- Công tử nói thế thì rõ ràng đã hiểu lầm lòng thành khẩn của tôi... tại sao tôi lại muốn công tử đi vào hiểm địa? Nếu quả thật thế thì tôi thà để Lân Hoa làm chứ không để cho công tử làm đâu?
Trầm Lãng nhứng mắt:
- Thế à ?
Vương phu nhân nói:
- Chuyện này thì thật Lân Hoa cũng có thể làm được, cơ trí của nó tuy không bằng công tử, nhưng nó cũng có thể cố gắng, chỉ hiềm vì nó cũng có một nhược điểm...
Trầm Lãng hỏi:
- Sao gọi là nhược điểm?
Vương phu nhân nói:
- Nhược điểm đó là Khoái Lạc Vương nhận biết nó.
Trầm Lãng cau mặt:
- Nhận biết? Tại sao lại biết?
Vương phu nhân hỏi:
- Nguyên nhân đó công tử có thể không hỏi được chăng?
Trầm ngâm một lúc, Trầm Lãng nói:
- Nhưng thuật dị dung của Vương công tử là có một không hai trong thiên hạ...
Vương phu nhân chận nói:
- Quả thật là Lân Hoa cũng có chút tài đó... Nhưng xin hỏi trầm công tử, nếu sau khi Vương Lân Hoa đã dị dung rồi cùng ở chung với công tử suốt ngày, công tử có nhận ra được chăng?
Trầm Lãng cười:
- Nghĩa là phu nhân sợ Khoái Lạc Vương khám phá?
Vương phu nhân gật đầu:
- Vì lẽ đó mà Lân Hoa không làm được... Và nếu không có công tử thì thật khó có người thay thế nó...
Trầm Lãng cười:
- Nhưng môn hạ Khoái Lạc Vương có người lại biết mặt tại hạ.
Vương phu nhân hỏi:
- Ai?
Trầm Lãng nói:
- Kim Vô Vọng.
Vương phu nhân cười:
- Là bạn thâm giao thì làm sao Kim Vô Vọng lại có thể phá chuyện Trầm công tử?
Trầm Lãng gật gù:
- Thì ra phu nhân cũng biết nhiều việc... Nhưng...
Vương phu nhân hỏi:
- Còn có người khác nữa, phải chăng?
Trầm Lãng nói:
- Quả thế, hãy còn Tửu Bá Hàn Linh và Sắc Bá Giang Tả Tư Đồ.
Vương phu nhân mỉm cười:
- Hai người ấy vĩnh viễn không gặp mặt Khoái Lạc Vương.
Trầm Lãng nhứng mắt:
- Nghĩa là họ cũng như tại hạ, cũng lọt vào tay phu nhân.
Vương phu nhân cười:
- Nhưng công tử là thượng khách, còn bọn họ là tù nhân.
Trầm Lãng bật cười:
- Nhưng tại hạ còn khó hiểu.
Vương phu nhân hỏi:
- Công tử mà lại có chuyện khó hiểu?
Trầm Lãng nói; - Phu nhân đã thừa biết Khoái Lạc Vương là kẻ địch của tại hạ, và tại hạ cũng có ý định hành động đối phó hắn, thế thì cho dù phu nhân không nói, tại hạ vẫn làm.
Điều đó phu nhân rõ lắm chứ?
Vương phu nhân gật đầu:
- Có, điều đó tôi có biết.
Trầm Lãng nói:
- Đã thế thì phu nhân cần chi phải phí hao tâm lực để làm cho tại hạ nghe theo phu nhân? Như thế thì việc làm đã hơi dư chăng?
Vương phu nhân cười:
- Không, bởi vì phương pháp đối phó với Khoái Lạc Vương có khác.
Trầm Lãng hỏi:
- Sao lại khác?
Vương phu nhân nói:
- Nếu tôi không mời công tử đến đây để cùng nhau lập nên minh ước, thì khi có cơ hội công tử nhất định sẽ đặt Khoái Lạc Vương vào tử địa, có phải thế không?
Trầm Lãng gật đầu:
- Tự nhiên là thế. Phu nhân thì khác đi à?
