watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
11:04:3611/06/2025
Kho tàng truyện > Truyện Kiếm Hiệp > Tác Giả Khác > Võ Lâm Tuyệt Địa - Cổ Long - Chương 41-60 - Trang 4
Chỉ mục bài viết
Võ Lâm Tuyệt Địa - Cổ Long - Chương 41-60
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Trang 11
Trang 12
Trang 13
Trang 14
Trang 15
Trang 16
Trang 17
Trang 18
Trang 19
Trang 20
Trang 21
Trang 22
Trang 23
Trang 24
Trang 25
Trang 26
Trang 27
Trang 28
Trang 29
Trang 30
Trang 31
Trang 32
Trang 33
Trang 34
Trang 35
Trang 36
Trang 37
Trang 38
Trang 39
Trang 40
Trang 41
Trang 42
Trang 43
Trang 44
Trang 45
Trang 46
Trang 47
Tất cả các trang
Trang 4 trong tổng số 47



Hồi 42-2


Quần hào tại "Duyệt Tân Lâu" nhìn nhau có vẻ ngạc nhiên.
Kiều Ngũ có hơi suy nghĩ :
- Trầm công tử là một người đại lượng, và chịu đựng với lão Hàn Linh như thế  càng tỏ ra giàu chí nhẫn nại...
Hùng Miêu Nhi nói :
- Anh em với nhau, thán phục nhau là chuyện thường, nhưng thực sự là như thế.  Hành động của Trầm Lãng luôn luôn làm mình khó đoán theo kịp.
Kiều Ngũ nói :
- Tôi thấy lão cụt ấy tuy cười nói vui vẻ, nhưng đôi mắt lão tố cáo rằng lão còn  nhiều âm mưu trong óc lắm, đáng lý Trầm công tử phải thận trọng hơn tý nữa...
Hùng Miêu Nhi khoát tay :
- Anh yên lòng, Trầm Lãng kỹ lưỡng lắm, không mắc bẫy đâu .
Hoa Tứ Cô vụt kêu lên :
- Úy, không xong...
Kiều Ngũ giật mình :
- Gì thế ?
Hoa Tứ Cô có vẻ hoảng hốt :
- Xem kìa... hai cái chân lão ấy...
Hùng Miêu Nhi cau mặt :
- Làm gì có chân...
Hắn nói chưa dứt, chợt nghe Trầm Lãng vụt cười một giọng hơi lạ, và chiếc bàn  trước mặt hai người bỗng bắn tung lên...
Từ hai ống quần ở hai chân cụt của lão già vụt tỏa ra những tia lấp loáng...
Không biết bao giờ, hai chân của lão ló ra hai thanh kiếm, mà cặp mắt giang hồ  nhìn vào biết ngay đó là hai thanh kiếm được tẩm thuốc kịch độc, ánh sáng của nó lóe  lên thật là kỳ dị.
Mặt lão vẫn nói cười như không, nhưng "hai chân kiếm" đã thành hoạt động...  Không cần phải mạnh, vì đó là hai thanh kiếm đã tẩm độc chỉ cần xước da chảy máu  là kẻ mang thương tích sẽ bị đông máu chết ngay.
Nhưng, dưới bàn lão Hàn Linh ló ra hai chân, thì y như dưới đó Trầm Lãng ló  thêm hai đôi mắt nữa, cho nên khi lão vừa hơi khích động là Trầm Lãng đã bắn ra sau  hơn ba thước.
Bị vuột chiêu đầu, Hàn Linh đẩy mạnh hai tay, chiếc bàn vừa mới nhóng lên rơi  xuống rồi lại bay vù tới trước mặt Trầm Lãng, lão Hàn Linh đứng thẳng lên bằng hai cái  chân tháp kiếm, và liên tiếp đá lên theo thế đá liên hoàn...
