watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
19:41:2528/04/2025
Kho tàng truyện > Truyện Kiếm Hiệp > Tác Giả Khác > Xuyên Tâm Lệnh - Cổ Long - Chương 11-20 - Trang 21
Chỉ mục bài viết
Xuyên Tâm Lệnh - Cổ Long - Chương 11-20
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Trang 11
Trang 12
Trang 13
Trang 14
Trang 15
Trang 16
Trang 17
Trang 18
Trang 19
Trang 20
Trang 21
Trang 22
Trang 23
Trang 24
Trang 25
Trang 26
Trang 27
Trang 28
Trang 29
Trang 30
Trang 31
Tất cả các trang
Trang 21 trong tổng số 31



Hồi 17-2

Chừng như lão nghiêm nghị hơn lúc nào hết.
Lão ngồi nguyên trong bóng tối, không gian còn quyện khói trầm từ chiếc lư đồng, khói trầm tỏa mờ mờ, tạo thành một lớp màn mỏng khuất lão thêm một chút.
Lão không nói gì.
Triển Mộng Bạch làm gì có được sự trầm ổn của lão, cho nên chàng buột miệng gọi to:
- Lam Đại Tiên Sanh?
Lam Đại Tiên Sanh đảo mắt nhìn quanh, bỗng ngẩng mặt lên không cười vang, cười một lúc, lão cao giọng hỏi:
- Hay? Hay? Không ngờ cũng có mặt tiểu huynh đệ và cái lão tử đối đầu với ta?
Rồi lão hỏi:
- Các ngươi đến đây từ bao giờ?
Ngoài miệng, Triển Mộng Bạch đáp:
- Đến từ lâu.
Trong thâm tâm, chàng thầm nghĩ:
- Bọn này vào đây mà lão chẳng hay biết gì, điều đó chứng tỏ trong lúc đấu với đại sư, lão vất vả lắm!
Thiên Phàm Đại Sư bước xuống vân sàng.
Đại sư điểm một nụ cười, vòng tay chữ thập hướng về người áo vàng, thốt:
- Sau mười năm cách biệt, hôm nay mới gặp lại nhau. Trong thời gian đó, bần tăng cứ tự hỏi mình, chẳng hay thí chủ bận việc chi mà chẳng hề trở lại bổn tự, cho bần tăng được đãi trà, nghe chuyện.
Người áo vàng phất nhẹ Ống tay áo, gió phát thổi tạt làn khói trước mặt, cười nhẹ, đáp:
- Tuy thời gian qua lâu, tại hạ chung quy cũng còn có dịp trở lại đây. Rất tiếc là lần này trở lại không đúng lúc. Bất ngờ lại gặp hai vị.
Lam Đại Tiên Sanh cười vang, chận lời:
- Ai cho rằng ngươi đến đây không đúng lúc? Trái lại là khác! Ngươi đến hợp tình thế quá chừng! Nếu không có ngươi hẳn lão phu phải tái đấu với hòa thượng một lần nữa...
Người áo vàng hỏi:
- Thế ra, hai vị giao đấu với nhau là vì tại hạ?
Thiên Phàm Đại Sư thở dài:
- Lam thí chủ không quản lao nhọc vượt nghìn dặm đến Thiếu Thất Phong tìm bần tăng vì hai việc...
Lam Đại Tiên Sanh nổi giận:
- Việc thứ nhất, liên quan đến nghiệt đồ Tôn Ngọc Phật của lão phu, sau khi lão phu ly khai hai người rồi, lập tức đến Hàng Châu tìm hắn.
Người áo vàng tặc lưỡi:
- Nhưng chắc là hắn đã xa chạy cao bay trước khi các hạ đến!
Lam Đại Tiên Sanh gật đầu:
- Đúng vậy. Chẳng những hắn trốn đi, mà hắn còn thuê người phóng Tình Nhân Tiển toan hảm hại lão phu. Người đó bị lão phu bắt được.
