watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
21:10:5130/07/2025
Kho tàng truyện > Truyện Kiếm Hiệp > Tác Giả Khác > Thiết Huyết Đại Kỳ - Cổ Long - Chương 1-10 - Trang 28
Chỉ mục bài viết
Thiết Huyết Đại Kỳ - Cổ Long - Chương 1-10
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Trang 11
Trang 12
Trang 13
Trang 14
Trang 15
Trang 16
Trang 17
Trang 18
Trang 19
Trang 20
Trang 21
Trang 22
Trang 23
Trang 24
Trang 25
Trang 26
Trang 27
Trang 28
Trang 29
Trang 30
Trang 31
Trang 32
Trang 33
Trang 34
Tất cả các trang
Trang 28 trong tổng số 34



Hồi 8-5

Lý Lạc Dương như hiểuý, nhìn Thiết Trung Đường rồi nói:
- Kiếm Bạch, tại sao con không mời vị phu nhân … Lý Lạc Dương chưa dứt lời thì Hắc Tinh Thiên đã phóng ra bên ngoài. Trông thấy thế Hải Đại Thiểu hét lớn:
- Thật lạ lùng, thê tử của người ta không đến mà hắn lại nôn nóng. Đúng là vua chưa cần nhưng thái giám lại xung xăng.
Hải Đại Thiểu chưa dứt lời thì Bạch Tinh Võ cũng cũng phóng người theo.
Tư Đồ Tiếu thì trầm tĩnh hơn, hắn vẫn ngồi yên nhưng sắc mặt của hắn thay đổi.
Cả ba người đều lo sợ Ôn Đại Đại lấy hết bảo vật trốn đi. Tích Lịch Hỏa và Hải Đại Thiểu thấy cả ba người kinh hoảng rất lấy làm lạ, nhưng cả hai đều không biết do nguyên nhân nào.
Tư Đồ Tiếu tằng hắng một tiếng rồi nói vào tai Thiết Trung Đường :
- Thiết huynh, huynh đài có mang tất cả báu vật ở trong mình không ?
Thiết Trung Đường vẫn yên lặng một lát, sau mới từ từ nói:
- Nếu là các hạ, ắt các hạ mang theo trong mình ? Mang theo trong mình phải chăng là biện pháp an toàn ?
Nghe xong, Tư Đồ Tiếu giậm chân:
- Thế thì việc lớn hỏng cả rồi.
Tư Đồ Tiếu giả bộ như muốn đuổi theo, nhưng hắn lại dừng chân.
Thấy vậy, Thiết Trung Đường hiểu ý nói ngay:
- Tại hạ không có nơi nào để dung thân, các hạ bất tất phải giữ tại hạ.
Tư Đồ Tiếu và Phan Thừa Phong đưa mắt nhìn nhau ra hiệu, rồi cả hai cùng đi ra bên ngoài. Nên biết rằng bọn họ đều quan tâm đến vàng ngọc mà thôi, tất cả việc khác đối với Tư Đồ Tiếu, Hắc Tinh Thiên và Bạch Tinh Võ đều không quan trọng gì.
Lý Lạc Dương và mọi người nhìn nhau. Hải Đại Thiểu thì vỗ bàn mắng:
- Bọn chúng định giở trò gì đây khiến lão phu buồn chết được.
Thiết Trung Đường thản nhiên:
- Nếu các hạ buồn quá thì cứ ra xem thử ?
Tích Lịch Hỏa đồng ý:
- Đúng ! Lão phu cũng muốn nhìn cho biết.
Thế là Hải Đại Thiểu cũng đi theo.
Bỗng nhiên Thiết Trung Đường thở dài:
- Con người ta chỉ vì tài sản mà chết, con chim vì miếng ăn mà sa bẩy. Số vàng bạc của ta cũng làm cho mấy người phải chết.
Lý Lạc Dương vội đứng dậy ngạc nhiên:
- Bao nhiêu cái chết ở đây đã đầy đủ quá rồi, lão phu quyết không để xảy ra nữa.
