watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
00:53:3130/04/2025
Kho tàng truyện > Truyện Kiếm Hiệp > Tác Giả Khác > Lục Tiểu Phụng - Cổ Long - Chương 11-20 - Trang 21
Chỉ mục bài viết
Lục Tiểu Phụng - Cổ Long - Chương 11-20
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Trang 11
Trang 12
Trang 13
Trang 14
Trang 15
Trang 16
Trang 17
Trang 18
Trang 19
Trang 20
Trang 21
Trang 22
Trang 23
Trang 24
Trang 25
Trang 26
Trang 27
Trang 28
Trang 29
Trang 30
Tất cả các trang
Trang 21 trong tổng số 30



Hồi 17-3

Kiếm chiêu của thị lấy sự mau lẹ, biến hóa làm chủ chốt. Kiếm quang lóe lên như trận mưa hoa. Chớp mắt thị đã sử bảy chiêu liền.

Các cô kia cũng rút kiếm ra khỏi tay áo rồi. Thạch Tú Vân lớn tiếng :

- Đây là việc riêng giữa chúng ta và Tây Môn Xuy Tuyết, người ngoài chẳng nên can thiệp vào.

Dĩ nhiên thị nói câu này để Hoa Mãn Lâu nghe. Sự thực Hoa Mãn Lâu cũng chẳng thể nhúng tay vào.

Gã cũng chẳng thể để bốn cô gái vô tội chết về lưỡi kiếm của Tây Môn Xuy Tuyết mà chưa biết làm thế nào.

Giữa lúc ấy bỗng nghe đánh choang một tiếng, Tây Môn Xuy Tuyết đột nhiên đưa tay ra đẩy vào khuỷu tay Tôn Tú Thanh. Thanh kiếm ở trong tay trái đập vào thanh kiếm bên tay mặt.

Hai kiếm đụng nhau làm cho tay thị tê chồn. Lập tức song kiếm của thị lọt vào tay Tây Môn Xuy Tuyết.

Tây Môn Xuy Tuyết lạnh lùng hỏi :

- Lùi lại đi! Hay là bức bách ta phải rút kiếm?

Thanh âm y lạnh lẽo nhưng mục quang lại ôn nhu, vì thế Tôn Tú Thanh mới còn sống.

Dù sao y cũng là một con người, một chàng trai thì khi nào y lại hạ độc thủ với một cô gái diễm lệ đã có lòng ưa thích y?

Tôn Tú Thanh sắc mặt càng lợt lạt hơn. Trong khóe mắt đã có ngấn lệ. Thị nghiến răng rít lên :

- Ta đã nói là bữa nay bọn ta nhất định liều mạng với ngươi. Nếu chúng ta… không giết được người thì… chịu chết trước mặt ngươi.

Tây Môn Xuy Tuyết cười đáp :

- Chết cũng chẳng ích gì. Sao các cô không trở về kêu toàn bộ nhân số ở một trăm lẻ tám tòa Thanh Y Lâu đến đây?

Tôn Tú Thanh kinh hãi la thất thanh :

- Ngươi bảo sao?

Tây Môn Xuy Tuyết đáp :

- Độc Cô Nhất Hạc đã là tổng thủ lãnh ở Thanh Y Lâu…

Tôn Tú Thanh tức giận ngắt lời :

- Ngươi bảo ta là người ở Thanh Y Lâu ư? Ngươi có điên hay không? Lần này lão nhân gia đến Quan Trung thì nhận được tin lần thứ nhất ở Thanh Y Lâu…

Đột nhiên ngoài cửa sổ mặt sau bật lên một tiếng keng. Một tia hắc quang nhỏ như lông trau xuyên qua cửa sổ bay vào đáng trúng lưng Tôn Tú Thanh. Mặt thị co rúm lại, người thị té vào lòng Tây Môn Xuy Tuyết.

Thạch Tú Vân đứng gần cửa sổ mặt sau tức giận quát lên một tiếng, xoay mình vọt ra, nhưng giữa lúc ấy bên ngoài cửa sổ lại có một tia hắc quang bắn vào lẹ quá, thị không tránh kịp.

Thạch Tú Vân la lên một tiếng. Thanh kiếm tuột khỏi tay bay đi. Người thị té xuống.

Lúc này Tôn Tú Thanh đã té vào lòng Tây Môn Xuy Tuyết. Tây Môn Xuy Tuyết dùng một tay ôm ngang lưng thọ, còn tay kia rút kiếm ra. kiếm quang lấp loáng.

Cả người lẫn kiếm đột nhiên xuyên qua cửa sổ vọt ra.

Lục Tiểu Phụng đã vọt qua một khuôn cửa sổ khác lướt ra ngoài.

Lại nghe tiếng Mã Tú Chân, Diệp Tú Châu tức giận quát tháo phi thân rượt theo.

Đêm dã khuya, gió thổi qua vườn rau sau cửa sổ. Bóng người không thấy đâu nữa.

Mọi người xuyên vào khu rừng dâu rậm rạp, bỗng nghe tiếng chó sủa vọng lại.

Kiếm quang của Tây Môn Xuy Tuyết đã chuồn vào rừng. Mã Tú Chân và Diệp Tú Châu chẳng nghĩ gì nữa hết sức rượt theo.

Những người trong nhà tại khu rừng này đều ngủ hết rồi, cả ánh đèn cũng không còn nữa. Ánh kiếm của Tây Môn Xuy Tuyết đã mất hút.

Một con chó vàng nhìn ra đường nhỏ phía sau rừng sủa loạn lên.

Mã Tú Chân giục :

- Rượt cho mau! Bất cứ giá nào cũng phải đoạt Tôn lão nhị về.

Tiếng nói chưa dứt hai người lại băng mình lướt đi.

