watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
11:17:5511/06/2025
Kho tàng truyện > Truyện Kiếm Hiệp > Tác Giả Khác > Võ Lâm Tuyệt Địa - Cổ Long - Chương 41-60 - Trang 36
Chỉ mục bài viết
Võ Lâm Tuyệt Địa - Cổ Long - Chương 41-60
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Trang 11
Trang 12
Trang 13
Trang 14
Trang 15
Trang 16
Trang 17
Trang 18
Trang 19
Trang 20
Trang 21
Trang 22
Trang 23
Trang 24
Trang 25
Trang 26
Trang 27
Trang 28
Trang 29
Trang 30
Trang 31
Trang 32
Trang 33
Trang 34
Trang 35
Trang 36
Trang 37
Trang 38
Trang 39
Trang 40
Trang 41
Trang 42
Trang 43
Trang 44
Trang 45
Trang 46
Trang 47
Tất cả các trang
Trang 36 trong tổng số 47



Hồi 57-1: Tiên Nương Và Dâm Phụ

Nhìn sững vào vóc thân lồ lộ của người thiếu phụ họVương, vành môi như cánh hoa nở chậm mà chứa đựng ít nhiều chế nhạo khinh đời của Trầm Lãng khẽ nhếch lên:

- Phu nhân thật tình dâng hiến à?

Vương phu nhân nói:

- Tự nhiên là thật, công tử...

Trầm Lãng vụt nói:

- Hay lắm.

Tiếng "hay lắm" của Trầm Lãng nói hết sức tự nhiên nhưng đối với Hùng Miêu Nhi, Chu Thất Thất luôn cả Vương Lân Hoa lại cảm nghe như một tiếng sét, cả ba người choáng váng...

Vương phu nhân cũng hơi sửng sốt:

- Công tử thật bằng lòng à?

Trầm Lãng cười:

- Tự nhiên là thật chứ. Hôn nhân đại sự đâu phải trò đùa.

Vương phu nhân nhìn Trầm Lãng bằng đôi mắt mê hồn, với nụ cười lơi lả:

- Tiện thiếp còn một việc xin hỏi.

Trầm Lãng cười:

- Bây giờ phu nhân đối với ta muốn làm gì cũng được, lựa là một câu hỏi.

Vương phu nhân nói:

- Tiện thiếp tuy biết công tử sẽ bằng lòng nhưng không dè công tử lại bằng lòng mau quá... vì lẽ gì công tử có thể cho tiện thiếp biết chăng?

Trầm Lãng dùng đũa gắp một hạt đậu phộng rang đưa lên và cười:

- Vì lẽ gì à? Vì lẽ ta muốn Vương Lân Hoa làm con ta, cho nên ta bằng lòng, huống chị..

Tay Trầm Lãng vụt khẽ lắc đôi đũa, hạt đậu phộng rang bay vút vào cái lỗ nhỏ trên vách, nơi Vương Lân Hoa đang dán mắt vào...

Đang nhìn sững sờ, Vương Lân Hoa không kịp phản ứng bị hạt đậu bay trúng mi mắt tá hỏa tam tinh...

Trầm Lãng cười lớn:

- Vương Lân Hoa, xem đã mãn nhãn rồi chưa? Bây giờ ta đã là gia gia của ngươi rồi sao còn chưa ra lạy mừng?

Vương phu nhân cười:

- Tiện thiếp biết chuyện này không qua được mắt công tử.

Trầm Lãng cũng cười:

- Phu nhân muốn cho họ xem lén nghe lén, mà cũng muốn cho ta biết thế để sự bằng lòng này không được đổi lời.

Vương phu nhân nói:

- Công tử nên biết tiện thiếp muốn công tử nói tiếng bằng lòng trước mặt Chu cô nương, như thế để từ đây về sau vị cô nương họ Chu sẽ không còn nuôi mộng với công tử nữa...

Bà ta khoác áo vào mình và nói tiếp:

- Chỉ có tên Hùng Miêu Nhi thì lại có phúc được xem không, xem mãn nhãn.

Trầm Lãng lại cười lớn hơn:

- Phải phu nhân xoay mình qua một chút thì hắn lại càng mãn nhãn hơn nữa.