Kiếm Bạch hãy theo ta.
Lý Kiếm Bạch nhìn Thiết Trung Đường và Phan Thừa Phong rồi vội vã theo phụ thân. Hai cha con nói nhỏ với nhau có ý bảo rằng những người còn lại lưu ý đến họ.
Thế là trong đại sảnh chỉ còn lại hai người. Đó là Thiết Trung Đường và Phan Thừa Phong.
Thiết Trung Đường hỏi:
- Phải chăng bọn họ muốn các hạ Ở lại để giám thị tại hạ ?
Phan Thừa Phong thanh minh:
- Tại hạ chỉ ở lại đây tiếp chuyện với huynh đài thôi Thiết Trung Đường phân tích cho Phan Thừa Phong:
- Bây giờ thì các hạ ra sức giúp bọn họ, đến khi mọi chuyện xong xuôi, bọn họ lại lên án các hạ. Lúc đó thì chẳng ai màng đến các hạ.
- Điều đó vị tất đã xảy ra.
Dĩ nhiên giữa Phan Thừa Phong và Hắc Tinh Thiên, Bạch Tinh Võ đã tính toán với nhau rồi. Do vậy nên gương mặt của Phan Thừa Phong tỏ ra yên ổn, tin tưởng.
Thiết Trung Đường tiếp:
- Lại nữa, các hạ đừng quên Cửu Tử Quỉ Mẫu chẳng lúc nào quên các hạ. Các hạ đừng quên tại hạ còn sức để sai khiến Cửu Tử Quỉ Mẫu rút lui mà ?
Phan Thừa Phong nghe xong, hắn cúi đầu suy nghĩ, nhìn sắc mặt của hắn đã bắt đầu lo sợ. Một lúc sau hắn ngửng mặt hỏi:
- Các hạ muốn tại hạ phải làm gì ? Xin nói ra cho tại hạ được biết ?
- Nếu các hạ bằng lòng hợp tác với tại hạ, chẳng những từ nay về sau mạng sống của các hạ được bảo vệ mà còn thừa cơ thu về cả danh lẫn lợi.
Phan Thừa Phong mừng rỡ:
- Trên đời này còn được như vậy sao ? Các hạ muốn tại hạ phải hành động như thế nào ?
- Các hạ chỉ cần giữ tất cả bảo vật của tại hạ, đồng thời mặc quần áo của tại hạ, còn công việc khác thì tùy cơ ứng biến.
Phan Thừa Phong nôn nóng hỏi:
- Để làm gì ?
- Thân hình của các hạ rất giống tại hạ, chỉ cần nói lý do chứ không lột mặt nạ, chắc chắn bọn họ không nhìn ra các hạ.
- Thân hình tuy có giống, nhưng giọng nói … - Giọng nói của tại hạ lâu nay đều ngụy trang. Người nào lại không ngụy trang ?
Hà huống lâu nay tại hạ rất ít nói, các hạ cố giữ miệng đừng nói năng gì cả.
Phan Thừa Phong cười nhạt:
- Tại hạ cải trang các hạ, dù qua mặt bọn chúng thuận lợi cho các hạ đâu chưa biết, riêng tại hạ chẳng thuận lợi gì cả !
- Tại sao lại không thuận lợi ? Nếu các hạ cải trang làm tại hạ, thì chẳng thấy Phan Thừa Phong ở đây, kẻ thù của các hạ muốn truy tìm thì họ sẽ đi tìm nơi khác.
- Cũng chẳng thấy thuận lợi gì ?
- Phan Thừa Phong cải trang thành Thiết Trung Đường, bọn chúng muốn lợi dụng tại hạ, khi đó các hạ thừa cơ nước đục thả câu, nước cạn mò tôm. Việc này chắc chắn các hạ rất quen thuộc.
Nghe xong, bất giác Phan Thừa Phong mỉm cười.