Lục Tiểu Phụng không đuổi theo nữa. Đột nhiên chàng đứng lại dưới gốc cây cúi xuống lượm vật gì…

Chủ nhân tửu điếm ẩn vào góc nhà, mặt không còn chút huyết sắc.

Hoa Mãn Lâu cúi xuống nhẹ nhàng bồng Thạch Tú Vân lên. Trái tim thị còn đập rất yếu ớt.

Khuôn mặt diễm lệ của thị hiện thành màu tử vong xám ngắt, đáng sợ. Thị từ từ mở mắt ra chăm chú nhìn Hoa Mãn Lâu, thều thào hỏi :

- Công tử… công tử không đi ư?…

Hoa Mãn Lâu cất giọng ôn nhu đáp :

- Tại hạ không đi, ở lại chiếu cố cho cô nương.

Khoé mắt Thạch Tú Vân lộ vẻ kỳ dị, tựa hồ an ủi, lại hình như rất đỗi bi ai. Thị gượng cười nói :

- Không ngờ… công tử còn nhận được tiện thiếp.

Hoa Mãn Lâu đáp :

- Tại hạ vĩnh viễn nhận được cô nương.

Thạch Tú Vân lại mỉm cười, nụ cười rất thê lương, thị hỏi :

- Tiện thiếp tuy chưa biến thành người câm, nhưng… sắp chết rồi. Người chết… cũng không nói được. Phải vậy chăng?

Hoa Mãn Lâu ngập ngừng :

- Cô nương… không chết đâu, nhất định không…

Thạch Tú Vân đáp :

- Công tử đừng an ủi… tiện thiếp nữa. Tiện thiếp… biết mình đã trúng phải… độc châm.

Hoa Mãn Lâu động dung hỏi :

- Độc châm ư?

Thạch Tú Vân đáp :

- Vì tiện thiếp cảm thấy toàn thân tê dại … chắc là vì chất độc sắp phát tác. Công tử… công tử thử sờ vết thương tiện thiếp coi. Chắc là nóng bỏng.

Bỗng thị nắm lấy tay ml đặt lên vết thương.

Vết thương của Thạch Tú Vân ở ngay chỗ mềm xèo trước ngực, vừa nhẵn nhụi vừa ấm áp.

Thạch Tú Vân đặt cái bàn tay giá lạnh của Hoa Mãn Lâu vào trước ngực rồi trái tim thị đập nhanh hơn.

Hoa Mãn Lâu cũng cảm thấy trái tim mình đập mạnh. Giữa lúc ấy gã nghe thanh âm Lục Tiểu Phụng ở ngoài cửa sổ cất lên hỏi :

- Thạch cô nương trúng phải thứ ám khí gì?

Hoa Mãn Lâu đáp :

- Độc châm.

Lục Tiểu Phụng lẳng lặng một lúc bỗng lại cất tiếng :

- Huynh đài hãy tạm ở lại đây bầu bạn với y, tại hạ đi kiếm một người.

Chàng nói đến chữ sau cùng thì người đã lảng ra xa.

Thạch Tú Vân vừa thở vừa hỏi :

- Công tử không đi, ở lại bầu bạn với tiện thiếp thật ư?

Hoa Mãn Lâu đáp :

- Cô nương nhắm mắt lại. Tại hạ… hút độc châm ra cho.

Sắc mặt lợt lạt của Thạch Tú Vân ửng hồng. Mắt thị dường như sáng lên, thị hỏi :

- Công tử chịu làm thế thật ư?

Hoa Mãn Lâu buồn rầu ngập ngừng :

- Chỉ cần cô nương chịu.

Thạch Tú Vân ngắt lời :

- Điều gì tiện thiếp cũng chịu hết, nhưng tiện thiếp không muốn nhắm mắt, vì còn muốn ngó công tử.

Thanh âm thị mỗi lúc một yếu ớt. Sau nụ cười trên môi thị đột nhiên cứng đơ. Ánh mắt thị cũng mất hết rồi.

Tử thần đột nhiên đoạt Thạch Tú Vân khỏi trong lòng Hoa Mãn Lâu không một tiếng động. Nhưng cặp mắt thị tựa hồ vẫn đăm đăm nhìn gã, và nhìn một cách vĩnh viễn …

Hoa Mãn Lâu tưởng chừng trước mắt tối sầm lại. Gã đột nhiên hận mình đã thành kẻ đui mù không thể nhìn Thạch Tú Vân một lần tối hậu.

Gã là một thanh niên, Thạch Tú Vân cũng là một cô gái nhỏ tuổi dầy nhựa sống, nhưng đột nhiên người cô giá lạnh, cứng đơ.

Hoa Mãn Lâu từ từ rút tay về. Hai hàng châu lệ bất giác tầm tả tuôn rơi.

Gã vẫn không nhúc nhích, cũng không đi đâu. Đây là thứ nhất gã cảm thấy cảnh tàn khốc trong đời người.

Gió từ trên cao thổi xuống, từ ngoài cửa thổi vào. Ngọn gió tháng tư dồn lên người gã lạnh lẽo chẳng khác gì mùa đông.

Hoa Mãn Lâu đột nhiên phát giác ra trong làn gió có mùi hương thoang thoảng, lại nghe tiếng kẹt ở cửa sổ phía sau lưng vang lên. Gã quay phắt lại, chuẩn bị nhảy lên.

Nhưng giữa lúc ấy, ngoài cửa sổ một thanh âm vừa ôn nhu vừa ngon ngọt khẽ cất lên :

- Công tử bất tất phải kinh hãi. Tiện thiếp đây mà.

Thanh âm rất quen thuộc, người cũng là người chàng vẫn tưởng nhớ.

<< Lùi - Tiếp theo >>

HOMECHAT
1 | 1 | 91
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com