Thuật đến đó lão hừ lạnh luôn mất tiếng, tiếp luôn:
- Ngờ đâu, kẻ ám toán lão phu lại là một đệ tử của Thiếu Lâm, lão phu mang kẻ đó đến Thiếu Lâm Tự, giao cho lão hòa thượng trừng trị, ngờ đâu, hắn tự sát dọc đường. Lão phu cũng có bức hắn cung khai lai lịch chủ nhân Tình Nhân Tiển, song hắn chẳng chịu nói gì cả.
Triển Mộng Bạch và người áo vàng cùng nhìn nhau.
Thiên Phàm Đại Sư thở dài:
- Môn đồ phái Thiếu Lâm, càng ngày càng đông, phàm người đông thì có hỗn tạp, nhân phẩm của chúng bất đồng, do đó mà có những con sâu phá hoại cả một vườn cây tươi tốt!
Người áo vàng hỏi:
- Tuy việc làm đó, do một đệ tử Thiếu Lâm, song thực ra thì có gì đáng trách đại sư đâu?
tại sao Lam huynh lại có thể dựa vào việc nhỏ mọn như vậy, động thủ với đại sư?
Thiên Phàm Đại Sư mỉm cười:
- Bần tăng và Lam thí chủ động thủ, không phải vì lý do đó.
Người áo vàng trố mắt:
- Thế là vì lẽ gì?
Thiên Phàm Đại Sư đáp:
- Lam đại hiệp hỏi bần tăng về lai lịch của thí chủ, bần tăng không thỏa mản được điều yêu sách đó...
Lam Đại Tiên Sanh chận lời:
- Phải chi lão hòa thượng bảo là không biết, thì ta đâu có nổi giận? Ta hận vì lão nói là lão biết, song lão không thể tiết lộ.
Người áo vàng cười nhẹ:
- Rồi vì thế, mà các hạ bức Thiên Phàm Đại Sư phải động thủ!
Dừng lại một chút, lão tiếp:
- Lam huynh làm thế, có phải là vô ích chăng? Người như đại sư làm được một việc gì, là có suy xét kỹ, đáng làm là làm, không đáng làm là không bao giờ làm. Lam huynh liệu uy hiếp mà được việc à?
Lam Đại Tiên Sanh mỉm cười:
- Ta nghĩ mãi, chẳng hiểu được trong thiên hạ ngày nay, ai có vũ công như ngươi! Ta càng nghĩ, càng không hiểu nổi, càng không hiểu lại càng muốn tìm hiểu!
Người áo vàng lắc đầu:
- Vĩnh viễn, Lam huynh chẳng nghĩ ra nổi đâu!
Lam Đại Tiên Sanh thở dài:
- Nếu mà có một việc gì mà ta không được hiểu, ta cố tìm vẫn chẳng hiểu nổi được, thì ta có cái cảm giác là một vật nhọn đâm thường xuyên nơi hông ta, gây đau nhức khó chịu vô cùng! Ta ngồi như ngồi trên chông, ta đứng, như đứng trên than đỏ!
Thiên Phàm Đại Sư điểm một nụ cười:
- Lam đại hiệp có nhiệt tâm như vậy, chẳng đáng trách người có rất nhiều tình cảm.
Đoạn lão nhìn sang người áo vàng một thoáng, đảo mắt trở qua Lam Đại Tiên Sanh, rồi tiếp:
- Bây giờ, đương sự đã có mặt tại đây, thì hẳn là bần tăng có thể rút lui ra ngoài vòng!
Lam Đại Tiên Sanh cao giọng:
- Nếu lão ấy không bằng lòng cho lão phu biết lai lịch, thì lão phu cũng phải hỏi nơi hòa thượng như thường. Dù có tiếp tục cái việc vừa rồi, kéo dài đến ba ngày, ba đêm, lão phu cũng không kêu khổ!
Thiên Phàm Đại Sư lắc đầu:
- Bần tăng không chấp nhận tiếp tục cuộc đấu đó đâu!
Liệt Hỏa phu nhân vụt đứng lên, bước đến trước mặt người áo vàng hỏi:
- Ngươi nên cho Tiểu Lam biết đi! Hại lão ấy phải khổ, có ích gì?
Người áo vàng từ từ đáp:
- Nói, tự nhiên là nên nói, song hiện tại chưa phải lúc nói, tự nhiên chưa nói được.