Bình thường khi đi đứng, Hàn Linh dùng hai thanh kiếm tháp vào chân cụt, y như  đi cà khêu, đó là công phu khổ luyện suốt hai mươi năm, và hai thanh kiếm tẩm độc đã  thay thế hai chân như nhưng người bình thường...
Thế đá liên hoàn của Hàn Linh tung ra, ánh sáng của hai thanh kiếm lóe lên biến  thành những đường vạch ngang vạch dọc màu tím như lân tinh. Tự nhiên đây là thế đá,  chiêu thức theo cước bộ, chỉ có điều nó không giống như những thế đá của các môn  phái khác, vì thế đá này mang theo những đường gươm. Nhưng nếu nói là kiếm pháp  thì cũng không phải, vì nó không giống như những kiếm pháp sử dụng bằng tay.
Quần hào có mặt tại "Duyệt Tân Lâu" há mồm trông sửng sốt, ai cũng ngại cho  Trầm Lãng.
Riêng Hùng Miêu Nhi và Kiều Ngũ thì tự nhiên là phải lao mình tới...
Trong lúc đó, bóng của Trầm Lãng luồn theo bóng kiếm chập chờn như hư ảnh,  bảy thế "Liên Hoàn Thất Kiếm" của Hàn Linh đều xẻ ngang xẻ dọc giữa khoãng không...
Thình lình, Hàn Linh vụt nghiêng xéo thân mình, cả hai tay tống mạnh vào cửa
sổ...
Khung cửa tróc hẳn ra, và khi Hùng Miêu Nhi và Kiều Ngũ lao mình tới, họ Hàn  đã quăng mình qua cửa sổ.
Hùng Miêu Nhi dậm chân :
- Trầm huynh, tại sao lại không đánh trả ?
Lặng im một chút, Trầm Lãng thở dài :
- Tôi đang nghĩ đến Kim Vô Vọng .
Hùng Miêu Nhi cũng thoáng buồn và khẻ gật đầu :
- Đúng rồi, nên lắm, nên tha cho hắn một lần .
Kiều Ngũ băn khoăn :
- Thả cọp thì dễ nhưng tôi e bắt cọp thì khó lắm .
Trầm Lãng cười khỏa lấp :
- Có "Sư Tử" thì còn sợ gì chuyện bắt cọp chứ .
Kiều Ngũ cười :
- Nếu tại hạ mà xứng danh "Sư Tử" thì Trầm huynh quả thật là "Thần Long".
Hùng Miêu Nhi nói :
- Một người là "Hùng Sư", một người là "Thần Long", thì con "Mèo Rừng" này  đứng vào chỗ nào chứ ?
Một chuyện kinh thiên động địa vừa mới xảy ra, thế mà ba người lại cười nói như  không, làm cho quần hào động tính hiếu kỳ, họ bu quanh Trầm Lãng...
Thắng Huyền là người thắc mắc hơn ai hết, hắn bước đến trước mặt Trầm Lãng  nhìn suốt từ đầu đến chân, mặt hắn nhăn nhăn nhó nhó...
Trầm Lãng hơi lấy làm lạ :
- Huynh đài...
Thắng Huyền nói mau :
- Tại hạ tên Thắng Huyền.
Hùng Miêu Nhi bực mình :
- Mặt người ta không có trổ hoa, sao các hạ nhìn sững thế ?
Y như không nghe, Thắng Huyền cứ nhìn Trầm Lãng, hắn gật gù nói một mình :
- Phải rồi, đây mới đúng là Trầm Lãng...
Trầm Lãng cười :
- Chẳng lẽ còn một Trầm Lãng nào nữa hay sao ?
Thắng Huyền chép miệng :
- Vâng, còn có một người...
Hùng Miêu Nhi trố mắt :
- Một Trầm Lãng nữa... ? Huynh đài thấy ở đâu ?
Thắng Huyền đáp :
- Mới vừa ở đây .
Hùng Miêu Nhi hỏi dồn :
- Đâu rồi ?
Thắng Huyền đáp :
- Đã... đã...
