watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
20:43:4829/04/2025
Kho tàng truyện > Truyện Kiếm Hiệp > Tác Giả Khác > Thiên Đăng - Cổ Long - Chương 1-7 - Trang 22
Chỉ mục bài viết
Thiên Đăng - Cổ Long - Chương 1-7
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Trang 11
Trang 12
Trang 13
Trang 14
Trang 15
Trang 16
Trang 17
Trang 18
Trang 19
Trang 20
Trang 21
Trang 22
Trang 23
Trang 24
Trang 25
Trang 26
Trang 27
Tất cả các trang
Trang 22 trong tổng số 27



Hồi 6-3

Bạch y thiếu nữ lạnh lùng đáp:

- Miêu cô nương nói câu đó chẳng coi là xa lạ sao?

Nư nhân kêu lên:

- Ui chao! Ôn cô nương, tôi toàn nói thực tình cả đó! Cô nương nên biết rằng đời chúng tôi rất ghét giả dối!

- May rằng tôi cũng thế, có khi còn ghét hơn cả Miêu cô nương nữa!

- À…tôi nói thế thôi, chứ đâu thể sánh với Ôn cô nương được?

Nữ nhân dừng một lúc, chợt hỏi:

- Ôn cô nương, ai đang nằm trên nền điện thế?

Bạch y thiếu nữ đáp:

- Một vị bằng hữu của tôi.

- Thật ư? Thì ra là bằng hữu của cô nương…. Người đó nhân phẩm phi phàm, lại hết sức tuấn tú. Thế tên họ chàng là gì? Bao nhiêu tuổi?

Bạch y thiếu nữ cau mày hỏi lại:

- Miêu cô nương hỏi làm gì?

Nữ nhân cười khanh khách nói:

- Ôi chao! Ôn cô nương thật là người cẩn thận! Hỏi vậy thì có gì quan trọng chứ?

Chẳng lẽ còn sợ tôi đoạt mất của cô nương ư?

- Cái đó thì tôi không sợ. Nhưng Miêu cô nương có thể đoạt đi thì xin cứ việc!

- Cô nương làm sao thế? Tôi chỉ giỡn chơi mà Ôn cô nương tưởng thật sao? Tôi đâu dám thế? Hơn nữa tôi tự biết mình không đủ tư cách. Ôn cô nương là bậc thiên kim tiểu thư, lại là trang quốc sắc thiên hương, tôi làm sao mà sánh được? Đừng nói nam nhi mà ngay cả… Bạch y thiếu nữ ngắt lời:

- Miêu cô nương… - Thôi được, nghỉ ngơi thế nào và ở đâu là việc của cô nương. Đêm xuân một giấc đáng ngàn vàng mà! Ai quấy rầy là đáng tội lắm đó! Thiên Lôi sẽ không tha đâu!

Bạch y thiếu nữ biến sắc, đanh giọng:

- Miêu Phương Hương, ngươi nói cái gì?

- Ui chao! Ôn cô nương làm gì mà giả bộ giận dữ vậy chứ? Miếng ngon như thế… Tôi đâu lạ gì những chuyện phong tình đó?

Bạch y thiếu nữ quát lên:

- Im mồm! Ngươi thật to gan, dám buông lời láo xược vô sỉ như thế… Nữ nhân có tên là Miêu Phương Hương vẫn cười giả lã:

- Láo xược vô sỉ ư? Ôn cô nương, chúng ta biết nhau đâu chỉ một ngày? Ai thế nào thì còn lạ gì chứ? Lòng trâu cũng như dạ bò cả thôi. Chỉ là những chuyện như thế hãy nên kín đáo một chút. Tôi có tư cách khuyên câu đó vì cô nương chỉ là một thiếu nữ khuê phòng chưa xuất giá, trong khi tôi đã từng trải mọi loại nam nhân! Bởi thế những việc chung chạ như vậy của tôi không ai màng đến làm gì nữa nhưng còn cô nương… Tiểu Quỳnh chợt quát to, vung tay lên muốn xuất thủ.

Nữ nhân Miêu Phương Hương kêu lên:

- Lại còn ai trong đó mà kín tiếng thế kia? Ôi chao! Thì ra bên Ôn cô nương còn có Quỳnh cô nương nữa! Như thế cuộc phong tình càng thú! Quỳnh cô nương! Tôi không làm phiền gì cuộc thú của ba người đâu!

Tiểu Quỳnh đỏ bừng mặt rồi chợt tái mét, nghiến răng vung tay lao ra cửa từ đường.

Bạch y thiếu nữ ngăn lại nói:

- Tiểu Quỳnh cứ để cho ta!

Tiểu Quỳnh dừng lại nói:

- Cô nương để con yêu nữ đó cho tôi!

Miêu Phương Hương cười khanh khách nói:

- Quỳnh cô nương, cô nói thế không sai! Tuy nhiên cũng không sánh với cô nương sắp có cuộc… Bạch y thiếu nữ đã đứng giữa cửa quát to:

- Miêu Phương Hương!