Lam Đại Tiên Sanh và Liệt Hỏa phu nhân đồng thời cùng kêu lên:
- Thế đến lúc nào ngươi mới chịu nói?
Người áo vàng đáp:
- Tại hạ đến đây hôm nay, là vì cần gặp mặt Thiên Phàm Đại Sư để đàm luận về một việc quan trọng. Xong cái việc tại đây, tại hạ còn phải đưa vị tiểu huynh đệ này đến Đế Vương cốc. Xong cái việc tại Đế Vương Cốc rồi chừng đó...
Lão điểm một nụ cười, tiếp luôn:
- Tại hạ sẽ nhờ tiểu huynh đệ thay mặt tại hạ tìm gặp các vị nói rõ lai lịch của tại hạ cho các vị hiểu. Đại khái, tại hạ có thể ước định một thời gian nửa năm, sau thời gian đó, các vị sẽ được thỏa mãn.
Lam Đại Tiên Sanh nhướng cao đôi mày, niềm hoan hỉ hiện lộ rõ rệt nơi ánh mắt.
Lão thốt gấp:
- Thế là nhất định như vậy!
Người áo vàng gật đầu:
- Tại hạ xin giữ lời.
Lam Đại Tiên Sanh vỗ đùi bốp bốp:
- Được! Bây giờ ngươi muốn nói gì với Thiên Phàm Đại Sư cứ nói!
Day qua Triển Mộng Bạch, lão tiếp luôn:
- Tiểu huynh đệ nhớ đấy, đừng để lão phu nóng nảy chờ đợi, phải biết quá hạn một ngày mà tiểu huynh đệ không đến, là lão phu phải bị lửa tâm đốt một ngày đấy?
Thiên Phàm Đại Sư cười nhẹ:
- Việc đó, bần tăng đã đàm luận xong!
Lam Đại Tiên Sanh sửng sờ, nhìn người áo vàng một lúc, đoạn thở dài:
- Không ngờ ngươi luyện cái thuật truyền âm nhập mật linh diệu như thế? Đến ta cũng chẳng phát hiện được!
Người áo vàng mỉm cười:
- Nếu Lam huynh nghe được, thì còn gọi là truyền âm nhập mật làm sao ổn chứ?
Lam Đại Tiên Sanh cười lớn:
- Tốt! Tốt! Bình sanh ta chẳng hề phục ai, nhưng ta phải phục ngươi! Bây giờ thì ta trở về cung, chờ tin tốt của ngươi đấy!
Thốt xong, lão đứng lên, bước đi liền.
Bàn tay lão vừa chạm đến bức mành trúc, Liệt Hỏa phu nhân gọi gấp:
- Chậm một chút, chờ ta với!
Lam Đại Tiên Sanh cười lớn:
- Ngươi về nhà ngươi, ta về nhà ta, mỗi người có mỗi con đường, ta chờ ngươi làm gì?
Lão vẫy cao hay tay, chào biệt mọi người, đoạn vọt mình đi luôn.
Liệt Hỏa phu nhân hét to:
- Ngươi không chờ ta, ta cứ theo ngươi, xem ngươi làm sao ta cho biết.
Bà không cần chào ai, khẽ nhún đôi chân, một bóng đỏ chớp lên, bóng đỏ bay vút theo Lam Đại Tiên Sanh, thoáng mắt đã mất dạng.
Thiên Phàm Đại Sư khẽ thở dài:
- Tại Thiếu Lâm Tự này, muốn vào lúc nào là vào, muốn ra lúc nào là ra, trên thế gian ngoài Lam Đại Tiên Sanh, không còn một ai khác!
Người áo vàng đang nhìn ra ngoài cửa, ứng tiếng đáp:
- Đại sư nhân từ, không muốn cùng lão ấy tranh chấp trên một tiểu tiết, chứ Thiếu Lâm Tự đâu phải là một cảnh hoang!
Thiên Phàm Đại Sư mỉm cười:
- Hành động thì ngông, thái độ thì gàn, tuy vậy chứ suốt mấy mươi năm trời bôn nam tẩu bắc, Lam Đại Tiên Sanh vẫn giữ cái tâm trong sáng như gương! Mẫu người đó, chẳng phải có nhiều trong nhân loại!
