watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
20:46:4129/04/2025
Kho tàng truyện > Truyện Kiếm Hiệp > Tác Giả Khác > Thiên Đăng - Cổ Long - Chương 1-7 - Trang 10
Chỉ mục bài viết
Thiên Đăng - Cổ Long - Chương 1-7
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Trang 11
Trang 12
Trang 13
Trang 14
Trang 15
Trang 16
Trang 17
Trang 18
Trang 19
Trang 20
Trang 21
Trang 22
Trang 23
Trang 24
Trang 25
Trang 26
Trang 27
Tất cả các trang
Trang 10 trong tổng số 27



Hồi 3-3

Khi mới tới đây, chàng rất hồi hộp bậy giờ rời xa lại mang vẻ mặt u ám.

Bạch y khách bước đi một cách máy móc, tâm trí hoàn toàn không để ý gì đến ngoại vật, thạm chí một giọng nói lanh lảnh ở ngay trước mặt cũng không nghe thấy.

- Tránh ra ! Kiệu đến rồi !

Chàng không nghe, vì thế cũng không tránh.

Giọng nó trở nên bực bội:

- Tránh ra ! Ngươi điếc hay sao?

Dứt lời một chưởng đánh đến trước ngực.

Bạch y khách theo bản năng cảm thấy một luồng chưởng lực đánh tới vội đưa tay lên chộp được cổ tay đối phương.

Đến lúc đó chàng mới nhận ra cổ tay mát lạnh mịn màng và thoang thoảng mùi hương của một nữ nhân nên vội hoảng hốt buông ra.

Vừa lúc người kia cũng rụt nhanh về, trừng mắt nói:

- Ngươi dám!

Bấy giờ Bạch y khách mới nhìn kỹ.

Trước mặt chàng là một thiếu nữ bận thanh y đang nhìn mình phẫn nộ, bộ mặt rất xinh đẹp ửng hồng lên.

Thiếu nữ cố sức xát mạnh bàn tay vừa bị nam nhân chụp được vào tay kia như muốn bóc đi cả làn da.

Sau đó, thanh y thiếu nữ mới buông ra một lô một lốc:

- Đồ hạ lưu ! Đồ vô sĩ !Ngươi có điếc không đó?

Bạch y khách nhíu mày hỏi:

- Cô nương chửi ai?

- Chửi ai ư ?

Thanh y thiếu nữ vẫn chì chiết:

- Chửi ngươi chứ còn ai nữa? Hừ ! ngươi không điếc chứ?

- Ai bảo tôi điếc?

Thiếu nữ càng tức:

- Nếu không điếc thì ngươi cố tình giỡn mặt ta ! Làm sao ta bảo ngươi tránh ra hoài mà cứ đứng như trời trồng vậy chứ?

Bạch y khách bình thản đáp:

- Cô nương ! Ăn nói cho cẩn thận một chút ! Tôi tại sao lại phải tránh? Đường cái thì ai cũng đi được … - Ngươi còn lý sự ư ? ngươi mù hay sao mà không thấy kiệu đang tới kia?

Bấy giờ Bạch y khách mới nhận thấy một chiếc kiệu rất hoa lệ dừng phía sau thanh y thiếu nữ không xa.

Trước kiệu còn có ba vị thanh y thiếu nữ khác cũng xinh đẹp ủy mị không kém, chỉ không biết có ngoa ngoắt như thiếu nữ này không ?

Người khiêng kiệu là bốn tên trang hán khỏe mạnh đều bận hoàng y, tất nhiên là bằng thứ lụa tốt.

Hiển nhiên trên kiệu phải là một vị cô nương hoặc mệnh phụ rất quyền quý.

Bạch y khách lại nhìn thanh y thiếu nữ hỏi:

- Cô nương, trên kiệu có phải là một vị phu nhân thuộc hoàng tộc không ?

- Ai nói vậy chứ? Không phải !

Bạch y khách lại hỏi:

- Như vậy tất là một vị quan phụ mẫu bổn địa?

- Ngươi nói hồ ngôn gì thế ? Cũng không phải mà là … Bạch y khách ngắt lời:

- Đã không phải vị phu nhân của hoàng tộc, cũng chẳng là quan phụ mẫu ở bổn địa thì có quyền gì bắt người phải tránh đường?

Thanh y thiếu nữ ngẩng ra giây lát rồi quắc mắt hỏi:

- Tuy không phải phu nhân thuộc hoàng tộc hay quan phụ mẫu bản địa gì cả, nhưng người ta đã bảo ngươi tránh đường thì ngươi cũng phải tránh.

Bạch y khách cười nhạt đáp:

- Nếu thế tôi sẽ không tránh xem cô nương làm gì?