Vương phu nhân nói:
- Tôi thì không phải với mục đích đưa hắn vào chỗ chết..... Tia mắt nụ cười tươi như hoa nở của Vương phu nhân vụt tắt ngang nhường chỗ cho một sắc diện lạnh băng băng... Bà ta nhìn vào khoảng trống xa vời và nói thật chậm như từng tiếng một:
- Tôi muốn hắn sống, tôi muốn cho hắn trơ mắt chứng kiến sự nghiệp của hắn bị hủy diệt... tôi muốn cho hắn sống để chịu đựng Và bà ta vụt đập tay lên bàn thật mạnh:
- Tôi muốn hắn phải chịu đựng trong tình trạng dở sống dở chết. Hắn không thể chết một cách dễ dàng... Hắn phải sống mà chịu đựng... Đâu có thể cho hắn phương tiện dễ quá như thế.
Nụ cười của Vương phu nhân tắt mất là không khí thoải mái trong phòng cũng tắt theo luôn... Bây giờ nơi đây chỉ còn thù hận, một sự thù hận rùng rợn hơn là chết chóc...
Trầm Lãng chợt hơi sửng sốt Bà ta và Khoái Lạc Vương có thù sâu gì như thế?
Thù hận thâm xương nhập cốt ấy do đâu mà có?
Không biết trải qua bao nhiêu lâu, nụ cười tươi cố hữu mới trở lại nơi gương mặt tuyệt trần của người thiếu phụ. Bà ta chúm chím cười:
- Bây giờ thì Trầm công tử đã rõ cả rồi chứ?
Trầm Lãng nói:
- Nếu không rõ thì quá ngu đi sao.
Vương phu nhân nói:
- Nếu tôi có dược một người như Trầm công tử bên cạnh Khoái Lạc Vương thì nhất cử nhất động của hắn sẽ không làm sao qua mắt tôi được...
Trầm Lãng nói tiêp theo:
- Và bất cứ một chuyện nào của hắn cũng bị chận ngay từ trong trứng nước cho dù có thủ đoạn bằng trời, hắn cũng sẽ không bao giờ được thành công?
Vương phu nhân gật đầu thật đẹp:
- Đúng như thế.
Trầm Lãng cười:
- Có một đối thủ như Vương phu nhân, cuộc đời của Khoái Lạc Vương kể như tàn.
Vương phu nhân cười:
- Nhưng phải được sự thỏa thuận của Trầm công tử thì mới nên việc.
Tia mắt thu của bà ta lại chiếu thẳng vào mặt Trầm Lãng và giọng bà ta thật dịu:
- Không biết công tử có bằng lòng chăng?
Trầm Lãng mỉm cười vặn lại:
- Tại hạ cũng có thể không bằng lòng được nữa sao?
Vương phu nhân nói:
- Chỉ e rằng không nên như thế.
Trầm Lãng cười lớn:
- Không nên không bằng lòng, nghĩa là chỉ có một con đường... bằng lòng.
Vương phu nhân nâng chén mỉm cười:
- Đa tạ công tử, xin cho tiện thiếp kính công tử một chén để gọi là chúc trước sự thành công của chúng ta.
Hai người cùng ngó nhau cười...
Giọng cười của Vương phu nhân như ngọc khua mật rót... giọng cười của Trầm Lãng cởi mở hả hê...
Nhưng người nghe? Hùng Miêu Nhi cảm thấy giọng cười của họ như dồn hơi cao hẳn vỡ bụng, hắn tức tối nghiến răng:
"Không ngờ tên Trầm Lãng lại yếu hèn như thế?
Tại làm sao lại phải bằng lòng? Nó ăn thịt được sao mà sợ dữ thế?" Giá mà đổi lại là Hùng Miêu Nhi thì mụ ta đừng có mong nói được nửa lời. Nhất định không một ai, không việc gì có thể ép buộc hắn được.
Chu Thất Thất thì lại càng tức tối hơn nữa. Giá mà nói được, nàng sẽ mắng tạt vào mặt họ. Quả là cái con hồ ly cái, tuổi tác như thế mà lại xưng là tiện thiếp lại nói với Trầm Lãng bằng những tiếng "Chúng ta... chúng ta"... Xí... thật là đồ mất dạy. Da mặt Vương Lân Hoa đã dày, thế mà mụ ta lại còn dày hơn nữa. Cũng may, Chu Thất Thất lại không thể chửi ra thành tiếng..... Vương phu nhân nói mời một chén, nhưng lại cụng luôn một hơi ba chén. Rượu đã làm cho da mặt bà ta thêm hồng nhuận, khóe mắt bà ta lại càng "mơ mộng" lên thêm...