Người áo vàng quay đầu, nhìn sang Triều Dương phu nhân, hỏi:
- Phu nhân cùng đến với Lam Đại Tiên Sanh, hiện tại tiên sanh đã đi rồi, sao phu nhân không đi theo?
Trên gương mặt của Triều Dương phu nhân, nét u buồn hiện rõ.
Bà thở dài, thốt:
- Họ đúng là một đôi oan gia, nhưng cũng rất thích nhau. Có thể bảo, họ là nước với lửa, tương tế nhau mà cũng tương khắc nhau!
Triển Mộng Bạch sửng sờ, tính hiếu kỳ bừng lên, chàng buột miệng hỏi:
- Phu nhân đã thích Lam Đại Tiên Sanh, mà Lam Đại Tiên Sanh cũng thích phu nhân, thế tại sao...
Triều Dương phu nhân khoát tay, tiếp tục thở dài:
- Có nhiều sự việc, người trong lứa tuổi của tiểu huynh đệ chưa hiểu nổi. Hỏi làm chi, tiểu huynh đệ, sau này rồi huynh đệ cũng sẽ hiểu khi vượt qua cái mức hoa niên!
Triển Mộng Bạch trầm giọng:
- Phu nhân hy sinh cho bào tỷ?
Triều Dương phu nhân điểm một nụ cười:
- Ngươi lầm!
Triển Mộng Bạch cau mày:
- Thế thì tại hạ lại càng không hiểu!
Triều Dương phu nhân trầm lặng một lúc, sau cùng, bà từ từ thốt:
- Tiểu huynh đệ có biết không, thích và yêu là hai lẽ hoàn toàn khác nhau, người ta thích, là lão, còn người ta yêu...
Bỗng, bà thở dài luôn mấy tiếng, rồi cúi đầu lặng lẽ bước ra cửa.
Triển Mộng Bạch thừ người như tượng gỗ, mơ màng...
Chợt, Triều Dương phu nhân trở lại, hỏi chàng:
- Ngươi đến Đế Vương Cốc, nhân dịp đó, ta nhờ ngươi một việc, ngươi có sẵn sàng giúp ta chăng?
Triển Mộng Bạch đáp liền:
- Nếu việc đó không trên sức mình, thì tại hạ không hề từ chối.
Triều Dương phu nhân nhìn chàng, ánh mắt chớp lên, bắn ra một tia sáng quái dị.
Bà tiếp:
- Chẳng có gì khó khăn cả, ngươi chỉ chuyển hộ ta một câu hỏi thôi. Sau đó, ngươi tìm cách gặp lại ta, cho biết lời phúc đáp.
Triển Mộng Bạch hỏi lại:
- Câu đó như thế nào?
Triều Dương phu nhân lại chớp mắt:
- Ngươi có thấy tịch mịch chăng?
Triển Mộng Bạch kinh hãi.
Triều Dương phu nhân mỉm cười:
- Điều ta nhờ ngươi chuyển đến Đế Vương Cốc, là câu hỏi đó. Chứ ta có hỏi ngươi đâu?
Phần ngươi, tìm cách gặp lại ta, phần ta cũng tìm cách gặp lại ngươi, có như vậy, chúng ta mới gặp nhau sớm và ta được nghe câu đáp sớm hơn!
Bà lấy trong mình ra một chiếc túi thêu, trao qua cho chàng, đoạn điểm một nụ cười, tiếp:
- Trong đó, có một vật do ta làm ra, ngươi cầm đi!
Triển Mộng Bạch lắc đầu:
- Vô công, thọ thưởng, bình sanh tại hạ không hề như vậy, phu nhân cất đi.
Triều Dương phu nhân cười nhẹ:
- Thì ngươi chấp nhận chuyển hộ ta câu nói đó đến nơi cần đến, như thế là công rồi, còn gì nữa?
Triển Mộng Bạch thở dài:
- Tại hạ chỉ mới có nhận lời thôi, chứ nào đã làm gì, mà gọi là công, huống chi, còn phải chờ xem việc làm đó có thành hay không nữa chứ! Phu nhân biết không, lần đến Đế Vương Cốc này, biết tại hạ còn sống hay chết? Giả như tại hạ chết đi, thì đâu còn cái việc tìm gặp phu nhân để đem về lời phúc đáp của Đế Vương Cốc?