Thanh y thiếu nữ giận tái mặt nói:

- Chẳng trách gì ngươi dám hành động hạ tiện vô sỉ như thế, nguyên là ngươi ăn phải gan trời ! Được để xem ngươi có bao bản lĩnh.

Nói dứt lời cung chưởng nhằm thẳng mặt Bạch y khách đánh sang.

Bạch y khách nói:

- Há miệng chửi người lại đưa tay đánh người, một vị cô nương mà không biết phải trái gì cả.

Rồi vung tay đỡ.

Thanh y thiếu nữ giống như chưa nghĩ ra điều gì vội thu chưởng mở to mắt ra nhìn đối phương.

Bạch y khách thấy lạ cũng thu chưởng, bất giác nhoẻn miệng cười.

Thiếu nữ đỏ mặt hỏi:

- Ngươi cười gì chứ? Thật là trơ tráo … có gì đáng cười đâu ?

- Cô nương, hãy để tôi giải thích một vài lời. Có người xuất thủ đánh tôi phải phản thủ tự vệ là phản ứng tất nhiên. Lúc đó tôi chưa nhận ra người đánh mình là một vị cô nương nếu không … - Ngươi nói không thấy, vậy đôi nhãn châu thô lố của ngươi bỏ đi đâu chứ? không phải sờ sờ trên trán đó sao? Hay ngươi mù ?

Bạch y khách cười đáp:

- Nói thực tình tôi không thấy cũng không nghe cô nương gọi. Tin hay không tùy cô nương, nhưng dù thế nào cũng xin cô nương bớt miệng chửi người đi ! Tôi chỉ nhịn đến thế, nếu tiếp tục xuất khẩu thương nhân thì đừng trách người không khách khí.

Rồi hướng sang chiếc kiệu cao giọng nói:

- Các hạ là chủ nhân, thấy rõ hạ nhân chửi người mà vẫn làm như không nghe không thấy, người trong phủ dạy thuộc hạ thế nào vậy chứ ? Nếu vị cô nương này tiếp tục chửi nữa ta quyết không khách khí đâu. Có lời trước để các hạ lượng thứ.

Chỉ nghe trong kiệu vang ra giọng nói thánh thót:

- Không những ngươi to gan lớn mật mà ăn nói cũng lợi hại lắm.

Dám đoán đó là nữ nhân còn trẻ.

Bạch y khách ngơ ngác nói:

- Cô nương quá khen … Người trong kiệu cười hỏi:

- Ngươi cho rằng ta khen ngươi ?

Bạch y khách khinh khỉnh nói:

- Thì không phải như vậy !

- Ngươi có biết mình là người duy nhất trên thế thượng không chịu tránh kiệu ta mà còn là người duy nhất dám gây chuyện với người của ta không ?

Bạch y khách cười nhạt nói:

- Tôi cho rằng đường là của chung, ai cũng có thể đi được. Các hạ đã không phải hoàng thân quốc thích, cũng không phải tri huyện, kiệu đi phía kiệu, người đi đường người chẳng việc gì phải tránh. Còn việc gây sự thì tôi không nghĩ rằng mình gây chuyện trước, cứ đúng tình phải lý thì được.

Nữ nhân trong kiệu nói:

- Ta tuy không phải hoàng thân quốc thích hoặc tri huyện nhưng những người đó còn lâu mới bằng được ta, ngươi biết chưa?

- Tôi không hiểu cô nương muốn chủ ý việc gì?

- Ngươi muốn hiểu không ?

Bạch y khách đáp:

- Tôi không muốn và thấy không nhất thiết phải hiểu.

- Nếu vậy thì ta không nói nữa. Cho dù thế nào ta cũng không muốn để cho ngươi nghĩ rằng tỳ nữ của ta không có gia giáo hay môn quy, bởi thế ta nhận sai. Tiểu Thúy !

ngươi nhận sai với vị đó đi.

Thanh y thiếu nữ lộ vẻ ngạc nhiên nhưng vẫn cúi đầu đáp:

- Dạ ! Tuân lệnh cô nương.

Rồi hướng sang Bạch y khách nhíu mày nói giọng lạnh lùng:

- Tôi nhận lỗi !

Vừa dứt câu đã đi nhanh về phía kiệu.

Bạch y khách nhếch môi cười định bỏ đi.

Chợt nữ nhân trong kiệu quát:

- Ngươi đứng lại!

Bạch y khách ngoái lại hỏi:

- Cô nương còn có việc gì nữa?

- Hãy cho ta biết tính danh.

- Cô nương định làm gì? Muốn ngày khác cho người đến tìm tôi rửa hận chăng?

- Ngươi hiểu lầm rồi. Ta nếu muốn rửa hận thì cần gì phải chờ ngày khác? Cũng can gì phải sai tỳ nữ nhận lỗi trước ngươi ? Chẳng qua chỉ muốn biết một chút thôi.

