watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
00:09:0231/07/2025
Kho tàng truyện > Truyện Kiếm Hiệp > Tác Giả Khác > Thiên Đăng - Cổ Long - Chương 1-7 - Trang 21
Chỉ mục bài viết
Thiên Đăng - Cổ Long - Chương 1-7
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Trang 11
Trang 12
Trang 13
Trang 14
Trang 15
Trang 16
Trang 17
Trang 18
Trang 19
Trang 20
Trang 21
Trang 22
Trang 23
Trang 24
Trang 25
Trang 26
Trang 27
Tất cả các trang
Trang 21 trong tổng số 27



Hồi 6-2

Bạch y thiếu nữ đáp:

- Thương sáng dễ đỡ, tên ám khó phòng, thân thủ dù cao bao nhiêu cũng không thoát khỏi bị người ám toán.

Nói xong rút từ vết đen trên vai trái Bạch Y Nhân lấy ra chiếc ngân châm nhỏ xíu chỉ bằng chiết lông trâu.

Thoáng nhìn quan, cô ta đã biến sắc thốt lên:

- Sưu Hồn Ngân Châm! Thì ra là hắn!

Hắc y thiếu nữ Tiểu Quỳnh cũng kinh ngạc hỏi:

- Sưu Hồn Ngân Châm ư ? Có phải là Liễu Ngọc Lân không?

Bạch y thiếu nữ gật đầu:

- Ngoài hắn ra còn ai khác nữa?

Sưu Hồn Ngân Châm là ám khí độc môn của hắn, kịch độc vô tỉ, được giấu trong chiết phiến. Chẳng lẽ người này đã bị hắn ám toán?

Tiểu Quỳnh nhíu mày hỏi:

- Người này vì sao kết oán với Liễu Ngọc Lân?

- Việc đó thì ai biết được? Chỉ có người này mới biết… Tiểu Quỳnh liếc nhìn Bạch y thiếu nữ noí:

- Hèn gì cô nương nói thực khí không thông, huyết mạch bị vật gì ngăn trở. Thì ra chính là do Sưu Hồn Ngân Châm của Liễu Ngọc Lân! Cô nương, có thể… Bạch y thiếu nữ đáp:

- May phúc mà hắn gặp được chúng ta. Nếu đổi lại gặp bất kỳ ai khác là hết cứu.

Tới đó chợt nhíu mày ngừng bặt.

Tiểu Quỳnh hỏi:

- Gì thế, cô nương?

- Không có gì. Ta đã gặp hắn, lại đem hắn dìu vào xe thì có lẽ cũng nên phí chút thực khí… Rồi đưa tay về phía hậu tâm Bạch Y Nhân.

Tiểu Quỳnh bỗng kêu lên:

- Cô nương!

- Gì thế?

Tiểu Quỳnh ngập ngừng giây lát rồi mới hỏi:

- Cô nương thấy có thể cứu hắn không?

- Ta vừa nói may gặp chúng ta rồi mà… - Không, cô nương, tôi muốn nói là cô nương có nên cứu hắn không… Bạch y thiếu nữ ngạc nhiên hỏi:

- Sao lại không nên?

- Vì…cô nương cũng biết đó. Hắn trúng thương bởi Sưu Hồn Ngân Châm của Liễu Ngọc Lân, mà Liễu Ngọc Lân với chúng ta dù sao cũng là chỗ quen biết… Bạch y thiếu nữ cười nói:

- Thì ra ngươi băn khoăn vì chuyện ấy! Nhưng Liễu Ngọc Lân thì làm gì được ta?

Và dám làm gì ta?

- Tôi chỉ sợ đắc tội với hắn… - Đắc tội với hắn thì đã sao? Chẳng lẽ hắn đả thương được người, ta lại không cứu được người?

Tiểu Quỳnh muốn nói gì nhưng lại thôi.

Bạch y thiếu nữ đặt bàn tay mình vào hậu tâm Bạch Y Nhân, chỉ thấy bàn tay ấy run lên.

Một lúc sau vết đen trên vai Bạch Y Nhân nhạt dần, một lúc thì mất hẳn, từ chỗ chiếc ám khí vừa được rút đi có máu đen chảy ra, càng lâu càng đỏ dần.

