- Cô nương, không thể nói tôi đã hoành đao đoạt tình, và tôi không cho rằng mình có lỗi gì. Tôi chỉ vì Ôn Thiếu Khanh mà áy náy một chút, bởi vì nếu không vì tôi thì Lệnh Hồ cô nương sẽ không nhạt nhẽo với Ôn Thiếu Khanh như vậy.
Ôn Phi Khanh hỏi:
- Vậy là ngươi hoàn toàn không trách gì Ôn Thiếu Khanh sao?
- Đúng thế cô nương, tôi hoàn toàn không trách hắn.
- Ngươi thật là người ta mới gặp lần đầu, còn đối với Liễu Ngọc Lân thì sao?
Lý Tồn Hiếu đáp:
- Đối với Liễu Ngọc Lân thì khác. Nếu có cơ hội nhất định tôi sẽ tìm đến hắn.
Ôn Phi Khanh nói:
- Vì sao?
- Bởi vì việc này không liên quan gì đến hắn, nên lẽ ra hắn không được dùng thủ đoạn ám toán ti tiện đối với tôi.
Ôn Phi Khanh gật đầu:
- Xem ra ngươi rất biết phân biệt phải trái trắng đen… Dừng một lúc nói thêm:
- Ta cũng cho rằng sự việc này ngươi không đáng trách. Có lỗi chăng là Lệnh Hồ cô nương… Lý Tồn Hiếu vội ngắt lời:
- Không phải thế, cô nương! Trong việc này cũng không thể trách Lệnh Hồ cô nương được.
Ôn Phi Khanh cười nói:
- Thế nào? Ngươi còn bao biện cho cô ấy?
- Không phải tôi bao biện mà đó là sự thật. Chỉ nên trách tôi lẽ ra không nên gặp gỡ cô ta… Ôn Phi Khanh cười nói:
- Ngươi rất biết nói chuyện, có lẽ làm cho bất cứ ai cũng có cảm tình!
- Tôi chỉ nói sự thật mà cô nương!
- Chỉ sợ ngươi còn chưa biết Lệnh Hồ cô nương là nhân vật như thế nào… - Không. Tôi biết cô ta là người của Lãnh Nguyệt.
- Không sai! Hàn Tinh và Lãnh Nguyệt là hai môn phái danh tiếng nhất đương đại, uy chấn giang hồ. Ngoài ra ngươi còn biết giữa hai môn phái đó có quan hệ thế nào không?
- Nghe nói hai nhà có mối thâm giao từ lâu đời… Ôn Phi Khanh lại gật đầu:
- Đúng thế hai nhà có mối thâm giao rất sâu sắc. Ngoài ra bà nội của Lệnh Hồ cô nương là chủ nhân của Lãnh Nguyệt môn và phụ thân của Ôn Thiếu Khanh, chủ nhân Hàn Tinh lại muốn cho hai người gá nghĩa để tăng thêm tình thân đó… Lý Tồn Hiếu ngờ vực hỏi:
- Sao cô nương biết… Ôn Phi Khanh cười:
- Việc đó trong võ lâm ai mà không biết?
- Dù sao đó cũng chỉ là ý muốn của bậc trên… - Ngươi sai rồi! Trước khi Lệnh Hồ cô nương gặp ngươi, hai người đối xử với nhau rất thắm thiết… - Tôi hiểu ý cô nương.
- Vì thế ta mới nói rằng có trách chăng là Lệnh Hồ cô nương chớ nên thay tình chuyển ý như vậy.
Lý Tồn Hiếu vội lắc đầu:
- Không, cô nương! Lệnh Hồ cô nương không phải là người như vậy.
Ôn Phi Khanh cười nói:
- Ngươi không biết nhiều về Lệnh Hồ cô nương như ta được! Cũng như những chuyện khác trên giang hồ cũng vậy. Lệnh Hồ cô nương là người như thế nào thì sau này ngươi sẽ biết.
Lý Tồn Hiếu định nói gì thì Ôn Phi Khanh đã hỏi:
- Thế bây giờ Lệnh Hồ cô nương ở đâu?
