Thiết Trung Đường biết là đại loạn đang đến với nhà họ Lý. Đã bao năm rồi cuộc sống của gia đình giàu có này cứ lặng lẽ trôi qua, chưa hề có biến động lớn nào phát sinh.
Thiết Trung Đường vội vã đứng dậy, chàng vừa đi qua căn phòng số hai quả nhiên thấy xác người thiếu phụ dâm đảng ấy nằm sóng soài dưới đất, bên xác bà ta có một cái hộp trang súc.
Rõ ràng là do cô nàng ngoại tình, muốn có đồ tể nhuyễn nên tìm đến Phan Thừa Phong rồi bị Phùng Bách Vạn phát hiện mới tạo thành án mạng này.
Thiết Trung Đường vừa trở lại căn phòng của mình, chàng chợt thấy tấm màng rơi xuống đất. Nghe bên trong có tiếng của Phan Thừa Phong:
- Cô nương, từ nay về sau, chúng ta là người một nhà, tại sao cô nương lại đuổi tại hạ ?
Kế đến là tiếng của người nô tỳ:
- Cút mau, nếu ngươi dám vô lễ với cô nương, ngươi sẽ không toàn mạng.
Thiết Trung Đường vừa bước vào, thấy Thủy Linh Quang đang ngồi ở một góc, còn ả nô tỳ đang chắn trước mặt Linh Quang.
Nữ nhân hầu mừng rỡ.
- May quá, chủ nhân đã về.
- Cô hãy hỏi đi, có phải lão chủ muốn ta đến đây.
Thiết Trung Đường nghiêm giọng:
- Công việc hoàn thành chưa ?
- Hoàn thành rất tốt đẹp, chẳng ai nghi ngờ tại hạ cả.
- Làn sóng này yên, làn sóng khác nổi dậy. Việc này ngươi đứng ở ngoài nhưng việc khác chỉ sợ ngươi không thoát được. Phùng Bách Vạn đã vì ngươi mà giết người, hắn cũng muốn đổ lên đầu ngươi. Lại còn Hải Đại Thiểu cũng không tha ngươi.
- Việc Phùng Bách Vạn giết người có quan hệ gì đến tại hạ ? Còn họ Hải đối đầu với tại hạ nhiều năm nay, cũng chưa thấy hắn có hành động gì đối với tại hạ.
- Khá tiếc hiện nay tình huống không giống nhau, hà huống ngươi còn có một kẻ đối đầu khá lợi hại, quyết tâm lấy tính mạng của ngươi.
- Người nào ?
- Chính là bà lão và cậu thiếu niên què đó.
Phan Thừa Phong suy nghĩ một lát:
- Bọn chúng …tại hạ với họ không hề có oán cừu Hắn nói chưa hết lời, nét mặt của hắn bỗng thay đổi:
- Bà ấy … có lý nào bà ta … - Ngươi hãy nhớ lại lý lịch của bà ta ?
Phan Thừa Phong mệt mỏi lùi mấy bước rồi ngồi xuống:
- Bà ta … bà ta nói như thế nào ?
- Bà ta nói cần mạng của ngươi.
Phan Thừa Phong lấy tay vuốt má, mồ hôi theo tay hắn rơi xuống đất.
- Ngươi ở trước mặt lão phu, miệng nói như hoa rơi, lão phu tin người là một kẻ anh hùng hảo hán. Nào ngờ ngươi chỉ thấy một bà lão cùng với một thiếu niên què quặt mà lại sợ hãi đến thế, anh hùng mà như vậy, quả thật lão phu không dám lãnh giáo.
Cơn giận trong người Phan Thừa Phong như muốn bốc cháy, hắn vừa muốn đứng dậy, nhưng không được đành phải ngồi xuống.
- Đúng vậy, tại hạ xác định là sợ bà ta.
Thế rồi Phan Thừa Phong vỗ mạnh vào bàn một cái nói to:
- Ngoại trừ bà ta, nếu có ai vô lễ với tên họ Phan này, ta sẽ cắt cái đầu lâu của hắn.