Bàn tay Bạch y thiếu nữ thôi không run nữa.

Cô ta từ từ rút tay về, thở phào nói:

- Ổn rồi!

Sau đó điểm một chỉ vào hậu tâm Bạch Y Nhân.

Hậu tâm là trọng huyệt, chỉ nặng một chút là đủ mất mạng.

Bạch y thiếu nữ xuất chỉ không nặng không nhẹ, vừa đủ phát động các xung mạch, sau đó bảo Tiểu Quỳnh:

- Hắn sắp tỉnh lại rồi, lật ngửa ra như cũ đi!

Tiểu Quỳnh làm theo.

Không lâu sau, sắc mặt Bạch Y Nhân hồng nhuận lại, hơi thở đều dần. Chàng bắt đầu cất tiếng rên khẽ.

Tiểu Quỳnh nhíu mày nói:

- Liễu Ngọc Lân thật thâm độc!

Bạch y thiếu nữ lắc đầu:

- Chỉ e đây là lần đầu tiên hắn tỏ ra nhân từ hơn mọi khi là không kết thúc nạn nhân ngay.

- Bây giờ chúng ta phải làm gì?

Bạch y thiếu nữ nhìn sâu vào dạ không nói:

- Đánh xe đến Từ Thị Cổ Từ.

Tiểu Quỳnh ngơ ngác:

- Đến nhà thờ họ Từ làm gì?

- Thương thế của người này không nhẹ, phải mất hai ba ngày mới hồi phục được.

Ở trên xe này xóc lắm, đối với hắn không lợi.

- Chẳng lẽ cô nương…muốn đem hắn trở về?

- Ngươi thật hồ đồ! Ta sao có thể đưa hắn trở về được? Chỉ chờ thương thế hắn đỡ rồi mới đi. Đã cứu người là phải tới nơi tới chốn!

- Nhưng cô nương hãy nhớ rằng lão chủ nhân đã cho người giục mấy lần bắt chúng ta phải trở về mà?

- Ta không quên nhưng ngươi đừng lo. Sau khi gặp lão nhân gia sẽ có cách nói. Đi nhanh thôi!

Tiểu Quỳnh không dám nói gì nữa buông rèm xe xuống rồi nhảy lên càng xe ra roi quất ngựa tiếp tục đi thẳng.

Bạch y thiếu nữ nói vọng ra:

- Hãy đi chẫm hơn một chút, và chọn nơi đường bằng phẳng cho đỡ xóc.

Lát sau đèn trong xe tắt đi, chỉ còn lại ngọn hồng đăng treo trước gọng xe.

Chiếc xe ngựa do Hắc y thiếu nữ điều khiển tiếp tục lăn bánh giữa nơi đồng không mông quạnh tối om, nhưng so với trước đây thì chậm hơn, ngoài ra không có gì khác.

Sau nửa canh giờ, chiếc xe dừng lại trước một trang viện hoang vắng trông rất đìu hiu, cỏ mọc cao quá bờ tường đã tróc lở nhiều, từng bầy chuột chạy rúc rích trong cỏ rậm, cảnh tượng thật thê lương và có gì âm trầm.

Trên cổng viết bốn chữ lớn sơn đen "Từ Thị Từ Đường" Ngôi từ đường chiếm diện tích khá rộng nhưng đã hoang tàn. Ngay hai bên cổng chính, tường thành đổ nát gần như thành bình địa, sụt lở đến mấy trượng thành đống gạch vụn.

Hai cánh cổng hé mở. Một cánh chao đảo chực long ra khỏi chốt lề.

Bạch y thiếu nữ từ trong xe hỏi vọng ra:

- Đến rồi ư, Tiểu Quỳnh?

- Đến rồi, cô nương!

- Đến giúp ta dìu người này xuống xe đi!

Tiểu Quỳnh nhíu mày nhìn ngôi từ đường hoang phế hỏi:

- Cô nương xuống xem ở đây có được không?

