watch sexy videos at nza-vids!
WAPVN.US
16:00:2231/07/2025
Kho tàng truyện > Truyện Kiếm Hiệp > Tác Giả Khác > Lục Tiểu Phụng - Cổ Long - Chương 1 -10 - Trang 23
Chỉ mục bài viết
Lục Tiểu Phụng - Cổ Long - Chương 1 -10
Trang 2
Trang 3
Trang 4
Trang 5
Trang 6
Trang 7
Trang 8
Trang 9
Trang 10
Trang 11
Trang 12
Trang 13
Trang 14
Trang 15
Trang 16
Trang 17
Trang 18
Trang 19
Trang 20
Trang 21
Trang 22
Trang 23
Trang 24
Trang 25
Trang 26
Trang 27
Trang 28
Trang 29
Trang 30
Trang 31
Tất cả các trang
Trang 23 trong tổng số 31



Hồi 8-1: Cầu Tây Môn Hào Kiệt Cạo Râu

Vấn đề thứ ba là :

- Bọn người lưu vong lạc lõng nơi đâu? Hậu quả ra làm sao?

Thanh âm khàn khàn trả lời :

- Sau khi vào Trung Thổ tất nhiên ẩn tính mai danh, vì tân Vương triều thành lập xong liền phái thích khách vào Trung Thổ để truy sát họ nhưng không đem lại kết quả nào. Nếu vị vương tử kia còn sống cho đến nay cũng đã thành người già sắp vào quan tài.

Lục Tiểu Phụng trầm ngâm hồi lâu mới đưa vấn đề thứ tư ra :

- Nếu xảy việc cực kỳ khó khăn phải mời đến Tây Môn Xuy Tuyết ra tay thì dùng biện pháp nào mới lung lạc được y?

Lần này trong động im lặng một hồi lâu mới đưa ra bốn chữ :

- Chẳng có cách nào.

Những món Trúc Diệp Thanh, Tiểu Ngưu Nhục, Ngũ Mai Cáp Tử, Ngự Dương Song Tiên ở Thượng Lâm Xuân trong thành đều là những thứ nổi tiếng xa gần nên bọn Lục Tiểu Phụng liền tìm đến tửu lâu này.

Lục Tiểu Phụng là người nghiên cứu những món ăn nên rất sành về nghề đó.

Chàng lẩm bẩm :

- Chẳng có cách nào thì còn nói làm gì?

Chàng uống chung rượu Trúc Diệp Thanh rồi nhăn nhó cười nói :

- Cả một bàn rượu thịt này nhiều lắm mới hết năm lạng bạc. Thế mà bọn quỷ sứ trả lời một câu lấy những năm chục lạng.

Hoa Mãn Lâu mỉm cười hỏi :

- Họ bảo không có cách nào chẳng lẽ không có cách nào thật ư?

Lục Tiểu Phụng đáp :

- Tây Môn Xuy Tuyết đã giàu tiền lại có danh vọng và là con người rất tự phụ. Trước nay hắn không can thiệp vào việc của người khác. Hơn nữa, lục thân hắn còn không nhìn nhận, dưới mắt chẳng có ai. Đối với con người như vậy thì có biện pháp nào nữa?

Hoa Mãn Lâu nói :

- Nhưng có lúc hắn vì một người chưa từng quen biết mà chạy ba ngàn dặm đường để báo thù giùm.

Lục Tiểu Phụng đáp :

- Đó là cái thích của hắn. Khi hắn không thích thì đến thiên lôi cũng không bẫy được hắn đi.

Hoa Mãn Lâu vẫn mỉm cười nói :

- Dù sao thì chúng ta đi chuyến này cũng không phải là vô ích, vì đã biết được một ít chuyện về Đại Kim Bằng Vương.

Lục Tiểu Phụng đáp :

- Lão nói đúng nên chúng ta chẳng thể không can thiệp vào vụ này. Chúng ta đã muốn can thiệp thì không có Tây Môn Xuy Tuyết không xong.

Hoa Mãn Lâu hỏi :

- Kiếm pháp của hắn quả có ghê gớm như lời người ta thương đồn đại trên chốn giang hồ không?

Lục Tiểu Phụng đáp :

- Tại hạ e rằng còn đáng sợ hơn là lời đồn đại. Hắn động thủ lần đầu tiên ngày mới mười lăm tuổi. Cho đến bây giờ chưa một ai có thể toàn thân rút lui dưới lưỡi kiếm của hắn.

Hoa Mãn Lâu hỏi :

- Vậy vụ này nhất định phải có hắn mới được hay sao?

Lục Tiểu Phụng đáp :

- Đúng thế! Vì chúng ta phải đối phó với hạng người khác thường mà lại không phải chỉ có một người.

Chàng uống chúng rượu rồi nói tiếp :

- Nếu Độc Cô Nhất Hạc quả là đại lão bản ở Thanh Y Lâu thì dưới trướng hắn có ít ra là năm, sáu chục tay thủ hạ khó bề đối phó. Huống chi bản thân phái Nga Mi cao thủ đã đông như kiến.