- Ôn cô nương có tôi đây!

- Ngươi hãy biết rằng sự nín nhịn của ta có hạn… Miêu Phương Hương ngắt lời:

- Ôn cô nương cũng biết rằng Miêu Phương Hương này cũng thế! Chỉ cần ai động đến biểu trưng của ba chúng ta thì đã tiêu lâu rồi!

Bạch y thiếu nữ "À" một tiếng nói:

- Vậy là Miêu cô nương muốn nói đến ba khúc bạch cốt đó?

- Đúng thế! Chẳng lẽ Ôn cô nương không hiểu qui cũ trong giang hồ?

- Ba vị bỏ ba chiếc bạch cốt để giữa cửa từ đường nên tôi mới dẹp đi, chẳng lẽ đây là chỗ riêng của ba vị?

- Vậy chẳng lẽ chỗ riêng của cô nương để ân ái?

Bạch y thiếu nữ tái mặt vung tay lên… Chợt giọng nói the thé vang lên:

- Phong Tứ Hải xin Ôn cô nương hạ thủ lưu tình!

Bạch y thiếu nữ thu chiêu nói:

- Ngươi nên giáo huấn tam muội ngươi cẩn thận!

Người có giọng nói the thé tự xưng Phong Tứ Hải nói:

- Phong Tứ Hải đại diện cho tam sư muội nhân tội trước cô nương.

- Việc đó thì tôi không dám đương… Miêu Phương Hương bỗng hậm hực nói:

- Ôn Phi Khanh ta tưởng ngươi gia giáo thế nào, hóa ra chẳng hơn gì Miêu Phương Hương này! Việc chiếm nơi ở của huynh muội chúng ta để hành lạc ta có thể tha thứ, nhưng dám vứt biểu tượng của chúng ta là ba chiếc bạch cốt, ta không thể dung thứ được.

Bạch y thiếu nữ vừa được gọi là Ôn Phi Khanh rít lên:

- Miêu Phương Hương ngươi thật đáng chết!

Dứt lời vung tay phất mạnh ra. Bên ngoài từ đường lập tức vang lên tiếng la thảm.

- Ôn Phi Khanh! Ngươi…ngươi…thật độc ác!

Ôn Phi Khanh cười nhạt nói:

- Đó mới chỉ là cảnh cáo! Nếu ngươi còn nói thêm một câu bậy bạ, ta sẽ phế luôn cả đôi mắt ngươi… Tới đó bỗng quát lên:

- Đứng lại!

Giọng Miêu Phương Hương không còn ngọt ngào như trước mà trở thành thê lương và cảm hận:

- Ôn Phi Khanh, ngươi tàn hạ bộ mặt ta, nay còn muốn gì nữa?

- Ta hại mặt ngươi để ngươi không lợi dụng nó đi khắp nơi hại người khác. Hãy trả lời ta, ba huynh muội ngươi định đến Từ Thị từ đường này để làm gì?

Miêu Phương Hương gào lên:

- Đó là việc của huynh muội chúng ta!

- Ngươi có cần đôi mắt nữa không?

Phong Tứ Hải chợt chen vào:

- Ôn cô nương đừng khi hiếp người thái quá!

- Vậy thì các ngươi trả lời đi!

Phong Tứ Hải xuống giọng:

- Ôn cô nương hãy nhớ cho rằng chúng ta là người của Bạch Cốt Môn chứ không phải… Ôn Phi Khanh ngắt lời:

- Vậy thì các ngươi nhận mệnh đi!

Nói xong vung tay.

Bên ngoài Miêu Phương Hương rú lên:

- Ôi…Ôn Phi Khanh! Ngươi…ngươi… Ôn Phi Khanh đanh giọng:

- Phong Tứ Hải, nói nhanh!

- Nhị đệ! Tam muội! Chúng ta đành liều mạng thôi!

Ôn Phi Khanh lao ra cửa, chỉ thấy bóng trắng lóe lên, lát sau cô ta đã quay vào, tay xách theo một người máu thịt nhầy nhụa, đứng ở bậc cửa từ đường, nét mặt lạnh lùng nói:

- Bằng vào ba người các ngươi mà cũng dám liều mạng với ta! Nói đi!

Không có tiếng trả lời.

Ôn Phi Khanh quát lên:

- Sầm Đông Dương !

Giọng một nam nhân khàn khàn đáp:

- Ôn cô nương!

- Phong Tứ Hải sẽ không bao giờ còn nói được nữa. Ngươi trả lời đi!

Người nói giọng khàn khàn được gọi là Sầm Đông Dương hoảng sợ trả lời:

- Ôn cô nương…đó là Hầu công tử hẹn chúng tôi tới đây.

- Hầu công tử là ai?

- Là Hầu Ngọc Côn.

- À… thì ra là một tên trong Tứ Khối Ngọc! Hắn hẹn các ngươi đến Từ Thị từ đường này làm gì?