Triều Dương phu nhân cau mày:
- Tuổi ngươi chưa có được bao nhiêu, sao sớm nói đến cái chết?
Triển Mộng Bạch bật cười ngạo nghễ:
- Cái chết, nếu không đến với tại hạ, thì phải đến với cốc chủ Đế Vương Cốc. Cốc chủ chết đi, lão ta chẳng còn tịch mịch nữa!
Triều Dương phu nhân biến sắc:
- Nguyên nhân nào thúc đẩy ngươi nói như thế?
Triển Mộng Bạch trầm lặng gương mặt:
- Tuy chưa đích xác lắm, trừ trường hợp chứng minh trái ngược, hiện tại, tại hạ có thể bảo cốc chủ Đế Vương Cốc là kẻ thù không đội trời chung của tại hạ. Khi tại hạ gặp lão ấy rồi, thì trong hai người phải có một táng mạng.
Triều Dương phu nhân trầm tư một lúc, đoạn đặt nhẹ chiếc túi thêu nơi tay chàng, rồi thốt:
- Vô luận như thế nào, ta cũng tặng ngươi chiếc túi này. Ta chẳng hề lấy lại.
Triển Mộng Bạch khẳng khái đáp:
- Được rồi, tại hạ xin nhận. Nếu lão ấy có chết đi, thì tại hạ cũng tìm phu nhân để thuật lại cho phu nhân nghe câu đáp của lão. Bởi, trước khi động thủ, tại hạ phải hỏi hộ phu nhân.
Còn như cái chết là phần dành cho tại hạ, thì...
Chàng điểm một nụ cười, tiếp:
- Chính phu nhân phải tự mình đi tìm lão mà hỏi lại!
Triều Dương phu nhân nhìn sửng Triển Mộng Bạch, một phút sau bà từ từ thốt:
- Ta đã thấy rất nhiều người, ta cũng biết những tao ngộ của họ, phàm những kẻ nói đến cái chết mà vẫn cười được như thường thì hầu như những kẻ đó chẳng hề chết!
Triển Mộng Bạch thản nhiên:
- Đa tạ phu nhân!
Triều Dương phu nhân mỉm cười:
- Có điều, lão ấy không thể chết!
Bà quay mình, đồng thời đảo mắt nhìn qua mọi người một lượt rồi phi thân thoát ra ngoài cửa.
Thiên Phàm Đại Sư đưa ánh mắt dịu hòa sang người áo vàng khẽ buông tiếng thở dài:
- Trong con mắt, con tim của Triều Dương nữ thí chủ, chỉ độc có một nam nhân! Ngoài Đế Vương Cốc chủ ra, bà xem tất cả như những bóng mờ!
Người áo vàng trầm lặng, không nói gì.
Triển Mộng Bạch thở dài, tiếp nối lời đại sư:
- Xem ra, Lam Đại Tiên Sanh đặt tình yêu không có đúng chỗ!
Thiên Phàm Đại Sư lại thở dài:
- Tình yêu là nguồn cội muôn nỗi khổ, nhưng đã sanh ra trên cõi thế, con người có mấy ai vô tình? Thiếu niên ơi, có đúng vậy chăng?
Triển Mộng Bạch gật đầu, vẻ trầm buồn hiện rõ nơi gương mặt.
Đột nhiên, người áo vàng cười quái dị:
- Đặt tình yêu không đúng chỗ, nào phải chỉ có một Lam Đại Tiên Sanh đâu?
Day qua Triển Mộng Bạch, lão buông gọn:
- Mình đi, tiểu huynh đệ!
Triển Mộng Bạch nghiêng mình trước Thiên Phàm Đại Sư, cung kính thốt:
- Bận việc khẩn cấp nơi mình, không thể lưu lại lâu để thỉnh giáo những lời vàng ngọc của đại sư. Ra đi về phương trời man mác, tương lai chẳng rõ tao ngộ như thế nào, biết còn ngày trở lại bái kiến đại sư...
Thiên Phàm Đại Sư mỉm cười:
- Các vị đi đi, bần tăng không thể tiễn đưa xa. Thôi, hãy đi cho kịp thời gian.