Thấy cá đã cắn câu, Thiết Trung Đường tấn công:
- Trong thời gian đó, các hạ sẽ phát hiện nhiều bí mật của chúng, chẳng những các hạ uy hiếp bọn chúng mà còn có nhiều thuận lợi đối với các hạ nữa.
Tuy Phan Thừa Phong không nói gì, chỉ nhìn gương mặt của hắn đủ biết hắn đã xiêu lòng.
- Việc này trên nguyên tắc là như thế, nhưng cách vận dụng thì phải thiên biến vạn hoá. Các hạ tâm trí khôn ngoan, tinh xảo tưởng rằng khỏi cần tại hạ giải thích thêm.
Phan Thừa Phong vẫn còn thắc mắt:
- Việc này bắt đầu từ đây, nhưng đến bao giờ mới kết thúc ?
- Chỉ cần các hạ đừng tiết lộ cơ mật của tại hạ, khi sự tình đã rõ ra thì tại hạ cũng yên mà các hạ cũng thoát thân.
Phan Thừa Phong tính tới tính lui, hắn nghĩ rằng việc này đối với bản thân hắn chỉ có lợi chứ không hại gì cả. Giá như người khác có muốn hại hắn, trên cơ bản hắn cũng không hề quan tâm.
Ở trong viện tuy có nhiều đại hán lo việc tuần tra, canh phòng. Nhưng do trải qua nhiều ngày đói khát, lo sợ. Bây giờ được ăn no uống say, tự nhiên mọi người đều buồn ngủ.
Thiết Trung Đường quan sát một vòng, chàng lập tức kéo Phan Thừa Phong ra sau bức bình phong.
Chỉ trong giây lát, Thiết Trung Đường đã hiện nguyên hình đứng bên cạnh Phan Thừa Phong cải trang ông già kỳ quái. Cả hai bước ra khỏi bức bình phong.
Phan Thừa Phong ấm ớ hỏi:
- Có giống không ?
- Giọng nói hơi trầm một tí thì không ai phát hiện nổi.
Trải qua nhiều ngày cải trang khắc khổ, trầm mặc nên bây giờ dáng dấp của Thiết Trung Đường cũng có phần khô khan, da dẻ nhợt nhạt hơn nhiều.
Chỉnh đốn lại y phục, Phan Thừa Phong hỏi thêm:
- Từ nay về sau, chúng ta liên lạc với nhau như thế nào ?
Thiết Trung Đường nói ngay:
- Lấy hai chữ “hóa thân” làm ám hiệu, lấy “thất giác tinh” để làm tín. Tùy lúc tùy nơi đều có thể thông báo tin tức.
Phan Thừa Phong nói:
- Được rồi ! Các hạ có thể đi.
Thiết Trung Đường nở một nụ cười rồi lắc đầu. Đây là lần đầu tiên thấy chàng cười. Toàn thân Phan Thừa Phong như bị chấn động. Nhìn tác phong của Thiết Trung Đường rõ ràng là một trang tuấn kiệt, trông chàng như tiềm ẩn một súc mạnh không thể kháng cự. Bất giác Phan Thừa Phong tự nghĩ:
“Mình là một nam nhân nhưng nhìn nụ cười của hắn còn bị lung lạc, huống chi là nữ nhân, thì chẳng biết như thế nào.” Thiết Trung Đường nhặt một mảnh xương, liệng ra ngoài cửa rồi nói.
- Tại hạ tạm thời ở đây.
Vừa nói xong, chàng đã phóng mình lên nóc nhà.
Trang viện của Lý Lạc Dương tuy cũ kỹ nhưng rất to lớn. Chỉ ở nóc nhà cũng đủ cho mười người nép mình mà vẫn không bị người khác phát hiện.
Phan Thừa Phong đang lấy làm lạ vì sao Thiết Trung Đường không đi, hình như hắn đã bị khiếp phục bởi một Thiết Trung Đường thông minh, tháo vác và cơ trí nên yên lặng ngồi xuống. Thừa Phong trông thấy toàn thể gia đinh đi lục soát khắp nơi, họ vừa nghe có tiếng động. Chỉ trong chớp mắt đã nghe có tiếng áo cản gió nghe phần phật.