Bạch y khách đáp:

- Đôi bên không quen biết, có cần phải thế không ?

Nữ nhân trong kiệu nói:

- Người xưa bảo chỉ tình cờ gặp trên đường cũng coi là có duyên. Ngươi không cho là vậy sao?

Bạch y khách ngơ ngẩn nghĩ thầm:

- Vị cô nương này sao lại tự nhiên phóng túng vậy chứ? Thấy tớ biết chủ người trong kiệu cũng hẳn rất xinh đẹp thế nhưng tất ngạo tính.

Nghĩ thế chàng chỉ trả lời:

- Cô nương, tôi không dám như vậy. Không dám cho như vậy?

Nữ nhân ngạc nhiên hỏi:

- Vì sao thế? Ngươi không dám hay không muốn?

Bạch y khách đáp:

- Không vì sao cả ! Theo tôi không dám hay không muốn đều như nhau cả.

Bỗng thanh y thiếu nữ có tên là Tiểu Thúy hậm hực chen vào:

- Hừ !ngươi thật không hiểu thế sự … thế là vinh hạnh cho ngươi lắm ! Nên biết rằng cô nương ta xưa nay … Người trong kiệu quát:

- Tiểu Thúy, không được vô lễ ! Nếu hắn cũng như người khác thì ta đã … nếu người ta không muốn nói thì không cần phải cưỡng ép làm gì ….

Tiểu Thúy giương to mắt nhìn Bạch y khách nhưng không dám nói gì thêm.

Bạch y khách làm như không nhận thấy.

Người trong kiệu lại hỏi:

- Ngươi là người trong võ lâm đúng không ?

- Có thể cho là như thế.

Người trong kiệu ngạc nhiên hỏi:

- Có thể ư ? sao lại nói không dứt khoát thế?

- Bởi vì trong cách nhìn của người khác thì tôi là người trong võ lâm nhưng bản thân lại không cho mình như thế.

- Vì sao chứ ?

Bạch y khách đáp:

- Rất đơn giản ! Tôi vốn ghét những chuyện cừu oán, giết chóc, tranh chấp trên võ lâm … Nữ nhân trong kiệu cười nói:

- Thì ra thế ! ngươi xuất đạo bao lâu rồi?

- Chưa lâu lắm chỉ mới nửa năm.

- Ta xem ngươi còn trẻ, lại xuất đạo chưa lâu, chưa thể nói là một lão giang hồ sao biết rõ đặc điểm trong võ lâm như vậy?

Bạch y khách nhíu mày đáp:

- Theo khẩu khí của cô nương thì những người trẻ tuổi, xuất đạo chưa lâu thì không nên … Người trong kiệu ngắt lời:

- Không phải là không nên. Ta chỉ ngạc nhiên vì sao ngươi có đủ thời gian để quan sát kỹ chuyện võ lâm như thế?

- Tôi có thể nói với cô nương rằng khi mới lọt lòng tôi đã quan sát chuyện trong võ lâm rồi, vì ngay lúc đó tôi đã cảm thụ sự hiểm ác trong giang hồ.

Nữ nhân trong kiệu à một tiếng.

- Theo như ngươi thì bản thân ngươi là nạn nhân của sự hiểm ác nào đó?

Bạch y khách gật đầu :

- Không sai.

- Hẳn là một mối cừu hận sâu sắc?

- Thậm chí rất khó dùng ngôn từ mà hình dung được.

Người trong kiệu lặng đi một lát mới nói:

- Xem ra ngươi rất thật thà nhưng không phải không kín đáo … - Chỉ có thể nói với người khác ba phần mà không thể bày giãi hết nổi lòng mình. Những hiểm ác trên võ lâm tôi đã biết nên không thể không đề phòng.

- Cái đó ta không tranh biện với ngươi, nhưng muốn nói với ngươi rằng bản thân võ lâm không phải là hiểm ác mà chỉ một số người trong đó thôi. Từ một số đó mới sinh ra cừu oán, tranh chấp, hung sát …Vì để tự vệ, người ta buộc phải đề phòng, và vận dụng cả trí và lực … - Căn cứ vào lời cô nương thì rất hiểu chuyện trong giang hồ khiến tôi ngưỡng phục. Chỉ không biết cô nương niên kỷ ít nhiều và xuất đạo bao lâu ?

- Ngươi cho rằng ta không nên biết nhiều chuyện như vậy chứ gì?

- Cũng như cô nương vừa nhận xét về tôi.

- Nói thực ta tuy tuổi không bằng ngươi nhưng từng tiếp xúc với nhiều nhân vật võ lâm nên có kinh nghiệm và lịch lãm hơn ngươi.

<< Lùi - Tiếp theo >>

HOMECHAT
1 | 1 | 111
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com