- Bị phụ mẫu Ôn Thiếu Khanh đưa đi rồi. Tôi định theo cứu mới bị Ôn Thiếu Khanh và Liễu Ngọc Lân… Ôn Phi Khanh ngắt lời:
- Ta hiểu rồi. Nhưng ta muốn nói thẳng với ngươi câu này, giữa ngươi và Lệnh Hồ Dao Cơ nên nói là chưa có gì, vậy lẽ ra ngươi không nên đuổi theo để cứu cô ta khiến mối hiểu lầm giữa ngươi và Ôn Thiếu Khanh càng gay gắt thêm. Hàn Tinh môn uy chấn thiên hạ, thế lực cực lớn, đối với ngươi có thừa khả năng… Lý Tồn Hiếu nói ngay:
- Cô nương, tôi hoàn toàn không sợ Hàn Tinh môn.
- Thật sao?
- Đương nhiên là thật. Tôi vì sao phải sợ họ chứ?
- Ngươi có biết Hàn Tinh môn giết người dễ như trở bàn tay và bất cứ lúc nào cũng có thể dồn ngươi vào chỗ chết?
Lý Tồn Hiếu khẳng khái trả lời:
- Nhưng tôi không làm gì đến họ. Họ có muốn uy hiếp tôi cũng không phải là chuyện dễ.
Ôn Phi Khanh cười nói:
- Xem ra ngươi rất ương bướng và khí khái. Nhưng ngươi cũng thấy đó, suýt nữa bị mất mạng vì mũi ám khí của Liễu Ngọc Lân. Người ta nói rất đúng đạn rõ dễ tránh, tên lén khó phòng. Ngay cả Liễu Ngọc Lân ngươi còn chưa phòng được, nói chi đến Hàn Tinh môn.
Lý Tồn Hiếu không biết đối đáp thế nào.
Thiếu nữ nói đúng, sự thật dù chàng có võ công cao cường đến đâu cũng khó tránh được ám toán.
Lát sau Ôn Phi Khanh cười nói:
- Thôi chúng ta nên chuyển sang chuyện khác, có lẽ ngươi không còn thích đề tài này nữa. Nhưng tóm lại về việc Lệnh Hồ Dao Cơ thì dù ngươi quan tâm cô ta đến đâu vẫn nên yên tâm đi, cô ta được chủ nhân Hàn Tinh đưa đi thì cũng như được về nhà thôi, sẽ không gặp bất cứ điều gì phiền phức cả.
- Cô nương sao biết?
- Bất cứ ai cũng biết phu thê chủ nhân Hàn Tinh coi Lệnh Hồ Dao Cơ như con ruột của mình vậy.
Lý Tồn Hiếu chợt nhớ đến thái độ của ngân y phu nhân đối với Lệnh Hồ Dao Cơ nên tin lời đối phương có phần đúng.
Ôn Phi Khanh lại hỏi:
- Bây giờ ngươi nói xem từ đâu tới?
Lý Tồn Hiếu trả lời:
- Tôi từ thành Khai Phong tới.
- Ngươi định nói rằng gặp Liễu Ngọc Lân và Ôn Thiếu Khanh ở Khai Phong thành ư?
- Đúng thế.
- Nhưng theo ta biết thì Hàn Tinh môn không phải ở thành Khai Phong mà?
- Cái đó thì tôi không rõ. Nhưng sự thật tôi đã gặp họ Ở Khai Phong thành.
- Vậy ngươi là người ở Khai Phong?
- Không. Tôi chỉ vừa tới đó để tìm người.
Ôn Phi Khanh 'à' một tiếng hỏi tiếp:
- Ngươi tìm ai vậy? Bằng hữu hay thân thích?
Lý Tồn Hiếu bối rối trả lời:
- Thậm chí tôi chưa biết với người đó có quan hệ thế nào mà đến tìm?
Ôn Phi Khanh ngạc nhiên hỏi:
- Nghĩa là sao chứ? Ngươi không biết người đó có quan hệ như thế nào mà đến tìm?
Lý Tồn Hiếu giải thích:
- Người đó với tôi không phải thân thích, cũng không phải bằng hữu, vì thế mới nói không có quan hệ gì.
- Vậy ngươi tìm với mục đích gì?