Hắn chợt như thấy bóng dáng một người đẹp thoáng qua trong trí óc, bóng cô  cháu gái của "Trầm công tử" lúc nãy, hắn vội nín luôn..
Hùng Miêu Nhi hỏi tới :
- Sao ? Sao lại không nói ?
Thắng Huyền mĩm cười :
- Không chừng đó chỉ là việc trùng tên mà thôi .
Hùng Miêu Nhi nói :
- Huynh đài cứ nói để chúng tôi xem thử.
Thắng Huyền hơi lúng túng :
- A... a...
Hùng Miêu Nhi nổi nóng chụp lấy tay hắn :
- Nói hay không ?
Thắng Huyền cười nhạt :
- Tỷ như không nói thì sao ?
Hùng Miêu Nhi trừng trừng đôi mắt rồi vụt cười ha hả :
- Hay. Thế mới là hảo hán chứ . Hùng Miêu Nhi này bình sinh vốn thích những  người như thế... Thắng huynh nè, mặc kệ chuyện gì thì chuyện, uống ba chén đã .
Hắn kéo Thắng Huyền lại bàn rót mỗi người ba chén lớn, rồi vừa đưa tay mời vừa  ngửa cổ trút luôn một hơi ba chén...
Vốn là con người lịch sự hay kết bạn, trước thái độ vồn vã nhiệt tình của Hùng  Miêu Nhi, Thắng Huyền cũng phải đành đáp lễ ngửa cổ uống cạn luôn...
Đã uống khá nhiều từ đầu đến cuối, bây giờ thêm ba chén lớn nữa, mà lại ba  chén uống một hơi, làm cho Thắng Huyền quay lại là nghe choáng váng...
Trầm Lãng vịn vai hắn mỉm cười :
- Bận sau đừng uống với Hùng huynh như thế nữa, hắn chỉ được nước nạp, chứ từ  từ thì chẳng hơn ai đâu .
Hùng Miêu Nhi cười ha hả :
- Đâu phải mấy cô nàng mà ngồi mím mím từ chút. Say là say, nằm là nằm, như  thế mới là bản sắc nam nhi chứ .
Bị lây cái ngông của "Mèo Rừng", Thắng Huyền vỗ tay cười lớn :
- Đúng, đúng lắm... Say là say, nằm cứ nằm, có sao... Có sao đâu ? Nhưng mà  nè, chưa có say đâu nghe.... Chưa say nghe... Trầm công tử, phải không nè... say đâu .
Nghe giọng lè nhè của hắn, Trầm Lãng bật cười :
- Phải rồi, say đâu... mệt, chứ say đâu .
Thắng Huyền được trớn càng cười lớn :
- Đúng, đúng... Trầm huynh quả thật không hồ đồ chút nào cả... Trầm huynh nè,  nói nhỏ nghe, yên lòng đi. Muốn gặp cái... cái Trầm Lãng đó tôi... chờ nghe... sáng mai.
Trầm Lãng hỏi :
- Sáng mai ?
Thắng Huyền nói :
- Chứ sao, sáng mai, sáng mai là ngày hội của Cái Bang, nhất định hắn sẽ đến .
Trầm Lãng gật đầu :
- Được rồi, sáng mai... Ngày hội Cái Bang, tôi cũng cần gặp nhiều người...
Thắng Huyền vỗ tay :
- Phải rồi, ngày hội Cái Bang nhất định sẽ tưng bừng lắm .
Và hắn quay lại vổ vai Hùng Miêu Nhi :
- Hùng... Hùng huynh nè, say rồi à ?
Hùng Miêu Nhi cười khà khà :
- Tôi ấy à ? Đâu, say đâu... Hừ, làm sao lại say .
Thắng Huyền nói :
- Nếu chưa thì ba chén nữa .
Hùng Miêu Nhi nhướng nhướng mắt :
- Ba thì ba .