Triển Mộng Bạch giật mình:
- Chẳng biết tại sao đại sư không nghe chàng nói cho tròn câu mà lại đuổi khách gấp thế?
Đã thế, thì đành thế, chàng cúi đầu, chào biệt, đoạn bước theo sau lưng người áo vàng.
Đợi cho người áo vàng và Triển Mộng Bạch khuất dạng rồi, Thiên Phàm Đại Sư vớ lấy chiếc dùi nhỏ, đánh nhẹ vào cái chuông con bên cạnh lư đồng.
Một tiếng coong vang lên, ngân dài trong trẻo.
Tiếng chuông chưa lắng xuống, bốn trung niên tăng nhân mặc áo màu tro bước vào, nghiêng mình, vòng tay chữ thập, nói:
- Sư phó có điều chi dạy bảo?
Thiên Phàm Đại Sư trầm giọng:
- Vô Vi và Vô Tâm lập tức chuẩn bị hành trang, sẵn sàng chờ lịnh theo sư phụ xuống núi.
Còn Vô Diệu, Vô Cơ lại vén bức rèm trúc cho ta.
Vô Vi, Vô Tâm, Vô Diệu và Vô Cơ là bốn đại đệ tử của Thiên Phàm, thoáng giật mình, chẳng biết tại sao sư phụ đột nhiên lại có ý hạ sơn.
Nhưng, là những đệ tử lâu năm, tự nhiên họ biết rõ tánh khí của sư tôn, chẳng một ai dám hỏi gì, cùng nghiêng mình lãnh lịnh.
Vô Vi và Vô Tâm về phòng để chuẩn bị hành trang, còn Vô Diệu và Vô Cơ vén bức rèm, rồi đứng nghiêm tại chổ cúi đầu xuống.
Thiên Phàm Đại Sư tiếp:
- Sư phụ định đi ngay đến Vũ Đương Sơn, thời gian xuất ngoại có thể kéo dài độ nữa năm, các sự vụ tại chùa, hai ngươi cẩn thận liệu lý.
Vô Diệu khẽ cau đôi mày, thấp giọng thốt:
- Từ lâu, sư phụ không hề phong trần, chỉ sợ...
Thiên Phàm Đại Sư chận lại:
- Bởi lâu năm không hạ sơn, bây giờ sư phụ định tái nhập giang hồ xem thử trong vũ lâm ngày nay có sản xuất ra mấy tay anh hùng niên thiếu chăng?
Vô Cơ trầm ngâm một chút, đoạn trình:
- Nếu có một sự việc gì xảy ra thì các đệ tử phải thay thế sư phụ, làm những công tác nhọc nhằn, tại sao sư phụ tự dấn thân vào lao khổ?
Thiên Phàm Đại Sư chớp mắt, điểm nhẹ một nụ cười:
- Sư phụ phải xuất hành, là vì các ngươi không thể thay sư phụ, đảm đương một việc có tầm quan trọng phi thường. Sư phụ nói thế, chẳng qua sự việc không hợp cách với các ngươi đó thôi, tuy rằng quan trọng, so ra chẳng lấy gì làm nguy hiểm. Các ngươi đừng nói chi nữa.
Đại sư nói, tức khắc động thân, nhưng dù sao thì chẳng có gì quá vội để đi ngay trong đêm đó.
Sáng sớm hôm sau, khi thời kinh đầu ngày chấm dứt, Thiên Phàm Đại Sư cùng Vô Vi, Vô Tâm từ từ xuống núi, ly khai Thiếu Lâm Tự, thẳng đến Vũ Đương Sơn.
Hơn mười năm không hề bước chân ra khỏi cổng chùa, giờ đây đại sư hạ sơn viễn du, điều đó làm cho tất cả các đệ tử đều kinh dị, tự hỏi một đặc sự gì đã xảy ra trên giang hồ, khiến đại sư phải bôn ba vạn dặm?

* * *

Côn Lôn Sơn, một dãy núi nằm tận biên giới, dài đến ngàn dặm, hòn cao hòn thấp trập trùng, nơi nào cũng hiễm trở, gành cao, hố thẳm, đường dốc, rừng dày, phần uy nghi vượt hẳn Tung Sơn và Nga My Sơn.