Lý Tồn Hiếu tỏ ra ngập ngừng:
- Có một vị bằng hữu nhờ tôi đến Khai Phong tìm người đó để hỏi về một việc… - Việc gì thế?
- Chỉ là một chuyện riêng.
Ôn Phi Khanh cười nói:
- Có lẽ là chuyện bí mật không nên hỏi chứ gì?
Lý Tồn Hiếu đỏ mặt không đáp:
Ôn Phi Khanh lại hỏi:
- Nhưng người đó tên họ là gì, có thể ta giúp được gì cho ngươi cũng nên?
- Đa tạ hảo ý của cô nương. Nhưng…người đó đã chết.
Ôn Phi Khanh sững sốt hỏi:
- Thế nào, người đó đã chết rồi ư?
- Phải, vị đó đã bị giết hại.
- Ta hiểu rồi. Khi ngươi tìm đến được thì người đó vừa mới bị giết chứ gì?
- Phải!
- Hung thủ không để lại dấu vết gì cả sao?
- Không!
- Vậy là ngươi định hỏi chuyện gì đã không có kết quả?
Vẻ mặt Lý Tồn Hiếu bỗng trở nên u ám. Chàng rầu giọng đáp:
- Cô nương nói đúng, điều mà tôi định hỏi có lẽ sẽ vĩnh viễn không được giải đáp… Ôn Phi Khanh mở to đôi mắt diễm lệ, nhẹ giọng hỏi:
- Việc đó nghiêm trọng lắm không? Chẳng lẽ trên đời không còn người thứ hai nào biết nữa?
- Theo tôi biết thì không còn một ai khác có thể giải đáp điều bí ẩn đó… Ôn Phi Khanh lộ vẻ thông cảm:
- Nếu thế thì quả là bất hạnh. Nhưng chuyện có quan trọng lắm không?
- Có thể nói là rất quan trọng.
Ôn Phi Khanh bật hỏi:
- Việc gì vậy?
Nhưng chợt hiểu mình vừa lỡ lời cười nói:
- Ngươi thứ lỗi, ta không nén được…Lẽ ra không nên hỏi… Tiểu Quỳnh chợt nói bằng giọng cay độc:
- Có hỏi hắn cũng không chịu nói đâu mà!
Lý Tồn Hiếu nhìn Ôn Phi Khanh nhỏ giọng:
- Việc bất đắc dĩ, xin cô nương lượng thứ cho.
- Không sao, mỗi người đều có bí mật riêng của mình, đó là chuyện bình thường, ngay cả ta cũng thế.
- Xin đa tạ cô nương!
Ôn Phi Khanh cười hỏi thêm:
- Người mà ngươi định tìm có phải người trong võ lâm không?
- Ý cô nương là… - Vì ta biết không ít người trong võ lâm, vị đó bị giết bất ngờ như thế rất có thể quan hệ đến các nhân vật trong võ lâm. Có thể ta giúp ngươi tìm được hung thủ.
Lý Tồn Hiếu trảlời:
- Vị đó trước kia cũng là người trong võ lâm nhưng bây giờ thì không phải nữa vì đã nhiều năm thoái xuất giang hồ ẩn cư tại Khai Phong kể chuyện kiếm cơm qua ngày.
- Kể chuyện kiếm ăn ư?
- Chính thế. Ông ta là một thuyết thoại nhân khá danh tiếng, hành nghề gần Đại Tướng Quốc Tự.
Ôn Phi Khanh ngơ ngác hỏi:
- Thế nào? Chẳng lẽ Đại Tướng Quốc Tự có nhiều vị thuyết thoại nhân như vậy?
Lý Tồn Hiếu cũng ngạc nhiên không kém:
- Cô nương nói vậy có ý gì?
- Bởi vì mới rồi có một vị thuyết thoại nhân ở Đại Tướng Quốc Tự Ở đây ra.
- Thì ra thế… - Nhưng có một điều lạ là vị đó bị người trong võ lâm bắt giấu vào đây được ta thả về. Người đó có ngoại hiệu là Thiết Phiến Xảo Khách, ngươi đã nghe nói đến bao giờ chưa?