Thắng Huyền dặc dặc tay :
- Mà nè, đổi chỗ chứ ?... Ừ, căn lầu này sao mà... sao mà dở ẹt vậy cà ?... Ừ...  ừ... mới có bao nhiêu người đây mà muốn lung lay nhỉ...
Thắng Huyền đang loay hoay, chợt có một tên tiểu nhị rón rén đi lại, hắn liếc  chừng Hùng Miêu Nhi xem chừng có vẻ ngán lắm, và hắn bét bét sang phía Kiều Ngũ,  cúi đầu hỏi nhỏ :
- Thưa... không biết ai là Trầm công tử ?
Trầm Lãng lên tiếng :
- Đây, tại hạ đây .
Gã tiểu nhị vòng tay khom mình :
- Dạ, chủ tôi có sửa soạn một bửa tiệc rượu đơn sơ, cho tôi ra đây kính thỉnh  Trầm công tử .
Trầm Lãng còn đang trầm ngâm thì Hùng Miêu Nhi hớt nói :
- Ủa, lại mời nữa ? Sao mà đắt thế nhỉ .
Thắng Huyền nói :
- Ủa, sao lại không có ai mời tôi cả vậy cà .
Trầm Lãng cười nói với tên tiểu nhị :
- Xin phiền túc hạ bẩm lại với chủ nhân rằng tại hạ đã có hơi say, xin cho khước
vậy .
Gã tiểu nhị cố nài :
- Chủ nhân tôi có căn dặn phải thỉnh cho được Trầm công tử... vì chủ nhân tôi  có việc cần thương lượng. Hình như là có quan hệ với vị Chu cô nương nào đó...
Trầm Lãng gật đầu :
- Thôi được, xin phiền túc hạ dẫn đường .
Gã tiểu nhị lại vòng tay khom mình đi trước dẫn đường...
Hai người đi rồi, Kiều Ngũ nói :
- Chu cô nương nào cà ? Có phải vị thiên kim hào phú ấy chăng ?
Hùng Miêu Nhi gật gật đầu :
- Cô ấy chứ còn ai nữa... Nàng đến đây rồi sao cà ? Hay là đã gây ra chuyện gì  nữa đây ?

*****

Chu Thất Thất vùng vằng ra khỏi tửu lầu, đi thẳng một hơi về phòng trọ...
Chờ cho hai kiệu phu đem Vương Lân Hoa vô xong, nàng đóng sầm cửa lại, bực  bội đi tới đi lui...
Vương Lân Hoa ngồi yên một chỗ nhìn nàng...
Chu Thất Thất đi luôn một hơi sáu, bảy vòng trong phòng, rồi lại rót một ly nước  uống. Uống xong nàng quăng chén bể nát.
Vương Lân Hoa nhìn nàng và tủm tỉm cười.
Chu Thất Thất vụt bước lại vỗ mạnh vào mấy huyệt đạo trên mình Vương Lân Hoa,  rồi lại quay đi...
Khi quay trở lại, đụng phải chiếc ghế ngồi, nàng vung chân đá chiếc ghế bay tuốt  vô góc phòng... Cái đá làm cho chân nàng đau quá, nàng khom mình xuống chà lia lịa,  miệng lại xuýt xoa liên hồi...
Vương Lân Hoa ngồi ngó sặc cười...
Chu Thất Thất quay lại sừng sộ :
- Cười gì ?
Vương Lân Hoa nói :
- A... a... tôi...
Rồi không dằn được, hắn bật cười ha hả...
Chu Thất Thất trừng mắt :
- Lại cười nữa à ? Ngươi còn cười nữa ta sẽ gả ngươi cho cái tên thiếu niên họ  Thắng cho ngươi xem .
Nói xong, nàng cũng bật cười.
Nhưng nàng cười thật ngắn. Giọng cười tắt ngay, mặt nàng xạm lại. Nàng nhớ  tới Trầm Lãng.
Vương Lân Hoa nói lầm thầm :
- Tội gì... tội gì mà lại đi đá chiếc ghế cho đau thân... tìm cái người đã làm đau  lòng mình thì có ích gì...
