watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
18:58:3931/07/2025
Kho tàng truyện > Truyện Kiếm Hiệp > Tác Giả Khác > Thiên Đăng - Cổ Long - Chương 1-7 - Trang 11
Chỉ mục bài viết
Thiên Đăng - Cổ Long - Chương 1-7
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Trang 11
Trang 12
Trang 13
Trang 14
Trang 15
Trang 16
Trang 17
Trang 18
Trang 19
Trang 20
Trang 21
Trang 22
Trang 23
Trang 24
Trang 25
Trang 26
Trang 27
Tất cả các trang
Trang 11 trong tổng số 27



Hồi 3-4

Bạch y khách nói:

- Điều đó tôi không phủ nhận.

Nữ nhân trong kiệu chợt hỏi:

- Ta nhận thấy ngươi hình như xuất thân trong một thế gia, chắc không sai chứ?

Bạch y khách phản vấn:

- Sao có thể thấy được ?

- Nhìn nhân phẩm và khí độ của ngươi đều khác người, ngôn ngữ của ngươi thanh nhã chứ không tục.

- Cô nương nhầm rồi. Tôi xuất thân trong một gia đình bần hàn nghèo khó.

Nữ nhân trong kiệu hình như không tin chỉ à lên một tiếng.

Bạch y khách nói:

- Cô nương chắc không phải người thế tục nên biết rằng không nhất thiết xuất thân từ thế gia mới có nhân phẩm và khí độ khác người. Dung mạo là do trời sinh, ngôn ngữ cử chỉ là do được dạy dỗ và bản thân rèn luyện mới có còn cũng một nửa do thiên bẩm, một nửa được giáo dưỡng mà thành.

Người trong kiệu buông lời tán thưởng:

- Cộng quân nhất độ thoại, thắng độc thập niên thư …Ta lãnh giáo rồi.

- Qúa khen ! cô nương chớ khách khí thế … Nữ nhân trong kiệu chợt hỏi:

- Qúy gia ở đâu ?

Sắc mặt Bạch y khách chợt trở nên u ám, lát sau bình tĩnh lại, trả lời:

- Nhà tôi ở Tây Hải !

Nữ nhân kêu lên:

- Thảo nào ? ngươi …không có nhà hay sao ?

Bạch y khách không đáp.

Nữ nhân trong kiệu dịu dàng nói:

- Có lẽ ta đã khơi lên nỗi thống khổ trong lòng ngươi. Nhưng đó chỉ là vô ý xin thứ lỗi cho.

Bạch y khách thở hắt ra nói:

- Không có gì …cô nương, trên thế gian những kẻ đắc ý chẳng được bao nhiêu.

Trong võ lâm lại càng ít, hình như có tới chín phần đều gặp phải cảnh thương tâm … - Nhưng ta kể từ khi cất tiếng khóc chào đời đến nay chưa từng gặp chuyện gì không được như ý … - Vậy cô nương là người ngoại lệ. Có lẽ cô nương là người hạnh phúc nhất thế gian !

- Ngươi nói đúng. Ta quả là người hạnh phúc nhất đời, xưa nay chưa từng biết thế nào là đau khổ và tin rằng vĩnh viễn sẽ không bao giờ phải biết đến cái đó.

Bạch y khách định nói một câu rằng thế sự vô thường không ai đoán trước được tương lai sẽ thế nào nhưng cãi lời ngay được:

- Nếu thế thì xác thực cô nương là người hạnh phúc nhất thế gian rồi.

Nữ nhân trong kiệu nói thêm:

- Thực ra điều đó chưa hẳn đã tốt. Những người như ta khi gặp phải nổi đau khổ hoặc khó khăn nào, cho dù rất nhỏ chắc khó lòng chịu đựng được như ngươi. Nếu có thể rèn luyện để chịu được những cái mà người khác không chịu được, nín nhịn được những cái mà người khác không đủ kiên nhẫn, như thế thật giống như cây đại thụ sẽ mãi mãi hiên ngang đứng trong gió bão.

Bạch y khách thầm đồng tình, nghĩ bụng:

- Vị cô nương này lạ thật ! Là người chưa từng biết đau khổ là gì sao có cách kiến giải chí lý vậy chứ?

Bấy giờ sự ác cảm ban đầu của chàng đối với thiếu nữ mà chàng cho là kênh kiệu đó bỗng nhiên thay đổi hẳn, gật đầu nói:

- Đa tạ cô nương quá khen.

- Ta nói xuất phát từ nội tâm… - Tôi biết.