Lý Tồn Hiếu giật mình hỏi:
- Cô nương nói ông ta danh hiệu là gì?
Ôn Phi Khanh đáp:
- Là Thiết Phiến Xảo Khách, thế nào ngươi biết ông ta hay sao?
Lý Tồn Hiếu chống tay ngồi lên hỏi:
- Cô nương nói là Thiết Phiến Xảo Khách không sai chứ?
- Ta được mấy người trong võ lâm nói lại, hơn nữa ông ta cũng tự nhận như vậy, chắc không sai.
Lý Tồn Hiếu nghi hoặc nói:
- Chẳng lẽ ở Đại Tướng Quốc Tự có đến hai vị Thiết Phiến Xảo Khách?
Ôn Phi Khanh nói:
- Cái đó thì ta không biết. Nhưng có lẽ chỉ là một người… - Nhưng cô nương có biết tên họ của vị Thiết Phiến Xảo Khách đó không?
- Ông ta họ Trương, tên là Viễn Đình.
Lý Tồn Hiếu kinh ngạc đến nỗi mắt trợn tròn, thốt lên:
- Trương Viễn Đình ư? Lại cũng là Trương Viễn Đình… Ôn Phi Khanh hỏi:
- Người mà ngươi muốn tìm cũng là Trương Viễn Đình hay sao?
- Phải vị đó cũng là Thiết Phiến Xảo Khách Trương Viễn Đình.
Ôn Phi Khanh kinh dị nói:
- Nếu thế thì tất họ chỉ là một người thôi!
- Tôi không biết có phải cùng một người không, nhưng tên họ và ngoại hiệu thì không sai chút nào.
Ôn Phi Khanh nói:
- Tên họ có thể trùng nhau nhưng trùng cả ngoại hiệu thì rất hiếm lại càng không có khả năng cả hai trùng tên trùng hiệu lại cùng làm nghề kể chuyện ở một nơi. Chắc rằng họ chỉ là một.
- Nhưng rõ ràng ông ta đã bị giết.
- Chỉ có hai khả năng, một là vị đó chưa chết, thứ hai người vừa ở đây ra là người mạo xưng… - Nhưng tôi thấy rõ ông ta chết rồi mà… Tiểu Quỳnh hồi giờ vẫn lặng im, lúc đó bỗng chen lời:
- Ngươi mới nói là chưa từng gặp Thiết Phiến Xảo Khách mà?
Lý Tồn Hiếu gật đầu xác nhận:
- Đúng thế tôi chưa bao giờ gặp qua vị đó… - Vậy làm sao ngươi cho rằng người bị giết là ông ta mà không phải là người khác?
Lý Tồn Hiếu ngẩn mặt không biết trả lời sao.
Ôn Phi Khanh gật đầu nói:
- Tiểu Quỳnh nói đúng đấy. Ngươi chưa từng gặp Thiết Phiến Xảo Khách nên không thể khẳng định ông ta đã bị giết.
- Nhưng tôi đã phát hiện tử thi ở trong nhà ông ta, ngoài ra còn có xác chết một thiếu nữ, chắc rằng đó là nhi nữ của Trương Viễn Đình. Chẳng lẽ có sự ngẫu hợp đến nỗi hai người giống họ đến trong nhà đó mà bị giết?
Ôn Phi Khanh hỏi:
- Trương Viễn Đình còn có nhi nữ nữa sao?
- Phải, theo tôi biết thì ông ta có một nhi nữ.
- Thế nhưng người vừa nhận là Thiết Phiến Xảo Khách vừa ra khỏi đây lại không có thiếu nữ nào đi theo cả.
- Có thể nhi nữ của ông ta đã bị giết còn ông ta lại không chết?
Lý Tồn Hiếu thắc mắc:
- Vậy thì thi thể của nam nhân đó là ai?
Tiểu Quỳnh bực tức nói:
- Ngươi còn không biết thì ta làm sao biết được?