Hùng Miêu Nhi khẽ gật gù...
Trầm Lãng làm như thế phải chăng là dụng kế thoát thân? Hắn ra khỏi chỗ này thì ai còn có thể ràng buộc hắn được? Hùng Miêu Nhi nghĩ đến đó chợt bấm bụng cười thầm... Không, mụ nầy không thông minh như hắn nghĩ từ trước đến nay đâu. Mụ là một kẻ đần. Vào lúc đó tiếng của Vương phu nhân cất lên làm cắt dòng suy nghĩ của hắn.
- Tửu lượng của tiện thiếp tuy kém, nhưng hôm nay có thể cùng uống với công tử suốt ba ngày... Sau ba ngày, tiện thiếp lại sẽ thêm một tuần rượu chót để tiển hành.
Trầm Lãng nhứng mắt:
- Tiển hành?
Vương phu nhân mỉm cười:
- Tiện thiếp bây giờ đã nhìn thấy trước ba ngày sau đây công tử sẽ tách mình ra biên giới để làm một công việc kinh thiên động địa, cho nên trong ba ngày này, tiện thiếp sẽ làm cái công việc tỏ lòng lưu luyến ấy mà.
Rượu tuy đượm mạnh chất men say, nhưng ánh mắt của Vương phu nhân bây giờ lại dễ say gấp mười lần rượu mạnh... Và Trầm Lãng, tuy vẫn nhìn ngay vào đôi mắt ấy, nhưng tựa hồ không thấy lời trong mắt ấy...
Hắn chỉ mỉm cười:
- Tại hạ cứ như thế này rồi đi à?
Vương phu nhân gật nhẹ :
- Tự nhiên là như thế. Và tiện thiếp đã vì công tử mà sắp sửa hành trang.
Trầm Lãng vẫn bằng một giọng lờ ngờ:
- Tại hạ vốn không biết hành tung của Khoái Lạc Vương...
Vương phu nhân cười:
- Công tử không phải nhọc tâm lo lắng, tự nhiên tiện thiếp có cách làm cho công tử gặp Khoái Lạc Vương.
Trầm Lãng vẫn ngơ ngơ:
- Cách nào?
Vương phu nhân cười hăng hắc:
- Công tử sao lại cố đóng kịch ngớ ngẩn làm chi thế?
Trầm Lãng cười:
- Bảo tại hạ đóng kịch thông minh thì còn có lý, chứ sao lại đóng kịch ngớ ngẩn.
Vương phu nhân nói:
- Một nhân vật như công tử mà lại là người mới trong chốn giang hồ, Khoái Lạc Vương mà được công tử thì há chẳng cảm thấy là được ngọc quí hay sao? Hắn làm sao lại để cho công tử bỏ đi chứ?
Trầm Lãng cười:
- Nghĩa là Khoái Lạc Vương sẽ lôi kéo tại hạ cho kỳ được?
Vương phu nhân cũng cười:
- Tự nhiên, kẻ nào muốn thành đại sự, dều không thể để vuột mất công tử? Khoái Lạc Vương mà buông rơi công tử thì hắn sẽ không phải là Khoái Lạc Vương.
Trầm Lãng chớp mắt:
- Rồi sau đó?
Vương phu nhân nói:
- Sau đó công tử sẽ thành tâm phúc của Khoái Lạc Vương.
Trầm Lãng cười:
- Cái đó thì không chắc, bởi vì nếu hắn không tín nhiệm tại hạ thì sao?
Vương phu nhân nghiêng mắt:
- Người như công tử mà lại không biết làm sao cho hắn tín nhiệm sao? Phóng một mũi sắt nhọn vào túi vải, thì túi vải nào không lủng.
Trầm Lãng cười lớn:
- Phu nhân muốn cho tại hạ đóng thêm một màn kịch tự kiêu tự đắc đấy à?
Vương phu nhân cười:
- Không cần đóng kịch, công tử cũng đã hơn người rồi.
Trầm Lãng gật gật:
- Hay quá, bây giờ thì phu nhân chỉ còn một việc chưa nói mà thôi.