Thiết Trung Đường mỉm cười :
- Bà ta là ai ? Tại sao ngươi lại sợ bà ấy ?
- Bà ta … tên của bà ta, dù có nói ra các hạ cũng không biết.
Hai môi Phan Thừa Phong không còn một hạt máu, tựa hồ như hắn nói tên họ của bà ấy thì tai họa chụp lên đầu tức khắc.
- Ngươi không dám nói.
- Tại hạ không dám nói, các hạ làm gì ?
- Ngươi nên nói nhỏ vừa đủ nghe, còn không lão bà ấy nghe được thì nguy.
Phan Thừa Phong ngơ ngác một hồi, khí giận cũng hết, hắn cúi đầu xuống.
Trung Đường nói tiếp:
- Nhưng ngươi ngồi ở đây cũng không phải là biện pháp.
- Các hạ có sợ liên lụy vì tại hạ không ? Các hạ là chủ nhân của tại hạ, nếu có việc gì tự nhiên là cùng gánh với tại hạ.
Thiết Trung Đường cố ý lo lắng:
- Thế thì nên đi, ngươi nên đi mau !
- Đi, bà ấy mà đã biết tại hạ hành động như thế này, tại hạ còn trốn sao được ?
Các hạ chưa biết bà ta là ai làm sao biết được bà ta lợi hại như thế nào ? Bà ta đã đến đây, chẳng những rủi ro cho tại hạ, mà còn sợ cho cả nhà họ Lý cũng gặp tai ương nữa.
Trong tiếng nói của hắn không có một chút sanh khí rõ ràng là trong lòng hắn rất sợ hãi. Thiết Trung Đường cũng tựa hồ như thoáng nét kinh hoàng.
Phan Thừa Phong liếc nhìn Thủy Linh Quang vừa cười vừa nói:
- Tại hạ chỉ trốn ở đây, chờ các hạ tìm ra cách rồi tại hạ sẽ đi. Còn không dù có chết tại hạ cũng theo các hạ.
Thiết Trung Đường cố giả vờ như nói không ra lời. Thủy Linh Quang biết rõ tâm trí của chàng hơn người, thế nào chàng cũng có ý nên nàng tuyệt nhiên không nói.
Một lát sau, Thiết Trung Đường mới nói:
- Người như thế thì ngươi còn có biện pháp nào nữa không ?
Phan Thừa Phong lắc đầu, Thiết Trung Đường nói:
- Lão phu có một kế hay … - Diệu kế gì ?
- Trong thời khắc này, những người trong giới võ lâm, ngoại trừ ngươi và lão họ Hải thì còn nhân vật nào hiển hách nữa ?
- Tư Đồ Tiếu, Tích Lịch Hỏa, còn có Hắc Tinh Thiên và Bạch Tinh Võ, những người này cấu kết lại đã một thời xưng bá trong giới võ lâm.
- Những người đó ha … ha … lão phu chỉ thay ngươi đến trước mặt họ nói vài lời, chắc chắn họ sẽ bằng lòng giúp ngươi.
Phan Thừa Phong nghe xong, tinh thần phấn chấn hỏi:
- Thực không, nếu tại hạ được mấy người ấy giúp sức thì tình thế sẽ đổi khác, nhưng họ có muốn giúp tại hạ không ?
- Lão phu tự có diệu kế, chỉ cần ngươi nghe lời rồi thực hiện !
- Nếu các hạ quả có diệu kế, giúp cho tại hạ trong lúc này. Sau này các hạ có bất cứ việc gì, chắc chắn tại hạ sẽ hết mình.
Thiết Trung Đường đến bên chiếc bàn viết vào hai trang giấy rồi phong thật kín:
- Trước hết ngươi làm sao đó để gặp Tích Lịch Hỏa, trao cho hắn phong thư này.
Hắn đọc xong thế nào hắn cũng giúp ngươi, ngươi chờ hắn thề rồi hãy trao bức thư thứ hai.
Phan Thừa Phong nghe xong, hắn nửa tin nửa ngờ tiếp nhận hai phong thư.