Ôn Phi Khanh thấy thái độ Tiểu Quỳnh gay gắt như thế liền đưa mắt ra hiệu, sau đó nhìn Lý Tồn Hiếu nói:
- Dù sao ta thấy có hai khả năng. Thứ nhất Thiết Phiến Xảo Khách vẫn chưa chết, tử thi nam nhân mà ngươi thất đó là người khác. Thứ hai, người vừa được ta cứu ra khỏi đây đã mạo xưng Thiết Phiến Xảo Khách, và rất có thể hắn chính là người đã giết hại cha con vị thuyết thoại nhân đó cũng nên.
Lý Tồn Hiếu gật đầu tán thành:
- Cô nương lập luận rất đúng. Thế nhưng hắn đã giết hại cha con Thiết Phiến Xảo Khách thì can gì phải mạo xưng ông ta?
Ôn Phi Khanh đáp:
- Trong trường hợp đó thì cách giải thích không khó. Dụng tâm của hắn là đánh lạc hướng những người muốn quan tâm đến Thiết Phiến Xảo Khách như ngươi để thực hiện ý đồ nào đó của mình một cách thuận lợi hơn.
Lý Tồn Hiếu lo lắng nói:
- Nếu vậy thì tất đúng Thiết Phiến Xảo Khách đã chết rồi….
Ôn Phi Khanh chợt hỏi:
- Nhưng cũng có thể ông ta chính là Thiết Phiến Xảo Khách thật. Ngươi không giả thuyết vậy sao?
Lý Tồn Hiếu đáp:
- Hiển nhiên tôi cũng hy vọng như thế.
Ôn Phi Khanh trầm ngâm nói:
- Nếu đúng là Thiết Phiến Xảo Khách thì ông ta đã làm khổ ngươi và ta rồi!
Lý Tồn Hiếu ngạc nhiên:
- Ý cô nương là… - Ngươi nói ông ta trước đây là người trong võ lâm, thế mà ông ta lại nói trước đây xuất thân từ nho giáo, qua cơn lửa nước nên nhà tan người chết còn lại một thân một mình nay phải dùng chút kiến thức để làm nghề kể chuyện nuôi thân… - Thiết Phiến Xảo Khách năm xưa thoái xuất khỏi võ lâm lui về túc ẩn là chuyện bất đắc dĩ vì thế không muốn ai biết thân thế đã qua của mình, cũng không muốn ai nhận ra bản thân, nếu đúng vị đó là Thiết Phiến Xảo Khách, cô nương cũng nên lượng thứ.
Ôn Phi Khanh cười nói:
- Thật ra cũng không có gì quan trọng. Dù sao ta cho là ngươi cần phải đi tìm người đó, cho dù có đúng là Thiết Phiến Xảo Khách hay không.
- Tôi chưa thật hiểu ý cô nương.
- Ngươi vừa nói rằng chỉ một mình Thiết Phiến Xảo Khách mới biết được điều bí mật. Nếu ông ta chết đi là giữ luôn điều bí mật của ngươi xuống mồ. Nay cho dù người đó không phải là Thiết Phiến Xảo Khách thì cũng là hung thủ giết hại ông ta, ngươi cũng có thể từ người này mà khai thác được chuyện gì đó, chẳng phải thế sao?
Lý Tồn Hiếu lập tức tán thành:
- Cô nương nói rất đúng. Cả hai trường hợp, tôi cần phải tìm người này.
Ôn Phi Khanh cũng gật đầu:
- Thế mới phải!
Rồi quay sang Tiểu Quỳnh bảo:
- Ngươi hãy thu xếp đồ đạc lên xe, trời vừa sáng là chúng ta đi ngay. Nhớ cất luôn cả hồng đăng đi!
Tiểu Quỳnh lo lắng hỏi:
- Cô nương quên rằng… Ôn Phi Khanh ngắt lời:
- Lão nhân gia đang chờ chúng ta trở về đúng không? Ta không quên đâu, nhưng ngươi cũng đừng lắm lời. Ta tự có kế hoạch của mình. Cứ việc theo lời ta dặn!
Tiểu Quỳnh "dạ" một tiếng rồi với vẻ mặt miễn cưỡng đi thu dọn đồ đạc đưa ra khỏi từ đường.