Vương phu nhân cười:

- Tiện thiếp xem hắn như con vậy mà, hắn có thấy gì cũng không sao... Huống chi tiện thiếp còn ngồi chứ đâu đã đứng.

Trầm Lãng nói:

- Bây giờ thì nên cho họ ra đi chứ.

Vương phu nhân nói thật dịu:

- Lời của công tử bây giờ thì ai dám cãi.

Bà ta dùng mũi chân ấn nhẹ vào góc tường, giữa vách vụt nứt ra một đường thẳng dạt hẳn ra một khoảng trống không một tiếng khua.

Trầm Lãng quay lại nhìn chăm chăm Hùng Miêu Nhi. Hùng Miêu Nhi tròn xoe mắt nhìn Trần Lãng, Chu Thất Thất nước mắt khoanh tròng, Vương Lân Hoa nhăn mặt nhíu mày, ra vẻ khó chịu...

Hắn lấy khăn chặm vào con mắt bị thương, Trầm Lãng vít hạt đậu rất nhẹ như khi chạm lá rơi, không thể bị thương, nhưng hắn cứ lấy khăn tay chặm mắt như muốn che khuôn mặt của hắn, hình như hắn thấy sự việc làm hắn hổ thẹn.

Chu Thất Thất và Hùng Miêu Nhi cùng Trầm Lãng, vẻ mặt người nào cũng nghiêm trọng.

Vương phu nhân vẫy tay rồi nói:

- Mời nhị vị ngồi..... Cái vẫy tay thật nhẹ như đùa chơi, nhưng làm Chu Thất Thất chợt nghe tê cứng thân hình.

Trầm Lãng cười ngó Vương Lân Hoa nói:

- Cũng mời luôn cả Vương huynh đệ nữa...

Vương phu nhân cười nói vui vẻ - Bây giờ mà công sao công tử còn khách sáo.

Trầm Lãng nhướng mắt lên nhìn Vương phu nhân:

- Chứ gọi hắn là gì bây giờ?

Vương phu nhân mỉm cười:

- Hoa nhi hãy lại bái kiến cha ghẻ đi con.

Trầm Lãng nói:

- Bây giờ tạm thời làm "thúc thúc" thôi.

Vương Lân Hoa mang những bước hết sức nặng nề. Đôi chân cứng xuống như treo đá Vương phu nhân:

- Hoa Nhi không phải lạy, chỉ vòng tay cúi mình xuống là đủ rồi.

Vương Lân Hoa cũng như chết rồi, hắn tức vì không biết chui đâu cho khuất mắt...

Chu Thất Thất cũng giận, nhưng giá mà không bị điểm huyệt, nàng đã phải ôm bụng mà cười...

Vương phu nhân trầm giọng:

- Ta nói gì ngươi có nghe không?

Vương Lân Hoa khom mình xuống vòng taỵ..

Vương Lân Hoa làm lễ mà nửa như bị ai đánh vào mặt.

Trầm Lãng nhìn mặt hắn, mỉm cười:

- Ngươi chắc có lẽ hối hận lắm phải không? Ngày hôm qua ngươi không sớm giết ta để bây giờ xảy ra chuyện này.

Vương Lân Hoa thốt không ra tiếng...

Vương phu nhân đỡ lời:

- Mọi chuyện xưa không lẽ dạy hắn như thế chưa đủ...

Trầm Lãng cười hả hả:

- Hôm qua ta cầu hắn tha, hôm nay lại có người cầu ta tha hắn, nếu ta không cưới mẹ hắn thì làm sao được như thế này..... Như lấy được sự bình tĩnh, Vương Lân Hoa ngẩng mặt mỉm cười:

- Trầm thúc thúc, thúc thúc muốn chọc tiểu điệt giận mà phá hôn sự đấy ư?

Và hắn vụt cười thành tiếng:

- Nhưng Trầm thúc thúc đã lầm rồi, làm sao tiểu điệt lại giận được bây giờ gọi là "thúc thúc" là do tiểu điệt cam tâm tình nguyện, sau này nếu gọi là "gia gia" thì lại càng làm cho tiểu điệt càng thích thú hơn nữa... Gia mẫu có được một người hôn phối tài hoa như Trầm thúc thúc là một chuyện khó tìm, tại sao tiểu điệt lại giận chứ.