Chu Thất Thất quay lại quắc mắt :
- Ngươi nói gì ?
Vương Lân Hoa cười hỉ hỉ :
- Tôi tự vấn lấy tôi đấy mà... Tôi không hiểu đàn ông trên đời này chết đâu hết  cả rồi ? Chắc chỉ còn có một mình Trầm Lãng ? Cứ theo tôi biết thì còn nhiều người  còn hơn Trầm Lãng nữa .
Chu Thất Thất xốc lại vung tay...
Nhưng nàng không đánh.
Nàng cảm thấy hắn nói có lý. Bộ đàn ông chết cả rồi ư ? Tại làm sao nàng xa  Trầm Lãng không được ? Tại sao ?
Và nàng dậm chân nói lớn :
- Ta phải báo thù... Ta phải báo thù...
Vương Lân Hoa nói :
- Một mình cô nương mà muốn báo thù Trầm Lãng thì sợ e...
Chu Thất Thất nói :
- Sợ cái gì ? Ngươi nói ta không làm được à ?
Vương Lân Hoa cười :
- Tự nhiên là có thể. Nhưng nếu tôi được phụ vào, tôi sẽ có cách giúp cô nương  đắc lực...
Chu Thất Thất nhìn sững Vương Lân Hoa. Thật lâu, nàng vụt quay đầu bước đi,  thân mình nàng hơi run... lương tâm nàng đang dằn co thật dữ...
Vương Lân Hoa mĩm cười :
- Thật ra, theo tôi thấy như thế là cũng phải. Vì con người như Trầm Lãng thì  thật khó ghẹo vào lắm, cô tội gì phải...
Chu Thất Thất quay phắt lại :
- Ai bảo hắn là người không ghẹo được ? Ta làm được thì sao ?
Vương Lân Hoa cười :
- Vậy là cô có chủ định ?
Chu Thất Thất lúng túng :
- Tôi... à... à...
Mắt nàng vụt sáng lên :
- Tôi sẽ làm cho tất cả mọi người thù ghét, căm hận hắn, xem hắn là thù địch .
Vương Lân Hoa gật đầu :
- Hay, ý định đó thật là hay. Nhưng... Nhưng cô làm sao cho mọi người thù hắn  được ? Vừa rồi tại "Duyệt Tân Lâu" cô thấy rồi chứ ? Hắn bây giờ đang là ngôi sao  sáng chói dưới vòm trời võ lâm đấy .
Chu Thất Thất cắn môi gục gật :
- Hừ... hừ... Tôi sẽ có cách...
Nàng lại đi vòng quanh trong phòng sáu bảy vòng nữa, cuối cùng nàng quay lại  nhìn chăm chú vào Vương Lân Hoa, nàng hỏi chậm rãi từng tiếng một :
- Chuyện hội họp ngày mai của Cái Bang thế nào ngươi rõ lắm chứ ?
Vương Lân Hoa cười :
- Không ai có thể rỏ hơn tôi .
Chu Thất Thất hất hàm :
- Nói thử nghe ?
Vương Lân Hoa nói :
- Tả Công Long muốn làm Bang Chủ lắm, hắn muốn gần phát điên. Và tôi đã  bằng lòng giúp hắn một tay để đoạt ước vọng đó. Cho nên hắn mới triệu tập tất cả  môn đệ Cái Bang đến đây.
Chu Thất Thất cười :
- Nhưng nay thì Tả Công Long đã chạy mất tăm tích, còn ngươi... Còn ngươi lo  chuyện mình còn không nổi, sức đâu mà lo cho người khác .
Vương Lân Hoa cười :
- Chuyện xảy ra thình lình đó môn đệ Cái Bang đâu có biết. Tiếp được thủ lịnh  của "Cái Bang Tam Lão" thì tự nhiên là họ sẽ kéo đến đây thôi chứ .

<< Lùi - Tiếp theo >>

HOMECHAT
1 | 1 | 198
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com