Lý Tồn Hiếu ngập ngừng nói:
- Cô nương định… - Ta muốn đưa ngươi tìm người đó. Ngươi chỉ mới xuất đạo nên còn ít kinh nghiệm hành khứ trên giang hồ, nếu có ta thì việc tìm kiếm sẽ dễ dàng hơn. Thêm nữa cơ thể ngươi chưa được hồi phục, trước mắt nên có người chiếu cố.
Lý Tồn Hiếu băn khoăn hỏi:
- Như thế sao tiện… - Có gì mà không tiện? Gặp nhau coi như có duyên rồi, nay ngươi thương thế chưa lành hẳn mà cần phải đi tìm người thì chẳng lẽ ta không thể đưa giúp ngươi được ư?
- Nhưng mới rồi vị cô nương kia nói rằng… - À…nó là nữ tì của ta tên là Tiểu Quỳnh, ngươi cứ gọi Tiểu Quỳnh là được.
- Cô ấy sợ rằng lênh tôn chờ cô nương trở về… - Ta biết rồi. Nhưng không sao cả đâu. Gia phụ chỉ muốn chúng ta về sớm thôi chứ không có gì quan trọng. Dọc đường ta sẽ tìm người đưa tin về để lão nhân gia yên tâm là được.
Lý Tồn Hiếu như định nói gì nhưng Ôn Phi Khanh gạt đi:
- Người đừng nói gì nữa. Ta đã quyết định việc gì thì không ai thay đổi được.
Ngươi chưa khỏe hẳn, ta không thể để ngươi một mình hành khứ giang hồ được.
- Cô nương tôi rất cảm kích, nhưng cũng rất áy náy.
- Ta không muốn nghe câu đó đâu!
Thiếu nữ nói xong nhoẽn miệng cười vô cùng ngọt ngào và diễm lệ hàm chứa vạn ý tình khiến Lý Tồn Hiếu đỏ mặt nhìn tránh sang bên.
Giọng nói dịu dàng của Ôn Phi Khanh thoảng bên tai chàng:
- Ngươi muốn ăn uống chút gì không?
- Cảm ơn cô nương tôi không muốn ăn gì cả.
- Ngươi đừng nên khách sáo. Có thể chúng ta đi với nhau chưa biết bao lâu.
Ngươi cứ khách khí như thế chẳng lẽ cứ nhịn ăn uống mãi?
Lý Tồn Hiếu cười nói:
- Tôi không khát, nhưng có gì ăn một chút… Ôn Phi Khanh lại nhìn chàng mỉm cười, nụ cười khiến tim chàng đập thình thịch!
- Thế mới phải chứ? Vậy mà không chịu nói ngay…lần sau không được thế nữa, biết rồi chứ?
Lý Tồn Hiếu mỉm cười bối rối, không nói gì.
Ôn Phi Khanh nói:
- Thức ăn để ngoài xe, lát nữa bảo Tiểu Quỳnh ra lấy.
- Nếu vậy thì phiền quá… - Ngươi lại thế rồi! Sau này Tiểu Quỳnh còn lo việc ăn uống cho ngươi thì làm sao?
- Tôi mang nợ cô nương nhiều quá, chỉ sợ sau này… - Hứ, người ta chẳng cần bắt ngươi phải trả đâu!
Đã thu xếp xong, Tiểu Quỳnh đi vào nói:
- Cô nương mọi thứ đã xếp đặt xong.
Ôn Phi Khanh gật đầu:
- Được chờ trời sáng chúng ta sẽ đi. Còn bây giờ có gì ăn ngươi mang vào đây một ít.
- Chẳng lẽ ngươi không biết tính danh là không được ư?
- Nếu cô nương không muốn nói thì thôi vậy!
- Thôi được, ta họ Hàn, tiểu tự là Phi Phi.
- Nguyên là Hàn cô nương… Bấy giờ Tiểu Quỳnh mang thức ăn vào, nghe câu đó thì kinh ngạc đưa mắt nhìn Ôn Phi Khanh.
Ôn Phi Khanh làm như không thấy, đều giọng nói:
- Trên giang hồ không mấy ai biết cái tên Hàn Phi Phi. Thực ra ta chẳng phải người có danh vọng gì lắm và cũng không muốn nổi danh. Một nữ nhân thì chẳng cần danh khí, ngươi có đồng ý vậy không?