Hoa Mãn Lâu đáp :

- Tiểu đệ cũng nghe nói bọn Nga Mi Thất Kiếm, Tam Anh, Tứ Tú đều là những kiếm khách tân tiến trong võ lâm hiện nay.

Lục Tiểu Phụng nói :

- Hoắc Thiên Thanh, tổng quản ở Châu Quang bảo khí các của Diêm Thiết San lại càng khó đối phó hơn là bảy người trong bọn họ. Cha này chưa nhiều tuổi nhưng địa vị cực cao. Nghe đồn Quan Trung Đại Hiệp Sơn Tây Nhạn cũng kêu hắn một điều sư thúc, hai điều sư thúc.

Hoa Mãn Lâu hỏi :

- Sao hạng người này lại chịu làm thủ hạ cho Nghiêm Lập Bản?

Lục Tiểu Phụng đáp :

- Vì ngày trước hắn bị người ám toán đến thành trọng thương ở Kỳ Liên Sơn, Nghiêm Lập Bản đã cứu mạng cho hắn.

Hoa Mãn Lâu nói :

- Hoắc Hưu thường thường hành tung bất định, vậy tài sản đồ sộ của lão dĩ nhiên phải có người tin cậy được trông nom cho. Những người này hẳn cũng khó bề đối phó.

Lục Tiểu Phụng đáp :

- Đúng thế!

Hoa Mãn Lâu nói :

- Vì vậy chúng ta phải tìm cho bằng được Tây Môn Xuy Tuyết.

Lục Tiểu Phụng đáp :

- Nhất định là thế.

Hoa Mãn Lâu trầm ngâm hỏi :

- Chúng ta có thể dùng cách khích tướng để hắn so tài cao thấp với bọn cao thủ kia không?

Lục Tiểu Phụng đáp :

- Không được!

Hoa Mãn Lâu hỏi :

- Tại sao vậy?

Lục Tiểu Phụng nói :

- Vì hắn là người chẳng những không ăn lời khích bác, mà lại thông minh tuyệt đỉnh, chẳng khác gì tại hạ.

Lục Tiểu Phụng vừa cười vừa nói tiếp :

- Người nào dùng cách khích tướng đối với tại hạ cũng chẳng ăn thua gì hết.

Hoa Mãn Lâu trầm mặc hồi lâu rồi thủng thẳng nói :

- Tiểu đệ có một cách, hãy thử xem sao.

Lục Tiểu Phụng hỏi :

- Cách gì?

Hoa Mãn Lâu chưa kịp nói cách gì thì đột nhiên nghe ngoài cửa nhốn nháo cả lên, những tiếng kêu gọi om sòm.

Một người loạng choạng từ ngoài cửa tiến vào Thượng Lâm Xuân. Một người máu!

Tháng Tư, trời đã quá Ngọ. Ánh tà dương từ ngoài cửa chiếu vào, chiếu lên thân người này làm cho máu đỏ lại càng đỏ tươi, khiến người ta lạnh đến xương tủy.

Máu tươi từ mười bảy, mười tám chỗ trong người chảy ra. Trên đỉnh đầu, trong lỗ mũi, lỗ tai, lỗ miệng, cổ họng, trước ngực, cổ tay, đầu gối, bả vai đều có máu  chảy.

Cả Lục Tiểu Phụng cũng chưa từng thấy ai bị nhiều vết thương như thế bao giờ, chẳng những không thấy mà còn không dám nghĩ tới nữa.

Người này ngó thấy Lục Tiểu Phụng, đột nhiên xông lại trước mặt chàng. Y dùng đôi bàn tay nhuộm đỏ máu hồng nắm lấy vai chàng. Cổ họng y bật lên những tiếng òng ọc dường như có điều chi muốn nói.

Nhưng y không nói được tiếng nào vì cổng họng đã bị cắt đứt một nửa.

Có điều y vẫn còn sống.

Đây là một kỳ tích. Nguyên lúc lâm tử y mong được gặp Lục Tiểu Phụng để nói với chàng một lời.

Lục Tiểu Phụng ngó bộ mặt co rúm hung dữ của y, đột nhiên bật tiếng la thất thanh :

- Tiêu Thu Vũ!

Cổ họng Tiêu Thu Vũ vẫn vang lên những tiếng òng ọc không ngừng. Cặp mắt y đầy máu chảy lại ra chiều nóng nảy, khiếp sợ, bi phẫn và cừu hận.

Lục Tiểu Phụng hỏi :

- Phải chăng ông bạn có điều muốn nói?

Tiêu Thu Vũ gật đầu. Đột nhiên y phát ra một tiếng hô thê thảm, tuyệt vọng giống như tiếng gầm rú của con chó sói bị thương, cô độc, đói khát, sắp chết ở giữa nơi băng thiên tuyết địa phát ra.

<< Lùi - Tiếp theo >>

HOMECHAT
1 | 1 | 96
© Copyright WAPVN.US
Powered by XtGem.Com