Cả Hắc Tinh Thiên và Bạch Tinh Võ khẩn trương phóng tới. Cả hai tới trước mặt Phan Thừa Phong hỏi lớn:
- Ôn Đại Đại đã đi đâu rồi ?
Thiết Trung Đường ở trên nóc nhà nhìn xuống thấy Hắc Tinh Thiên và Bạch Tinh Võ đều xem Thừa Phong là chàng nên Thiết Trung Đường ngầm vui. Khi chàng nghe Ôn Đại Đại đã đi đâu rồi thì trong lòng chàng cũng thấy lo lắng.
Phan Thừa Phong lắc đầu:
- Cô ấy đi rồi sao ?
- Có lý nào các hạ không ước hẹn với cô ấy ?
- Tại sao tại hạ phải ước hẹn ?
Phan Thừa Phong lạnh lùng nói với âm thanh không khác gì giọng nói của Trung Đường. Trông Phan Thừa Phong chẳng khác nào một diễn viên đang diễn kịch trên sân khấu.
Hắc Tinh Thiên giậm chân giận dữ:
- Các hạ có biết tất cả ngọc ngà châu báu của các hạ đều bị con tiện nhân ấy cuỗm đi sạch ? Tại sao các hạ vẫn còn tỉnh táo ?
Phan Thừa Phong nói chậmr ãi:
- Tiền tài vốn là vật ngoại thân, tại sao tại hạ lại hoảng hốt ?
Bỗng nhiên sắc mặt Hắc Tinh Thiên biểu lộ ác tâm, hắn giận dữ:
- Ngươi nên biết rằng tất cả báu vật ấy vốn thuộc của ta, tất cả đều do ngươi làm hư việc lớn của ta.
Hắn nói xong định hạ thủ nhưng đã bị Tư Đồ Tiếu chặn lại. Hắc Tinh Thiên lục soát khắp nơi, nhưng chẳng thấy gì. Trông thần sắc của Hắc Tinh Thiên trong lúc này cũng biết rõ vì không được của cải nên đau khổ. Hắn kéo Tư Đồ Tiếu đến chỗ khác nói nhỏ :
- Ôn Đại Đại đã cuỗm hết báu vật, cái gã họ Thiết ấy dù có về với chúng ta thì có ích gì. Tại sao huynh đài còn thương hắn.
Tư Đồ Tiếu vừa cười vừa nói:
- Chẳng qua tiểu đệ cũng chỉ vì huynh mà thôi. Chứ tất cả bảo vật đều do con tiện nhân lấy sạch cả rồi.
Tư Đồ Tiếu bình tĩnh nói tiếp:
- Hắn không chạy thoát đâu, tiểu đệ đảm bảo vì huynh mà lấy lại.
Tư Đồ Tiếu vừa nhìn quanh, hắn chợt biến sắc hỏi:
- Phan Thừa Phong biến đâu rồi ?
Phan Thừa Phong đáp:
- Hắn đi rồi !
Hải Đại Thiểu cũng vừa tới hét lớn:
- Hắn đi đâu ?
- Các vị không nhờ tại hạ giữ hắn. Bây giờ hắn đi đâu tại hạ làm sao biết được.
Tư Đồ Tiếu gượng cười :
- Tại sao có cảm giác hắn rất lạ lùng. Tại sao … Hắc Tinh Thiên xen lời:
- Nghe đâu hắn có thuật hấp dẫn đàn bà, con gái. Có thể con tiện tì Ôn Đại Đại cũng bị hắn hấp dẫn thế là cả hai cùng rủ nhau đi.
Tư Đồ Tiếu nói:
- Ôn Đại Đại tuy là một phụ nhân dâm đãng, nhưng vẫn không thèm chú ý đến Phan Thừa Phong, bởi hắn là một con người vô sỉ, ti tiện. Hắc huynh chớ lo.
Phan Thừa Phong chứng kiến bọn chúng đứng trước mặt mình lại mắng mình.