- Không giấu gì ngươi, đối với người khác ta chưa bao giờ nói thực lòng như đối với ngươi.

- Cảm ơn cô nương đã tin tưởng.

Tiểu Thúy chợt lên tiếng:

- Cô nương, bây giờ không sớm nữa, chỉ e người ta sốt ruột chờ chúng ta.

Nữ nhân trong kiệu lạnh giọng:

- Biết rồi, không khiến ngươi phải chen miệng vào ! Ta vốn không muốn đi, bây giờ lại càng không thích nữa.

Bạch y khách vội nói:

- Cô nương đã có cấp sự thì tôi không tiện nấn ná nữa, xin cô nương cứ tùy tiện.

- Không, không đâu ! Ta không có việc gì vội cả, có thể chuyện trò thêm một lúc nữa.

Tiểu Thúy lườm Bạch y khách một cái đôi môi cong lên thật cao.

Bạch y khách cảm thấy rất khó xử, vừa định đi thì nghe nữ nhân trong kiệu hỏi:

- Chúng ta trò chuyện khá lâu rồi, có thể nói đã thành quen biết. Ngươi có thể nói cho ta biết tính danh không.

Bạch y khách lúng túng đáp:

- Cô nương, tôi chỉ là kẻ vô danh phiêu lãng ….

Giọng người trong kiệu lộ vẻ trách móc:

- Chẳng lẽ ngươi kín đáo đến thế ?

Bạch y khách quẫn bách nói:

- Cô nương hà tất phải biết cho được tính danh tôi ?

Thiếu nữ nhẹ giọng :

- Chúng ta có thể coi đã quen biết thậm chí ta cho là bằng hữu. Đã là bằng hữu khi nói chuyện nếu không biết danh tánh thì phải xưng hô thế nào? Hơn nữa đã là bằng hữu mà thậm chí còn chưa biết cả tính danh nhau thì chẳng đáng cười lắm sao? Ngươi thấy không đúng vậy ư ?

Bạch y khách hết sức bối rối, không biết nên xử sự thế nào.

Thiếu nữ trong kiệu hỏi dồn thêm:

- Ngươi nỡ nhẫn tâm … Bạch y khách nhíu chặt đôi mày kiếm nói:

- Cô nương, không biết phải tôi nhẫn tâm. Thực tình tôi không muốn và không thể đem danh tính thật tiết lộ cho người khác, lại không muốn bịa ra tên giả để lừa cô nương. Bởi thế tôi đành không nói … - Ngươi thật …thôi được ! Ta sẽ không hỏi nữa, chỉ nhớ rằng hôm nay trước Đại Tướng Quốc Tự Ở Khai Phong có quen biết ngươi là được.

Bạch y khách nói:

- Nếu vậy cô nương hãy nhớ ở mi tâm tôi có một nốt ruồi màu đỏ nhạt, có lẽ không nhiều người có đặc điểm như thế … Thiếu nữ trong miệng à lên một tiếng :

- Đúng thế ! Quả thật ở mi tâm ngươi có nốt son như vậy nhưng quá nhỏ, lúc đầu ta không chú ý. Có lẽ nốt son như thế trên đời chỉ mình ngươi có thôi cũng nên ?

- Có lẽ không nhiều.

- Được rồi ! Vậy là ta nhớ hôm nay quen một người có nốt son rất mờ ở huyệt mi tâm.

Dừng một lúc, chợt thêm:

- Ta không hỏi tính danh ngươi. Chẳng lẽ … ngươi không muốn biết tính danh ta ?

Bạch y khách nói:

- Vì tôi không thể phụng cáo tính danh của mình nên không tiện hỏi … - Ta không giấu tên họ mình, muốn nói cho ngươi biết. Chỉ là ngươi có muốn biết hay không ?

Bạch y khách định trả lời không muốn, nhưng cảm thấy làm như thế là bất nhã nên trả lời:

- Nếu cô nương nguyện ý nói thì tôi đây cũng muốn biết.

Nữ nhân trong kiệu hình như hiểu tâm sự chàng cười nói:

- Ngươi cũng thật khách khí …Bất kể ngươi muốn nghe hay không thì ta cũng nguyện ý nói cho ngươi biết. Nghe cho rõ …Tên ta là Lãnh Nguyệt … Bạch y khách buột miệng:

- Lãnh Nguyệt ?

- Phải ! Lãnh Nguyệt, nghĩa là vầng trăng lạnh lẽo.

- Đa tạ cô nương tôi nghe rõ rồi.