Vương phu nhân chớp chớp mắt:
- Chuyện chi thế?
Trầm Lãng cười:
- Chuyện đó là cách nào để cho tại hạ rời khỏi nơi này? Làm sao cho tại hạ một mình nơi biên giới mà vẫn phải tuân theo sự sai sử của phu nhân? Làm sao cho tại hạ không phản bội?
Vương phu nhân nheo mắt vặn lại:
- Thế công tử đoán thử xem?
Trầm Lãng nói:
- Tại hạ tuy không chuyên về độc chất, nhưng có nghe rằng trên dời này có thứ thuốc độc mà độc chất phát tác rất chậm, tùy theo định kỳ của người hạ độc đến ngày đó, trừ phi được thuốc giải của chính người hạ độc, nếu không thì phải chết. Thứ độc dược nầy giống y như loại sâu độc mà những người con gái xứ Miêu Cương thường dùng...
Trầm Lãng mỉm cười nói tiếp:
- Thứ thuốc độc hại đó không chừng bây giờ đã ở trong bụng của tại hạ rồi.
Vương phu nhân nói:
- Công tử là một đương kim quốc sĩ, tiện thiếp đâu lại dùng thủ đoạn đó để đối phó với công tử. Nếu tiện thiếp làm thế thì chẳng những khinh công tử, mà lại còn khinh cả chính mình nữa.
Trầm Lãng cười:
- Hay lắm, trên đời này thật chỉ có một vi tiên tử mà thôi... tại hạ xin có lời cảm tạ.
Vương phu nhân cười:
- Vậy công tử đoán qua lý do khác đi.
Trầm Lãng nói:
- Phu nhân tuy không cùng đi với tại hạ ra biên giới, nhưng rất có thể sẽ cho người theo sát bên để giám thị tại hạ...
Bằng một giọng cười như tiếng ngọc khua, Vương phu nhân ngắt lời:
- Không cần, khỏi phải bàn phương pháp ấy hay hay dở, chỉ nên biết rằng một người như công tử thì không ai có thể làm nổi cái công việc giám thị, tiện thiếp tuy không khôn, nhưng cũng không đến đỗi làm một chuyện quá ngu như thế.
Trầm Lãng hỏi:
- Như vậy không lẽ phu nhân sẽ buộc tại hạ thề độc?
Vương phu nhân lại cười:
- Trên đời cái điều không nên tin hơn hết là lời thề của người đàn ông đối với người đàn bà. Nếu có cô gái ngây thơ nào đi tin lời thề của đàn ông, thì cô gái ấy sẽ phải ân hận suốt đời.
Trầm Lãng vỗ tay cười lớn:
- Phu nhân đã từng bị ân hận rồi à?
Vương phu nhân mỉm cười và ngó Trầm Lãng một cái thật dài:
- Công tử xem dáng sắc của tôi hiện tại có phải là kẻ mang ân hận sao?
Trầm Lãng cười:
- Đúng, thường thường người nào làm cho kẻ khác thương tâm, thì người đó không bao giờ thương tâm cả.
Hai người lại cười, giọng cười thật là cởi mở...
Hùng Miêu Nhi đứng bên trong nhăn mặt:
"Cái tên Trầm Lãng thật là có lúc lại chẳng ra gì... Trong hoàn cảnh nầy mà hắn lại có thể cười như thế ấy... Và điều tệ hơn hết là người ta đối phó với mình như thế nào lại cũng chẳng đoán ra." Trong bụng thì cự nự vùng vằng như thế, nhưng thật ra thì Hùng Miêu Nhi cũng chưa nghĩ ra cái mụ hồ ly nầy sẽ làm sao để khống chế cho được Trầm Lãng Chu Thất Thất càng cắn môi thật mạnh Câu nói của Trầm Lãng làm cho nàng thấm thía:
"kẻ nào làm cho kẻ khác thương tâm, thì kẻ ấy không bao giờ thương tâm cả"? Phải rồi hắn là con người như thế mà...
Hắn không hiểu hắn thì ai hiểu hắn Nhưng cũng như Hùng Miêu Nhi, nghĩ thì nghĩ như thế, nhưng thực ra thì nàng cũng chưa hiểu Trầm Lãng là con người như thế nào cả.....