- Hầu công tử nói có việc cần bàn với ba huynh muội chúng tôi.

- Hắn đã tới chưa?

Sầm Đông Dương đáp:

- Còn chưa đến.

- Hắn hẹn gặp các ngươi vào lúc nào?

- Tối mai.

- Các ngươi có biết chuyện gì không?

- Không. Hầu công tử còn chưa đến thì chúng tôi làm sao biết được?

Ôn Phi Khanh "Hừ" một tiếng, hỏi:

- Sầm Đông Dương, ngươi dám lừa ta sao?

- Ôn cô nương…tôi nói thật mà! Nếu không tin thì cứ chờ Hầu công tử đến hỏi thì biết ngay… - Ta không có thì giờ. Nhưng nếu Hầu Ngọc Côn có hẹn gặp ba huynh muội các ngươi ở đây thì sao các ngươi lại đặt biểu trưng ngay trước cửa từ đường để không cho người khác vào? Chẳng lẽ trong từ đường có bí mật gì sợ người ta biết?

- Ôn cô nương nói thế…Trong từ đừơng vừa bẩn lại hoang tàn như thế thì có bí mật gì mà sợ người ta biết?

- Vậy thì để ta tìm xem trong từ đường có gì không?

- Xin cô nương cứ việc tìm.

- Tốt! Tiểu Quỳnh!

Tiểu Quỳnh "Dạ" một tiếng định đi.

Sầm Đông Dương chợt nói:

- Ôn cô nương, hãy khoan….

- Ngươi còn nói gì nữa?

Sầm Đông Dương ngập ngừng nói:

- Ôn cô nương, thật không dám giấu…Nguyên dưới thần án có một mật động, trong đó giấu một người.

Ôn Phi Khanh ngạc nhiên hỏi:

- Người nào thế?

- Chỉ là một người bình thường.

- Nhưng hắn phải có tính danh gì chứ?

- Nói ra cô nương cũng không biết đâu, hắn tên là Trương Viễn Đình, vốn là kẻ thuyết thoại nhân chuyên kể chuyện ở Đại Tướng Quốc Tự trong thành Khai Phong, có ngoại hiệu là Thiết Phiến Xảo Khách.

Ôn Phi Khanh trầm ngâm nói:

- Ta chưa nghe nói đến ngừơi này… - Vì hắn là thường nhân mà!

Ôn Phi Khanh lạnh giọng:

- Sầm Đông Dương! Ngươi chớ hòng lừa ta! Nếu hắn là người thường nhân thì can gì mà ba ngươi đem hắn vào giấu ở đây?

- Tôi đâu dám lừa cô nương? Chỉ vì Hầu công tử cần người đó.

- Hầu Ngọc Côn cần người đó làm gì?

- Việc đó thì tôi không biết. Chờ tối mai cô nương cứ hỏi Hầu Ngọc Côn thì rõ.

- Nhưng ta chỉ hỏi ngươi!

- Quả thật là tôi không biết mà… Ôn Phi Khanh hỏi bằng giọng đe dọa:

- Ngươi có muốn như Phong Tứ Hải không?

Sầm Đông Dương ru giọng:

- Ôn cô nương… - Ta hỏi ngươi một lần cuối cùng. Hầu Ngọc Côn cần vị Trương Viễn Đình làm gì?

Sầm Đông Dương ho khan một tiếng vội n1oi:

- Ôn cô nương…chuyện là thế này…Nghe nói Trương Viễn Đình biết rất nhiều chuyện trên võ lâm, vì thế mà Hầu công tử muốn hỏi chuyện gì đó… Ôn Phi Khanh hỏi:

- Hỏi chuyện gì?

- Cái đó thì quả thật tôi không biết. Cho dù cô nương có đánh chết cũng đành chịu… Có lẽ lần này hắn nói thật.

Ôn Phi Khanh trầm ngâm nói:

- Ta chưa biết trên giang hồ có một kỳ nhân biết những chuyện mà người khác không biết như vậy. Hiển nhiên trong đầu chứa nhiều bí mật của võ lâm… Sầm Đông Dương nhanh nhẩu nói:

- Vị Thiết Phiến Xảo Khách này đã hành nghề nhiều năm ở gần Đại Tướng Quốc Tự trong thành Khai Phong và rất đông khách.

Ôn Phi Khanh chợt hỏi:

- Sầm Đông Dương, ta thấy danh đầu của Bạch Cốt Tam Sát các ngươi không thua kém Hầu Ngọc Côn bao nhiêu. Vậy mà sao các ngươi chịu ngoan ngoãn nghe lệnh hắn như vậy?

Sầm Đông Dương đáp:

- Việc đó đương nhiên là phải có điều kiện. Huynh muội chúng tôi giao người đó cho Hầu Ngọc Côn. Trái lại hắn phải đổi lại vật khác.

- Vật gì vậy?

<< Lùi - Tiếp theo >>

HOMECHAT
1 | 1 | 109
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com