Hắn không mở miệng được, nhưng trong lòng khí giận như trào hông. Dù vậy hắn cũng giả bộ đồng ý, hắn cười khanh khách nói:
- Chửi mắng nữa đi ! Cứ mắng nữa đi !
Thiên sát tinh Hải Đại Thiểu cũng nổi giận mắng:
- Cái thằng ấy tất biết rằng mỗ không thể tha mạng hắn nên đã đào tẩu. Dù có lên trời hay xuống đất mỗ quyết tìm cho ra hắn.
Con người này tính tình nóng như lửa, nói đến là đến, nói đi là đi. Vừa nói xong Hải Đại Thiểu đã phóng mình như bay.
Tư Đồ Tiếu nhận xét:
- Trong đêm tối như thế này, chắc là con tiện nhân ấy đi chưa bao xa, huynh đệ ta hãy đuổi theo thế nào cũng bắt kịp.
Hắc Tinh Thiên tán đồng:
- Đúng là như thế.
Tư Đồ Tiếu nhìn “Phan Thừa Phong” hỏi:
- Chẳng biết ý của Thiết huynh như thế nào ?
Phan Thừa Phong từ từ đứng dậy nói:
- Hợp nhau lại thì lợi cả hai, không hợp lại thì hại cả hai.. Nghe xong, Tư Đồ Tiếu rất mừng:
- Thiết huynh quả là người tài của thiên hạ, thấy rõ mọi việc. Hắc huynh, Bạch huynh không còn do dự gì nữa, chúng ta hãy mau mau đến cáo từ gia chủ.
Cả ba người vốn chưa mang hành trang nhưng vội vàng đến cáo từ chủ nhân. Tuy miệng Lý Lạc Dương thì mời họ lưu lại, nhưng chẳng thật lòng giữ khách.
Trên nóc nhà, Thiết Trung Đường nằm sát người nhìn xuống thấy Lý Lạc Dương vừa bước đến lại dừng một chốc rồi vội vàng tắt hết đèn đóm. Chỉ chừa lại một ngọn đèn. Dưới ánh sáng lờ mờ chỉ còn lại một mình Lý Lạc Dương. Gió lay nhẹ ngọn đèn càng tăng thêm phần thê lương tịch mịch.
Liền đó, Lý Lạc Dương mang cây đèn một mình ra đứng trước thềm một người một bóng như muốn nói lên tâm sự của mình.
Tiếng ồn ào, đùa cợt, tiếng mua bán như bị bóng đêm nuốt trọn, chỉ còn lại cảnh vắng vẻ của một trang viện vốn không ngớt tiếng ồn ào.
Thiết Trung Đường cũng bị bóng đêm gói kín, chàng nhìn thấy Lý Lạc Dương đã đi xa, chàng cũng không tránh khỏi tâm lý cô đơn.
Từ trên nóc nhà nhảy xuống, trong bóng tối thân hình chàng chẳng khác nào con mèo di chuyển nhưng đôi mắt Thiết Trung Đường thì như mắt chim ưng. Chàng không chừa một nơi nào không lục soát, tìm kiếm.
Đêm càng khuya, Thiết Trung Đường vẫn tìm kiếm, vẫn chờ đợi nhưng chẳng ai biết được chàng đang chờ đợi đang tìm kiếm những gì ?
Cuối cùng ở một góc tối tâm có tiếng động. Dù tiếng động rất nhỏ nhưng Thiết Trung Đường vẫn không bỏ qua.
Một bóng người từ trong đám cây rậm rạp thò đầu ra quan sát bốn phía.
Một lát sau thấy không có dấu hiệu gì, người đó bước ra khỏi bụi rậm. Toàn thân mặc đồ đen, đầu cũng trùm một cái bao màu đen chỉ để lộ hai con mắt.
Thiết Trung Đường nhìn kỹ thì ra người ấy là Ôn Đại Đại.

<< Lùi - Tiếp theo >>

HOMECHAT
1 | 1 | 84
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com