Vương phu nhân cười hăng hắc:

- Đứa con ngoan, thật là một đứa con ngoan.

Trầm Lãng cũng cười:

- Quả đúng là một đứa con ngoan, có một người mẹ như thế, thêm một đứa con như thế, thì lo gì không thao túng đựơc thiên hạ giang hồ.

Ngoài mặt thì cười rất cởi mở nhưng trong bụng Trầm Lãng cũng công nhận Vương Lân Hoa quả là lợi hại.

Vương phu nhân lấy mắt ra hiệu, lập tức có người đưa Hùng Miêu Nhi và Chu Thất Thất ra ngoài.

Hai người tuy không nói được, không cử động được, nhưng tia mắt lườm lườm giận dữ đã bộc lộ thay cho lời nói căm hờn... một thứ căm hờn không nói bằng lời, không bằng hành động mới thật là ghê gớm.

Nhìn theo hai người bị kéo ra, Trầm Lãng đã không tỏ một chút gì khó chịu, vẻ mặt vành môi lại phơn phớt nụ cười hết sức tự nhiên...

Vương phu nhân mỉm cười:

- Công tử không giận à? Không khó chịu à?

Trầm Lãng nhướng mắt:

- Sao lại giận? Có gì mà khó chịu?

Vương phu nhân nói:

- Chứ công tủ thấy ho.....

Trầm Lãng cười chặn:

- Tôi biết phu nhân sẽ đối xử tốt với họ, thì tại sao tôi lại giận?

Vương phu nhân nói:

- Tiện thiếp lại cứ cho rằng công tử sẽ giận...

Bà ta lại cười thật tươi và nói tiếp:

- Không ngờ công tử lại có thể bình tĩnh như thế... Con người như công tử, ai mà gần gũi được thì quả là..... là thích thú.

Trầm Lãng mỉm cười:

- Trước mặt người khác xin phu nhân chớ đề cao tôi như thế.

Vương phu nhân cười hăng hắc và rót thêm cho Trầm Lãng một chén rượu nữa:

- Bây giờ thì họ đã đi hết rồi, luôn cả Nhiễm Hương nữa ...

Bà ta thấp giọng hỏi luôn:

- Công tử có biết tại sao tiện thiếp cho họ đi hết không?

Trầm Lãng cười:

- Có lẽ phu nhân muốn thương lượng đại sự với tôi?

Đôi mắt của Vương phu nhân lon g lanh ướt rượt:

- Công tử nghĩ xem bây giờ việc gì là trọng yếu nhất?

Trầm Lãng lắc đầu:

- Khó biết quá Vương phu nhân cười ngặt nghèo.

- Công tử... làm bộ hoài.

Vừa nói Vương phu nhân vừa chớp mắt cúi đầu.

Dáng cách e thẹn một cách thuần thục của người thiếu phụ tuy không ngây thơ như một thiếu nữ, nhưng vẫn có tính cách hấp dẫn dị thường...

Vương Lân Hoa cười:

- Tiểu điệt đang muốn hỏi xem bao giờ thì được gọi thúc thúc bằng gia gia?

Trầm Lãng rùn vai:

- Gọi bằng thúc thúc thì ta cũng quá hài lòng rồi.

Vương Lân Hoa nói:

- Tiểu điệt muốn gọi gia gia sớm chừng nào tốt chừng ấy.

Rõ ràng là da mặt của Vương Lân Hoa còn dày hơn là mo cau nữa, hắn nói câu chuyện như thế mà mặt hết sức tự nhiên , tự nhiên đến trâng tráo.

Thế nhưng Trầm Lãng lại cũng tự nhiên:

- Phải lắm, sớm chừng nào tốt chừng ấy... Vậy theo ngươi thì ngày nào?

Vương Lân Hoa nói:

- Chọn ngày lâu lắm, ngay đêm nay đi.

<< Lùi - Tiếp theo >>

HOMECHAT
1 | 1 | 185
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com