn bà nguy hiểm như ả sớm muộn gì cũng nguy khốn cho tam đệ. Hà huống …”. Trong khi ấy thì cậu bé què chân đã kéo Đại Đại cùng đi. Thấy vậy, Thiết Trung Đường quyết định ngay : “Việc này ta không thể bỏ qua được.” Thế là chàng phóng theo. Cậu bé què chân dẫn Đại Đại theo con đường rừng, mỗi lúc một hoang vắng. Chừng hơn một dặm đường, cậu bé dừng lại. Đại Đại hỏi: - Tới rồi sao ? Cậu bé nhìn sững sờ rồi gật đầu: - Mau đến ghê ! Ôn Đại Đại nhìn quanh một vòng chỉ là một vùng hoang dã, xa xa là một dãy rừng rậm không có một bóng người. Nàng nhíu mày hỏi: - Ở đây sao ? Cậu bé đáp: - Phía trước mặt. Ở trước mặt, tại sao lại không đi tiếp? Bỗng nhiên cậu bé thở dài nói: - Lần này chia tay, chẳng biết đến bao giờ mới được gặp tỷ tỷ ? Đại Đại nói âu yếm: - Đồ ngốc ! Đừng nói ngu ngốc như vậy, nếu tỷ chưa chết thì có ngày chúng ta gặp nhau. Cậu bé lắc đầu: - Dù được gặp lại nhưng không biết một tháng hay là một năm sau ? - Nếu đệ muốn gặp thì cứ đến tìm tỷ bất cứ lúc nào. - Dù ở bất cứ chỗ nào, xin tỷ tỷ cho đệ biết nghe ! Đại Đại vừa cười duyên dáng vừa gật đầu với cậu bé què chân: - Đệ đệ, bất luận thư thư ở đâu, thư thư đều cho đệ đệ biết để đến cười đùa cho thư thư xem. Nghe Đại Đại hứa hẹn, cậu bé phấn khởi: - Đi ! Ai ngờ bây giờ đến lượt Đại Đại lắc đầu: - Chờ một lát nữa. Cậu bé lấy làm lạ : - Tỷ mới thực là kỳ quái - Đệ không kỳ sao ? - Đệ biết rằng tỷ tỷ vốn là một con người kỳ quái. Đã kỳ quái lại còn cô đơn và đau khổ. Đại Đại ngửa mặt nhìn trời với đôi mắt u oán, cậu bé tiếp: - Tỷ là người đàn bà rất đẹp, chẳng biết trên đời này đã có mấy người yêu thích tỷ. Tại sao tỷ còn lặng lẽ, cô đơn ? Đệ không hiểu nỗi! - Ta chán ngán tất cả những người thương ta. Ngược lại, người mà ta thương lại không thích ta, cuối cùng ta vẫn cô đơn ? Vì vậy, ta cố tìm tất cả biện pháp để xóa tan cái cảnh cô đơn. - Vân công tử rất thương tỷ mà ! - Không phải. - Thế thì người nào ? - Thôi đừng nhắc tới nữa, chẳng những hiện giờ ta không ưa hắn mà còn hận hắn muốn chết đi được. - Còn có đệ là người thích tỷ mà. - Ta cũng thích đệ. Vì vậy ta mới theo đệ tới đây. Đệ là người nam nhân thứ hai yêu thích ta. Cậu bé mừng rỡ hỏi: - Thực không ? Ôn Đại Đại dịu dàng vuốt hai má cậu bé nói dịu dàng: - Nhưng đệ chỉ là một cậu bé, còn ta thì lớn rồi, ta thích đệ cũng như em vậy, biết không cậu ngốc ? Cậu bé què chân nhìn Đại Đại như si như ngốc. Hắn chợt hét lớn: - Chẳng cần như thế nào, chờ đến lúc đệ trưởng thành, nếu tỷ chưa lấy ai thì đệ nhất định cưới tỷ. Rồi hắn không nói thêm gì nữa, hắn nắm tay áo Đại Đại phóng đi như bay. Chứng kiến mọi diễn biến giữa cậu bé và Ôn Đại Đại. Thiết Trung Đường tự hỏi: “Con tiện nhân này quả là kỳ quái ?” Chàng ngước mắt nhìn theo thì cả hai đã khuất bóng sau dãy rừng rậm. Chàng không do dự phóng mình đuổi theo.