- Chẳng cần xem đâu! Đã là cổ từ thì trong đó tất phải sạch sẽ. Đừng nói nữa, mau tới giúp dìu hắn một tay!

Tiểu Quỳnh vội nhảy xuống càng xe dìu Bạch Y Nhân xuống.

Bạch y thiếu nữ đi theo sau, một tay cắp chiếc áo tơi, tay kia xách ngọn đèn lưu ly vừa được thắp lên tỏa sáng rực rỡ.

Qua khỏi cổng chính tới con đường lát đá nhưng đã phủ đầy rêu xanh, hai bên cỏ dại mọc rậm rạp, tiếng chuột rúc rích và tiếng côn trùng bay vù vù làm Tiểu Quỳnh nhăn mặt khó chịu.

Quả thật ở chốn hoang vu này trong đêm tối gió lùa qua đám cỏ khiến người ta không những cảm thấy não nùng mà còn sợ hãi.

Cửa từ đường đóng kín, nhưng qua cửa sổ đã bị tàn phá thấy bên trong tối om.

Tiểu Quỳnh ngại ngần nói:

- Cô nương, chúng ta vào không?

Bạch y thiếu nữ cầm đèn đi lên trước nói:

- Cẩn thận, trơn đấy!

Đột nhiên Bạch y thiếu nữ dừng lại chiếu đèn cúi xuống "Ôi" một tiếng.

Một cảnh tượng hãi hùng bày ra trước mắt.

Trên bậc thềm có ba chiếc xương tay người trắng hếu khô quắt, trong đó có một chiếc nhỏ hơn như là của nữ nhân, được xếp thành hình chữ phẩm.

Bạch y thiếu nữ chỉ hơi nhíu mày, không tỏ ra ngạc nhiên sợ hãi gì, chỉ nói:

- Đáng chán thật. Bọn chúng đưa những vật này chặn đường…Mặc kệ, chúng ta cứ vào đi!

Tiểu Quỳnh hoảng sợ hỏi:

- Chúng là ai thế, và sao lại bày ra những vật gớm ghiếc này?

- Đây tất là đệ tử của Bạch Cốt Môn, chúng để lại ký hiệu không cho người khác vào.

Nói đoạn giơ chân đá ba khúc xương trắng xuống sân.

Tiểu Quỳnh ngần ngại dìu Bạch Y Nhân theo sau Bạch y thiếu nữ vào từ đường.

Gọi là gian đại điện nhưng không lớn gì cho lắm. Ngay chính giữa là một chiếc thần án, trung tâm đặt một chiếc thần vị đề Từ Thị Lịch Đại Tổ Tiên Thần Vị, đây chính là thân vị của Trung Sơn Vương Từ Đạt thời đầu nhà Minh, còn hai bên có rất nhiều thần vị khác đặt la liệt.

Trong đại điện đầy mạng nhện, bụi bặm, các vật dụng như đồ cúng, lư hương để bừa bãi và bẩn thỉu.

Tuy vậy cô nương không chút để ý dọn một chỗ cho sạch sẽ một chút rồi bảo Tiểu Quỳnh:

- Ngươi trở lại xe xem có vật gì thì đem vào đây.

Tiểu Quỳnh hỏi:

- Có mang theo ngọn hồng đăng vào không?

- Không cần, cứ để nó treo ở đó, nhưng giữ sao đừng để tắt.

Tiểu Quỳnh "Dạ" một tiếng, đặt Bạch Y Nhân xuống chỗ Bạch y thiếu nữ vừa dọn rồi quay trở lại xe.

Bạch y thiếu nữ đặt chiếc đèn lồng sau thần án rồi đến bên Bạch Y Nhân quỳ xuống nhìn đăm đăm vào mặt chàng.

Lát sau Tiểu Quỳnh trở lại dọn dẹp trên mặt thần án xếp các thứ đồ vật lên đó.

Bấy giờ Bạch Y Nhân thần sắc trở lại bình thường, hơi thở đều đặn hơi giống như người đang ngủ.

Tiểu Quỳnh thấp giọng hỏi:

- Cô nương, anh ta bao giờ thì tỉnh lại?

- Chừng nửa canh giờ sau.