Thiết Trung Đường viết tiếp hai phong thư nữa. Hai phong thư này thì trao cho Tư Đồ Tiếu cùng một phương pháp như vừa rồi.
Sau đó, bảo Tư Đồ Tiếu viết thư giao cho ngươi trao lại cho Hắc Tinh Thiên và Bạch Tinh Võ.
Thiết Trung Đường nghiêm nghị:
- Ngươi nhất nhất không được làm sai. Nếu ngươi làm sai tất có họa lớn. Ngươi cũng không được nhắc tới lão phu, nếu ngươi nhắc tới ta thì họ sẽ không giúp ngươi.
Phan Thừa Phong ngơ ngác nhìn Thiết Trung Đường, hắn có cảm giác rằng lão già này mỗi lúc mỗi thần bí. Sau đó hắn vén bức rèm quan sát động tĩnh ở bên ngoài.
Bức rèm vừa lay động thì hắn đã mất hút.
Thiết Trung Đường nhìn tấm rèm lay động, chàng nói:
- Đồ dâm dục, giảo hoạt và hiếu sắc. Tư Đồ Tiếu, Bạch Tinh Võ lần này các ngươi đều phải nhận tội.
Thủy Linh Quang than thở:
- Muội … muội ngốc quá … huynh làm … gì.. muội không hiểu một tí gì.
- Ta đã sắp đặt một diệu kế liên hoàn, muốn bọn chúng không một tên nào thoát khỏi tay ta.
- Huynh … huynh bằng lòng … cho muội biết ?
- Ta muốn bọn họ tự tàn sát nhau, khi mà lão bà đến truy tìm Phan Thừa Phong, bọn chúng đã thề thốt với nhau thì phải bảo vệ Phan Thừa Phong. Thế là lão bà thần bí ấy không tha bọn chúng. Rồi còn cái xác chết, Lý Lạc Dương và Hải Đại Thiểu cũng không thể bàng quang tọa thị, cuối cùng hình thành cái thế hỗn loạn.
Thủy Linh Quang chăm chú nhìn Thiết Trung Đường, thấy chàng cởi chiếc áo dài toàn thân chàng đều trang phục màu đen, chàng lại lấy một tấm khăn đen che mặt.
Bất luận làm việc gì, Thiết Trung Đường cũnglàm rất nhanh, dáng dấp chàng vừa kỳ dị, nhẹ nhàng và thư thả.
Thiết Trung Đường rút cây trường kiếm chàng đã giấu dưới nệm, chàng nhìn vào lưỡi kiếm, tuy trường kiếm không được trang sức nhưng kiếm quang dịu như nước hồ thu.
Thủy Linh Quang đến trước mặt chàng, nàng lấy trường kiếm cài vào hông Thiết Trung Đường. Chàng cài thanh kiếm ở vị trí mà mỗi khi cần chàng rút nó ra khỏi vỏ một cách thuận lợi rồi nói dịu dàng:
- Ta đi đây !
Thủy Linh Quang không nói chỉ gật đầu. Thiết Trung Đường đã đến trước giường.
Linh Quang nhìn chàng bằng đôi mắt u ẩn:
- Huynh … huynh muốn đi đâu … hãy nói … cho muội biết.
- Ta đi một lát rồi lại về.
- Muội … không biết có giúp … cho huynh được gì ?
- Chỉ cần ta ở đây, ta không muốn để muội mạo hiểm bất cứ việc gì.
Rồi chàng vén tấm rèm phi thân như gió.
Thiết Trung Đường nghe tiếng Thủy Linh Quang nói vọng theo:
- Huynh … huynh hãy cẩn thận.
Trong chớp mắt, Thiết Trung Đường chợt nhận ra trong chàng có một thứ linh cảm lạ lùng, cũng chẳng biết nó ngọt ngào hay cảm kích, mà chỉ có cảm nhận toàn thân chàng như nhẹ hơn trước rất nhiều.