- Cô nương nói thế cũng phải. Theo tôi biết thì trên giang hồ những nữ nhân nổi danh không nhiều… Ôn Phi Khanh nhìn chàng nói:
- Nhưng Lệnh Hồ Dao Cơ lại rất nổi danh trong võ lâm, hai phái chính tà nghe tên cô ta ai cũng mất vía, biết đâu là người tâm độc thủ lạt lại phản phúc như thế… Nhưng đột nhiên đổi giọng nói cười nói:
- Ngươi đừng lưu tâm. Ta vô ý nói xấu sau lưng cô ta rồi… - Cô nương đừng nói thế. Tôi với cô ta thật không có gì… - Ta cũng tin như thế, và xin nói thật câu này. Cô ta quyến luyến ngươi chỉ là nhất thời thôi. Cô ta xuất thân từ gia đình rất quyền uy, quen sống trong nhung lụa. Ngươi chẳng thể đáp ứng được đầy đủ tiện nghi sinh hoạt cho hạnh nữ nhân như thế đâu! Cô ta trở thành dâu của Ôn gia là phải.
Lý Tồn Hiếu thấy trong lòng có điều không thư thái nhưng chỉ gượng cười nói:
- Cô nương tôi đã nói mình không dám hoài vọng đến như vậy.
Ôn Phi Khanh quay sang Tiểu Quỳnh hỏi:
- Mang vào rồi chứ?
Ôn Phi Khanh cầm liễn thức ăn để trước mặt Lý Tồn Hiếu rồi lấy từng món cho chàng.
Tiểu Quỳnh vẻ mặt không vui tránh ra hành lang.
Ôn Phi Khanh biết vậy nhưng lờ đi không nói gì.
Lúc sau Lý Tồn Hiếu ăn xong bữa, bên ngoài từ đường trời cũng đã ửng sáng.
Ôn Phi Khanh gọi Tiểu Quỳnh vào bảo:
- Bây giờ chúng ta đi. Ta dìu Lý gia, còn ngươi mang theo các thứ.
Rồi đưa tay ra đỡ Lý Tồn Hiếu.
Chàng bối rối nói:
- Cô nương, thế sao tiện… Ôn Phi Khanh nghiêm giọng:
- Ngươi sao cứ thẹn thùng như nhi nữ thế? Ta đã nói từ trước, chúng ta sẽ cùng đi với nhau chưa biết bao lâu. Không những thế, bây giờ phải ngồi chung một xe, ngươi bảo phải làm gì khác?
Lý Tồn Hiếu phát hoảng:
- Thế nào, còn phải ngồi xe kiệu nữa ư?
- Thế ngươi bảo sao? Chẳng lẽ để ngươi đi bộ?
- Cô nương, việc này… Tiểu Quỳnh chợt nói:
- Cô nương, để tì nữ dìu hắn cũng được!
Ôn Phi Khanh lắc đầu:
- Không, ngươi cứ cầm đồ đạc.
Rồi vươn tay đỡ lấy lưng và tay Lý Tồn Hiếu.
Lý Tồn Hiếu không còn sức lực, mắt nhìn cánh tay noãn nuột của thiếu nữ như qua một làn sương:
- Chẳng phải tôi có gì tị hiềm, chỉ là không giám phiền cô nương phải lao lụy.
Ôn Phi Khanh nhẹ giọng nói:
- Thôi đừng nhiều lời nữa!
Nói xong áp sát vào người đỡ chàng lên.
Lý Tồn Hiếu không biết làm gì hơn đành bám lấy tay thiếu nữ cố sức đứng dậy nhưng người vẫn lảo đảo.
Ôn Phi Khanh một tay cầm tay Lý Tồn Hiếu, tay kia đỡ lưng chàng nói giọng trách móc:
- Thấy chưa? Ngươi đứng còn không vững…Phải bám vào cho chặt, nếu ngã thì ta không đùa đâu.
Lý Tồn Hiếu đành bám chặt vào vai thiếu nữ để cô ta dìu ra xe.
Bấy giờ trời vừa sáng, xung quanh ngôi từ đường hoang vu phủ đầy sương, quang cảnh thật là yên tĩnh và mỹ lệ.