Bạch y thiếu nữ trả lời xong lấy trong túi ra một chiếc bình nhỏ bằng ngọc dốc ra hai viên dược hoàn màu hồng bỏ vào miệng Bạch Y Nhân rồi dùng lực đẩy vào họng.

Tiểu Quỳnh tò mò hỏi:

- Cô nương nói hắn sắp tỉnh lại, sao lại cho uống thuốc làm gì?

- Thực khí của hắn bị hao tổn nghiêm trọng, phải giúp thêm hai viên dược hoàn này cho mau hồi phục hơn, ngươi hãy tìm chỗ nào nghỉ ngơi một lúc, để ta canh chừng hắn.

Tiểu Quỳnh lướt mắt nhìn quanh điện rồi nhíu mày nói:

- Tì nữ không mệt, ở đây giúp cô nương một tay cho vui cũng được.

Bạch y thiếu nữ cười nói:

- Ngươi sợ bẩn ư?

Tiểu Quỳnh nói lãng:

- Cô nương rất ghét sự bẩn thỉu, bao giờ cũng ưa thích sạch sẽ ngăn nắp, sao hôm nay… - Cứu người là quan trọng, biết làm sao được!

Trong từ đừơng im lặng một lúc, chợt Tiểu Quỳnh hỏi:

- Cô nương nói rằng bọn người Bạch Cốt Môn để lại ký hiệu không muốn ai vào đây, chẳng lẽ chúng trú ở đây?

- Có thể!

- Tiểu tỳ nhớ lão chủ nhân có dặn rằng bọn chúng rất lợi hại, tốt nhất chớ đừng có dây vào mà?

- Nhưng việc đã thế, đành tìm cách ứng xử sau vậy!

Chợt lúc ấy ngoài từ đường có tiếng người the thé:

- Huynh muội Phong Tứ Hải kiến quá Ôn cô nương!

Bạch y thiếu nữ quay ra cửa nói:

- Chúng tôi đi đường đã mấy ngày hơi mệt định ghé vào Từ thị từ đừơng nghỉ ngơi một đêm, mong các vị lượng thứ cho!

Tiếng người the thé đáp:

- Ôn cô nương sao phải nói thế? Chỉ là Từ thị từ đường bẩn thỉu quá, huynh muội Phong Tứ Hải sẽ thu dọn cho cô nương một nơi sạch sẽ….

- Xin đa tạ, nhưng không cần đâu. Hảo ý của chư vị tôi xin tâm lĩnh. Ở đây cũng tạm được rồi… - Cô nương sao khách sáo thế? Nếu lão chủ nhân biết được cô nương quá bước vào đây mà phải trú nơi bẩn thỉu thì sao được.

- Nếu chư vị đã có hảo tâm như vậy, chỉ xin để chúng tôi yên tĩnh ở đây là được!

- Cô nương đã nói thế thì huynh muội chúng tôi không dám gượng ép.

Một giọng nói khác của nữ nhân vọng vào:

- Ôn cô nương, đã lâu không gặp chắc cô nương vẫn mạnh khỏe chứ?

Bạch y thiếu nữ đáp:

- Xin đa tạ! Ba vị cũng mạnh khỏe cả chứ ?

Giọng nữ nhân:

- Lâu không thấy, Ôn cô nương sao trông như thành quá xa lạ như vậy?

- Không dám, tôi thường ra ngoài nhiều, mong còn được ba vị chiếu cố giúp đỡ, đâu dám coi ba vị thành xa lạ?

- Ui cha! Đâu được như lời Ôn cô nương? Bạch Cốt Môn là một phái nhỏ, đâu dám sánh với quí môn danh chấn thiên hạ? Cô nương hành đạo giang hồ, đi đến đâu thiên hạ đều phải cúi đầu tuân phục, cần gì đến ai chiếu cố? Bạch Cốt Môn chưa phải nhờ đến quí mô dốc lòng tương trợ, nhưng quí môn vẫn cứ để Bạch Cốt Môn tồn tại trên giang hồ, vậy là may mắn rồi.

<< Lùi - Tiếp theo >>

HOMECHAT
1 | 1 | 109
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com