Nhưng tình cảm ấy chỉ trong giây lát đã tan biến, bởi vì tất cả mọi việc như đã được an bài thỏa đáng, một việc khó nhất là làm sao để Vân Tranh biết được lai lịch của người đàn bà bên cạnh chàng.
Thiết Trung Đường vừa ra ngoài, đã thấy xa xa như có bóng người đi qua, tư thế của người ấy tựa hồ như liễu bay trước gió.
Thiết Trung Đường rất mừng:
- Quả nhiên bà ta đã đến.
Thiết Trung Đường vội bước lại vào phòng. Thấy thế, Thủy Linh Quang ngạc nhiên hỏi:
- Tại sao huynh lại trở vào ?
Thiết Trung Đường khoác tay :
- Các ngươi hãy ra phía sau.
Chàng lấy tấm khăn đen trùm đầu xuống, nằm xuống giường, chàng đặt trường kiếm ở dưới gối rồi lấy tấm chăn đắp kín.
Cơn gió nhẹ thoảng qua, bên ngoài quả nhiên có mùi thơm thoảng vào.
Dưới ánh sáng mờ ảo, thấy thấp thoáng có bóng người. Bóng người này qua lại một lát, nhẹ nhàng hỏi:
- Bên trong có ai không ?
Trong tiếng nói ngọt ngào có pha lẫn một chút lãng mạn.
- Ở trong đó đâu phải là nấm mồ, tại sao lại không có người ?
Rồi lại nghe tiếng nói:
- Lão gia, có người muốn nói chuyện.
Thiết Trung Đường nói lớn:
- Ai bảo ta già ?
Tiếng cười quyến rũ từ phía ngoài tấm rèm:
- Lão có điều gì không vui, tuổi trẻ thì xung động, lỗ mãng, người già thì ổn định nhu hòa.
Nói chưa dứt, Ôn Đại Đại vén bức rèm lên, nàng bước vào đứng trước mặt Thủy Linh Quang nói:
- Tuổi ta lớn hơn nhiều, đáng lý ngươi phải chào ta mới phải.
Chưa dứt lời, Ôn Đại Đại liền bị Thiết Trung Đường kéo lui, thuận tay chàng phóng một chưởng vào mặt Đại Đại.
Ôn Đại Đại vừa nhảy nhót vừa hét lớn:
- Được, ngươi cứ đánh ta đi !
Thiết Trung Đường vẫn lạnh như băng, chàng phóng thêm hai chưởng nữa.
Trong lòng chàng thương Vân Tranh bao nhiêu, chàng lại oán hận Đại Đại bấy nhiêu. Hai chưởng vừa rồi khiến đôi má đầy son phấn in dấu mười ngón tay rướm máu.
Đại Đại lồng lộn lên, liền bị hai chưởng đẩy lùi, nàng chảy nước mắt, giọng run run:
- Xin chàng đừng đánh nữa, thiếp bằng lòng bái Thủy Linh Quang.
- Bà … bà … không cần phải bái.
Thủy Linh Quang cúi mặt. Trong đôi mắt nàng hai giọt lệ chảy xuống má. Thế rồi không ai nói với ai một lời. Bỗng nghe tiếng la lối om sòm, tiếng chuông báo động vang rền. Một tên gia đinh của họ Lý vội vã chạy vào thưa :
- Gia chủ chúng con xin mời quí vị hãy mau đến tiền sảnh có việc cần bàn bạc.
Thiết Trung Đường đưa tay nói:
- Ta biết rồi !
Tên gia đinh vội vàng bước ra nhưng hắn cứ nhìn đăm đăm vào tình huống kỳ lạ Ở trong phòng.
Thiết Trung Đường căn dặn người hầu:
- Ngươi ở đây chăm sóc cô nương còn ta đưa người này đến tiền sảnh.
Thủy Linh Quang hỏi:
- Muội có cần đi không ?
Đầu óc của Thiết Trung Đường rối như tơ:
- Muội không tới thì tốt hơn.
Trong khi ấy dấu mười ngón tay trên đôi má của Ôn Đại Đại vẫn chưa tan, nhưng nàng lại mỉm cười đắc ý.