- Thế là tốt. Ngươi có điều gì …cần ta giúp đỡ không ?

- Đa tạ cô nương, tôi không cần gì cả.

- Nếu thế …. Chúng ta gặp nhau coi như đã thành bằng hữu. Nếu sau này ngươi có điều gì cần ta giúp đỡ thì cứ tìm đến ta. Trong võ lâm chỉ cần gặp bất cứ người nào đều có thể biết tìm ta ở đâu. Nếu không có thời gian thì nhờ người mang tin đến cho ta cũng được.

- Đa tạ cô nương, tôi nhớ rồi.

Thiếu nữ nói thêm:

- Đó là lời thực tâm, ngươi đừng khách khí, nếu không ta sẽ …rất đau lòng.

Bạch y khách nghe những lời này bỗng trào lên một thứ cảm giác khó tả, cảm động nói:

- Tôi biết, cô nương. Nếu tôi gặp điều chi cần giúp đỡ, nhất định sẽ tìm đến cầu cô nương.

- Ngươi thực tâm chứ?

- Cũng như cô nương, đó là lời xuất phát từ đáy lòng.

- Nếu vậy thì ta yên tâm rồi.

Dừng một lúc lại hỏi:

- Ngươi hiện trú ở đâu?

- Cô nương định hỏi … - Bây giờ ta phải đến một cuộc hẹn mà ta không muốn. Đợi xong cuộc hẹn đó ta sẽ đến tìm ngươi.

- Cô nương có việc gì nữa?

Thiếu nữ có vẻ trách móc:

- Ngươi thật là …Chẳng lẽ nhất định có việc gì mới đến tìm ngươi ?

Bạch y khách quẫn bách nói:

- Cô nương …đa tạ hảo ý của cô nương. Nhưng tôi phải rời khỏi đây ngay.

Thiếu nữ trong kiệu bật giọng hỏi:

- Thế nào? Ngươi đi ngay ư ?

Bạch y khách gật đầu:

- Đúng thế.

- Sao phải vội như vậy ?

- Không phải vội mà tôi đến đây định tìm gặp một vị cố hữu của gia phụ không ngờ vị đó đã chuyển đi, vì thế … Thiếu nữ ngắt lời:

- Vì thế mà ngươi không định ở thêm nữa chứ gì?

- Chính thế.

- Ngươi không thể ở lại thêm một đêm để ta đến gặp ngươi một lúc nữa ư?

Bạch y khách thấy trong lòng run động nhưng cả quyết đáp:

- Cô nương, tôi cần phải nhanh chóng tìm vị đó… Thiếu nữ thất vọng nói:

- Vậy là ngươi không thể lưu lại thêm nữa rồi.

Bạch y khách Gật đầu nói khẽ:

- Đúng thế cô nương.

Giọng thiếu nữ đầy u oán:

- Ngươi thật nhẫn tâm ! Tuy thế ta không trách ngươi, vì ngươi có cấp sự… Giọng thiếu nữ như chứa đầy nước mắt:

- Tại sao chỉ mới gặp nhau khoảnh khắc mà đã phân ly vội thế chứ ? Chẳng lẽ duyên phận hai ta chỉ có thế thôi ? Không, không phải thế ! Nếu vậy thì trời xanh quá đỗi phũ phàng … Dừng một lúc chợt hỏi:

- Ngươi nói vị cố hữu của lệnh tôn ở đâu để ta phái người tìm giúp ngươi được không ?

Bạch y khách kinh hoảng lắc đầu:

- Đa tạ cô nương việc này tôi phải đích thân tìm đến mới được … Thiếu nữ vẫn tỏ ra kiên quyết:

- Vậy thì hãy nói đó là nơi nào, sau khi hội ước xong tôi sẽ đến tìm chàng.

Bạch y khách nhận ra ngay đối phương đã đổi cách xưng hô và hàm ý quá lộ rõ, chàng thấy trong lòng rúng động vội nói:

- Sao cô nương phải khổ thế chứ?Thiếu nữ nhỏ giọng:

- Chàng đừng hỏi. Ngay cả thiếp cũng không biết vì sao nữa.

- Nhưng …chúng ta từ hiểu nhầm mà quen nhau, như cô nương nói chỉ mới khoảnh khắc … Đột nhiên lúc ấy có tiếng vó ngựa vang lên.

Tiểu Thúy vội nói:

- Họ đến rồi …

<< Lùi - Tiếp theo >>

HOMECHAT
1 | 1 | 120
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com