Giữa Côn Lôn Sơn, có một ngọn núi từ muôn đời, chưa hề có dấu chân người, bên trên có một tàng cây tùng che rộng, bên dưới cội tùng, có một phiến đá, trên phiến đá, có một người ngồi, một người đứng.
Người ngồi, là Triển Mộng Bạch, người đứng, vận chiếc áo vàng.
Người áo vàng đang ấn tay nơi huyệt đạo trên mình Triển Mộng Bạch.
Không gian trầm tịnh phi thường, bất quá, thỉnh thoảng một cơn gió quét qua, đùa cành tùng khẽ buông tiếng xạc xào, như tiếng thở ra, êm nhẹ.
Lâu lắm, đột nhiên người áo vàng hét lớn:
- Tốt lắm!
Bàn tay đang ấn nơi huyệt đạo, đập mạnh xuống huyệt đạo đó.
Triển Mộng Bạch vươn hai cánh tay ra, theo đà vươn, xương toàn thân chuyển động, khắp người chàng kêu rắc rắc như tràng pháo nhỏ nổ dòn.
Người áo vàng nhìn chàng từ đầu đến chân, đoạn hỏi:
- Tiểu huynh đệ nghe thể lực như thế nào?
Triển Mộng Bạch hớp một hơi dài không khí, đáp:
- Khoan khoái hơn bao giờ hết.
Chàng nghe nhựa sống cuồn cuộn chảy trong người, nếu không làm một cái gì cho vơi bớt cái độ hăng say, hẳn chàng phải phát điên.
Người áo vàng mỉm cười hỏi:
- Hơn nửa tháng nay, lão phu tiết giảm ẩm thực, khắc khổ cái đi đứng nằm ngồi, cưỡng bức tiểu huynh đệ chấp nhận mọi lao nhọc, chẳng qua để giúp tiểu huynh đệ luyện công chóng thành, tiểu huynh đệ có biết như vậy chăng?
Triển Mộng Bạch thở dài, cúi đầu đáp:
- Ơn trọng của tiền bối bồi dưỡng tại hạ trở nên đại thành, tại hạ... thật là...
Vốn tính cương trực, chẳng bao giờ chịu nói một tiếng sáo, chàng muốn nói lên lời cảm tạ, song lại nghĩ, bất cứ lời cảm tạ nào thành thật đến đâu, cũng có cái vẻ sáo cả.
Do đó, chàng nín lặng, đành bỏ dở câu nói.
Người áo vàng bảo:
- Ngồi xuống đi, tiểu huynh đệ, đừng lãng phí thời gian, có thừa mấy phút phải để dành trọn vẹn mấy phút đó cho sự luyện công.
Dừng một chút, lão tiếp:
- Trước mắt tiểu huynh đệ, cuộc chiến tranh đang chờ, một cuộc chiến tranh kết thúc bằng sanh mạng của đối phương, tiểu huynh đệ biết chăng?
Nhựa sống đang bừng lên trong mình của Triển Mộng Bạch đó, người áo vàng thấy rõ, sợ chàng không kềm hãm nỗi, rồi tùy theo sự phát huy của nó, để cho nó tan biến qua cử động mà thành phí phạm, lão mới bảo chàng như vậy.
Triển Mộng Bạch vâng lời, ngồi xuống ngay.
Trong ánh mắt của chàng, niềm cảm kích bốc lên, đôi mắt sáng trở nên nồng nàn phi thường.
Người áo vàng trầm giọng tiếp:
- Đế Vương Cốc có thanh danh vững chắc trên giang hồ, như cội cổ tùng bám rể sâu vào lòng đất, dù ngàn cơn bão quét qua, cũng chẳng lay động được. Cái thanh danh đó, bao trùm cả vũ lâm mười ba tỉnh Trung Nguyên, cho nên căn cứ của họ cầm như cấm địa, vào đó còn khó hơn lên trời. Tiểu huynh đệ phải luôn luôn đề cao cảnh giác.

<< Lùi - Tiếp theo >>

HOMECHAT
1 | 1 | 177
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com